Quen Nhau Qua Buổi Xem Mắt

Chương 6



Tiếu Vũ Triết không ngờ khi về nhà lại thấy phòng khách sáng đèn, Lý Cảnh Mộ đang nằm mơ màng trên ghế sofa, cả người như đang đắm mình trong ánh sáng ấm áp của chiếc đèn sàn, thoạt nhìn trông thật nhẹ nhàng thanh thản.

Có lẽ tiếng đóng cửa làm tỉnh giấc người vốn ngủ không sâu, Lý Cảnh Mộ vừa mở mắt liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở huyền quan.

“Anh về rồi à?”

“Không nghĩ là có thể gặp được em.” Tiếu Vũ Triết cười rộ lên, vẻ mệt mỏi trên mặt cũng theo đó mà phai bớt bảy tám phần, “Đến đây lúc nào, chờ đã lâu chưa?”

Lý Cảnh Mộ ngồi dậy cầm bao dụng cụ của anh đặt lên sofa, “Em ăn cơm ở nhà xong mới qua, cũng chưa lâu lắm. Anh đi tắm trước đi, em hâm chút đồ cho anh ăn khuya rồi ngủ tiếp.”

“Có món gì ăn khuya thế?” Tiếu Vũ Triết dựa sát, môi gần như dán vào tai cậu.

“Chè đậu xanh, giải nóng thanh nhiệt.” Tai bị anh làm nhột, Lý Cảnh Mộ nghiêng mặt đi, “Hiện tại ban ngày nắng gay gắt, hôm nào anh cũng chạy ra ngoài rất dễ bị say nắng, ăn món này là tốt nhất.”

Tay Tiếu Vũ Triết đặt trên thắt lưng cậu, hạ thấp giọng, “Anh càng muốn ăn em hơn, phải làm sao bây giờ?”

Lý Cảnh Mộ ngẩng đầu nhìn vào mắt anh với vẻ mặt nghiêm túc, “Anh muốn ăn thế nào?”

Tiếu Vũ Triết ngậm môi cậu.

“Ăn trên ghế sofa.”

Tất cả đều nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, sắc dục nói đến là đến, điểm ấy Tiếu Vũ Triết thừa nhận. Anh sẽ không giải thích dư thừa, tóm lại, hiện tại anh muốn ôm người này, dốc hết khả năng để cảm nhận cậu, yêu thương cậu.

Khi bị đè lên ghế sofa, áo T – shirt bị kéo lên, một bàn tay đặt trước ngực, ngón tay mang theo vết chai sạn dùng sức xoa nắn điểm nhỏ non mềm đau đến mức sưng cứng, môi bị chà đạp đến tê dại, Lý Cảnh Mộ mới vừa thở phì phò vừa nói: “Anh không mệt sao?”

Tiếu Vũ Triết dùng đầu gối quanh quẩn vuốt ve cậu bé ẩn nấp trong quần nhỏ, động tác trên tay không ngừng, đột nhiên giơ ngón cái lên dùng móng tay đâm thẳng vào đầu nhũ đang dựng đứng vì sưng.

“A!”

Lý Cảnh Mộ bị kích thích đến mức giật bắn cả người.

Tiếu Vũ Triết nhìn từ trên cao xuống cười xấu xa: “Cách tốt nhất để xóa tan mệt mỏi chính là làm chút chuyện vui vẻ có thể khiến toàn thân thả lỏng, em nói có đúng không? Cảnh Mộ.”

Lý Cảnh Mộ đang thở dốc nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng anh.

Tiếu Vũ Triết ngang tàng nhìn lại, cúi đầu phủ lên môi cậu, dùng đầu lưỡi thay thế lửa dục của anh, xâm lược mạnh mẽ, điên cuồng đòi hỏi, cuối cùng là dịu dàng triền miên.

Sau khi Tiếu Vũ Triết đè Lý Cảnh Mộ lên ghế sofa thì tiến vào phía sau của cậu, vừa chuyển động vừa hỏi: “Cảnh Mộ, có thoải mái không?”

Lý Cảnh Mộ dựa trên ghế sofa, vải bọc sofa với chất liệu thô mà độc đáo theo nhịp đong đưa của cơ thể ma sát khắp đầu nhũ đã bị giày vò đến sưng đỏ từ sớm, nó làm cậu đau nhưng đồng thời mang đến một cơn khoái cảm mơ hồ khó nói, vừa muốn tránh đi lại vừa muốn đòi lấy nhiều hơn.

“Cảnh Mộ, sao lại không nói?”

Một bàn tay đỡ lấy trước cổ nhẹ nhàng kéo cậu vào ***g ngực nóng bỏng phía sau, vì động tác đứng thẳng lên này mà cậu càng nuốt vào sâu hơn dục vọng của ai kia, cùng lúc đó cảm giác căng ra như sắp rách lại càng truyền đến rõ ràng khiến cậu phải hít một hơi một sâu.

“Đau.” Cậu nhịn không được mà phát ra tiếng.

“Đau ở đâu?” Người phía sau cắn nhẹ lên cổ và vai cậu.

Cơ thể Lý Cảnh Mộ run run, đột nhiên không thể nói được là đau ở nơi nào, cậu cảm thấy chỗ nào cũng đau, nhất là trước ngực và nửa dưới nơi đang cắn nuốt lấy phân thân của người kia. Thế rồi lại chẳng thấy đau chỗ nào, bởi vì càng đau cậu càng nhận được nhiều hơn, nó khiến cậu tình nguyện hãm sâu vào khoái cảm.

“Nói đi nào.”

Người đàn ông phía sau cậu thúc giục không tha.

Lý Cảnh Mộ cắn môi dưới, bực bội cầm bàn tay đang nắm lấy eo cậu kéo lên xoa nhẹ đầu nhũ sưng cứng của mình, giọng cậu khàn khàn: “Đau ở đây.”

Người kia dùng ngón tay chai sạn nhẹ nhàng mò mẫm tựa như đang âm yếm vuốt ve, “Còn đauở đâu nữa?”

Lý Cảnh Mộ nhịn không được xiết chặt nửa dưới của mình, dùng bàn tay run rẩy còn lại đưa đến nơi cả hai đang gắn kết, “Ở đây nữa…”

Giọng nói của người phía sau còn khàn hơn cả cậu, “Vậy em muốn thế nào?”

Giọng Lý Cảnh Mộ đứt quãng, “Nhẹ thôi…”

Vì thế mà dục vọng chôn sâu trong cơ thể cậu ma sát lên xuống thật nhẹ nhàng rồi sau đó truyền đến tiếng người kia hỏi: “Như vầy có được không?”

Đây là muỗi cắn hả? Lý Cảnh Mộ bị anh giày vò tưởng đến nỗi muốn bạo lực rồi.

“Cảnh Mộ?” Anh lại hỏi, “Như vầy đã được chưa, em nói đi chứ.” Anh rút ra đâm vào chầm chậm nhẹ nhàng, Lý Cảnh Mộ bị động tác như không như có này tra tấn sắp phát điên rồi, không đủ, không đủ, hoàn toàn không đủ.

“Mạnh lên.” Lý Cảnh Mộ gần như cắn răng nói ra hai chữ này.

Ngay sau đó người kia rút toàn bộ ra một hơi, nhắm đúng lúc cậu bất ngờ không kịp đề phòng thì bất ngờ đâm hết toàn bộ vào trong, Lý Cảnh Mộ suýt chút nữa đã thét lên một tiếng chói tai.

Đồ đểu này, anh cố tình đúng không? Là cố tình có đúng không!?

Bị đâm liên tục mấy cái, Lý Cảnh Mộ rốt cuộc nhịn không được ngấn nước mắt khàn giọng hét lên một tiếng: “Tiếu Vũ Triết!”

“Thế này cũng không được sao?” Đồ đểu phía sau cười đến phát nghẹn, vùi đầu tham lam mút lấy cổ cậu, “Cảnh Mộ nhà chúng ta thật khó phục vụ mà.”

“Đồ đểu!”

Đồ đểu kia chỉ mỉm cười, sau đó lật người bị mình chọc ghẹo run rẩy đến mức đỏ ửng lại đối mặt với mình, đầu tiên là nhẹ nhàng lau đi lệ tràn trên khóe mắt vì bị kích động quá mức, hai tay tách hai chân ra đè sang hai bên, phân thân cứng rắn như sắt lại vùi sâu vào trong động nhỏ ấm áp lần nữa.

Anh liếm môi cậu nói: “Thế này ngực sẽ không bị cạ nữa.” Nửa dưới bắt đầu co rút, không phải nhẹ nhàng giả vờ, không phải đâm sâu đùa vui, mỗi một lần đâm đều sâu đến mức khiến Lý Cảnh Mộ điên cuồng, thầm nghĩ phải ôm chặt để anh nuốt chửng lấy mình.

Tiếu Vũ Triết thật sự là người khéo đùa dai, chỉ mới có một lượt mà Lý Cảnh Mộ đã cảm thấy mệt rã rời, chờ đến lúc Tiếu Vũ Triết bắn ra, hai người nghỉ ngơi một chút rồi cùng dìu nhau vào phòng tắm, tắm rửa xong đi thẳng một mạch lên giường nằm.

Thế nhưng Lý Cảnh Mộ vừa nằm xuống được một lúc thì chợt nhớ ra cái gì đó, ngọ nguậy muốn đứng lên.

“Làm gì thế?” Tiếu Vũ Triết vốn đang ôm cậu không cho cậu lộn xộn nữa.

“Chè đậu xanh trên bếp.” Lý Cảnh Mộ giải thích, “Phải để vào tủ lạnh, ngày mai ướp lạnh xong thì bỏ vào bình giữ nhiệt cho anh mang đến công trình ăn, có thể tiêu bớt nắng nóng.”

Tiếu Vũ Triết nghe xong ấn cậu nằm lại trên giường, hôn lên môi cậu, “Em nằm đi, để anh đi chuẩn bị.”

“Anh không mệt à?” Lý Cảnh Mộ chớp mắt nhìn anh. Lượng công việc ban ngày của người này còn nhiều hơn cả cậu, ban đêm về nhà còn lăn qua lăn qua một hồi như vậy sao có không mệt được chứ.

Anh vừa nghe xong liền bật cười, một bàn tay xấu xa vói vào trong chăn nhéo cái eo mỏi nhừ của người nào đó nói: “Anh khẳng định hiện tại người mệt là em.”

Lý Cảnh Mộ trừng mắt lườm anh, trở người không thèm để ý đến anh nữa.

Tiếu Vũ Triết cười ha hả giúp cậu đắp chăn, đi ra ngoài mặc kệ thân thể đang trần trụi.

Chờ khi anh quay lại, Lý Cảnh Mộ đã ngủ thiếp đi. Lúc này thật sự cũng không còn sớm nữa. Khi Tiếu Vũ Triết về đến nhà đã là mười một giờ đêm, lăn qua lăn lại một phen, hiện tại đã là hai giờ sáng. Lý Cảnh Mộ luôn là người đi ngủ sớm, hôm nay đã tính là thức khuya rồi.

Tiếu Vũ Triết rón rén leo lên giường, nhẹ tay nhẹ chân mò người ở trong chăn ôm vào lòng mình, khi anh đang chuẩn bị tắt đèn ngủ ở đầu giường chợt nghe thấy tiếng người ở trong lòng mình mơ mơ màng màng nói: “Đừng… còn có chuyện…”

Tiếu Vũ Triết tắt đèn, hôn một cách chính xác lên trán cậu trong bóng đêm rồi nhẹ giọng dỗ dành, “Ngoan nào, ngủ trước đi, ngày mai tỉnh dậy rồi nói tiếp.”

“Ừm.”

Lý Cảnh Mộ nghe xong thật sự không lên tiếng nữa, cậu cọ cọ tìm một vị trí thuận tiện nhất theo bản năng, an tâm nằm ngủ.

Ngủ ngon, Cảnh Mộ.

Tiếu Vũ Triết vuốt ve vầng trán vừa được hôn của cậu, nhẹ nhàng nằm xuống vươn tay ôm chặt eo cậu, hai mắt khép lại sau khi xác định sự hiện hữu của cậu.

oOo

Sáng hôm sau khi hai người rời giường rửa mặt ngồi xuống ăn sáng xong, Lý Cảnh Mộ và anh cùng nhắc đến việc ngày hôm qua dì anh đến tìm cậu nói chuyện.

“Dì anh dạy học trò nhiều năm rồi, mấy mối quan hệ kiểu này cũng có chút chút.” Sau khi biết chuyện, Tiếu Vũ Triết nói cũng không có gì bất ngờ.

“Em cũng về nhà bàn bạc với ba mẹ, hai người đều cảm thấy hiếm khi có thể mua được nhà với giá tốt như vậy, không mua thật sự rất đáng tiếc.” Lý Cảnh Mộ do dự rất lâu mới nói ra những lời này, trước đó không lâu đã nói là không muốn mua nhà, rốt cuộc hiện tại lại thay đổi làm cậu thấy xấu hổ vô cùng.

Tiếu Vũ Triết không để ý mấy đến chuyện này, gật gật đầu nói: “Vậy mua thôi.”

Thấy anh trả lời sảng khoái như vậy, Lý Cảnh Mộ lại càng choáng váng, một lúc lâu sau mới nói: “Anh đồng ý nhanh như vậy sao?”

Tiếu Vũ Triết nhướng mi, “Thế anh nên trả lời thế nào?”

“Anh không cảm thấy là em rất…” Lý Cảnh Mộ cào tóc bối rối, “Rất… mâu thuẫn sao…”

Tiếu Vũ Triết bật cười, nghiêng người nhéo mũi cậu, “Em đang làm nũng với anh đó à, thật đáng yêu.”

“Lượn ngay!”

Cậu chàng thẹn quá thành giận, lấy tay đẩy anh ra tặng kèm thêm một cái liếc mắt xem thường.

Cười xong húp một hơi hết tô cháo thịt, Tiếu Vũ Triết nghĩ một chút bèn đổi đề tài, “Nếu bây giờ mua nhà, em có gom được số tiền này không?” Kỳ thật Tiếu Vũ Triết không muốn để Lý Cảnh Mộ bỏ tiền ra chút nào, người một nhà không nên nói lời khách sáo, anh có tiền thì anh trả thôi, không cần phải rối tung rối mù như vậy. Nhưng nghĩ lại, nếu anh đứng ở lập trường của Lý Cảnh Mộ, nhìn một người đàn ông có tiền có thế hơn mình, bản thân tốt xấu gì cũng là đàn ông, ngay cả một phần tiền nhà cũng không thể bỏ ra thì sẽ tức chết mất thôi.

Bỗng nhớ đến một câu dì anh đã từng nói, hai người cùng sống với nhau thì nên suy nghĩ cho đối phương nhiều hơn, như thế gia đình mới trường tồn mãi mãi được.

Đầu gật gù, Tiếu Vũ Triết thấy rất có lý.

Vừa nghe thấy lời anh nói Lý Cảnh Mộ liền dừng ăn, cậu nói: “Tối qua em đã bàn bạc với ba mẹ rồi, trong tay em có một ít, còn lại sẽ tìm người mượn, chắc có thể gom đủ…”

Nghe đến đây Tiếu Vũ Triết thấy rất khó chịu, anh ấn cái tay đang cầm bánh bao chuẩn bị nhét vào miệng của cậu xuống rồi trừng mắt, “Em thà hỏi mượn tiền người khác chứ không muốn mượn của anh sao?”

Lý Cảnh Mộ cười như mếu: “Chúng ta cùng bỏ tiền ra mua nhà, tiền em không đủ còn đi mượn của anh, chuyện này còn ra thể thống gì chứ?”

Tiếu Vũ Triết trầm mặc kéo tay cậu qua, cắn một hơi nguyên cái bánh bao cậu đang cầm trong tay, vừa nhai vừa líu lưỡi nói: “Chúng ta có nhất định phải tính toán rõ ràng như thế không? Anh có tiền thì anh bỏ ra nhiều hơn một chút, em chưa có tiền thì bỏ ra ít hơn một chút, đừng nghĩ là ai thiếu nợ ai. Sau này sống với nhau cũng phải phân rõ ràng như thế à?! Không lẽ ngay cả làm việc nhà cũng phải dùng thước đo để xem em làm nhiều hơn hay anh làm ít hơn sao?”

Lý Cảnh Mộ trơ mắt lặng thing nhìn anh gặm một hơi hết sạch cái bánh bao trong tay mình, Tiếu Vũ Triết lại nói tiếp: “Khi nghe em nói muốn mượn tiền người khác chứ không muốn mượn anh thì người anh thấy rất khó chịu. Cũng không phải anh không có tiền, mượn cái gì mà mượn chứ. Em tự đặt mình vào vị trí đó mà nghĩ thử xem, nếu như anh không có tiền mà em đang có tiền, em có thể nhìn anh chạy ngược chạy xuôi trưng mặt ra khắp nơi tìm người để mượn tiền hay không?”

Mắt Lý Cảnh Mộ nhấp nháy, cậu im lặng một lúc rồi khẽ thở dài, lời phát ra từ tận đáy lòng: “Em vẫn cảm thấy có gì đó không ổn —– có lẽ là do quá nhanh chăng. Bắt đầu từ ngày xem mắt đến hiện tại, chúng ta chỉ mới quen nhau được gần bốn tháng thôi.”

Tiếu Vũ Triết nghĩ một hồi rồi ngồi bật dậy, ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào lưng, anh đột nhiên thốt ra một câu vô cùng cảm tính: “Với người anh không yêu, đợi chờ chỉ một giây cũng là hành hạ; với người anh yêu, dù sẻ chia cả một đời vẫn e là quá ít.”

Ngơ ngác nhìn anh một hồi, Lý Cảnh Mộ nhịn không được chậm rãi tiến lại gần anh, Tiếu Vũ Triết nhoẻn miệng cười, hả lòng hả dạ mở rộng vòng tay chuẩn bị đón chào cái ôm ấm ấp yêu thương của người yêu, kết quả người ta duỗi tay ra nhét một cái bánh bao vào miệng anh.

“Nói chuyện buồn nôn mà không sợ rụng răng à!”

Tiếu Vũ Triết nháy mắt mấy cái, một hơi nuốt trọng luôn cái bánh bao, cười tủm tỉm nhìn người ngượng ngùng nào đó đang giả vờ bình tĩnh ưỡn thẳng lưng ăn bữa sáng.

Về cơ bản, chuyện nhà ở xem như đã xác định, Lý Cảnh Mộ có bao nhiêu thì đưa bấy nhiều, còn lại giao hết cho Tiếu Vũ Triết. Thế nhưng sau này Lý Cảnh Mộ vẫn thành thành thật thật tính toán nợ nần sòng phẳng, viết rõ phần nợ của mình ra giấy giao cho Tiếu Vũ Triết.

Cầm giấy nợ, Tiếu Vũ Triết chớp mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, có lẽ vẫn nên cười khẽ nhận lấy thôi.

Căn nhà này đã được trang bị đầy đủ, sau khi mua chỉ cần dọn đồ sang là có thể vào ở chính thức. Vì mua căn nhà này mà Lý Cảnh Mộ đã tiêu hết toàn bộ tiền tích góp, vốn nghĩ rằng mấy thứ đồ dùng, dụng cụ không phải có ở bên nhà trọ cũ của Tiếu Vũ Triết rồi sao, dọn sang đây dùng là được rồi, không cần phải tiêu tiền nữa.

Kết quả Tiếu Vũ Triết dội thẳng một gáo nước lạnh dập tắt hy vọng tốt đẹp của cậu, “Lúc anh dọn vào khu chưng cư này thì đã có sẵn vật dụng trong nhà rồi, là của chủ nhà, có chuyện gì sao?”

Thấy Lý Cảnh Mộ úp mặt thất vọng, Tiếu Vũ Triết chợt hiểu ra, anh cười tủm tỉm tiến lại gần ôm chặt lấy cậu.

“Trái tim bé nhỏ lo lắng lung tung cái gì thế, chẳng lẽ anh chưa nói với em sao, dì đã sớm nói chờ mua nhà xong thì toàn bộ vật dụng trong nhà sẽ do dì phụ trách, chúng ta chỉ cần an tâm thoải mái dọn vào ở là được rồi.”

Lý Cảnh Mộ tỏ vẻ không tán thành, “Sao có thể để dì tốn kém như thế được?”

Tiếu Vũ Triết lại cười *** quái nói: “Sao lại tốn kém chứ, đây chính là tiền dì để dành cho anh cưới vợ lâu rồi, dùng cho hai đứa mình là chuyện đương nhiên!”

Mặt Lý Cảnh Mộ đỏ bừng, nhịn không được nhấc chân đá anh một cái, “Ai là vợ anh hả, lượn nhanh!”

Tiếu Vũ Triết cười hí hửng né chân, vừa đùa giỡn vừa dán sát người vào, hai người cứ cười đùa ầm ĩ lãng phí thời gian đến tận chiều.

Cứ thế, nhà đã có, vật dụng cũng không cần phải lo, tiếp theo hai người chọn một ngày lành để chính thức dọn vào ở, hơn nữa họ còn có một bữa cơm mừng tân gia vô cùng náo nhiệt.

Ngày dọn qua cơ bản đều do phụ huynh hai nhà bận rộn, chủ nhân thực sự – Tiếu Vũ Triết và Lý Cảnh Mộ – giống hệt những kẻ nhàn rỗi việc gì cũng không cần làm. Khi tới, Bạch Dục Mi còn dẫn theo cả chồng và cô con gái Xảo Xảo mười lăm tuổi cùng đến. Khuôn mặt Xảo Xảo đáng yêu, giọng nói lanh lảnh, thấy ba mẹ Lý Cảnh Mộ thì gọi là chú dì khiến tâm họ như nở hoa, thấy Lý Cảnh Mộ thì mở to mắt chớp chớp nói, em gọi anh là chị dâu hay là gì ạ?

Câu nói của cô bé chọc cười tất cả mọi người, mặt Lý Cảnh Mộ ửng hồng không biết phải trả lời thế nào.

Sau khi cười đủ rồi Tiếu Vũ Triết mới giải vây cho cậu, ôm bờ vai cậu nói với cô em họ: “Mặc dù anh rất muốn em gọi cậu ấy là chị dâu, nhưng nếu để người ngoài nghe thấy đoán chừng sẽ rước lấy không ít phiền phức đâu. Sau này em cứ gọi anh Cảnh Mộ là được rồi.”

Xảo Xảo lập tức gọi cậu một tiếng thật ngọt ngào: “Anh Cảnh Mộ.”

Tiếng gọi ấy đã xuyên thẳng đến đáy lòng Lý Cảnh Mộ.

Cả nhà ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, ngồi trò chuyện một lúc rồi tiếp tục ăn hoa quả tráng miệng. Mẹ Lý Cảnh Mộ gọi cậu vào phòng ngủ của hai người.

“Sao vậy mẹ?”

“Mẹ muốn trải giường cho các con nên mới gọi con giúp.” Mẹ Lý mỉm cười ôm cái gối đầu cùng chăn ở trong cái túi lớn ra, Lý Cảnh Mộ vừa trông thấy liền xấu hổ, “Sao lại toàn màu đỏ thế!”

Mẹ Lý liếc xéo cậu, “Màu đỏ không đẹp sao? Con dám ghét bỏ mắt thẩm mỹ của mẹ con hử?”

“Không phải mà —–” Lý Cảnh Mộ thật sự chịu thua bà, thẹn quá thành giận bước lên trước ngăn bà lại, “Sao có thể là màu đỏ chứ!”

Mẹ cậu phớt lờ cậu, tự mình trải giường, “Ngày đầu tiên kết hôn có ai không trải chăn màu đỏ hả, mẹ con đã dày công chuẩn bị cái chăn này đó, còn dám nói không cần à?”

“Con…” Lý Cảnh Mộ thật sự cãi không lại mẹ cậu, cuối cùng hết cách chỉ có thể ngồi sang một bên.

Mẹ cậu vừa trải chăn vừa nói: “Kỳ thật theo tập tục ở quê thì ngày đầu tiên kết hôn phải để cho chị em dâu ở quê đến trải giường, chẳng qua do tình huống đặc biệt của nhà chúng ta nên mẹ đành tự mình trải giường cho con thôi. Trải một cái giường đỏ rực thế này, mẹ chúc con và Vũ Triết yên yên ổn ổn khỏe khỏe mạnh mạnh bên nhau đến bạc đầu.”

Lý Cảnh Mộ nghe xong những lời này của mẹ ngượng đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, “Mẹ, có phải chúng con lấy nhau đâu, sao mẹ lại làm giống như là đang kết hôn thế!”

“Sao không phải là kết hôn chứ!” Mẹ cậu thẳng lưng hung dữ liếc cậu, “Ngày xưa không kết hôn mà sống với nhau là con sẽ bị tẩm trư lung[1] đó! Hơn nữa không phải con và Vũ Triết cũng đã —–” nói đến đây bà không khỏi thở dài nhìn cậu, “Có cả nhà để về sống với nhau rồi, mẹ coi như con đã kết hôn lập gia đình.”

Lý Cảnh Mộ đành im lặng.

Mẹ cậu liếc cậu một cái, “Còn ngồi ngốc đó làm gì, không mau qua đây phụ mẹ trải giường, cứ ngồi đó nhìn mẹ bận rộn một mình hả!”

Không biết cảm nhận thật sự trong lòng là gì, Lý Cảnh Mộ bất đất dĩ đành gãi đầu qua giúp.

Cuối cùng cũng đã trải xong cái chăn long phượng màu đỏ thẫm lên giường, mẹ Lý vô cùng hài lòng đứng cạnh giường thưởng thức, Lý Cảnh Mộ nhịn không được che mặt lại xem như không nhìn thấy. Nó khiến cậu xấu hổ đến mức thật sự hận không thể biến mất ngay lập tức, để người thứ ba trông thấy chắc cậu nhảy lầu mất!

Kết quả khi dòng suy nghĩ lộn xộn trong lòng còn chưa kịp ngừng, khi cậu đang tính chờ mẹ về rồi nhân lúc không có ai chú ý nhanh chóng cất chăn đi thì trên cánh cửa phòng ngủ đang đóng nhưng chưa khóa vang lên hai tiếng gõ nhẹ, cửa bị mở từ bên ngoài, Lý Cảnh Mộ chưa kịp phản ứng, dì của Tiếu Vũ Triết đã bước vào.

“Chị Lý, ở trong này bận rộn cái gì thế, mau mau ra đây ăn chút gì tâm sự —–”

Bạch Dục Mi im bặt sau khi nhìn thấy cái chăn đỏ thẫm, chưa đến một giây bà đã bừng tỉnh, vừa mừng lại vừa sợ: “Ôi, chị Lý thật sự là một người chu đáo, em thu xếp mà lại không nghĩ tới chuyện này! Vũ Triết, con mau tới đây —–”

“Dì —–”

Đến đây thì Lý Cảnh Mộ cũng ngăn không kịp nữa rồi, lúc này chỉ có thể tìm một cái xó nào đó rồi chui vào giả làm phông nền thôi.

Bạch Dục Mi vốn nghĩ làm một bữa cơm chúc mừng hai đứa nhỏ dọn đến nhà mới, lúc này nhìn cái chăn đỏ thẫm trải trên giường mới nghĩ được đến chuyện khác. Bất chấp Lý Cảnh Mộ bên cạnh đã thẹn đến mức hận không thể biến mất, bà kéo ba mẹ Lý Cảnh Mộ và chồng con lại nói nhỏ cái gì đó, sau đó thì tách nhau ra hành động, chuẩn bị đồ đạc này nọ.

Cuối cùng trong phòng còn lại Tiếu Vũ Triết và Lý Cảnh Mộ, Tiếu Vũ Triết cười suốt nãy giờ kéo người đang rúc trong góc ra.

Mở mắt ra nhìn thấy anh Lý Cảnh Mộ liền rên rỉ, “Mất mặt muốn chết.”

“Anh thấy rất vui mà.” Tiếu Vũ Triết ôm cậu vào lòng rồi vuốt tóc cậu.

“Có chuyện gì vui đâu!” Lý Cảnh Mộ bất mãn kéo tay anh xuống.

“Anh thấy cái gì cũng vui hết.” Ánh mắt đảo qua cái chăn màu đỏ thẫm trên giường sau đó dừng lại trên khuôn mặt của người trước mắt, tay vừa bị kéo xuống lại nâng lên mò mẫm, “Nhất là em, điều tuyệt vời nhất.”

Nghe được lời anh nói, có lẽ vì đã sớm thẹn thùng quá độ nên Lý Cảnh Mộ chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, không hiểu sao thấy bình tĩnh lại. Bởi vì lúc nãy kích động quá mức nên khi bình tĩnh lại thì cả người mềm nhũn, kiệt sức dựa vào trước ngực Tiếu Vũ Triết: “Dì và mẹ em đâu rồi?”

Căn nhà vừa nãy còn đang vô cùng náo nhiệu đột nhiên trở nên yên tĩnh, thật sự có chút không quen.

Tiếu Vũ Triết vỗ nhẹ lên mặt cậu, nếu như nói thật phỏng chừng cậu lại nhảy dựng lên cho coi, thế nhưng không nói thì —–

Chớp chớp mắt, Tiếu Vũ Triết quyết định nói thật, tránh một hồi nữa biết rõ chân tướng, cậu phản ứng không kịp lại càng bị đả kích hơn.

“Bọn họ nói đi chuẩn bị mấy thứ gì đó cần dùng cho phòng tân hôn.”

Phòng tân hôn?

Lý Cảnh Mộ thấy hai chân mềm nhũn, cả người đổ ụp xuống đất, kết quả được Tiếu Vũ Triết nhanh tay lẹ mắt kéo lại ôm vào lòng lo lắng.

Chờ đến lúc trời tối, trưởng bối hai nhà thường hay có những suy tưởng diệu kỳ cùng cô bé Xảo Xảo thường đưa ra các chủ ý kỳ quái không chỉ trang trí phòng tân hôn của họ thật hoành tráng mà còn bày ra đủ loại nghi thức giống như tiệc cưới để trêu chọc hai “nhân vật chính” một phen.

Thay đồ đỏ, uống rượu giao bôi, cắn một quả táo, nói một đống lời tán tỉnh buồn nôn trước mặt mọi người, còn có cả lời thề ước, cuối cùng còn giả vờ đi phá “Động phòng” nữa chứ.

Gần mười giờ đêm, trong nhà chỉ còn lại hai người họ, chuyện ngày hôm nay khiến *** thần lẫn thể xác đều mỏi mệt, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy, Lý Cảnh Mộ nặng nề đổ người lên sofa.

Tiếu Vũ Triết vừa đi tiễn người lớn hai nhà về nhìn thấy bèn ngồi xổm trước mặt cậu cười, xoa tóc cậu động viên, “Được rồi, họ đi cả rồi, không còn việc gì nữa đâu.”

Lý Cảnh Mộ chôn mặt trong đệm sofa buồn bực nói: “Nếu họ không đi em sẽ đi, mệt chết em rồi quậy chết em rồi, toàn là người đã hơn năm mươi thế mà còn giày vò hơn cả mấy đứa quỷ nhỏ. Em thấy trước kia chắc là mẹ đã bị em làm cho nghẹn quá rồi nên hôm nay trả lại toàn bộ một lần đó.”

“Ha ha ha, bị lăn qua lăn lại cũng có hơi mệt mỏi thật, thế nhưng làm các trưởng bối vui vẻ chúng ta cũng thấy vui mà, vậy là đủ rồi.”

Lý Cảnh Mộ đột nhiên ngồi thẳng người dậy, bực bội trừng mắt nhìn anh kháng nghị, “Em không thấy vui!”

Tiếu Vũ Triết nhìn thẳng vào đôi mắt đang lấp lánh như ánh sao của cậu, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra cậu đang hạnh phúc và vui vẻ.

“Anh thấy rất vui, nhất là ngày hôm nay. Em không vui sao, Cảnh Mộ?”

“Thật sự không vui sao?”

Thấy Tiếu Vũ Triết như vậy, cậu đặt tay lên mặt tự vấn lòng mình, thật sự không thấy vui một chút nào sao?

Một lúc sau, Lý Cảnh Mộ đứng dậy ôm lấy đầu anh, chủ động hôn lên môi anh.

“Nếu thật sự không vui, em đã sớm quay đầu bỏ chạy rồi!”

Cho nên có thấy thẹn thùng thế nào chăng nữa, có thấy dở khóc dở cười thế nào chăng nữa thì vẫn sẽ kiên trì, bởi vì đâu có ai không vui, đúng rồi, là tất cả mọi người, trong đó bao gồm cả cậu.

oOo

Ngày đầu tiên sau tân hôn —– à không, là sáng ngày đầu tiên sống chung, bị ảnh hưởng bởi sự khắc nghiệt của đồng hồ sinh lý, Lý Cảnh Mộ kéo lê thân thể rã rời thức dậy từ sớm, nấu một nồi cháo, hâm lại đồ ăn tối qua còn dư sau đó quay lại buồng tắm trong phòng ngủ đánh răng rửa mặt.

Căn nhà hiện tại của họ lớn hơn nhiều so với nhà trọ Tiếu Vũ Triết thuê lúc trước, ba phòng ngủ hai phòng khách, có cả một ban công lớn đón ánh mặt trời ấm áp, dù làm thành một vườn hoa nhỏ cũng không thành vấn đề. Tiếu Vũ Triết đã nói sẽ tự mình bài trí ban công lớn thành nơi thật tuyệt vời để họ nghỉ ngơi giải trí, thế nhưng họ dọn vào ở khá gấp gáp nên hiện tại chỉ kịp đặt chậu hoa Lệ đường lần trước họ đã cùng nhau trồng.

Không biết vì sức sống mãnh liệt hay vì Tiếu Vũ Triết thật sự có chút khả năng, gốc hoa Lệ đường đang sinh sôi nảy nở này xưa kia đã từng bị cắt thành hai đoạn, giờ đây lại xanh mơn mởn vô cùng đáng yêu.

Vì môi trường làm việc mà sinh hoạt của Tiếu Vũ Triết rất lộn xộn, từ đó dưỡng thành thói quen không có việc thì ngủ nhiều hơn một chút còn khi có việc thì ngủ ít đi hay thậm chí không ngủ. Để đón chào ngày đầu tiên sống cùng nhau thật hoàn hảo, anh đã hoàn tất mọi việc có thể làm vào ngày hôm trước, cái nào giải quyết không xong thì đẩy cho người khác, chừa ra hai ngày rảnh rồi dự định sẽ hưởng thụ thật thỏa thuê cuộc sống hai người.

Hơn nữa tối qua là “Đêm động phòng hoa chúc” của bọn họ, hai người thỏa sức cả một đêm gần như không biết điểm dừng, tới ba giờ sáng mới kiệt sức mà lăn ra ngủ nên sáng nay Tiếu Vũ Triết dậy khá trễ.

Chờ anh uể oải thức dậy, Lý Cảnh Mộ đã dọn dẹp xong nhà cửa, đang ngồi trên sofa xem tivi.

Tiếu Vũ Triết vừa trông thấy cậu đắm mình trong ánh mặt trời đã cảm thấy có một luồng nhiệt căng tràn trong ngực, anh nhào qua ôm cậu vào lòng.

“Sao dậy sớm thế, đã ăn gì chưa?”

Chuyện đầu tiên sau khi rời giường là nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn mười giờ sáng. Hai người cùng ăn ý để trống ngày hôm nay, Lý Cảnh Mộ tính đi ra ngoài dạo xem trong nhà cần thứ gì thì mua thêm.

“Còn chưa đói, chờ anh ăn cùng.”

Tay Lý Cảnh Mộ đặt tự nhiên trên lưng người nhào tới ôm mình vào lòng, nhúc nhích một chút để nhìn bộ dạng thoải mái của người vừa rời giường kia, có vẻ vô cùng biếng nhác nhưng khuôn mặt lại có sức hấp dẫn đặc biệt của đàn ông. Ngắm một hồi nhịn không được bèn chủ động dâng hiến một nụ hôn.

“Sao lại không ăn trước, đói bụng thì làm sao giờ? Nếu không em đánh thức anh dậy…”

Mới sáng ra đã dụ dỗ người ta như thế này rồi, dù tối hôm hai người đã thỏa thích nhưng Tiếu Vũ Triết vẫn chẳng có chút xíu sức miễn dịch nào với sự cám dỗ này, ánh mắt đắm say, anh ôm đầu Lý Cảnh Mộ đáp trả lại bằng một nụ hôn sâu.

“Muốn để anh ngủ nhiều thêm một chút thôi.”

Tách ra sau một nụ hôn triền miên, một tiếng vang khẽ phát ra từ người Lý Cảnh Mộ.

Cuối cùng hai người đều phải dừng món ngon lại, nếu không ăn sáng sẽ không tốt cho thân thể. Thế là sau một hồi dính lấy nhau, cả hai đành có chừng có mực đi làm cái này cái kia.

Chờ Tiếu Vũ Triết đánh răng rửa mặt xong, hai người cùng ăn bữa sáng. Lúc anh đi thay quần áo thì Lý Cảnh Mộ mang bát đũa vào bếp rửa sạch. Sau khi tất cả mọi thứ gần như đã được dọn dẹp xong xuôi, hai người vui vẻ cùng nhau rời khỏi nhà.

Lý Cảnh Mộ đã nói trước hôm nay muốn đi dạo phố mua đồ đương nhiên Tiếu Vũ Triết sẽ không phản đối, hơn nữa anh cũng muốn mua vài thứ để đặt vào khoảng trống trên ban công nhà mình.

Ra khỏi nhà đi dạo suốt cả ngày, khi trở về hai người mệt đến mức mười ngón tay không nâng lên nổi, may mà đã tính trước nên ăn ở ngoài xong mới về nhà, lúc này chỉ cần dội nước tắm rửa là có thể nằm trên giường yên tâm nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, Lý Cảnh Mộ cũng dậy rất sớm, cậu xếp tạm mấy thứ hôm qua mua rồi vội vàng chạy ra tiệm mở cửa kinh doanh.

Cậu không quên mình còn đang nợ tiền Tiếu Vũ Triết, hơn nữa cậu là người đã có gia đình, không lo làm việc kiếm tiền sao có thể nuôi gia đình được chứ.

Tiếu Vũ Triết vẫn ngủ đẫy giấc rồi mới lười biếng rời giường như bình thường, phần lớn mấy thứ hôm qua anh mang về đã được chất ở ban công, anh không bắt tay vào làm ngay mà gọi mấy cuộc điện thoại trước, sau khi vào phòng đánh răng rửa mặt ăn sáng xong thì thay một bộ quần áo cũ, lấy hộp dụng cụ chuyên dụng ra đặt ở trong nhà, ra ban công bắt đầu bận rộn gõ gõ đập đập.

Qua giữa trưa một chút, mấy thứ vật liệu anh mua hôm qua đã lần lượt được đưa đến cửa, các công nhân được gọi cũng đã khiêng dụng cụ tới, dù một buổi chiều không thể chuẩn bị làm xong toàn bộ ban công nhưng cách bài trí khung sườn ban đầu cũng đủ để Lý Cảnh Mộ sau khi về nhà cứ tấm tắc mãi không thôi.

Trên người Tiếu Vũ Triết dính không ít bùn đất, xoa thắt lưng trưng ra vẻ đắc ý muốn được khen ngợi, “Thế nào, không tồi đúng không?”

Lý Cảnh Mộ nhoẻn miệng cười, nắn má anh một cái nhân tiện lau đi bùn đất dính trên mặt.

“Nhà thiết kế Tiếu quả nhiên lợi hại, em đây bái phục.”

“Khà khà.”

“Nhưng cụ thể anh muốn biến nó thành cái dạng gì?”

Lần này ngay cả một bản vẽ thiết kế Tiếu Vũ Triết cũng không có, dù đại khái có thể nhìn ra nhưng hình dáng sau khi hoàn thành là gì, Lý Cảnh Mộ thật sự không dám xác định.

Tiếu Vũ Triết chớp mắt ra vẻ thần bí, “Lúc này anh không nói đâu, bán cho em một bí mật trước, bảo đảm em sẽ làm em bất ngờ đó.”

Lý Cảnh Mộ liếc ngang, phớt lờ anh quay vào trong nhà chuẩn bị bữa tối cho hai người.

Kỳ thật Tiếu Vũ Triết cũng có thể tự tay làm cơm, chẳng qua đồ ăn anh làm hầu hết đều là món Tây, Lý Cảnh Mộ ăn được mấy lần rồi không muốn ăn nữa, dứt khoát nhận lấy việc nấu cơm luôn.

Việc bài trí vườn cây cho nhà mình lần này không bị ảnh hưởng thị hiếu của người khác, Tiếu Vũ Triết hoàn toàn dựa vào sở thích của hai người.

Đơn giản mà nói là phong cách cổ xưa, mộc mạc, tĩnh.

Thật sự thì Tiếu Vũ Triết cũng mới tiếp xúc với kiểu sân vườn theo phong cách Trung Hoa mấy năm gần đây mà thôi, hơn nữa thị hiếu của người Trung Quốc hiện đại chịu ảnh hưởng của văn hóa phương Tây quá nhiều, mấy thứ như thiết kế sân vườn khó tránh tục tằn, đa phần thiết kế của anh đều là vậy. Lý Cảnh Mộ lại thích vườn cây theo phong cách Trung Hoa, để phục vụ cho sở thích của cậu, Tiếu Vũ Triết nhìn thì như lơ đãng nhưng thực ra đã bỏ khá nhiều thời gian để tìm kiếm tư liệu.

Dùng ngói xanh gạch vàng kiểu cổ làm một bờ tường giả rồi trồng lên đó dây thường xuân có sức sống mãnh liệt, đợi mấy tháng nữa những dây leo xanh mơn mởn quấn quanh tường sẽ rũ nhẹ theo gió, thướt tha vấn vít.

Dưới tường đặt một cái vại lớn trước đây người ta thường dùng để trữ nước, ngoài một cây bông súng nhỏ còn nuôi thêm một cặp cá chép Nhật, một vài cây hoa cỏ điểm xuyết xung quanh vại nước làm tôn lên vẻ thi vị, phong cách cổ xưa mà không mất phần giản dị, đến cả những trưởng bối cao tuổi nhất trông thấy cũng không tránh khỏi sinh vài phần hoài niệm.

Còn những nơi khác trên ban công sau này sẽ có giàn hoa đầy ắp dây leo, có chòi nghỉ mát nho nhỏ đơn sơ, có cây cầu nhỏ được bắc bằng gỗ chống mọc uốn lượn, hai bên cầu nhỏ trồng tre lùn dày đặc nhưng không rối, nơi nào cũng thấy được dụng tâm cùng sự tỉ mỉ của Tiếu Vũ Triết.

Nếu từ trong phòng nhìn ra vườn, nó như một mảnh vườn đẹp đến mức khiến lòng ta cảm thấy bình yên, không thể ngăn được suy nghĩ mở rộng cánh cửa thủy *** đi ra ngoài cảm nhận sự tuyệt vời đó.

Lý Cảnh Mộ dùng hành động để bày tỏ sự yêu thích của cậu với mảnh vườn này, mỗi sáng cậu đều đứng trong vườn hít thật sâu bầu không khí pha lẫn hương cỏ tươi trúc xanh, nếu ngồi trong phòng ánh mắt lúc nào cũng lưu luyến ở ngoài đó.

Mảnh vườn nhỏ này của Tiếu Vũ Triết cũng làm ba mẹ Lý Cảnh Mộ rất yêu thích, lần nào thấy anh cũng nhịn không được mà khen anh *** tế khéo léo.

Ngày qua ngày, hai người không còn ở trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt nữa mà tiến thẳng đến cuộc sống của một đôi vợ chồng già, từng ngày trôi qua trong bình lặng, thư thả.

Phòng đọc sách trong nhà họ phần lớn là do Tiếu Vũ Triết dùng, công việc của anh vẫn bộn bề như trước, phòng đọc sách được xem như là nơi để anh làm việc. Dù bận mấy anh cũng cố gắng mang việc về nhà giải quyết, chỉ vì anh muốn được ở bên Lý Cảnh Mộ nhiều hơn một chút mà thôi.

Tiếu Vũ Triết đã từng nói với Lý Cảnh Mộ, chờ đến Tết họ sẽ đi nghỉ ở hải đảo ấm áp, trải qua tuần trăng mật đã lâu không có của bọn họ. Lý Cảnh Mộ vừa nghe xong đã biết anh vẫn còn đặt lời cậu nói khi hai người gặp nhau lần đầu tiên ở trong lòng, nhớ cậu rất thích bờ biển nên luôn nghĩ đến việc đi ra biển một chuyến. Đã vậy cậu chẳng còn gì để phản đối, vui vẻ gật đầu đồng ý.

Bọn họ đã tính sẵn hành trình sau tết, hiện tại còn cách tết gần nửa năm trời nên vẫn phải thành thành thật thật đi làm việc thôi.

Vừa xử lý xong đơn hàng trong tay, sau hai tháng văn phòng chỗ Tiếu Vũ Triết đang làm lại nhận được một đơn hàng, thiết kế vườn cây cho một sân vận động lớn, hơn nữa còn ở nước ngoài. Đáng lẽ nghe thấy đơn hàng từ nước ngoài Tiếu Vũ Triết đã muốn từ chối, kết quả bị ông chủ kiêm bạn tốt đích thân thuyết phục hết lần này đến lần khác rằng đơn hàng họ nhận trước mắt trừ Tiếu Vũ Triết ra chẳng còn ai có đủ khả năng để toàn quyền tiếp nhận, hơn nữa người ta chỉ đích danh anh thiết kế. Nếu anh từ chối chẳng khác nào đẩy mối ngon lần này ra cho người khác, Tiếu Vũ Triết rơi vào đường cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Thiết kế sân vườn cỡ lớn thường đòi hỏi phải có sức của cả một đội ngũ, dù chỉ cần một mình Tiếu Vũ Triết cũng có khả năng hoàn thành nhưng sẽ hao tổn rất nhiều thời gian và thể lực, hoàn toàn được nhiều hơn mất. Ông chủ của anh nói như vậy bởi vì Tiếu Vũ Triết luôn là hạt nhân của công ty, thiếu anh, những nhân viên thiết kế khác của công ty họ giống như là cát vụn khó mà ngưng kết được, đơn hàng nhỏ còn có thể giao cho bọn họ, đơn hàng lớn như thế này vẫn phảo dựa vào Tiếu Vũ Triết chèo chống mà thôi.

Nếu đồng ý nhận đơn hàng này, ít nhất trong nửa năm Tiếu Vũ Triết sẽ phải thường xuyên ra nước ngoài, chỉ những ngày lễ tết mới có thể về nhà một chuyến, đó cũng là nguyên nhân ngay từ đầu anh không muốn nhận.

Nhưng nếu đã đồng ý thì dù có không muốn thế nào đi chăng nữa, Tiếu Vũ Triết vẫn phải thu dọn hành lý chuẩn bị rời nhà đi xa.

Biết anh phải đi công tác, Lý Cảnh Mộ đương nhiên đảm nhận trách nhiệm chuẩn bị từng bộ quần áo cho anh.

oOo

“Cảnh Mộ, sao cả quần áo mùa Đông cũng nhét vào?”

Lý Cảnh Mộ đang nhét quần áo vào vali nên không ngẩng đầu lên, “Anh đi cả mấy tháng, hơn nữa thời tiết bên kia lạnh hơn ở đây nhiều, nhét thêm vài món đồ phòng trước cho đỡ lo mà.”

Tiếu Vũ Triết đứng bên cười hì hì, “Ai dà, em thật sự là một người vợ hiền đức đó nha.”

Lý Cảnh Mộ lườm anh một cái.

“Dụng cụ với tài liệu cần mang theo anh đã chuẩn bị hết chưa, đừng để ra cửa rồi phát hiện không mang theo cái gì.”

“Được rồi mà.” Tiếu Vũ Triết nhức đầu, anh chỉ muốn thu dọn qua loa mấy thứ thường dùng thôi, nào ngờ Lý Cảnh Mộ lại cẩn trọng như vậy, anh thấy nếu mấy thứ thường dùng không có thì vẫn có thể đến nơi rồi sắm, cũng đâu phải là không mua được.

Lý Cảnh Mộ không cho là vậy, chờ đến lúc cần dùng mới đi mua sẽ làm lỡ rất nhiều thời gian. Thế nên vừa nhét đồ đạc và vật dụng hàng ngày vào vali xong cậu liền túm Tiếu Vũ Triết đến phòng đọc sách, giúp anh kiểm kê mấy thứ cần phải mang theo, từng cái từng cái một.

Đến lúc kiểm tra cặp tài liệu, Lý Cảnh Mộ vô tình làm rơi một tờ rơi quảng cáo, trông thấy nó cậu rất kinh ngạc.

Thấy cậu đột nhiên ngừng tay Tiếu Vũ Triết liền sáp lại gần, anh vui vẻ cầm tờ quảng cáo lên cười nói: “Lần trước anh thấy trên phố có người cầm nó, cũng không biết là nhận được ở đâu nữa, thấy anh ta không cần nữa anh liền hỏi xin. Đây chính là lần hợp tác đầu tiên của chúng ta, anh phải giữ lại làm kỷ niệm chứ.”

Không sai, tờ quảng cáo này là chính là thứ hai người đã thiết kế dưới sự đề nghị của anh trong tiệm nhỏ của Lý Cảnh Mộ ngày ấy. Nó giống như một cái hộp quà đang chờ được mở ra, nền vàng thắt dây tím thật sự khiến cho khách hàng cảm thấy hài lòng, cuối cùng thành phẩm đã được in ra.

Dù chỉ là tờ rơi quảng cáo cho một spa nhưng Tiếu Vũ Triết vẫn thấy có chút kích động khó kìm nén.

Một lúc rất lâu sau khi Tiếu Vũ Triết nói xong, Lý Cảnh Mộ mới cười đáp lại: “Anh muốn thì nói với em một tiếng không được sao, em vẫn còn lưu bản mẫu mà, muốn in bao nhiêu tờ cũng không thành vấn đề.”

Tiếu Vũ Triết vươn tay ôm thắt lưng cậu, mỉm cười búng nhẹ trán cậu nói: “Tự mình phát hiện ra và quay về lấy của em là hai chuyện khác nhau. Ít nhất, nó sẽ không làm em cảm động như thế này.”

Lý Cảnh Mộ nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ, “Có sao?”

Tiếu Vũ Triết lấy tay chọt chọt khóe môi đang nhoẻn lên của cậu, “Nhìn xem, đây là bằng chứng nè.”

“Nói bậy.”

Lý Cảnh Mộ ngẩng mặt lên cắn cái tay đang cố tình giở trò xấu trên mặt cậu.

Từ khi hai người biết nhau đến nay, đây là lần đầu tiên xa nhau lâu như vậy, tất nhiên là không thể không đề cập đến một đêm thỏa sức triền miên. Sáng hôm sau Lý Cảnh Mộ chừa thời gian trống đến trưa để tiễn Tiếu Vũ Triết ra sân bay.

“Lần này đi chắc phải đến ngày chín tháng sau anh mới về được một chuyến.”

Trước khi vào phòng chờ máy bay, hai người lưu luyến không rời nói lời tạm biệt.

“Ừ.”

Nghe anh nói vậy, Lý Cảnh Mộ không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng mình thế nào nữa, cậu chỉ biết gật đầu theo bản năng.

Sân bay người đến người đi nên Tiếu Vũ Triết không thể có những cử chỉ thân mật được, vốn chỉ định giơ tay vuốt nhẹ mặt cậu, kết quả lại phải đặt trên vai cậu nhéo nhẹ một cái.

“Anh sẽ gọi điện thoại cho em mỗi ngày…” nghĩ một hồi anh nói tiếp, “Nhớ phải nghĩ đến anh đó.”

Lý Cảnh Mộ ngẩng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu thật nghiêm túc.

Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, những gì phải nói gần như đã nói hết trong tối qua, hôm nay cũng đã bổ sung thêm một lần. Hiện tại đã hết lời nhưng vẫn có cảm giác còn rất nhiều điều chưa nói.

Cứ nhìn nhau im lặng như thế.

Mãi cho đến lúc tiếng loa hối thúc check in vang lên.

Tiếu Vũ Triết hít sâu một hơi nhấc vali lên, “Anh phải đi rồi.”

“Thuận buồn xuôi gió. Sang tới bên kia nhớ chú ý cơ thể, ăn ba bữa đúng giờ, đừng để mệt chết nghe chưa.” Lý Cảnh Mộ dặn dò đi dặn dò lại không biết đã mấy lần rồi, giống hệt như mẹ già vậy.

Tiếu Vũ Triết nhìn cậu thật lâu, đột nhiên anh cúi người xuống, động tác hôn nhẹ lên tóc mai của cậu hệt như đang nói nhỏ với cậu cái gì đó.

“Anh đi, nhớ nhận điện thoại của anh đó.”

Lý Cảnh Mộ không còn biết phải nói gì, cứ thế dõi mắt nhìn anh rời đi, cuối cùng cậu giơ tay vẫy vẫy khi bóng dáng anh sắp biến mất sau lối vào.

________________________________________

[1] Tẩm trư lung: là cho vào rọ heo, thả xuống nước cho chết đuối. Là một loại tư hình áp dụng cho phụ nữ/con gái không trinh khiết, có/chưa có chồng mà có quan hệ ngoài luồng với người đàn ông khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.