Quên Phải Yêu Anh

Chương 12: Không có đường về



Rượu chè ăn uống quá độ dấn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng, khiến cả đêm đó Thẩm Kiều thượng thổ hạ tả. Cô vẫn cắn răng chống đỡ không chịu gọi bác sĩ, càng về sau thì thần trí càng mơ hồ, hộ lý nhìn thấy sự khác thường của cô, gọi bác sĩ tới đến. Châm cứu, sau nửa đêm thì nặng nề ngủ thiếp đi.

Tiểu Thu cũng bị kinh động, thân thể của cô đã tốt hơn rất nhiều, Thẩm Kiều chăm sóc cô mấy ngày, đêm nay lại đến phiên cô coi chừng Thẩm Kiều, thật ra thì bác sĩ cũng nói, chẳng qua là Thẩm Kiều ăn nhiều nên không tiêu hóa được, không có đáng ngại, nhưng tiểu Thu lại bướng bỉnh không chịu nghe, hơn nữa còn bảo bệnh viện sắp xếp phòng đôi, cô và Thẩm Kiều cùng nằm chung phòng bệnh.

Khi trời vừa sáng, Dương Kiền đến đây tạm biệt tiểu Thu. Trong nước có quá nhiều công việc cần anh xử lý, ngỉ mấy ngày hôm nay đã là cực hạn, mỗi ngày có vô số người tìm anh, nếu như không phải là anh tắt tiếng và rung, e rằng một ngày 24 giờ, điện thoại sẽ kêu không ngừng nghỉ.

Tiểu Thu liếc mắt nhìn Thẩm Kiều vẫn còn ngủ yên, mất nước nghiêm trọng khiến lúc này nhìn cô ấy hơi tiều tụy, dò hỏi: "Anh có muốn chờ cô ấy tỉnh lại rồi nói với cô ấy một câu không?"

Dương Kiền nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần, dù sao ở đây cũng có bác sĩ và y tá sẽ chăm sóc cô ấy. Cô cũng tự chăm sóc bản thân cho tốt, tôi đi đây."

Tiểu Thu nói: "Nghe nói anh có bạn gái, rất tốt, chúc hai người hạnh phúc."

Dương Kiền khẽ cười, "Tôi đang vội lắm, tạm biệt."

Tiểu Thu đưa tay ra vẫy tay từ biệt với Dương Kiền, còn người nằm trên giường kế bên, từ đầu đến cuối không hề có dấu vết muốn tỉnh lại, quả nhiên là hiệu quả của thuốc khá mạnh.

Trương Khải lái xe đưa Dương Kiền đến sân bay, từ kính chiếu hậu nhìn người đang ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, chậm rãi nói: "Thẩm Kiều Sinh bị bệnh, cậu đi rồi, không biết còn tưởng rằng cậu chạy án đấy."

Dương Kiền nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thanh lạnh nhạt nói: "Cô ấy ngã bệnh mắc mớ gì tới tôi."

Trương Khải hừ mũi: "Tối hôm qua chính mắt tôi nhìn thấy, cậu chặn đường người ta, còn lôi kéo tay của người ta không buông, nếu không phải là cho cậu tát, ai biết được cậu còn có thể làm ra chuyện cầm thú gì. Theo tôi thấy, bệnh của cô ấy cũng có thể là do cậu làm tức giận."

Dương Kiền hừ lạnh: "Đây chính là kiệt tác của người bạn trai thập nhị tứ hiếu (1), chớ hướng trên đầu ta theo như, không chịu nổi."

(1)bạn trai thập nhị tứ hiếu: hai mươi tư điều hiếu thuận của bạn trai.

Trương Khải không khỏi nói một cách ghét bỏ: "Cậu ngửi thấy mùi khi cậu vừa mở miệng ra chưa, tỏa ra khiến cả xe đều là mùi dấm chua Sơn Tây, mùi thật nồng."

Dương Kiền cầm điện thoại di động lên đập vào mặt Trương Khải: "Cậu có thể chuyên tâm lái xe không!"

Trương Khải lập tức nghiêng đầu tránh khỏi, điện thoại di động rơi xuống bên cạnh chân anh ta, anh cúi đầu nhìn xuống, rồi đạp đạp hai phát. Sau đó, nghiêm túc nói: "Làm đàn ông, cậu phải phóng khoáng, người ta không thích cậu, cũng đừng ép buộc người ta, dưa hái xanh không ngọt, cậu cũng nói đã nhiều năm như vậy, tại sao cậu vẫn không thấy rõ sự thật này?"

Dương Kiền chống tay lên trán, hơi uể oải nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng nhấn ở mi tâm: "Tôi không có."

{edit by Mạn Nhi _diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đ◕n}

Trương Khải khẽ thở dài, giọng nói cũng dịu hơn: "Cho dù là bạn bè bình thường, dẫu sao đã biết nhiều năm như vậy rồi, cậu cũng nên chú ý một chút đi?"

"Thôi, tránh cho bệnh nặng hơn, " Dương Kiền điều chỉnh góc độ của thành ghế, "Tôi ngủ một lúc nhé."

Trương Khải vẫn chưa từ bỏ ý định: "Rốt cuộc, tại sao cô ấy lại cho cậu một cái tát vậy?"

Dương Kiền xê dịch thân thể, như mặt nước không hề gợn sóng nói: "Tôi nói Giản Dư Mặc bị tôi đụng chết."

Trương Khải vội vàng chỉnh vạt áo ngồi ngay ngắn, dọc đường cũng không dám nói gì nữa.

Đêm nay, đương nhiên là trắng đêm không ngủ. Sau nửa đêm Thẩm Kiều bị bệnh, Dương Kiền vội vã chạy từ khách sạn đến bệnh viện, ngồi ngoài hành lang một lúc lâu, chỉ châm một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, trước khi anh đẩy cửa đi vào tạm biệt tiểu Thu, thuốc lá đã bị ném vào thùng rác.

Một năm rưỡi trước, từ Mĩ về, Dương Kiền cũng đã thông suốt, cũng cam chịu số phận. Thẩm Kiều chiếm giữ một phần ba thời gian trong hai mươi mấy năm qua của anh, nhưng cho dù anh yêu cô sâu đậm như thế nào, thì vẫn kém hơn so với một cặp đôi lưỡng tình tương duyệt. Nhất là khi cô gạt tay anh ra, thanh âm bình tĩnh nói: Chẳng phải anh yêu tôi đâu, chẳng qua là không chiếm được tôi nên không cam lòng.

Sự tình cũng đã biến thành như vậy, anh còn có lý do gì để không buông tay?

Nếu như không phải là em, thì là ai cũng không quan trọng.

Anh thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Hạ, như thấy được Thẩm Kiều xinh đẹp không gì sánh được của nhiều năm trước, ngay cả một cái nhíu mày, một nụ cười đều có mấy phần giống, nhưng mà cô ấy cẩn thận kỹ càng hơn so với Thẩm Kiều, cẩn thận đối đãi với cấp trên, đối đãi với đồng nghiệp, đối đãi toàn bộ thế giới, cũng có thể nói là có chút khúm núm, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến ấn tượng tốt mà cô để lại cho anh.

Tất cả đều phát triển tự nhiên như vậy, khi hôn Thịnh Hạ, anh mới hồi tỉnh, sau khi ở cùng một chỗ với cô ấy thì anh mới thực sự đối xử tốt với cô ấy. Vì vậy, trạng thái cũng dần tốt hơn, nhưng sau khi Thẩm Kiều về nước, nhìn thấy đôi khuyên tai đó trên lỗ tai của Thịnh Hạ, thì sụp đổ hoàn toàn.

Năm ấy, anh trốn trên tàng cây len lén nhìn cô đến gần, khi nhìn thấy bóng dáng của cô thì anh tháo dây xích của Hắc Bối ra, sau đó anh tùy thời mà nhảy từ trên cây xuống, khi anh chà sát tay chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân thì không biết từ chỗ nào xuất hiện một tiểu tử không có mắt nhìn, trong chớp mắt giành kéo Thẩm Kiều bỏ chạy trước anh. Hắc Bối ở phía sau điên cuồng đuổi theo, lúc đó anh thật sự không muốn quản nữa, bị đuổi kịp thì chỉ có thể trách bọn họ không có bản lĩnh, uất ức làm bữa trưa cho chó.

Sau đó, anh vẫn gọi Hắc Bối về. Thẩm Kiều đầu đầy bụi đất quay lại, nổi giận đùng đùng chỉ vào mũi anh rồi nói: "Dương Kiền, anh thật là đáng ghét."

Trong quá khứ, anh không hề để ý, còn có thể ưỡn ngực nghiêm mặt đi đến: "Đáng ghét à, em nói một câu đáng ghét cho tôi nghe đi."

Nhưng lần này, Thẩm Kiều không thèm cho anh cơ hội, ngược lại lôi kéo cánh tay của Giản Dư Mặc, cười ngọt ngào: "Chúng ta đi, em mời anh ăn kem."

Cho tới bây giờ, tất cả mọi người đều biết Thẩm Kiều không thích anh, thậm chí mở ra đánh cuộc, nếu như Thẩm Kiều chịu gả cho anh, bọn họ liền nhảy thoát y vũ. Anh đáp, sẽ chuẩn bị sẵn một sân khấu. Sau đó lại bị Thẩm Kiều biết, chuyện này làm cho thái độ của cô đối với anh càng tồi tệ hơn.

Về sau…. Về sau. . . . . . Cô ấy xuất ngoại với Giản Dư Mặc, không hề tách rời.

"Dương tiên sinh, xin lỗi đã làm phiền."

Cánh tay Dương Kiền hơi tê tê, chậm rãi bỏ cái bịt mắt ra, ngồi thẳng người, cặp mắt híp lại, gương mặt có vẻ khó chịu, "Chuyện gì vậy?"

Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đưa điện thoại vệ tinh đang cầm trong tay tới, "Dương tiên sinh, ngài có điện thoại."

Dương Kiền nhìn chằm chằm điện thoại, chân mày nhíu chặt hơn, nhưng vẫn mỉm cười nói cảm ơn, nữ tiếp viên hàng không có chút e lệ gật đầu rời đi.

Gọi điện thoại vệ tinh để tìm Dương Kiền chính là anh họ thứ hai Dương Viên, với một tin tức tàn khốc. Dương Viên đã sắp xếp người đến sân bay đón Dương Kiền, nói gọi điện thoại trước để anh chuẩn bị tâm lý.

Từ nhỏ Dương Kiền lớn lên bên cạnh ông nội, trong tất cả con cháu trong nhà, chỉ có quan hệ của anh và ông nội là tốt nhất. Mặc dù thân thể ông nội vẫn không tốt gần hai năm nay, tình huống lúc tốt lúc xấu, tin tức khó qua khỏi đã được báo xuống nhiều lần, nhưng lần nào ông cụ cũng kiên cường vượt qua, cả nhà đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu rồi, thế nhưng khi ngày này thật sự đến thì bọn họ vẫn không có biện pháp tiếp nhận.

Dương Kiền không thể nhìn mặt ông nội một lần cuối, Dương Viên nói cho anh biết, ông nội muốn đợi anh trở về, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống đỡ nổi.

Dương Kiền vẫn canh giữ ở linh đường, ngày ấy khi đưa linh cữu của ông cụ, Thẩm Kiều cũng tới. Cô vừa mới về từ NewYork, đã chạy thẳng đến nhà tang lễ, cách một khoảng xa nhìn thấy Dương Kiền gầy đi rất nhiều, cô biết chắc chắn tâm tình của anh cực kì sa sút. Thẩm Kiều cố gắng giấu mình trong đám người, không muốn anh gặp lại cô, lại tăng thêm phiền não.

Sau đêm đó, trong khoảng thời gian ngắn, chắc chắn anh sẽ không muốn gặp cô.

Cô tát anh một cái, cướp điện thoại trong tay anh, vừa mới đi được mấy bước đã không thể chờ đợi mà gọi điện thoại cho Giản Dư Mặc. Nghe thấy Giản Dư Mặc nói không bị thương, cô mới thả lỏng. Hành lang yên tĩnh như vậy, cô nói gì, nhất định anh cũng nghe thấy, cho nên khi anh rời đi, cũng không hề nói một tiếng.

"Nghĩ gì vậy?"

"À, " Thẩm Kiều nghịch lọn tóc, cười nói: "Không có gì."

Tần Niệm Vi khẽ than thở: "Tiểu Thu như thế nào rồi? Vốn định đi thăm cô ấy, nhưng bên này Dương Kiền vừa có chuyện, nên không đi được nữa."

"Chị ấy đã xuất viện rồi, yên tâm đi."

Tần Niệm gật đầu, khẽ nheo mắt lại, nhìn Thẩm Kiều: "Nghe nói, có một lần cậu ăn tham quá, nên thượng thổ hạ tả, bị giày vò cả đêm?"

Thẩm Kiều toét miệng cười khan: "Việc tốt thì không ra đến cửa, chuyện xấu thì truyền ngàn dặm, Thái Bình Dương cũng không ngăn nổi những lời lẽ xấu xa dùng để hãm hại nhau."

Tần Niệm nhéo mặt của Thẩm Kiều, rồi lại dò xét từ trên xuống dưới một phen: "Khí sắc không tốt lắm, nhưng mà tại sao lại béo ra rồi hả? Sưng phù à?"

Thẩm Kiều: "..."

Thẩm Kiều lái xe về nhà để tắm rửa, vốn muốn ngủ bù, nhưng cô làm thế nào cũng không thể ngủ nổi, cuối cùng chán nản bò từ trên giường dậy, đổi quần áo rồi lái xe ra ngoài.

Gia đình Tần Niệm vừa mới cơm nước xong, Chu tiên sinh đang bị chỉ huy rửa bát đĩa, Thẩm Kiều gõ cửa mà đến. Tần Niệm thấy so với ban ngày khí sắc của cô còn kém hơn, vội vàng kéo cô vào phòng khách ngồi.

Hai bàn tay Thẩm Kiều xoắn chặt một chỗ, sắc mặt tái nhợt, "Mình có mấy lời, muốn nói với một mình cậu."

Tần Niệm đồng ý, nhanh nhẹn bay vào phòng bếp, sau cười đùa thì thầm mấy câu, Chu Tử Tuấn cầm ví tiền lên chuẩn bị ra ngoài, hơn nữa còn hỏi thăm Thẩm Kiều có muốn Bánh phômai hay không.

Tần Niệm vừa đóng cửa nhà lại, Thẩm Kiều đã nhào qua ôm cô thật chặt. Khi mà Tần Niệm còn không biết mở miệng như thế nào để nói chuyện, đã cảm thấy nước mắt của Thẩm Kiều rơi trên vai mình.

Thẩm Kiều khóc nói: "Mình thật sự sắp không chống đỡ nổi nữa, không nói ra nhất định mình sẽ không chịu đựng được nữa."

Tần Niệm vỗ nhẹ bả vai của cô: "Thẩm Kiều, trước tiên cậu đừng khóc nữa, từ từ nói, cậu làm sao vậy?"

"Tiểu Thu nằm ở bệnh viện, đau lòng, tuyệt vọng, hàng đêm khi cô ấy ngủ, nước mắt cũng sẽ ướt đẫm gối đầu, cô ấy quá đau khổ, đó là bài học đãm máu, mình không thể để bất cứ ai biến thành tiểu Thu thứ hai, cho dù là Giản Dư Mặc, cả Thịnh Hạ nữa, đều không thể. Mình và anh ấy cũng không thể trở thành Mạc Dịch Khôn thứ hai, Khôn tử là cư xử vô tâm, nhưng bọn mình không thể biết đó là sai mà vẫn làm. Mình đã bỏ lỡ một lần, thật sự đã bở lỡ tất cả. Không có cách nào nữa rồi, Tần Niệm, bọn mình không có biện pháp nữa rồi."

Thẩm Kiều ôm ngực, chân mày nhíu lại, khàn giọng nói: "Chỗ này chật rồi, không thể quay lại được, mình không thể tiếp tục chìm đắm nữa."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều nói ra lời nói từ tận đáy lòng với Tần Niệm, trước kia Tần Niệm thường đoán, đoán cô có yêu Dương Kiền hay không, đoán cô có dao động hay không, đoán cô có hối hận hay không. Tần Niệm đau lòng ôm lấy Thẩm Kiều, vào giờ phút này, cô không biết nên an ủi Thẩm Kiều ra sao.

"Anh ấy nói muốn Giản Dư Mặc chết, không thể." Cả người Thẩm Kiều bắt đầu run rẩy, bàn tay bụm mặt không ngừng lắc đầu, "Mình đã hỏi Trương Khải, ngày ấy, nếu như không phải anh ấy kéo phanh, Giản Dư Mặc thật sự sẽ..."

Nội tâm Tần Niệm bị chấn động, mặc dù Dương Kiền ngang ngược, nhưng tất cả mọi việc đều có chừng mực, những năm qua, mặc dù anh yêu Thẩm Kiều, nhưng chưa bao giờ phá hoại tình cảm của Thẩm Kiều và Giản Dư Mặc. Vậy mà hôm nay… Vốn tưởng rằng, một năm rưỡi trở lại đây, anh có Thịnh Hạ, sẽ từ từ buông tay với Thẩm Kiều

Tần Niệm đẩy tay Thẩm Kiều ra, nâng mặt của cô lên đối diện với mình, gằn từng chữ: "Không phải lỗi của cậu, đừng dùng những thứ này để trừng phạt bản thân, có được không?"

Thẩm Kiều đã hoàn toàn bối rối, chỉ lắc đầu không ngừng, từ đầu đến cuối chỉ lặp lại một câu nói: "Mình không nên quay về."

Tần Niệm: "Hãy nghe mình nói, cậu không thể trốn tránh cả đời, nếu như cậu thật sự lựa chọn buông tay, hãy vì bản thân mà chọn một con đường thật tốt, vì vậy mặc kệ Dương Kiền có ở đó hay không, nói gì làm cái gì, cũng không thể chi phối con đường của cậu, như vậy mới đúng."

"Mình từng tự nói với bản thân ngàn vạn lần, nhưng mà nó, " Thẩm Kiều vỗ ngực, than thở khóc lóc: "Rất nhiều khi nó không chịu nghe lời mình."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.