Quên Phải Yêu Anh

Chương 13: Mình không hề trốn tránh



Xử lí xong việc hậu sự của ông nội, Dương Kiền mới bắt đầu công việc, bận trước bận sau làm chậm trễ gần hai tuần lễ, cũng làm cho công việc của anh chất thành núi. Vì vậy anh phải thức đêm làm thêm giờ, ba giờ sáng mới tan tầm, buổi sáng tám giờ đã đi làm, liên tục tám ngày liền, tất cả đồng nghiệp dưới quyền khổ không thể tả, gương mặt xanh xao, đi bộ cũng có thể lung tay theo chiều gió.

Gần đây, bên phía Dương Kiền đang điều tra một vụ án mới, bởi vì liên quan đến ngước ngoài, cho nên cần hợp tác với Bộ Ngoại Giao. Cho nên bọn họ phải nhanh chóng thu thập đầy đủ những chi tiết trong hồ sơ vụ án, khai thông hợp tác với các ngành có liên quan của Bộ Ngoại Giao. Khi Bộ Ngoại Giao đưa ra danh sách nhân viên có liên quan, bỗng nhiên tên tuổi của Thẩm Kiều cũng có trong hàng ngũ đó.

Cục trưởng đưa tài liệu hợp tác cho Dương Kiền: "Vụ án này không thể giải quyết trong thời gian ngắn, cậu bố trí cho những người khác đi cùng đi."

"Được, tôi sẽ thu xếp."

Bố trí công việc ổn thỏa, Cục trưởng tháo vẻ nghiêm túc xuống, đứng dậy đi đến trước sô pha, rót cho bản than một ly trà, "Cuối tháng sẽ bình xét, đã chuẩn bị xong chưa?"

Dương Kiền cầm cái ly thủy tinh xinh xắn lên, không để ý nói: "Không có gì phải chuẩn bị cả."

Cục trưởng cười nói: "Được rồi, cho nghỉ một ngày để về nghỉ ngơi, mấy người cấp dưới của cậu...sắc mặt bọn họ xanh mét hết cả rồi."

Dương Kiền uống một hơi cạn sạch nước trà ở trong chén, đặt ly trà xuống rồi nói: "Tôi không có ở đây thì kéo dài công việc, có biến thành rau cải cũng đáng đời. Cám ơn trà ngon của ngài, nhưng nếu để nước ấm hơn chút nữa thì càng tốt hơn."

Nghe nói vậy, Cục trưởng liền cầm bình thủy tinh lên, mở nắp ra ngửi đi ngửi lại, lá trà đầy đặn trôi nổi như hoa lan trắng, cẩn thận đổ một chút ra rồi nếm nếm, vừa định nói chuyện, Dương Kiền đã đẩy cửa đi ra.

Trở lại phòng làm việc, thấy Thịnh Hạ gửi tin nhắn đến, dặn dò anh uống nhiều nước, đừng để quá mệt mỏi, ăn cơm đúng giờ. Dương Kiền chợt phát hiện, hình như mình đã xem nhẹ Thịnh Hạ quá lâu. Gần một tháng lúc nào cũng bận rộn, Thịnh Hạ rất thông cảm cho anh, chưa bao giờ giận dỗi, oán trách anh.

Nghĩ đến đây, Dương Kiền bấm số điện thoại của Thịnh Hạ: "Mấy giờ tan làm? Anh sẽ đón em, muốn ăn cái gì?"

Thịnh Hạ đang ở văn phòng nên không dám nói to, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, dối diện với những người khác, thì càng lộ vẻ ngượng ngùng. Thịnh Hạ cười khanh khách thu hồi điện thoại, vừa quay đầu lại thấy mấy cặp mắt đang nhìn cô cười, thì càng cảm thấy xấu hổ, vội vàng cúi đầu ra vẻ bận rộn.

Sau bữa cơm tối, Thịnh Hạ muốn xem phim, đương nhiên Dương Kiền không hề phản đối, nhưng mà anh quá mệt mỏi, phim vừa mở màn chưa được 10 phút, anh đã ngủ mất rồi. Thịnh Hạ không đánh thức anh, xem phim một mình, nhưng mà trong nội tâm lại không hề có chút mùi vị nào.

Phim chiếu được hai phần ba thì đột nhiên Thịnh Hạ nhận được một cuộc điện thoại, sau đó cô liền đánh thức Dương Kiền, vẻ mặt lo lắng sốt ruột: "Mẹ em đã xảy ra chuyện, anh có thể đi với em một chuyến được không?"

Nếu như mới vừa rồi Dương Kiền còn có chút hoảng hốt, ngay sau đó đã hoàn toàn tỉnh táo, không nói hai lời kéo Thịnh Hạ đi rangoài.

Điện thoại là do mẹ Thịnh Hạ gọi tới, bà ngã xuống, đụng vào eo, nên không thể di chuyển, thật may là điện thoại đang ở trong túi, bà mới có thể gọi điện thoại kịp thời cho Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ chạy về đến nhà, thấy mẹ ngã ở phòng vệ sinh, trong phòng vệ sinh bừa bộn không chịu nổi, thậm chí cả khăn lông và những đồ dùng để tắm rửa hằng ngày cũng bị rơi lung tung trên đất. Dường như Thịnh Hạ không nhìn thấy những thứ kia, vội vã đi đến xem tình trạng của mẹ, Dương Kiền ở sau lưng cô cũng không thể không chú ý.

Thịnh Hạ lo lắng hỏi: "Mẹ, thế nào rồi? Có cử động được không?"

Mẹ Thịnh Hạ mệt mỏi lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khổ sở, sắc môi trắng bệch, chân mày nhíu chặt.

Dương Kiền nhìn tình huống không tốt, vì vậy nói: "Đi bệnh viện trước đã."

Nhà của Thịnh Hạ nằm trong một tòa nhà cực kì cũ, không có thang máy, Dương Kiền cõng mẹ Thịnh Hạ từ tầng bốn xuống, mồ hôi ướt đẫm chiêc áo sơ mi mỏng manh của anh. Mặc dù rất lo lắng cho mẹ, nhưng lúc này Thịnh Hạ cũng an tâm hơn nhiều. Những ngày qua mặc dù ngoài không nói ra miệng, từ đầu đến cuối, trong lòng cô cũng hơi lo lắng, biết anh đang bận, vậy mà cô cũng không giúp được gì, cảm giác bất lực như thế này khiến cô cảm thấy giữa bọn họ tồn tại quá nhiều khoảng cách không dễ nối liền. Hôm nay thấy Dương Kiền, một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, tự mình cõng mẹ cô từ tầng bốn xuống tầng một, không hề có một oán trách, cô cảm thấy đã thực sự tìm thấy được chỗ dựa.

Trên đường đi bệnh viện, Thịnh Hạ đỡ mẹ ngồi ghế sau, Dương Kiền đang lái xe bắt đầu gọi điện thoại liên lạc với bác sĩ, phòng cấp cứu đã phái bác sĩ và y tá ra trước cửa chờ, bọn họ vừa đến bệnh viện, đã nhanh chóng đẩy mẹ Thịnh Hạ vào phòng cứu cấp.

Chụp hình X-quang, cuối cùng chẩn đoán chính xác là dây chằng ở eo bị xé rách, phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nhất là lớn tuổi, bị thương sẽ rất khó hồi phục, hơn nữa sau này có thể lưu lại di chứng.

Vốn không cần thiết phải nằm viện, nhưng mà Thịnh Hạ rất kiên trì, Dương Kiền liền bảo người ta sắp xếp phòng bệnh. Thu xếp xong tất cả, đã là rạng sáng. Thịnh Hạ không muốn làm phiền Dương Kiền nữa, bảo anh về nhà, một mình cô ở lại bệnh viện, chăm sóc mẹ.

Trước đó đã chịu đựng mấy đêm liền, Dương Kiền đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng đi qua đi lại cả đêm, mệt mỏi ngược lại trở thành hư không, vì vậy khi anh về nhà đi ngang qua quán bar, liền ngừng xe, đi vào uống ly rượu.

Đã sớm dự đoán được là Trương Khải nhất định ở đây, người kia đang trái ôm phải ấp, đang mở to miệng, câu đầu lưỡi, muốn một ngụm nuốt cả trái anh đào trong ly rượu martini.

Thẩm Du cũng ở đây, thấy Dương Kiền, thì chủ động đưa bình rượu cho anh.

Trương Khải hôn lên mặt hai người đẹp, người đẹp mới bằng lòng lưu luyến rời đi. Trương Khải đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Dương Kiền, vỗ bờ vai của anh: "Vừa rồi còn đang nói, Thẩm Du muốn tổ chức sinh nhật, có ý kiến nào có tính sáng tạo không?"

Dương Kiền cầm rượu lên bình ngữa cổ uống không ít, lạnh nhạt nói: "Không có."

"Cũng biết cậu không có, vì vậy tôi đã thay Thẩm Du làm chủ, chúng ta tổ chức bữa tiệc bikini ở hồ bơi, được chứ?" Khi nói ra mấy lời này, mặt mày Trương Khải hớn hở, huơ tay múa chân, giống như đã nhìn thấy một đoàn người đẹp mặc bikini.

Dương Kiền quay đầu lại nhìn anh ấy, nhếch môi cười lạnh: "Nếu nói là cần tính sáng tạo, muốn bất ngờ, nếu như đàn ông mặc bikini, phụ nữ chỉ mặc quần bơi, đây mới gọi là có tính sáng tạo."

"Phụt." Ngụm rượu trong miệng Thẩm Du phun hết ra ngoài.

Cặp mắt của Trương Khải sáng trưng, gật đầu không ngừng: "Ý kiến hay, cứ làm như thế đi." Trương Khải quay đầu lại nhìn Thẩm Du, "Nhưng mà, có cần tưng cầu ý kiến của vị thọ tinh (1) khác không?"

(1) Thọ tinh: ngời được mừng sinh nhật

Một tuần trờ lại đây ngày nào Thẩm Kiều cũng chong đèn chiến đấu cả đêm. Mới vừa đi làm chưa được một tháng, đã xin nghỉ nửa tháng, điều này khiến các đồng nghiệp cũng có phần không hài lòng với cô, bao gồm cả người lãnh đạo trực tiếp Nghiêm Túc.

Nghiêm Túc bảo người ta chuyển một thùng hồ sơ đến bàn làm việc của cô, "Vừa vặn cô cũng thích xuất ngoại, cho cô một cơ hội xuất ngoại được nhà nước tài trợ. Hãy nắm cho tốt nhé."

Thẩm Kiều còn chưa kịp nói gì, Nghiêm Túc đã nói tiếp: "Vụ án lần này tương đối phức tạp, chúng ta phải phối hợp với viện kiểm sát tối cao, hai bên cùng hợp tác. Nói thật, bây giờ tôi cũng không thể cho cô biết chính xác thời gian kết thúc, nhưng mà trên cương vị công tác, muốn nhanh chóng trưởng thành, thì phải dựa vào một vụ án lớn."

Thẩm Kiều chỉ vào mình, không xác định hỏi: "Một mình tôi à?"

Nghiêm Túc: "Đây là lần đầu tiên cô đi công tác, cũng là lần đầu tiên phụ trách, yên tâm, sẽ để cô đi theo một trưởng ban. Nếu sắp xếp một mình cô, thẳng thắn mà nói, cho dù cô cảm thấy không có vấn đề, nhưng tôi vẫn cảm thấy không yên lòng."

Thẩm Kiều: "..."

Vì vậy, dưới tình huống hai mắt Thẩm Kiều đang đen thui, nửa cưỡng chế nhận vụ án. Là người không quen phản bác kiến nghị, chỉ có thể thức đêm tăng ca đẩy nhanh tốc độ để làm quen với tình huống, cuộc sống trôi qua một cách lộn xộn, nếu Thẩm Du không nhắc nhở, cô cũng quên luôn là sắp tới sinh nhật của bọn họ. Sinh nhật còn không sớm không muộn, chính là trước khi cô đi công tác một ngày.

Đối với việc ăn sinh nhật như thế nào, từ đầu Thẩm Kiều đã không có ý định trông nom, giao toàn quyền cho Thẩm Du, may mà Thẩm Du không chấp nhận đề nghị rất có “tính sáng tạo” kia của Dương Kiền, nếu không chắc chắn Thẩm Kiều sẽ là người đầu tiên khởi nghĩa vũ trang.

Ngày sinh nhật, địa điểm là hồ bơi ngoài trời ở làng du lịch. Trương Khải nhịn đau, để làng du lịch vừa mới khai trương ngừng buôn bán, hơn nữa còn cung cấp miễn phí cho hai vị thọ tinh. Đối với lần này, Thẩm Kiều tỏ ra rất hài lòng.

Từ sau ngày khóc lóc kể lể đó, Thẩm Kiều cũng chưa gặp Tần Niệm, ngày hôm nay sinh nhật thì mới gặp lại, ánh mắt Tần Niệm giống như ra-da, hận không thể nhìn thấu Thẩm Kiều. Thật ra thì trừ vành mắt hơi đen, cái cằm nhọn hơn, những cái khác cũng không hề thay đổi.

Tần Niệm nói: "Nghe nói gần đây lúc nào cậu cũng đi nghỉ rất khuya? Mất ngủ à?"

Thẩm Kiều lắc đầu: "Làm thêm giờ."

Tần Niệm nói tiếp: "Nghe nói ngày mai cậu phải đi công tác?"

Thẩm Kiều gật đầu.

Đột nhiên Tần Niệm ôm lấy cổ của cô tránh ra khỏi đám người, nhỏ giọng nói: "Không phải mình đã nói với cậu à? Nếu như thật sự không buông tay được thì cũng đừng buông, nếu buông rồi thì đừng có trốn tránh."

Thẩm Kiều đẩy cánh tay của Tần Niệm ra, dở khóc dở cười: "Mình tránh cái gì?"

"Vậy tại sao cậu lại muốn đi công tác? Nghe nói còn phải đi rất lâu."

Thẩm Kiều buông tay: "Cậu cho rằng mình tình nguyện à? Đó là do lãnh đạo sắp xếp, mình chỉ là người phục tùng i."

Tần Niệm lại không nói lời nào, Thẩm Kiều cũng thu nụ cười lại, nghiêm trang nói: "Nói thật, chủ yếu mấy ngày trước chịu nhiều ảnh hưởng của tiểu Thu, cho nên mới nghĩ nhiều, bây giờ thì không có chuyện gì nữa rồi, thật đấy."

Tần Niệm thở dài, kéo tay Thẩm Kiều: "Dù sao cậu nghĩ được là tốt, chuyện như thế này không có ai có thể giúp cậu, nếu như bản thân cậu cũng không muốn bước về phía trước, bọn mình cũng không thể giúp cậu vượt qu được."

"Mình hiểu, là mình có lỗi trước, chẳng qua bây giờ phải chịu đựng hậu quả do sai lầm mang lại thôi."

Tần Niệm nhíu mày nói: "Cậu nên biết, sai lầm vẫn có thể sửa chữa."

"Mình cũng từng suy nghĩ như vậy, nhưng không thể làm được, cuối cùng chỉ để lại cái này." Nói xong, ngón tay Thẩm Kiều xẹt qua xương quai xanh bên trái. Mặc dù là bữa tiệc bikini, nhưng Thẩm Kiều lại mặc áo khoắc tắm và quần lụa mỏng, vừa vặn che kín hình xăm kia.

Tần Niệm nghiêng đầu nhìn về phía hai người đang dựa vào nhau cách đó không xa, nhẹ giọng nói: "Nếu như cậu đã quyết định, thì hãy chân thành chúc phúc cho bọn họ."

Kèm theo tiếng vang thật lớn do bị rơi xuống nước, bên cạnh hồ bơi phát ra trận cười vui vẻ. Người đẹp mặc bikini có tiếng cười như chuông bạc, thanh thúy dễ nghe, từng giọt nước phủ trên làn da trắng nõn, rực rỡ phát sáng dưới ánh mặt trời, so bảo thạch còn chói mắt hơn. Cánh đàn ông lộ nửa người trên với những bắp thịt rắn chắc đẹp đẽ, đang cười sảng khoái, chính là pháp bảo có thể hấp dẫn phụ nữ trên toàn thế giới.

Trương Khải nổi lên từ trong nước, tạo ra thật nhiều bọt sóng, rồi lại biến mất trên mặt nước, con ngươi đảo một vòng, làm như đang tìm kẻ đầu sỏ đã đẩy anh xuống nước. Ánh mắt của anh chợt căng thẳng, sau đó lại lặn vào trong nước một lần nữa, lặng yên không tiếng động bơi vào bờ, mấy cô gái nhìn thấy bóng dáng của anh thì cười né tránh, chỉ có Thẩm Kiều và Tần Niệm đang nói chuyện, không hề chú ý tới anh ta.

"A…." Sau một tiếng kêu sợ hãi, thì có người rơi xuống nước, bọt nước khổng lồ bắn vào không ít người.

Dưới tình huống không hề chuẩn bị, Thẩm Kiều bị người ta bắt lấy mắt cá chân, sau đó kéo xuống nước, quả thật có cảm giác giống như bị Hải Long Vương cuốn vào trong biển, hơn nữa ngay lập tức sẽ vùi thân dưới đáy biển.

May mà Thẩm Kiều biết rõ kĩ năng bơi lội, hơn nữa cũng đã luyện qua, cho dù ở trong đáy nước thì hai ba cái đã có thể tránh thoát khỏi trói buộc, ngoài ra còn đá thêm hai phát.

Cô ưu nhã bơi vào bờ, hai tay chống trên mặt đất, một cú bật người đã có thể ngồi vững bên bờ hồ. Hai chân vẫn còn ở trong nước, đá đá bọt nước, dùng giọng nói thanh thúy của Bắc Kinh giận dữ mắng: "Mẹ nó, cũng không nhìn một chút xem hôm nay là ngày mấy à."

Cô cười rộ lên, hàm răng trắng noãn như được gọt dũa hai mắt cong cong, giống như vầng trăng khuyết xinh đẹp, quần lụa mỏng màu vàng sáng ướt đẫm dính vào người, vóc người uyển chuyển như ẩn như hiện, so sánh với những người đẹp mặc bikini lộ liễu thì càng làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái, tràn đầy hấp dẫn.

Khi đang nói chuyện, Trương Khải đã bơi đến trước mặt, dựa vào cạnh bờ nheo mắt lại: "Người khác đều mặc bikini, tại sao cô lại bọc kín như vậy?"

Thẩm Kiều hất cằm lên, "Tôi, không, thích, đấy."

Trương Khải nhíu mày, cất cao giọng nói: "Nghe này, hôm nay nếu có ai có thể bắt cô ấy cởi cái váy chướng mắt ở ngoài ra, tiểu gia sẽ cõng người đó đi bộ lượn quanh làng du lịch một vòng!"

Tiếng cười, tiếng huýt sáo không hẹn mà cùng vang lên, giống như lời mở đầu cho những “hoạt động” sau đó, bữa tiệc chính thức bắt đầu khai mạc. Ánh mặt trời, bờ cát, bikini, mặc dù là bờ cát nhân tạo, nhưng, tâm tình của mọi người cũng không bị cản trở.

"Hai người bọn họ thật là thú vị." Thịnh Hạ cười nói.

"Ừ, ai vậy?" Dương Kiền đeo kính mát, nằm trên ghế dựa nghỉ ngơi, ngay cả “Trò khôi hài” vừa rồi, anh cũng không đứng lên xem náo nhiệt.

"Thẩm Kiều và Trương Khải ấy, em cảm thấy, bọn họ cũng rất xứng đôi."

Dương Kiền không hề gợn sóng nói: "Trương Khải với ai cũng xứng đôi hết."

Thịnh Hạ chợt nghĩ đến cái gì đó, le lưỡi một cái rồi nói: "Đúng vậy, Thẩm Kiều có bạn trai rồi."

Không biết ai hô hào đánh bài Texas, Dương Kiền nhảy lên, đi đánh bài. Đánh bài cũng mấy ý tưởng riêng, không chơi tiền, thua thì phải làm một chuyện theo ý của mọi người, giống với trò “Lời thật lòng và đại mạo hiểm”.

Thẩm Kiều không tham gia, mà nằm dưới ô che nắng nghỉ ngơi, thỉnh thoảng đám người kia lại phát ra tiếng cười sung sướng, Thẩm Kiều chỉ nghe loáng thoáng, cũng cảm thấy vui vẻ. Có một đám bạn tốt đã quen biết nhiều năm, phải tích được bao nhiêu đức mới có được phúc phận như vậy.

Đám người kia đột nhiên náo động vô cùng, tiếng động cũng lớn một cách khác thường, Thẩm Kiều chống cánh tay ngồi dậy, không rõ chân tướng nhìn sang.

Thì ra là Chu Tử Tuấn thua một ván, mọi người yêu cầu anh đạp Chu phu nhân vào trong nước. Đương nhiên anh ấy không làm, bà xã đau lòng còn không kịp, sao dám đạp xuống nước. Nếu như không phải là ỷ vào người đông thế mạnh, những người khác cũng không dám to gan nói ra yêu cầu như vậy. Tần Niệm là ai ? Đã thù dai thì thôi, còn có 100 loại phương pháp để chỉnh chết người.

Tần Niệm thoải mái đứng lên, lôi kéo cánh tay của Chu tiên sinh: "Đến đây đi, có chơi có chịu."

Từ đấu đến cuối, Chu Tử Tuấn vẫn không chịu động thủ, cuối cùng lấy việc cả hai cùng rơi xuống nước để kết thúc. Trước khi rơi xuống nước, Tần Niệm giơ ngón tay giữa về phía đám cầm thú kia, khiến bọn họ chợt cảm thấy một hồi gió lạnh thổi qua.

Cán tiếp theo chính là Dương Kiền tan tác ba nghìn dặm.

Trương Khải gân cổ la to: "Một nụ hôn nóng bỏng ướt át!" Nghênh đón sự ủng hộ tuyệt đối của cả đám người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.