Trạng thái của Thẩm Kiều không được tốt lắm, Dương Kiền không muốn sau khi về nhà cô lại nghĩ đông hỏi tây, phiền não lại càng tăng thêm, vì vậy đưa cô đến căn hộ ở bên ngoài của mình.
"Em có đói bụng không, có muốn ăn cái gì đó trước không?"
Thẩm Kiều lắc đầu, "Không muốn."
Thẩm Kiều đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn thành phố. Lần trước đến đây thì anh và Thịnh Hạ vẫn là người yêu, cô và Thẩm Du đưa anh đã uống say về nhà, anh bởi vì Giản Dư Mặc mà châm chọc cô. Hôm nay, Giản Dư Mặc thành chồng người khác, còn Thịnh Hạ lại nằm trên giường bệnh. Hình như giữa bọn họ vẫn luôn có mối liên quan, hoặc là luôn bỏ lỡ, hoặc là từng có lỗi.
Dương Kiền tắt máy điều hòa không khí trung tâm, ôm Thẩm Kiều ngồi xuống ghế sô pha, thả ly cà phê nóng vừa mới pha xong vào tay cô.
Cà phê ấm áp qua cái ly truyền tới lòng bàn tay, hơi nóng như theo mạch máu chạy tới toàn thân, sưởi ấm thân thể của cô.
Dương Kiền vuốt ve bả vai Thẩm Kiều, trầm ngâm chốc lát, nghiêm túc nhìn cô chăm chú, rồi trầm giọng nói: "Anh nghe nói, Thịnh Hạ không phải con gái ruột của mẹ cô ấy, cho nên lần này cô ấy tự sát có lẽ không phải bởi vì chúng ta, có thể do cô ấy không tiếp nhận nổi sự thật này, nên mới chọn con đường này."
". . . . . . Nói gì vậy?" Thẩm Kiều khó có thể tin nhìn Dương Kiền, mặt có vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Dương Kiền cường điệu gật đầu: "Là thật đó. Ngày đó Thịnh Hạ được đưa đến bệnh viện thì đã mất rất nhiều máu, cùng ngày hôm đó, bệnh viện vừa mới tiến hành mấy ca giải phẫu lớn, kho máu không có đủ lượng máu, là Phương Mẫn truyền máu cho cô ấy, mới cứu được Thịnh Hạ từ Quỷ Môn quan trở về. Rõ ràng là người thân không thể truyền máu cho nhau."
Thẩm Kiều lắc đầu, lẩm bẩm không ngừng: "Tại sao có thể như vậy?"
Dương Kiền khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, đau lòng nói: "Cho nên em đừng đẩy bản thân vào ngõ cụt, có lẽ chuyện này sẽ cách nhìn khác ."
"Vậy anh điều tra ra cha mẹ ruột của cô ấy rồi sao?" Thẩm Kiều biết, với tính tình của Dương Kiền, sau khi phát hiện điểm kì lạ, anh không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Dường như Dương Kiền do dự trong chốc lát, nắm chặt tay Thẩm Kiều, lắc đầu nói: "Vẫn chưa."
Ngày đó anh chợt nhận được một cuộc gọi đến từ một số lạ, người ở đầu bên kia điện thoại khóc không thành tiếng. Từ những câu nói đứt quãng của bà, anh biết Thịnh Hạ tự sát, vì vậy buông công việc xuống rồi chạy tới bệnh viện.
Lúc Phương Mẫn về nhà thì thấy con gái nằm trong vũng máu, trong lúc bối rối không biết làm sao, may sao người hàng xóm sát vách lại là bác sĩ, sau băng bó đơn giản để cầm máu, dưới sự giúp đỡ của hàng xóm, Phương Mẫn đưa Thịnh Hạ đã hôn mê đến bệnh viện.
Dương Kiền đến bệnh viện thì Thịnh Hạ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Mới vừa rút máu xong nên Phương Mẫn vô cùng suy yếu, lại kiên trì muốn ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ Thịnh Hạ ra ngoài. Cũng vì vậy, anh mới biết được Thịnh Hạ không phải con gái ruột của Phương Mẫn.
Phương Mẫn nhìn thấy Dương Kiền, cũng không cố tình gây sự đánh chửi gào khóc, có lẽ là quá yếu nên không có hơi sức. Bà chỉ lặp đi lặp lại: "Cậu đã từng nói sẽ cho con bé hạnh phúc, tại sao lại nuốt lời. Tại sao lại để con bé hi vọng rồi lại khiến nó tuyệt vọng. Tại sao cậu lại khiến nó khổ sở như vậy."
Dương Kiền cảm thấy rất có lỗi, bố trí phòng bệnh và bác sĩ giỏi nhất, phụ trách toàn bộ tiền chữa bệnh. Sau khi Thịnh Hạ thoát khỏi nguy hiểm, được chuyển vào phòng bệnh thường, anh cũng không xuất hiện ở bệnh viện nữa. Anh khẳng định bản thân không có biện pháp mang hạnh phúc đến cho Thịnh Hạ, trong giai đoạn đặc biệt loại này anh mà xuất hiện bên cạnh Thịnh Hạ, có lẽ chỉ làm tăng thêm phiền muộn và rắc rối cho nhau, gia tăng tổn thương đối với Thịnh Hạ. Anh đã có lỗi với Thịnh Hạ, không thể cũng có lỗi với Thẩm Kiều.
Đêm xuống, Thẩm Kiều khăng khăng muốn về nhà. Mặc dù Dương Kiền rất muốn giữ cô lại, nhưng cuối cùng vẫn đành thỏa hiệp. Chở cô đến khách sạn, ép cô ăn một chút, sau đó đưa cô về nhà. Nhìn cô đi vào viện, Dương Kiền mới chuyển hướng rời đi.
Thẩm Du và Thẩm An không về, người giúp việc đã nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ có một mình Cố Hoa Lam, ti vi đang mở, nhưng không hề có âm thanh. Cố Hoa Lam ngồi trên ghế sofa ngủ thiếp đi, trên tay đặt một quyển sách đã ố vàng.
Thẩm Kiều nhẹ nhàng rút quyển sách ra, tiện tay lật qua lật lại, một tấm ảnh đen trắng bị kẹp trong quyển sách trượt xuống. Thẩm Kiều khép sách lại, cúi người nhặt lên, mà lúc này, Cố Hoa Lam cũng tỉnh lại.
Thẩm Kiều đang định nhặt tấm ảnh lên, chỉ thấy là ảnh chụp chung, còn chưa kịp nhìn rõ, tấm ảnh đã bị Cố Hoa Lam nhanh tay lấy đi.
"Mẹ?" Thẩm Kiều bị động tác đột ngột của mẹ mình làm cho thoáng kinh ngạc.
Cố Hoa Lam vội vàng cất tấm ảnh đi, thả lại trong cuốn sách đang cầm trong tay. Khuôn mặt cố gắng duy trì vẻ tự nhiên, bà vuốt vuốt tóc đứng lên, "Con về rồi à? Ăn cơm chưa?"
"Dạ, " Thẩm Kiều gật đầu, không che giấu được vẻ tò mò, hỏi: "Tấm ảnh được chụp bao giờ vậy? Nhìn người trong ảnh có vẻ rất trẻ."
Cơ mặt Cố Hoa Lam hơi giật giật mất tự nhiên nói: "Là tấm ảnh được chụp từ rất lâu trước kia rồi."
Thẩm Kiều nhăn lại mày: "Dì đứng bên cạnh là ai vậy? Hình như có phần quen mắt."
"Ai cũng không phải, con nhìn lầm rồi."
Thẩm Kiều chợt nghĩ đến cái gì đó, liền vội vàng hỏi: "Có phải là người bạn mà mẹ đã từng nói là rất giống mẹ Thịnh Hạ hay không? Nhìn qua cũng có chút giống. Nhưng mà vừa mới cũng vội nhìn thoáng qua nên cũng không chắc chắn lắm."
Cố Hoa Lam chợt có chút tức giận, giọng nói trầm xuống: "Con nhanh đi tắm một cái rồi ngủ đi, thời gian cũng không còn sớm. Chẳng phải ngày mai còn phải đi làm à!"
"Dạ."
Cố Hoa Lam cầm sách đi về phòng ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Thẩm Kiều, mà cô cảm thấy càng ngày càng rối loạn. Dương Kiền mới vừa nói cho cô biết, thật ra mẹ Thịnh Hạ cũng không phải là mẹ, hiện tại cô lại thấy người có nét giống với mẹ Thịnh Hạ xuất hiện trong tấm ảnh chụp cùng với mẹ mình. Vậy có lẽ nào, mẹ ruột của Thịnh Hạ thật ra là vị trong tấm ảnh kia? Mje biết bà ấy ở đâu sao? Tìm được bà ấy rồi, tình trạng của Thịnh Hạ có khá hơn chút nào không?
Thẩm Kiều nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này, xem xét đủ loại dấu vết, mẹ cũng không biết hiện giờ người bạn kia đang ở đâu.
Dương Kiền đứng trong thư phòng, tâm sự nặng nề cầm cái túi giấy da bò lên lên, lại chậm rãi để xuống.
Anh đã nói dối Thẩm Kiều.
Thịnh Hạ vừa mới được đẩy ra từ phòng cấp cứu thì anh đã đứng trong hành lang bệnh viện, nhìn thấy Cố Hoa Lam vội vã chạy đến. Ban đầu khi biết Thịnh Hạ không phải là con gái Phương Mẫn thì anh cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi nhìn thấy Cố Hoa Lam, anh đột nhiên cảm thấy trong truyện này có phần kì lạ, nên muốn tìm hiểu ngọn ngành. Nhưng lại lo lắng nếu tra ra cái gì sẽ bị người ngoài biết, vì vậy đích thân anh bắt tay vào điều tra.
Mấy ngày nay, mặc dù anh vội vàng đi công tác, nhưng đồng thời cũng bận rộn chuyện này. Hiện giờ kết quả đang nằm trong túi giấy, nhưng mà tin tức cũng không phải là tất cả, anh cũng không dám chắc chắn 100%. Cho dù có chắc chắn, anh cũng không dám nói cho Thẩm Kiều, thứ nhất là sợ cô bị đả kích, càng sợ sau khi nói cho cô biết, thật vất vả cô mới đứng bên cạnh mình sẽ lại lùi bước. Anh không dám đánh cược, thật sự không dám.
Ngày đầu tiên Thẩm Kiều đi làm.
Nhận được sự sắp xếp đi tham gia một buổi toạ đàm pháp luật đặc biệt, chủ giảng là Điền Ngữ Hồng, mẹ của Dương Kiền.
Đây là vị luật sư nổi danh lừng lẫy, đồng thời còn nổi tiếng với thái độ xử lý công việc của bà, nghiêm khắc, cẩn thận, theo đuổi sự hoàn mỹ, tuyệt đối không cho phép bất kỳ sai lầm hay thiếu sót nào nảy sinh, những đồng chí từng công tác dưới tay bà thường bị giày vò đến khổ không thể tả, nhưng đồng thời cũng thừa nhận đi theo bà một năm, so đi học mười năm còn gặt hái được nhiều hơn.
Toạ đàm kết thúc, Điền Ngữ Hồng đi với mấy vị lãnh đạo cùng rời khỏi hội trường, gặp Thẩm Kiều ở ngoài hành lang.
Thẩm Kiều vội vàng cẩn trọng gật đầu chào hỏi. Điền Ngữ Hồng nói với mấy người kia mấy câu, bọn họ liền rời đi trước. Sau đó nhìn về phía Thẩm Kiều, nói với giọng nhàn nhạt: "Nghe nói con đang làm ở Bộ Ngoại Giao, công việc thuận lợi chứ?"
"Rất thuận lợi ạ." Trong lòng bàn tay Thẩm Kiều, tất cả đều là mồ hôi, giờ phút này so với việc bị bộ trưởng bộ ngoại giao điểm danh còn khiến cô cảm thấy khẩn trương hơn.
"Vậy thì tốt rồi."
Thẩm Kiều khéo léo cười: "Cám ơn dì đã quan tâm."
Điền Ngữ Hồng liếc Thẩm Kiều một cái, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt của bà khiến Thẩm Kiều cảm thấy không tốt lắm, cảm giác dường như bà không thích mình. Nhưng mà suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, bảo bối được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay, bây giờ lại trở thành sở hữu của người khác.
Sau khi Điền Ngữ Hồng rời đi, Thẩm Kiều mới dám thả chậm giọng điệu. Nhìn màn hình vẫn lóe lên liên tục, Thẩm Kiều ấn phím kết nối.
Thẩm Du nói: "Chị về nhà một chuyến, lấy giấy thông hành Hongkong, lát nữa sẽ có người về lấy."
"Sao không tự về lấy?"
"Bận."
Dùng một chữ để sai khiến Thẩm Kiều, cô còn chưa kịp nói gì, đã bị đối phương ngắt điện thoại. Thẩm Kiều nhíu mày lầm bầm một câu: "Oan gia."
Thẩm Kiều giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, liền vội vã rời khỏi hội trường, lái xe về nhà.
Khi Thẩm Kiều vào cửa thì phát ra tiếng động, khiến dì giúp việc tưởng là Cố Hoa Lam về. Thẩm Kiều vừa đổi giày, vừa cười hỏi: "Mẹ cháu đi đâu rồi?"
"Không rõ lắm."
"Gần đây bà thường ra ngoài à?"
Dì giúp việc gật đầu: "Đúng vậy, gần đây phu nhân có vẻ rất bận ."
"Đã biết." Thẩm Kiều để ví da xuống, liền vội vã lên lầu.
Phòng của Thẩm Du được dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi, không hề bừa bãi, lộn xộn, màu sắc cũng đơn giản. Biết anh thường để giấy tờ chứng nhận ở đâu, Thẩm Kiều trực tiếp kéo ngăn kéo ra rồi lấy giấy thông hành, tiện tay lật lật giấy tờ chứng nhận của anh. Cái gọi là hộ chiếu chính là loại giấy tờ mà lúc nào cũng chỉ muốn tiêu hủy tấm hình dán trên nó đi, nhưng mà hộ chiếu của Thẩm Du lại thực sự dễ nhìn. Thật là quỷ quái mà.
Trong lúc thở vắn than dài, cô không cẩn thận làm đổ cái ly trên bàn, nửa ly nước đổ hết ra ngoài, Thẩm Kiều cuống quít giải cứu tài liệu đang để trên bàn, trong đó mấy phần bị trượt xuống đất.
Thẩm Kiều dọn dẹp bàn xong, cô khom lưng nhặt tài liệu lên, trong đó thấy có một phần sơ yếu lý lịch của Thịnh Hạ.
Thẩm Kiều không để Thẩm Du cho người về lấy, mà tự mình mang giấy thông hành đến công ty cho anh. Thẩm Du vừa mới họp xong đi từ phòng họp ra ngoài, liếc cô một cái: "Đến phòng làm việc đợi em." Sau đó, lại quay đầu thảo luận vấn đề gì đó với mấy vị quản lý cao cấp.
Thẩm Kiều ngồi trong phòng làm việc một lát, Thẩm Du vừa gọi điện thoại vừa đẩy cửa vào, đi đến trước mặt Thẩm Kiều, chìa lòng bàn tay ra.
Thẩm Kiều lấy giấy thông hành ra, lắc trái lắc phải, không chịu đưa cho anh. Thẩm Du thu tay lại, đi tới sau bàn công tác ngồi xuống, mắt nhìn vào màn hình máy vi tính, vừa gọi điện thoại.
Rốt cuộc, anh cũng dừng máy. Thẩm Kiều đi tới, để giấy thông hành xuống góc bàn, nhìn Thẩm Du chằm chằm, hỏi: "Đầu tiên hãy trả lời một vấn đề."
"Nói."
"Chị thấy sơ yếu lí lịch của Thịnh Hạ ở trong phòng em. Em giải thích thế nào đây?"
Thẩm Du khẽ nhíu lông mày lại: "Cô ấy là nhân viên của em, có sơ yếu lí lịch của cô ấy thì có gì kỳ quái?"
"Thì thấy lạ, cô ấy đã nghỉ việc rồi."
Thẩm Du nhún vai: "Vậy thì sao?"
Thẩm Kiều cách cái bàn cúi thấp người xuống, dựa sát vào Thẩm Du, nhỏ giọng hỏi: "Không phải em thích Thịnh Hạ chứ?"
Thẩm Du cười lạnh, nhanh chóng cướp đi giấy thông hành đang bị bàn tay Thẩm Kiều đè lên, gõ mạnh lên trán của Thẩm Kiều, "Buổi tối em sẽ bay đi Hongkong, vè thì nói với lão thái thái hộ em. Sau bữa tiệc tối em sẽ gọi điện thoại cho bà sau."
Thẩm Kiều vuốt vuốt cái trán, bản thân cô cũng cảm thấy có phần hoang đường. Nhưng gần đây, dù ít dù nhiều thì sự phát triển của mọi việc cũng có phần quái dị, hình như Thịnh Hạ đã thâm nhập quá nhiều vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống sinh hoạt của cô, rõ ràng Thịnh Hạ đã nghỉ việc lâu rồi, tại sao sơ yếu lí lịch vẫn ở chỗ Thẩm Du?