Bầu trời ngày hôm đó
rất cao, xanh ngắt, điểm xuyến bằng những đám mây trắng bồng bềnh, gió
nhẹ nhàng thổi, thổi lên làn váy màu trắng, lay động mái tóc đuôi ngựa
xinh đẹp của cô. Trên trán, tóc mái phủ xuống che vầng trán đầy đặn của
cô, phía dưới bờ mi như lá liễu là một đôi mắt linh động và xinh đẹp. Cô cười, rồi nói, giống như một tinh linh đang nhảy múa dưới ánh mặt trời, cô chính là giấc mơ của anh.
Nhưng cô cười, cô yêu kiều, đều
cùng người khác. Khi anh bất chấp tất cả để xông tới, đột nhiên có tiếng súng chấn động, làm đau đớn trái tim của anh, làm vỡ nát giấc mơ của
anh…
Từ trong cơn ác mộng, Dương Kiền giật mình tỉnh giấc, ngồi
dậy, đưa cặp mắt đang hoảng sợ nhìn quanh căn phòng u ám, tham lam hít
thở không khí. Không biết ngồi như vậy bao lâu, mồ hôi trên người cũng
dần dần biến mất, anh xuống giường, rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Ở
phía đông đã hửng sáng, mà anh cũng không còn buồn ngủ nữa. Dương Kiền
ngồi xuống trước quầy bar, rót một chén nước đá, đốt một điếu thuốc, ngơ ngác nhìn đường chân trời rồi dần dần mất hồn.
Chuông điện thoại kéo anh trở về thực tế, Dương Kiền nhìn cái tên quen thuộc, vò mái tóc rồi nhận điện thoại.
Ở đầu bên kia điện thoại, Trương Khải gào to: "Người đâu rồi? Hoa đâu?"
Dương Kiền hơi ngỡ ngàng: "Hoa gì?"[EDIT by MạnNhi~D-Đ-L-Q-Đ]
"Tôi nhổ vào!"
Lúc này Dương Kiền mới giật mình, vì vậy vội vàng cúp điện thoại chui vào
phòng tắm rửa mặt, thay quần áo. Hôm nay là hôn lễ thế kỉ của một người
bạn, mà anh muốn phụ trách toàn bộ hoa, vậy mà anh lại có thể quên mất
chuyện như vậy đến không còn một mống.
Trong lễ đường, Dương Kiền ngồi vào chỗ ngồi dành cho khách, nhìn đôi cô dâu chú rể trao nhẫn cho
nhau, ôm nhau hôn môi. Gần hai năm nay, phần lớn bạn bè đều đã bước vào
lễ đường kết hôn. Có người cực kì vui mừng gõ trống khua chiêng, cũng có không thể dùng cả cuộc đời ở bên người mình yêu, bên ngoài thì gượng
cười, trong nội tâm thì đã sớm mục nát, thối rữa. Lưỡng tình tương duyệt thật sự là một việc vô cùng khó khăn, nào ai biết dưới nụ cười của mỗi
cặp cô dâu chú rể đang cất giấu cái gì.
Trương Khải và Chu Tử
Tuấn ngồi bên trái đang cúi đầu rỉ tai nói mấy câu, rồi chuyển đổi
phương hướng, huých vào người đang ngồi ở bên phải, lại gần nhỏ giọng
nói với anh: "Tử Tuấn bảo tôi hỏi cậu, buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm hay không."
Trương Khải nói tiếp: "Thẩm Kiều cũng sẽ có mặt, nói là tẩy trần."
Dương Kiền không hề gì đáp lời, "Ừ."
Trương Khải nhíu mày, tỉ mỉ quan sát nghiên cứu nét mặt của Dương Kiền, "Cậu
nói thật đi, có phải vẫn chưa bỏ được Thẩm Kiều phải không?"
Dương Kiền quay đầu lại liếc Trương Khải một cái, nhỏ giọng mắng: "Bệnh thần kinh."
Trương Khải: "Vậy cậu đánh Thẩm Du làm gì? Người ta trêu chọc cậu hả ?" [EDIT
by MạnNhi~D-Đ-L-Q-Đ]Hộp đêm mà ngày đó Dương Kiền đến, người đầu tư phía sau màn chính là Trương Khải, hiện nay đã là hộp đêm sôi động nhất
thành phố, nói quán bar của Trương Khải đứng thứ hai thì không có ai
đứng nhất, sự việc xảy ra trên địa bàn của mình, không có lý gì Trương
Khải lại không biết.
Dương Kiền làm như không có chuyện gì xảy ra nói: "Uống nhiều quá, không nhớ rõ."
Trương Khải bĩu môi, người mạnh miệng thì thường không có kết quả tốt, vị đang ở trước mặt này cũng không ngoại lệ, vì vấn đề mặt mũi nên anh ta sẽ
không thừa nhận, có lẽ chỉ có thể lợi dụng khi say rượu mới có thể tùy
theo lòng mình mà giả điên một chút. Có câu nói, làm việc phải giữ lại
một đường lui, sau này cũng dễ nói chuyện, vì vậy Trương Khải không níu
chặt không tha đề này nữa, "Dù sao tôi cũng chỉ chuyển lời thôi, có đi
hay không do chính cậu quyết định."
Trương Khải và Dương Kiền là
bạn bè mặc chung quần mà lớn lên, từ nhỏ đã ở chung một chiếc thuyền
chuyên đi gây chuyện rắc rối, hồi đó dĩ nhiên còn có chồng của Tần Niệm, người có tính tình ôn nhuận như ngọc Chu Tử Tuấn.
Thẩm Kiều thay áo tắm, khoác tấm khăn lông trắng đi vào, thấy Tần Niệm đang làm spa
bên cạnh bể bơi, cô trực tiếp đi thẳng đến. Tần Niệm nằm úp sấp ở trên
giường, mát xa lưng, thủ nghệ của nhân viên spa rất tuyệt diệu, từ vẻ
mặt hưởng thụ của Tần Niệm là có thể nhìn thấy.
Thẩm Kiều tiện
tay ném khăn lông đi, liên tiếp thực hiện mấy tư thế, rồi từ bên cạnh
Tần Niệm lao xuống nước, làm vô số bọt nước lớn nhỏ bắn ra xung quanh,
khiến Tần Niệm ở trên bờ cũng bị bọt nước bắn tung tóe làm ướt hết
người. Tần Niệm gào khóc từ trên giường bò dậy, bộ ngực xinh đẹp nảy lên giống như con thỏ nhỏ muốn chạy trốn, vài giọt nước từ trên ngực cô
chảy xuống, hấp dẫn mê người khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Thẩm Kiều nổi lên từ trong nước, rồi lại biến mất trên mặt
nước, nhìn xem đây chính là bức tranh mĩ nhân đẹp mê người. Nhưng mỹ
nhân lại giận dữ, chỉ về phía cô rồi bạo phát nói tục: "Mình chửi con mẹ nó chứ Thẩm Kiều, con mẹ nó đầu óc cậu bị nước vào à?"
Thẩm Kiều cười cười đùa giỡn: "Tiểu Mỹ Nhân, ngay cả vẻ tức giận của nàng cũng đẹp như vậy."
Tần Niệm nổi giận, cũng không quản mình có khỏa thân hay không, như người
cá nhảy thẳng vào hồ bơi, làm cô nhân viên làm spa đứng ở bên cạnh sợ
đến sắc mặt trắng bệch, khóe miệng không ngừng co quắp.
Thẩm Kiều vừa nhìn thấy tình huống không tốt, vội vàng quay đầu chuẩn bị chạy,
nhưng là cô đâu phải là đối thủ của Tần Niệm? Từ lúc trong bụng mẹ đã bắt đầu tập luyện. Mặc
dù cô nỗ lực giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn bị Tần Niệm đuổi theo, sau
đó cô bị nhấn xuống đáy hồ, một lúc lâu cũng không thể chạy trốn khỏi
bàn tay ác ma, thật sự là bi thảm nhất trần gian.
Sau đó, Thẩm
Kiều khoác khăn lông ngồi trên ghế dựa run rẩy, không ngừng ho khan, mà
Tần Niệm ở bên cạnh thì làm như không có chuyện gì, dặn dò cô gái mát xa kia rằng vùng gần bả vai có hơi căng, muốn ấn nhiều hơn một chút.
Đây là một hồ bơi tư nhân, nên trừ họ ra thì không có người khác, đó là lí
do mà Tần Niệm càng không kiêng nể gì cả. Rời đi đã lâu nên đã quên một
chuyện: không nên trêu chọc Tần Niệm. Thẩm Kiều thật sự muốn hát bài hát đó, ôi, lĩnh ngộ không biết bao nhiêu đau đớn.
"Cá heo, là xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Kiều dùng gần một phút mới phản ứng được, khi nghe thấy những lời này
của cô ấy, cúi đầu nhìn qua hình xăm ở trên bả vai phải, không quan tâm
nói: "Chỉ là một hình xăm mà thôi, còn có thể xảy ra chuyện gì."
"Không cần nói dối mình, mình hiểu rõ cậu, sẽ không vô duyên vô cớ làm một cái hình xăm ở trên người." Nói xong, Tần Niệm quấn kỹ khăn tắm, rời khỏi
giường mát xa, đến gần Thẩm Kiều, rồi cúi người kề sát cơ thể cô, cẩn
thận xem xét hình xăm con cá heo nhảy khỏi mặt nước.
Thẩm Kiều có phần không được tự nhiên không ngừng lùi về phía sau, "Còn không phải tự cho phép bản thân phá cách một lần?"
Tần Niệm không nói, chân mày càng nhíu càng chặt, thậm chí vươn tay ra muốn sờ một cái, may mà Thẩm Kiều phản ứng nhanh, trong nháy mắt sắp bị chạm vào thì từ trên ghế nhảy dựng lên.
Tần Niệm nhướng mày, giọng nói chắc chắn: "Là một vết sẹo, mặc dù rất nhỏ, nhưng chắc chắn không thể nghi ngờ gì nữa."
Thịnh Hạ nhận xong điện thoại thì ra khỏi nhà, vừa đi đến cửa chung cư, thì
đúng lúc có một chiếc Lexus dừng ở bên cạnh, thật sự là không sai một
phân. Thịnh Hạ cười cong mắt, nhìn Dương Kiền xuống xe, đi ngược sáng
đến chỗ của cô.
"Đợi lâu rồi hả ?"
Thịnh Hạ lắc đầu, "Em cũng vừa mới tới."
Kính râm màu đen khuất khuôn mặt của anh, có lẽ là ánh mặt trời quá rực rỡ
khiến anh hơi phiền não, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: "Lên xe thôi."
Lúc này, chiếc xe ở phía sau dừng lại bên cạnh bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống,
cách ghế lái phụ Trương Khải rướn cổ phất tay với Thịnh Hạ: "Hi, em gái
Thịnh, lần nào gặp em thì em cũng mát mẻ động lòng người như vậy."
Trương Khải có vẻ đăm chiêu suy nghĩ: "Như thế này thật là tốt. Lát nữa quay
về phải nhắc nhở mấy cô ấy, nên học theo phong cách ăn mặc của em, so
sánh với việc nửa kín nửa hở da thịt còn hấp dẫn hơn."
"Cái gì?" Thịnh Hạ thoáng nghe nên không hiểu, nghi ngờ hỏi.
Dương Kiền tháo mắt kính xuống, tâm tình vốn đã không tốt lại càng kém hơn,
không lời nào có thể miêu tả được sự tức giận. Chu Tử Tuấn ngồi ở phía
sau vội vàng hạ cửa sổ xe xuống, cười mắng Trương Khải nói: "Cậu ấy à,
có thể đừng đi đâu cũng mang theo cái vẻ tú bà ấy không? Nịnh nọt người
ta thì cũng không cần trắng trợn như vậy."
Trương Khải cũng ý
thức được lời nói này của mình không thích hợp, cười nói xin lỗi, khởi
động động cơ rồi rời khỏi "Hiện trường gây án" .
Dương Kiền ôm
lấy Thịnh Hạ, mở cửa bên phía ghế lái phụ ra để cô lên xe. Lúc này, sắc
mặt của Thịnh Hạ trở nên rất kém, cô nhìn Dương Kiền thay cô cài dây an
toàn, mà cô lại hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
"Bạn bè của anh có phải không thích em hay không?" Cuối cùng Thịnh Hạ thấp thỏm hỏi.
Dương Kiền an ủi: "Cậu ấy từ nhỏ đã không biết nói chuyện rồi, đừng quan tâm, cũng đừng để trong lòng."
Thịnh Hạ nhìn chằm chằm vào anh: "Nhưng anh cũng tưởng thật, không phải sao?"
Dương Kiền cài chặt dây an toàn, cười nhìn cô: "Lời khen ngợi vào trong miệng cậu ta cũng biến vị, chúng ta nghe quen rồi thì thấy không sao cả,
không phải là em không sao? Anh phải suy nghĩ cho em, nên tức giận cũng
là bình thường. Đừng suy nghĩ linh tinh, nghe lời nhé."
"Vâng." Thịnh Hạ gật đầu, nụ cười hơi miễn cưỡng.
Tần Niệm và Thẩm Kiều làm spa xong, nhìn thời gian còn sớm, nên đi đến
trung tâm mua sắm dạo một vòng, đi dạo lại có thể gặp được người quen,
chính là vị nói là phải bồi bạn gái mà không tham gia bữa tiệc Kiền
Thiếu.
Khi chạm mặt thì Thịnh Hạ đang cầm một hộp kem Kỳ Lâm, vừa cười vừa nói chuyện với người bên cạnh, cười đến hồn nhiên chân thật. Ở bên cạnh, một tay Dương Kiền nhét vào túi quần, một tay xách mấy cái
túi giấy, chắc là chiến lợi phẩm.
Tần Niệm mang theo túi sách
Hermes, vênh váo tự đắc đi đến chào hỏi, lúc này Thẩm Kiều không thể
quay đầu chạy lấy người, chỉ có thể nhắm mắt theo sau. Tình cảnh ngày
đó anh giận dữ bảo cô cút đi còn vô cùng rõ ràng, thật lo lắng anh mang
thù đến hôm nay, nếu như lúc này, trước mặt nhiều người như vậy anh bắt
cô biến, chắc cô phải ném mặt mũi về nhà bà ngoại mất.
Thẩm Kiều
vừa đến gần, thì nghe thấy Tần Niệm nói: "Vừa khéo, cùng nhau ăn cơm
chứ, dù sao cũng không phải người ngoài. Kiều, cậu nói xem?"
Thẩm Kiều gật đầu phụ họa, "Đúng vậy đấy, cùng nhau đi, nhiều người càng náo nhiệt."
Thịnh Hạ nhận ra Thẩm Kiều, ngày đó cô chưa kịp nói xin lỗi với Thẩm Kiều,
điều này làm cho cô vẫn cực kì lo lắng. Người ta tặng cô khuyên tai đắt
giá, mà cô lại không cảm kích còn vứt bỏ, sau đó trong bữa tiệc, khoảng
cách giữa bọn họ cũng rất xa, trong tiềm thức không muốn để Thẩm Kiều
biết cô vứt bỏ khuyên tai, nên cảm thấy cực kì ân hận, muốn nói xin lỗi
với Thẩm Kiều.
"Được, dù sao hai chúng tôi cũng không có chỗ ăn cơm." Dương Kiền áp sát bả vai của Thịnh Hạ, cười đồng ý.
Từ lúc rời khỏi trung tâm mua sắm, Tần Niệm và Thẩm Kiều đi ở phía trước.
Tần Niệm đột nhiên cực kì thân mật lại gần Thẩm Kiều, nhỏ giọng kề tai
nói nhỏ: "Kiều, cậu có phát hiện ra một chuyện hay không?"
Thẩm Kiều hỏi: "Cái gì vậy?"
Tần Niệm quay đầu lại nhìn một cái, giống như sợ bị người ta nghe thấy, cẩn thận nói: "Thịnh Hạ và cậu, dáng dấp có điểm giống nhau."