Quên Phải Yêu Anh

Chương 40: Gấu bông



Dương Kiền không thể chờ đợi được nữa vội vã cởi chiếc váy tơ tằm của cô ra, lại phát hiện cô không mặc cả bra, trên người chỉ còn lại một chiếc quần nhỏ.

Khuôn mặt Thẩm Kiều ửng hồng, cánh tay cố ý muốn che đi, nhìn thấy trong ánh mắt anh hình như có lửa giận, Thẩm Kiều nhỏ giọng giải thích,"Vội vàng muốn đi tìm anh, chưa kịp thay quần áo."

Dương Kiền nhìn chằm chằm vóc người uyển chuyển của cô, cô khẩn trương luống cuống, hô hấp dồn dập kéo theo bộ ngực tròn đầy, trơn bóng khẽ lay động, nhìn bức họa này khiến anh miệng đắng lưỡi khô, hận không được một ngụm nuốt cô vào bụng cho xong hết mọi chuyện. Hô hấp càng ngày càng nặng nề, anh tì đầu vào trán cô, hơi thở nóng bỏng phun lên mặt cô, cắn sau răng trịnh trọng cảnh cáo: "Lần sau không được ăn mặc như vậy đi ra ngoài!" Nghĩ tới việc dọc đường đi cô bị mấy tên đàn ông nhìn thấy dáng vẻ mặc áo ngủ, anh hận ngút trời nhưng không có chỗ phát tiết, hận không thể xách đao đi chém bọn họ!

"Ừ." Thẩm Kiều đỏ mặt gật đầu. Mặc dù bọn họ đã từng thân mật, cũng không phải là lần đầu tiên bị anh nhìn thấy, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.

Dương Kiền hôn lên môi của cô, tựa như trừng phạt, vừa hung mãnh vừa quyết liệt, môi lưỡi dây dưa đến mức đau đớn, Thẩm Kiều bị đau khẽ nhíu mày, đắm chìm trong nụ hôn của anh, cũng tha thiết đáp lại.

Anh rời khỏi môi của cô, gặm hôn cổ của cô, há miệng ngậm chặt hạt ngọc trước ngực cô. Đầu lưỡi đảo quanh, mút thật mạnh, càn rỡ day cắn, hai bàn tay ôm chặt vòng eo tinh tế của cô từ từ xoa nắn, da của cô non vừa trơn, làm cho anh yêu thích không muốn buông tay.

Thẩm Kiều bị anh xoa nắn, thân thể bắt đầu hơi run rẩy, hai cánh tay của cô không kiềm hãm được ôm lấy đầu của anh, hàm răng cắn vào môi, ngăn cản hơi thở gấp gáp và tiếng rên rỉ tràn ra khỏi khóe môi. Cô không tự chủ được cong người lên hùa theo ý anh, thở hổn hển, cơ thể như bị đốt cháy. Trái với bên trên đang nóng như lửa, phía dưới lại trống rỗng, cô cong chân cố gắng làm giảm bớt cảm giác hư không khi chưa được lấp đầy.

Tay của anh từ từ mò mẫm xuống dưới, ngón tay rốt cuộc chạm vào đóa hoa mịn màng, Thẩm Kiều không kìm chế nổi nữa mà nức nở thành tiếng, từng tiếng rên rỉ được thốt ra, đối với anh mà nói đó chính là thuốc độc trí mạng, thực tiêu hồn.

Anh nâng chân cô lên, giữ lấy bắp đùi trắng noãn của cô không cho cô tránh né, đem lấy chính mình mạnh mẽ đẩy sâu vào. Trong nháy mắt thịt non tiếp xúc cùng lửa nóng, cảm giác thoải mái khiến anh không tự chủ được mà gầm nhẹ. Còn cô nhất thời không thể thích ứng được sự nhiệt tình của anh, đau đớn kêu thành tiếng, móng tay mượt mà đâm sâu vào da tay của anh, anh cúi xuống hôn cô, vạch xuống từng dấu hôn đo đỏ.

Mỗi lần anh ra sức chạm vào đố hoa non mềm của cô, dương như muốn xỏ xuyên qua thân thể của cô vậy, này thịt non và nam căn của anh gợi ra cơn kích tình mãnh liệt khiến cô run rẩy, ý thức gần như bị đánh bay.

"Đừng . . . . . anh nhẹ chút. . . . . ." Mỗi một lời cầu khẩn của Thẩm Kiều được thốt lên, trên khóe mắt lại có nước mắt chảy xuống.

Tay của anh dùng sức xoa nắn thân thể của cô, giọng nói khàn khàn tràn đầy mị hoặc và thâm tình, mỗi một lần va chạm, anh sẽ gọi tên cô, thanh âm kia khiến cô hoàn toàn ý loạn tình mê.

Anh thâm tình hôn lên môi của cô, một hồi lâu sau lưu luyến không rời buông ra, bên môi cô nhỏ giọng khẩn cầu: "Đúng vậy, Thẩm Kiều, chúng ta sẽ vĩnh viễn không cách xa, nếu không, anh sẽ phát điên lên mất."

Trong đầu óc cô đã trống rỗng, không biết nên đáp lại anh như thế nào, chỉ muốn cong người liều mạng tiếp nhận anh, ôm anh thật chặt, giao tất cả bản thân cho anh.

Trong đầu như có pháo hoa nổ tung chói mắt, va chạm mạnh mẽ khiến cả người cô co rút, đón nhận cơn kích tình đang lên tới đỉnh điểm.

Cơn kích tình dường như đã cướp đi toàn bộ sức lực của cô, cả người xụi lơ, nhưng anh vẫn lại không chịu buông tha cho cô, ngón tay và đầu lưỡi vẫn tiếp tục trêu chọc cô không ngừng, ngực cũng bị anh mạnh mẽ nắn bóp. Cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi. . . . . .

Anh chợt tăng nhanh tốc độ, lấy tốc độ chạy nước rút vừa ngoan độc lại vừa thâm sâu đi vào.

"Đừng ở bên trong, không an toàn. . . . . ." Thẩm Kiều bắt được tàn dư của lý trí còn sót lại, dụng hết tất cả sức lực muốn đẩy anh ra, cô không muốn ở thời điểm này có đứa bé.

Dương Kiền cắn môi cô nỉ non: "Có là tốt nhất."

"Khốn kiếp!" Thẩm Kiều khóc nức nở nghẹn ngào.

Dương Kiền cười không ngừng, ôm chặt cô vào trong ngực.

Thẩm Kiều ở trong ngực anh chìm vào giấc ngủ. Nhìn mí mắt của cô hơi sưng đỏ, phía dưới vành mắt còn có một vòng tròn màu đen nhàn nhạt, Dương Kiền cực kỳ đau lòng, đối với cô mà nói đêm nay chắc chắn là một đêm tràn đầy đau khổ, trắng đêm không ngủ. Lông mi của cô khẽ run, như đang nằm mơ thấy điều gì đó không tốt, trời đã sáng hẳn, nhưng anh lại không đành lòng đánh thức cô, càng không nỡ buông cô ra.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ cô vừa chủ động lại vừa kiên định, trái tim anh như mất khống chế. Anh không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, gương mặt của cô chưa bớt hồng, môi khẽ mở, bởi vì hôn môi mà có chút sưng đỏ, anh tham lam không kìm hãm được, lưu lại trên người cô những vết nhỏ màu đỏ hồng, lúc này cô đang yên giấc trong ngực anh, bộ ngực hơi lộ ra, điều này khiến anh thấy cô càng ngày càng quyến rũ hơn. Anh không nhịn được đặt môi của mình lên một lần nữa, trằn trọc mút mạnh.

Dương Kiền sảng khoái tinh thần ra khỏi phòng tắm, trên người không mặc gì, trên cổ vắt một chiếc khăn lông màu trắng. Anh ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn người nào đó vẫn chìm sâu trong giác mộng .

"Mấy giờ rồi?" Thẩm Kiều ôm lấy chăn, thanh âm lười biếng.

Dương Kiền khẽ chạm vào môi của cô: "Còn sớm, mới chín giờ."

Còn sớm? Mới chín giờ?

Thẩm Kiều tỉnh lại trong nháy mắt. Xong đời, Nghiêm Túc lại tìm được lý do để mắng cô rồi !

Thẩm Kiều rốt ruột muốn đứng lên, lại bị Dương Kiền ấn xuống giường, anh chau mày, giọng nói có vẻ tức giận: "Còn muốn mặc áo ngủ đi rêu rao khắp nơi?"

Thẩm Kiều cúi đầu, trong lòng uể oải như đưa đám. Sáng sớm đã mặc áo ngủ chạy tới đây, hiến thân không nói làm gì, đi làm cũng bị muộn. Hối hận không? Dĩ nhiên không.

"Chuyển đến đây ở với anh, có được hay không?" Dương Kiền vuốt tóc của cô, khàn giọng thương lượng.

"Không được." Thẩm Kiều không hề nghĩ ngợi cự tuyệt ngay lập tức.

Dương Kiền giữ chặt eo của cô, không cho cô đứng dậy, cắn răng hỏi: "Tại sao?"

"Quá nhanh." Nói xong, cô đẩy tay của anh ra, dùng chăn bọc mình lại như bánh chưng rồi nhảy từ trên giường xuống, từ từ đi vào phòng tắm.

Dương Kiền buồn bực cào cào mái tóc ngắn, hướng về phía cửa phòng tắm lớn tiếng kêu la: "Em biết anh đợi bao lâu rồi không? Vậy mà còn nhanh à? Anh còn ngại quá chậm. So với ốc sên bò còn chậm hơn!"

Thẩm Kiều đứng trước gương, nghe tiếng anh gào thét ở bên ngoài, bất giác nở nụ cười.

Anh thật đáng ghét, trên người cô bị anh lưu lại rất nhiều dấu hôn màu đỏ, ngay cả cổ cũng có! Vị trí này có vẻ dễ che, tóc của cô vừa khéo có thể che kín, nhưng mà chỉ cần thoáng đung đưa, dấu hôn sẽ bị lộ ra.

Thẩm Kiều chán nản. Nhưng có thể trách ai đây? Là cô sáng sớm đã chủ động tới ôm ấp yêu thương . Còn ăn mặc. . . . . . như vậy!

Thẩm Kiều tắm rửa, lại quấn chăn đi ra ngoài, Dương Kiền dựa vào bên cửa, nhìn dáng vẻ của cô, cười không ngừng.

Thẩm Kiều cắn răng nghiến lợi: "Buồn cười lắm à?"

Dương Kiền lắc đầu, nụ cười trên mặt vẫn không giảm chút nào, ôm lấy cô rồi nói: "Ở nhà chờ nhé, anh ra ngoài mua quần áo cho em, nhớ kỹ, không được mặc áo ngủ!"

Thẩm Kiều phồng má lầm bầm: "Nghiêm Túc chắc chắn sẽ bắt được bìm tóc của em, rồi ra sức phê bình."

"Không đâu, anh đã xin phép nghỉ cho em rồi, nói. . . . . . thân thể không thoải mái." Dương Kiền nói như tranh công.

Mặc dù Nghiêm Túc biết quan hệ của bọn họ, nhưng mà anh cũng không nên gióng trống khua chiếng chiêu cáo thiên hạ như vậy chứ? Ngộ nhỡ truyền về nhà, cô biết giải thích như thế nào? Thẩm Kiều đang muốn nổi bão, lại bị anh nhanh chóng ôm lấy, sau đó ôm cả chăn bông đi vào phòng khách.

Dương Kiền đặt cô trên sàn nhà phòng khách, nắm bả vai của cô để cô xoay người lại. Trong nháy mắt khi cô xoay người lại, liền hoàn toàn sửng sốt, mọi vật ở xung quanh như không có tiếng động, cô ngơ ngác nhìn gấu Teddy ngồi trên ghế sofa, nước mắt không hề dự báo trào ra khỏi vành mắt.

Dương Kiền từ phía sau lưng ôm lấy cô, bên tai cô nói nhỏ: "Ngày hôm qua anh đi tìm em, chính là muốn tặng nó cho em, nhưng tâm tình em không tốt, anh nghĩ nhất định là em không muốn nhìn thấy nó, vì vậy lại cõng nó về. Em biết không, nó thật sự rất nặng đấy."

"Tại sao . . . . ." Thẩm Kiều nói không ra lời, nước mắt lã chã chảy không ngừng. Nhớ tới buổi tối hôm qua anh lái là một chiếc xe thương vụ, xe có lẽ đã để con gấu khổng lồ này trên ghế sau, nhưng cô lúc ấy bị chân tướng giày vò đến thất điên bát đảo, còn khóc khóc như người bị bệnh thần kinh, chẳng hề quay đầu lại nhìn, cũng không phát giác ra có cái gì đó không đúng. Còn quá đáng tới mức nổi giận với anh, đẩy anh ra.

Con gấu Teddy này, với con mà anh tặng cho cô vào năm đó, giống nhau như đúc. Cao gần hai mét, phải hai người chắp tay mới có thể miễn cưỡng ôm lấy nó. Nó đeo nơ màu xanh dương, ngồi trên ghế sofa, đầu hơi nghiêng, điểm bất đồng duy nhất chính là con này đeo mắt kính viền hoa, nhìn cực kì đẹp trai, khí thế.

Từ phía sau lưng, Dương Kiền nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, cánh tay ôm lấy cô càng chặt hơn, "Con gấu kia đã mất rồi, ông trời cũng muốn hai chúng ta bắt đầu một lần nữa. Hứa với anh, lần này không được vứt bỏ nó nữa, cũng không được rời đi."

Thẩm Kiều gật đầu như bằm tỏi, nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay đang ôm chặt lấy cô. Chủ nhân của bàn tay vùi đầu trên cổ cô, nước mắt nóng bỏng rơi trên cần cổ trắng nõn của cô.

Thẩm Kiều viết nhãn hiệu quần áo thường mặc cùng số đo cho anh, sau khi liên tục do dự, nhắm mắt lại hạ quyết tâm nói: "Mua cả nội y nữa."

Nói xong, đẩy anh từ trong nhà ra ngoài, không muốn nhìn thấy gương mặt không có ý tốt của anh nữa. Cách một cánh cửa nhà, dường như cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của anh ở bên ngoài.

Thẩm Kiều thay áo sơ mi của anh, chiếc áo dài đến mông, lộ ra hai bắp đùi thon dài trắng nõn. Cô ngồi xuống tựa sát vào con gấu, hai cánh tay ôm lấy lớp lông mềm như nhung của nó, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Khi đó, cô thực sự không chống nổi nỗi nhớ nhung dành cho anh, cô sẽ dựa sát vào gấu Teddy, ôm lấy nó, ảo tưởng nó là anh, vẫn ở bên cạnh cô, dùng cách này để hóa giải nỗi nhớ nhung với anh. Có một lần, cô tham lam ôm nó ngủ, trong giấc mộng bọn họ là một cặp đôi hạnh phúc, tốt đẹp đến mức khiến cô tan nát cõi lòng. Sau khi tỉnh mộng, chỗ bị cô gối lên đã ướt đẫm một mảng, vải ka-ki và lông dính vào nhau, cảm giác đau lòng đến hít thở không thông khiến cô đau đớn muốn chết. Giấc mơ luôn trái ngược với thực tế cực kì tàn khốc, vì vậy cô ném nó vào phòng giữ đồ, ép buộc bản thân không được nhìn nó nữa, không được nhớ anh.

Cũng may, tất cả đều chưa muộn. Con đường sau này vẫn cực kì khó khăn như trước, nhưng cô sẽ không buông anh ra như lần trước. Cả đời này, rốt cuộc vẫn phải ích kỷ một lần, vẫn phải vì yêu mà dũng cảm một lần.

Thẩm Kiều chợt nhớ tới Thẩm Du. Sớm như vậy cậu ấy cũng không ở trong phòng, đi đâu rồi? Chẳng lẽ nó không thèm mang cái gì theo, bỏ đi luôn rồi?

Sáng sớm, khi cô nhìn thấy đồ đạc vẫn nguyên vẹn, vì vậy yên tâm cho rằng cậu ấy không đi, thế nhưng bây giờ cô càng nghĩ càng cảm thấy bất thường. Nhưng sáng nay cô ra ngoài vội vã, ngay cả điện thoại cũng không cầm. phải đào rỗng bộ óc, cô mới miễn cưỡng nhớ được số điện thoại của Thẩm Du, rồi dùng điện thoại nhà gọi cho cậu ấy.

Thật may, điện thoại thông. Càng may hơn là cậu ấy đã nhận máy.

Thẩm Kiều vừa mở miệng liền lớn tiếng chất vấn: "Đi đâu vậy?"

Thẩm Du không nhanh không chậm nói: "Hình như em mới là người nên hỏi câu này, sáng sớm mà chị đi đâu vậy?"

Thẩm Kiều im lặng, hắng giọng một cái cố làm ra vẻ không có việc gì: "Sáng sớm hôm nay chị vào phòng, rõ ràng không thấy em, sớm như vậy mà đã đi đâu thế?"

"Bồi ba chạy bộ."

Thẩm Kiều tuyệt đối không ngờ đáp án lại là như vậy, nghĩ tới dáng bẻ của ba mình vào tối hôm qua, còn có lời mà ông nói ra, cô liền cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, vì vội vã truy hỏi: "Ba với em nói gì vậy?"

Cô thật sự lo lắng rằng ba sẽ bắt Thẩm Du rời đi, mặc dù cô cảm thấy sẽ không có chuyện đó, nhưng cô vẫn sợ.

"Ba nói xin lỗi."

"Nói xin lỗi?" Thẩm Kiều kinh hãi.

Đâu chỉ Thẩm Kiều, ngay cả Thẩm Du cũng không ngờ. Anh cả đêm không ngủ, khi trời tờ mờ sáng, ông đến gõ cửa, hỏi anh có muốn ra ngoài chạy bộ buổi sáng hay không.

Thẩm Du đồng ý, thay một bộ quần áo thể thao rồi chạy bộ với ông. Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Du chưa bao giờ tập thể dục buổi sáng với ba mình, trong trí nhớ của anh, hai mươi năm qua, ba lức nào cũng nói năng thận trọng, rất nghiêm khắc, cũng không gần gũi với con gái, càng không chủ động đề nghị anh cùng đi tập thể dục.

Bởi vì Thịnh Hạ tự sát, anh sợ Thẩm Kiều sẽ chịu đả kích, liền đi điều tra nguyên nhân thực sự khiến Thịnh Hạ tự sát. Sau khi điều tra, lại phát hiện, Thịnh Hạ cũng không phải là con gái ruột của Phương Mẫn, lại nghĩ tới việc tất cả mọi người nói Thịnh Hạ lớn lên giống Thẩm Kiều, thẳng thắn mà nói anh cũng cảm giác như vậy. Nhưng dù sao anh cũng chỉ là một thương nhân bình thường, rất nhiều tin tức anh không có đường dây để điều tra.[EDIT by MạnNhi~]

Khi đó anh đã mơ hồ đoán được sẽ có kết quả như thế này, nhưng chẳng qua đó cũng chỉ suy đoán vô căn cứ mà thôi. Anh gián tiếp biết được, Dương Kiền cũng đang điều tra, cho nên anh đi tìm Dương Kiền, hi vọng Dương Kiền cho anh một kết quả chuẩn xác, sống hay chết dù sao cũng là một sự kết thúc. Anh còn chưa kịp chứng thực, tất cả chân tướng đã lộ ra rõ ràng.

Thẩm An trịnh trọng nói xin lỗi với con trai, hi vọng con trai có thể tha thứ cho mình. Ông quá tức giận, nên mới có thể kích động như vậy. Trong sự việc này, Thẩm Du vô tội, không nên bị tổn thương, ông cũng không nên dùng phương pháp trực tiếp mà tàn khốc này để vạch trần chân tướng đầm đìa máu tươi ra trước mặt mọi người vào đúng ngày sinh nhật, khiến con trai, con gái bị đả kích mạnh mẽ.

Thẩm An cũng bày tỏ, cho dù Thẩm Du không phải con ruột của ông, đối với ông mà nói anh vẫn không khác gì con ruột của ông, hai mươi mấy năm qua tình cảm cha con không phải giả. Thẩm An hi vọng Thẩm Du đừng có chướng ngại tâm lý, dù ông có đón Thịnh Hạ về nhà, trong tim của ông, Thẩm Du vĩnh viễn là con trai ông.

Hết chương 40

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.