Cố Hoa Lam cầm chặt tay của Thẩm Kiều,"Không, đều là lỗi của mẹ, mẹ đã khiến những người vô tội phải chịu khổ sở. Khi đó vẫn còn quá trẻ, quá kích động, cho rằng không còn con đường nào để đi, hai mươi mấy năm nay lúc nào mẹ cũng hối hận, nếu như trời cao có thể cho mẹ một cơ hội để làm lại, mẹ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất kỳ ai trong số các con."
Thẩm Kiều gật đầu, trong lòng lại rất buồn. Nếu như năm đó không phải mẹ vứt bỏ Thịnh Hạ, thì trong nhà sao có thể có Thẩm Du, vừa nghĩ tới việc không có Thẩm Du, Thẩm Kiều đã cảm thấy trong lòng buồn bực hít thở không thông. Phải vứt bỏ con gái, chắc chắn hai mươi năm qua mẹ đã rất đau khổ.
Thẩm Kiều biết rõ lập trường của mỗi người khác nhau, nhưng mà cũng không có ác ý, làm thế nào để xử lý tranh chấp giữa mọi người trong chuyện của Thịnh Hạ. Thật ra thì, không ai có thể nói rõ rốt cuộc đối với Thịnh Hạ phải làm như thế nào mới là tốt nhất, nên làm như thế nào để bù đắp nỗi oan ức và tổn thương bao nhiêu năm qua của cô ấy.
Hiện giờ Thịnh Hạ đã đi rồi, Thẩm Kiều thử dò xét ba mình, ý tứ của ông đã như vậy, cũng không cần đón Thịnh về, như vậy trước mắt phải cẩn thận giải quyết chuyện của Thẩm Du. Cậu ấy không khóc cũng không nháo, ngoại trừ một buổi tối uống rượu say rồi mất khống chế ở bên ngoài, thì không hề khác gì so với trước khi xảy ra chuyện, nhưng mà càng thấy cậu ấy bình thản, Thẩm Kiều càng cảm thấy lo lắng. Cậu ấy như tên đã lên cung, nhắc nhở bản thân không thể mất khống chế, phải kìm nén cảm xúc và cử chỉ của mình, Thẩm Kiều lo lắng bỗng có một ngày, dây cung đứt, Thẩm Du sẽ xảy ra chuyện gì? Còn cô nên làm gì?
Màn đêm buông xuống, bóng đêm dần bao trùm. Đã tới đầu thu, gió đêm bắt đầu hơi lạnh. Thẩm Kiều khoác áo khoác từ trong nhà chạy ra ngoài, trong bóng đêm mái tóc của cô bay bay, vẻ mặt sốt ruột, bước chân không hề dừng lại, chỉ sợ từ phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát bắt cô đứng lại.
Rốt cuộc, cô cũng chạy đến cửa đại viện, thấy cách đó không xa có một chiếc xe mà cô vô cùng quen thuộc. Thẩm Kiều không chút do dự chạy tới, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Người ngồi trong xe vốn đang nhắm mắt lại, thấy cô tới liền lập tức ngồi thẳng dậy.
Bởi vì phải chạy một mạch, nên Thẩm Kiều thở dốc không ngừng, nhưng một khắc cũng không muốn chờ, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc ba đã nói gì với anh?"
Dương Kiền cười, ngón tay véo véo gò má của cô: "Muốn biết như vậy à, có phải em đang lo lắng hay không?"
Thẩm Kiều nhíu mày hất tay của anh ra: "Đừng làm loạn, em đang hỏi chuyện chính sự."
"Có rất nhiều cơ hội để nói chuyện chính sự, đến đây nào, ôm một cái trước đã." Dương Kiền kéo tay của cô vòng lấy hông của mình, ôm bả vai của cô giữ cô ở trong lồng ngực: "Mấy ngày trước em không quan tâm đến anh, nếu không được ôm thì ăn cơm cũng không ngon."
Thẩm Kiều bị anh chọc cười, vỗ vỗ bờ vai của anh hờn giận: "Không đứng đắn."
"Anh nói thật, " Dương Kiền thở một hơi thật dài, cánh tay càng ôm chặt hơn, "Ôm nhiều một chút nào."
Bị anh ôm như vậy, trái tim thấp thỏm không yên của cô cũng dần ổn định lại. Mặt của cô kề sát vào vai anh, toàn tâm toàn ý cảm nhận cái ôm của anh.
Cứ như vậy, không biết đã trải qua bao lâu, Dương Kiền chợt mở miệng hỏi: "Em sẽ ở bên cạnh anh đúng không?"
"Đúng vậy." Thẩm Kiều không hề do dự chút nào nói luôn.
"Vậy nếu như anh không ở bên cạnh em thì sao?" Lần này, giọng nói của anh khàn đi rất nhiều.
Trái tim Thẩm Kiều trầm xuống, có chút bối rối đẩy anh ra: "Anh có ý gì vậy?"
Dương Kiền im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: "Tạm thời có khả năng anh sẽ bị điều đi nơi khác ."
Thẩm Kiều túm lấy ống tay áo của anh, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt: "Là ba sao? Bởi vì anh đi Thịnh Hạ đưa, cho nên ông điều anh đi?"
Dương Kiền không ngừng vuốt tóc của cô, dịu dàng trấn an: "Không phải, em nghe anh nói."
"Được, anh nói đi." Thẩm Kiều gật đầu liên tục, vẻ mặt thận trọng này khiến Dương Kiền cảm thấy đau lòng.
Dương Kiền nắm lấy hai bàn tay của Thẩm Kiều, hai mắt nhìn cô chăm chú: "Không liên quan tới ba em. Anh chưa có kinh nghiệm làm việc ở dưới cơ sở, muốn đường làm quan tiếp tục đi lên thì nhất định phải xuống cơ sở tiếp xúc với dân chúng, đây là con đường anh phải đi qua. Thật ra thì trước đó anh đã được thông báo, hai tuần trước cục trưởng đã từng tìm anh nói chuyện, nhưng mà anh vẫn chưa đưa ra quyết định, cũng không nói cho em biết."
"Sau đó thì sao? Sau ngày hôm nay thì xác định rồi hả?"
Dương Kiền hôn lên cái mũi hơi chun lại của cô, cười nói: "Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng mà em nên rõ ràng, những chuyện này không chỉ một mình ba em có thể định đoạt."
Thẩm Kiều đẩy Dương Kiền ra, dựa người vào ghế lái phụ, hai mắt vô hồn, lẩm bẩm: "Dù sao thì nói đi nói lại, chính là anh muốn đi chứ sao."
"Thật ra thì anh rất muốn mang theo em cùng đi."
Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn anh, im lặng chờ anh nói tiếp.
Dương Kiền nói có chút khó xử: "Nhưng mà một nhà Ngoại Giao, xuống cơ sở để làm cái gì chứ ?"
Thẩm Kiều nghe vậy nhíu mày: "Anh ghét bỏ em?"
"Không không không, anh sao dám ghét bỏ. Thật ra thì có thể sẽ phải đến một nơi hoang vu hẻo lánh, một năm 4 bốn mùa gió thổi nắng chiếu, những thứ khác không nói làm gì, chắc chắn anh sẽ không anh tuần được như bây giờ, " Dương Kiền ưu sầu lắc đầu thở dài: "Ai, không có sắc đẹp, phải như thế nào để mê hoặc em đây?"
Dương Kiền chọvui vẻ trêu cô, nhưng Thẩm Kiều vẫn cười không nổi, cô nghiêng người ôm lấy anh, "Không muốn anh đi đâu."
Trái tim Dương Kiền căng thẳng, khẽ cất tiếng cười bên tai cô: "Bây giờ em đã hiểu được tâm trặng của anh khi em đi công tác chưa?"
"Ừ." Thẩm Kiều gật đầu.
Dương Kiền nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ tới tình hình lúc cô đi công tác lần đầu tiên.
Trước hôm đó, bọn họ vừa mới đại náo một trận, bởi vì Giản Dư Mặc, anh hoàn toàn mất khống chế, bởi vì hình xăm cá heo, khiến anh hốt hoảng. Ban đầu, anh vốn đã quyết định sẽ không đến sân bay, nhưng anh lại không ngừng tìm lý do cho bản thân, rồi lấy lí do là đi tiễn mọi người lên máy bay. Thấy cô yếu ớt ngồi trên vali hành lý, đầu cúi thấp, đeo tai nghe, không hề nguyện ý liếc anh một cái. Khi đó anh vẫn không hiểu, tại sao cô lại tuyệt tình độc ác như vậy, còn anh tại sao lại không thể dứt khoát buông tha cho cô?
Anh yêu cô rất nhiều năm, thời gian thực sự ở bên nhau ít lại càng ít, theo lý thuyết anh cũng đã quen sống những ngày không có cô, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới việc phải tách ra một lần nữa, anh lại cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
"Anh có biết khi đi công tác, tại sao em lại không chịu nhận điện thoại của anh không?" Thẩm Kiều tựa vào bờ vai của anh, nhỏ giọng hỏi.
Nghĩ đến chuyện này Dương Kiền lại cảm thấy mất mặt, Hạ Tiểu Thu vì thế mà cười anh rất lâu, hại anh mỗi lần nhìn thấy Hạ Tiểu Thu lại cảm thấy bản thân mình kém cỏi."Ừ, tại sao?"
"Bởi vì không dám nghe giọng nói của anh."
Cả người Dương Kiền chợt cứng đờ, định đưa tay đẩy Thẩm Kiều ra, nhưng cô lại nhanh chóng ôm lấy anh, hơn nữa còn lên tiếng ngăn cản: "Nghe nói em xong đã. Nghe thấy giọng nói của anh, sẽ khiến em rất muốn gặp anh, giọng nói của anh giống như chìa khóa của chiếc hộp Pandora, một khi cái hộp bị mở ra, em sẽ bị nỗi nhớ nhung giày vò, sẽ không chịu nổi."
Giọng nói của Thẩm Kiều dần biến thành tiếng nỉ non. Cô không muốn nhìn anh, sợ khi nhìn vào khuôn mặt anh, cô sẽ không thể nói ra những lời này.
Dương Kiền ngây ngốc một lúc lâu, hầu kết chuyển động lên lên xuống xuống, rốt cuộc, anh có chút gian nan hỏi: "Em còn không chịu thừa nhận sao?"
"Thừa nhận cái gì?"
Dương Kiền nói như chuyện đương nhiên: "Em yêu anh!"
Thẩm Kiều cảm thấy vô cùng thẹn thùng, chui vào trong ngực của anh, đầu vùi sâu vào lồng ngực của anh. Dương Kiền chợt cười lớn: "được rồi, im lặng là ngầm thừa nhận, đúng không?"
Thẩm Kiều khẽ gọi: "Dương Kiền."
"Hả?"
"Nếu không thì chúng ta đi tìm ba em nói chuyện một chút?"
Dương Kiền đột nhiên nâng cao giọng điệu, có chút kích động nói: "Nói chuyện kết hôn?"
Thẩm Kiều nắm thành nắm đấm, đấm vào lồng ngực của anh: "Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?"
Dương Kiền bị đau chau mày lại, thở dài ôm lấy cô: "Vô dụng thôi, nói gì thì ông cụ nhà em cũng không đồng ý. Anh vẫn cảm thấy mình thiếu rèn luyện, đời này không xuống dưới cơ sở coi như anh sống uổng phí."
Thẩm Kiều mất mát chu miệng, nghĩ đến cha mẹ anh, tâm tình của cô càng phiền muộn hơn: "Anh có cảm thấy, mẹ anh không thích em hay không?"
"Tại sao lại nói như thế?" Mặc dù Dương Kiền hỏi vậy, nhưng trái tim lại trầm xuống, ở góc độ cô không nhìn thấy, chân mày nhíu lại thật chặt. Bọn họ giống như bị bao quanh bởi bóng đêm mịt mờ, tất cả đều mơ hồ mờ mịt, không thấy rõ con đường phía trước.
Thẩm Kiều lắc đầu: "Chỉ là cảm giác thôi. Em nghĩ, có thể là bởi vì sau bao nhiêu năm, cuối cùng đóa hoa xinh đẹp trong bụi cây này đã bị hái đi, nên bà không cam lòng thôi."
"Chẳng phải người xưa có một câu nói ‘Hoa tươi cũng bị cắm lên trên mặt’ sao?"
Anh cười đến rung rung lồng ngực, rung động khiến gương mặt và lỗ tai của cô tê rần. Làm thế nào đây? Cô thật sự không muốn xa anh, nếu như anh thật sự phải đi, cô nên làm cái gì bây giờ?
"Phải đi bao lâu? Một năm? Hai năm? Năm năm? Mười năm?
"Không biết."
"Nếu như ở bên đó có bà mối muốn tìm vợ cho anh thì anh làm thế nào?"
"Anh nói anh đã được gả đi rồi."
Thẩm Kiều đột nhiên cảm thấy tức giận, giận đùng đùng đẩy anh ra, mắt hạnh trợn tròn: "Tại sao anh không cùng bàn bạc với với? Hôm nay anh chỉ đến nói kết quả, sau đó thì em phải chấp nhận vô điều kiện sao? Hiện giờ, anh có đứng một mình đâu, chẳng lẽ ý kiến của em không quan trọng sao?"
Dương Kiền đưa tay ra kéo cô lại: "Thẩm Kiều"
Thẩm Kiều tức giận hất tay anh ra, nghiêng đầu không muốn nhìn anh.
"Chỉ là anh không ngờ lại nhanh như vậy, vốn tưởng rằng mùa xuân năm sau, anh nghĩ chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội để nói chuyện. Nói không chừng đến lúc đó em đã là bà Dương rồi."
Thẩm Kiều giống như không nghe thấy câu nói cuối cùng, cắn cắn môi nói: "Nói đi nói lại, cũng bởi vì cha em, em đi tìm ông ấy!"
Dương Kiền vội vàng mở cửa đuổi theo, từ phía sau lưng ôm lấy eo của cô, bế cô lên, khẽ thở hổn hển: "Đừng bởi vì anh mà tranh cãi với ba em, dù sao đó cũng là chuyện sớm hay muộn, sớm một chút hay chậm một chút cũng không khác nhau."
Tại sao đến lúc này, anh vẫn vì cô mà lo nghĩ? Thẩm Kiều dựa vào bên cạnh xe, nước mắt đã nhịn cả đêm cuối cùng cũng rơi xuống. Cô không biết tại sao gần đây bản thân lại thích khóc như vậy, rõ ràng cô ghét nhất là khóc! Thẩm Kiều lấy tay ôm mặt, không muốn cho anh nhìn thấy bản thân mình yếu ớt như vậy.
Dương Kiền kéo tay của cô ra, đau lòng lau hết nước mắt của cô, cúi người hôn lên môi của cô, đầu lưỡi cạy hàm răng đang cắn môi, cẩn thận mút lấy vành môi của cô một cách đầy yêu thương.