Lái xe Hạ Uy quay đầu liếc nhìn cô, lên tiếng đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe.
Cô hoàn hồn,
"Chuyện gì?"
"Giữa cậu và CEO có chuyện gì vậy?"
Anh cảm thấy rất lạ.
"Nào có chuyện gì! Cậu đừng đoán mò."
Cô không tự nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh nhíu mày,
"Không có sao? Vậy lúc nãy tại sao anh ta lại muốn đưa cậu về nhà?"
"Hoa ——"
Cô nhận thấy mình lỡ lời liền lập tức sửa lại,
"CEO Tịch chỉ chăm sóc cho nhân viên, cho nên. . . . . ."
"A ——"
Hạ Uy cố ý kéo thật dài âm cuối,
"Vậy hôm nào thân thể tớ không thoải mái, vậy cũng có thể xin CEO luôn săn sóc nhân viên công ty đưa tớ về nhà thôi."
Cô quay đầu nhìn anh chằm chằm,
"Cậu ——"
Tốt nhất là có thể á!
Nếu cậu ta thực sự có can đảm nói với Hoa Nguyệt cái loại thỉnh cầu khoa trương đó, sau đó bị đạp ra khỏi công ty, cô cũng không quản nữa đâu nhá.
"Hay là CEO chỉ chăm sóc mỗi một mình cậu?"
Muốn lừa gạt anh sao, đạo hạnh của cô còn quá nông cạn.
"Tớ. . . tớ không có quan hệ gì với anh ta, anh ta việc gì phải chăm sóc tớ. . . . . ."
Cô cố ý phủi sạch mọi quan hệ, nhưng trong ngực lại có chút đau đớn, buồn tủi.
Đem vẻ mặt khổ sở của cô lưu trong đáy mắt, anh không tiếp tục tìm hiểu tra hỏi nữa,
"Mặt vẫn còn đau không?"
Cô không trả lời, thật ra cảm giác đau đớn thực sự mờ mờ ảo ảo . . . . . . . chính là trái tim của cô.
Hoa Nguyệt đối xử tốt với cô có lẽ là vô tình, dịu dàng cũng không phải dành riêng cho cô, nhưng cô lại để cho anh ta dễ dàng ảnh hưởng cuộc sống của cô, làm trí óc cổ hủ của cô mắc kẹt trong mộng đẹp được đi cùng anh, làm bạn gái của anh.
Cô không nên tự mình đa tình nữa.
"Được rồi, "
Anh như có quyết định trọng đại gì đó, dừng xe ở ven đường, sau đó xoay nửa người, rộng mở hai cánh tay về phía cô.
"Cậu muốn khóc thì nhào vào lồng ngực tớ mà khóc đi."
"Phốc!"
Hoàng Nhạc Nhạc không nể mặt mà cười khùng khục.
"Loại này phương pháp an ủi rách nát này ư!"
"Làm ơn! Bộ ngực của tớ cũng không phải tùy tùy tiện tiện muốn mượn là mượn được đâu! Cậu đừng có mà không phân biệt tốt xấu nhé."
Hạ Uy bất mãn hừ hừ.
"Ha ha. . . . . ."
Hoàng Nhạc Nhạc cười thẳng một mạch , cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
Có lẽ, đây là trời cao cố ý cho cô một cơ hội kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, cho cô thoát khỏi định mệnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Nhưng mà, thích chính là thích, tình cảm có thể muốn thu lại sẽ thu lại được sao?
"Ding dong, dinh dong ."
Hoàng Nhạc Nhạc thoáng giật mình, sẽ là ai đây?
Hạ Uy đưa cô về nhà, ngồi lại một chút, cũng vừa mới rời đi mà thôi.
Không phải là đã quên cái gì chứ, tầm mắt của cô nhanh chóng lướt qua trên bàn thấp, trên ghế sa lon, không phát hiện bất kỳ thứ gì thuộc về Hạ Uy.
"Dinh dong, dinh dong."
Cô đứng dậy đi tới mở cửa, sửng sốt.
Ngoài cửa là Tịch Hoa Nguyệt.
"Không mời tôi vào trong sao?"
"Mời vào."
Cô nghiêng mình cho anh vào nhà.
Nhìn gương mặt vẫn còn hơi sưng đỏ hồng của cô, anh vươn tay,
"Xin lỗi, tôi không ngờ Tây Tây lại có thể mất khống chế làm ra chuyện như vậy."
Mặc dù người đánh cô là Triệu Tây Tây, nhưng anh cũng khó thoát khỏi tội này.