Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 117: Chương 117: Thứ Mong Muốn Cũng Không Giống Người Thường



CHƯƠNG 116: THỨ MONG MUỐN CŨNG KHÔNG GIỐNG NGƯỜI THƯỜNG

Editor: Luna Huang – mấy hôm nay, nhà ad xuất hiện f0 rồi, nên số chương ít lại càng ít, mọi người thông cảm và giữ gìn sức khỏe nha

Nghe được động tĩnh bên ngoài, Lưu Hổ vội vã chạy ra: “Nô tài gặp qua cô nãi nãi, tiểu tử Nhị Cẩu này không hiểu chuyện, nếu có chỗ chọc giận cô nãi nãi, còn thỉnh người bao dung.”

Hứa Vân Noãn nhìn về phía Vương Tuyền mặt đỏ sắp biến thành nồi lầu: “Ngươi tên là Nhị Cẩu?”

“Hồi lời của cô nãi nãi, nô tài tên Vương Tuyền.”

Lúc trước người người gọi là Nhị Cẩu, cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng đối mặt với cô nãi nãi, luôn cảm thấy nhũ danh này rất không lên được mặt bàn.

Một đạo thân ảnh màu đen nhanh chóng từ trên xe ngựa chạy xuống, lòng vòng bên chân Hứa Vân Noãn, sau đó hất đuôi tráng kiện, nhìn chằm chằm Vương Tuyền và Lưu Hổ.

Hai người theo bản năng căng thẳng phía sau lưng, nhãn thần một khắc không dám rời khỏi từ trên người Nhị Hắc.

Chó săn trước mắt dựng thẳng hai lỗ tai, da lông bóng loáng, thân hình mạnh mẽ, răng nanh lộ ra phong mang chói mắt, bộ dáng kia quả thực còn oai phong hơn sói.

Lấy trực giác bọn họ hành tẩu nhiều năm ở trên chiến trường, Nhị Hắc trước mắt tuyệt đối là một nhân vật hung ác!

Hứa Vân Noãn khom lưng xoa lỗ tai của Nhị Hắc: “Nhị Hắc, không nên nghịch ngợm.”

Nhị Hắc lập tức khéo léo cọ cọ đầu ngón tay của Hứa Vân Noãn, sau đó đi trước một bước, cất bước đi vào thôn trang.

“Ngươi là Lưu Hổ đi?”


“Vâng, chính là nô tài.”

“Đồ bảo các ngươi chuẩn bị cũng đều chuẩn bị thỏa đáng?”

“Dựa theo phân phó của cô nãi nãi, đều chuẩn bị thỏa đáng.”

“Được, vậy các ngươi liền khiêng cái rương trên xe ngựa xuống đi.”

“Vâng.”

Lúc di chuyển cái rương, Vương Tuyền phá lệ tích cực, động tác ôm cái rương cẩn cẩn dực dực, hắn luôn cảm giác mình mới vừa rồi quá choáng váng, phải làm tốt chút chuyện để cô nãi nãi thấy hắn không phải chỉ biết ăn.

Lưu Hổ thấy dáng dấp sỏa hồ hồ trên mặt Vương Tuyền, không khỏi vỗ một cái trên ót của hắn.

“Mau phục hồi lại tinh thần, không được vờ ngớ ngẩn trước mặt cô nãi nãi, nếu như cô nãi nãi cho là chúng ta đều ngu ngốc giống như ngươi, vậy thì sao đây?”

Vương Tuyền ôi một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta ngu ngốc như vậy, khẳng định chính là cho các ngươi bình thường không có chuyện gì để đánh! Hơn nữa mới vừa rồi cô nãi nãi còn nói, có thể ăn là phúc, ta đây gọi là có phúc khí.”

“Cắm thêm cho ngươi hai cọng lông gà, ngươi đều có thể bay lên trời! Cô nãi nãi đó là thiện tâm!”

“Phản chính cô nãi nãi khen ta, ta biểu hiện thật tốt, sau này nói không chính xác cũng có thể vớt được một chức chưởng quỹ để làm.”

“Ngươi vẫn là ngủ mơ tương đối thực tế hơn.”


Vọng Thư Uyển.com
Người của thôn trang thụ thương có chút nghiêm trọng, đến nay còn chưa dưỡng tốt, còn có một số người lại già yếu tàn ấu, làm việc ở thôn trang không tính là mệt, an bài bọn họ ở đây, cũng có thể vừa làm việc vừa tĩnh dưỡng.

Hứa Vân Noãn đi vào noãn bằng, trong noãn bằng từng hàng trụ chỉnh tề.

Những cây cột này dùng mạch cán, trấu cám, vun gỗ trộn thành, dùng giây cỏ cực kỳ rắn chắc cột lại, bên trên vẩy một tầng nước mỏng, như là hàng hóa chỉnh tề bày bán trên sạp, nhìn một cái có chút đồ sộ.

Mộ Vũ và Hàn Yên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vật như vậy, không khỏi vẻ mặt hiếu kỳ hiếu kỳ: “Tiểu thư, những cây cột này dùng để làm gì?”

“Tự nhiên cũng là dùng để trồng đồ, hơn nữa còn là trồng đồ tương đối hi hữu.”

“Tương đối hi hữu?”

Cây sinh trưởng ở trên cây cột?

Mộ Vũ và Hàn Yên đang nghĩ đến nhập tâm, Lưu Hổ nâng cái rương của Hứa Vân Noãn chạy tới nghe nói như thế, không khỏi nhãn thần sáng ngời: “Nô tài to gan suy đoán một chút, cô nãi nãi muốn trồng nấm?”

Hứa Vân Noãn hơi có chút vô cùng kinh ngạc: “Ngươi từng thấy?”

“Nô tài sống ở Bình thành, nơi đó cát vàng cát vàng khắp bầu trời, cây cỏ khô kiệt, cho dù là đến ngày mùa hè, cũng không có gì có thể ăn, ta từng gặp qua một vị lão nhân, dùng củi mục trồng nấm, trước giúp buộc những cây trự này, trong lòng nô tài đã đoán đã đoán, không nghĩ tới đoán đúng.”

“Vậy ngươi cũng biết cụ thể phải chiếu ứng thế nào?”

“Nô tài chỉ là nhìn thấy qua nấm mọc ra, nhưng đến tột cùng làm sao chiếu ứng, còn thỉnh cô nãi nãi giáo dục.”


Trong lòng hắn kích động, không nghĩ tới chỉ là nhiều lời hai câu, dĩ nhiên chiếm được niềm vui ngoài ý muốn.

Hứa Vân Noãn cẩn thận kiểm tra qua các nơi buộc trụ, một ít chỗ quá mức khô ráo, lại vẩy thêm chút nước.

Mộ Vũ và Hàn Yên nhìn cực kỳ chăm chú, các nàng cũng tò mò nấm làm sao trồng ra được.

Vọng Thư Uyển,com – Luna: Xem tới đây ta ức chế quá. Ta trồng ớt mà cây thì cứ héo nấm cứ mọc xanh tươi, ngày nào cũng phải nhổ không ít nấm đem bỏ nè

Hứa Vân Noãn ở một bên kiên nhẫn giải thích: “Trước kia trong sách cổ nhân liền có ghi chép, vị chi mỹ giả, việt lạc chi khuẩn, chính là nói chúng ta muốn trồng nấm.

Chủng loại của nấm phức tạp, vị đạo phong phú, bất quá chăm sóc đại đồng tiểu dị, tìm kiếm nhiều hai lần là có thể nắm giữ bí quyết.”

Hàn Yên giúp đỡ Hứa Vân Noãn mở rương ra, bên trong rương có vụn gỗ bùn đất khô: “Tiểu thư, đây không phải là đất sao?”

“Giống nấm không giống những thứ khác, bản thân thấy không nhiều.” Hứa Vân Noãn vừa nói vừa nắm một vụn gỗ bùn đất trong rương vẩy lên trụ.

Mộ Vũ và Hàn Yên nhìn phá lệ chăm chú, rất nhanh liền thay thế công tác của Hứa Vân Noãn.

“Tiểu thư đứng ở một bên, chúng nô tỳ làm có chỗ nào không tốt, người chỉ đạo một chút là được.”

“Ta cho các ngươi giúp một tay cũng không có gì.”

Hứa Vân Noãn có chút dở khóc dở cười, Mộ Vũ và Hàn Yên chiếu cố nàng càng tỉ mỉ, phảng phất nàng chính là đậu hủ non trong nước, thổi không được đánh không được.
“Tiểu thư tránh làm bẩn la quần và hài thêu của mình.”

Bị đoạt công việc trên tay, Hứa Vân Noãn chỉ có thể kéo Nhị Hắc đang cắn trụ ra.

“Không được quấy rối, những thứ này sau này cũng đều là bạc.”


“Cô nãi nãi, nấm khi nào mới mọc?”

“Nếu là thấy một chút mầm nhỉ, thì hai ba ngày như vậy đủ rồi, nếu là muốn chờ chúng nó mọc đầy trụ, sợ rằng phải gần nửa tháng thời gian. Nấm không giống rau xanh, lúc đầu chúng nó lớn chậm, nhưng lúc thu thập, tốc độ lại cực nhanh, chờ Tứ Quý các thứ hai mở ra, những nấm này đều lớn rồi.”

“Cô nãi nãi lại mở một Tứ Quý các, chủ yếu bán nấm?”

“Đúng nha, nếu lại bán ray, khó tránh khỏi tranh đoạt khách nhân với Tứ Quý các thứ nhất, chẳng bằng làm thứ khác, phản chính bán nhiều thứ.”

“Vẫn là cô nãi nãi nghĩ chu toàn.”

Hứa Vân Noãn vội vàng nói, Nhị Hắc liền lặng lẽ chạy qua bên người nàng, một đường chạy tới bên người Vương Tuyền, quay hắn nhe răng: “Ngao ô,. . .”

Vương Tuyền sợ đến cả người run run một cái, vội vàng lui hướng góc phòng: “Nhị Hắc đại gia, ta cũng không có đắc tội ngươi a!”

Nhị Hắc như là tìm được lạc thú gì, răng nhọn trắng hếu, phản phản phục phục chuyển động bên người Vương Tuyền, phảng phất đang cân nhắc xem nên hạ khẩu ở chỗ nào tốt.

Vương Tuyền đều sắp sợ quá khóc, kiệt lực co mình thành một khối.

Trong lúc vô tình Hứa Vân Noãn quay đầu thấy cái bộ dáng này, không khỏi tiến lên nhẹ nhàng níu lại lỗ tai Nhị Hắc: “Nhị Hắc, ngươi lại bướng bỉnh?”

Nhị Hắc nhẹ nhàng ô yết hai tiếng, khéo léo cọ làn váy của Hứa Vân Noãn.

“Vương Tuyền đúng không, ngươi thực sự rất có thể ăn?”

Vương Tuyền lăng lăng gật đầu, rất là xấu hổ nói rằng: “. . . vâng.”

Hứa Vân Noãn suy tư chỉ chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ta đây tìm cho ngươi công việc tốt! Đảm bảo mỗi ngày ngươi đều có thể ăn no!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.