Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 118: Chương 118: Đã Nhìn Trúng Cô Nương Nhà Nào?



CHƯƠNG 117: ĐÃ NHÌN TRÚNG CÔ NƯƠNG NHÀ NÀO?

Editor: Luna Huang
Sau khi biết được thôn trang có một vị tú tài vạn am biết chữ, Hứa Vân Noãn cảm giác càng tỉnh tâm, chuẩn bị giao sổ sách cho hắn.

“Trên đó viết quy tắc chi tiết trồng nấm, phương pháp không phức tạp, chỉ cần dùng chút tư là được.”

Trong lòng Lưu Hổ như cũ hiện lên vẻ kích động, liên tục gật đầu bảo chứng: “Cô nãi nãi yên tâm, dù cho nô tài không ăn không uống, cũng nhất định chiếu cố tốt đám nấm này.”

Hắn cũng là người khai nhãn giới thông qua Tứ Quý các, mắt thấy một giỏ rau xanh tươi biến thành bạc trắng bóng, luôn để người cảm thấy hết hồn, chớ đừng nói chi là các loại nấm trước mắt giá càng cao, những thứ này nếu là chiếu cố không tốt, quay đầu lại hắn mượn thanh đao tự cắt cổ mình là được.

Hứa Vân Noãn ở thôn trang bận hơn nửa ngày, xác nhận vị lão tú tài kia hiểu được chữ trên sách, lúc này mới mang theo Vương Tuyền quay trở về Mục phủ.

Lão thái gia Mục Thiên Trù mắng Mục Trần Tiêu đã nửa ngày: “Trước không phải nói với ngươi sao? Cho ngươi thời thời khắc khắc theo sát cô nãi nãi ngươi, thôn trang mặc dù là địa giới của chúng ta, nhưng là nhiều người nhãn tạp, nếu là có người không cẩn thận đụng phải làm sao bây giờ?”

Mục Trần Tiêu hơi cúi đầu, nhất phó nhu thuận nghe răn dạy.

Chu quản gia ở một bên khuyên nhủ: “Lão thái gia, hôm nay công tử vừa mới có chuyện gì, trong lúc nhất thời chú ý không tới, cũng may có Mộ Vũ và Hàn Yên theo, cô nãi nãi làm gì có chừng mực có chừng mực, sẽ không có chuyện gì.”

“Nếu là thật có chuyện gì, sẽ muộn mất, nhất là Thẩm gia không có lòng tốt kia. . .”

Mục Thiên Trù càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, tức giận ngồi xuống cái ghế một bên.


Hứa Vân Noãn rất xa nghe được tiền thính bên này có động tĩnh, vào cửa đón nhận đường nhìn thẳng tắp của Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu thẳng tắp nhìn sang.

“Ca ca, Trần Tiêu, các ngươi đây là đang bận gì?”

Lửa giận trong lòng Mục Thiên Trù tan hết trong một giây, cười bắt chuyện để Chu quản gia dâng trà cho Hứa Vân Noãn.

“Vân Noãn thế nào đi hơn nửa ngày, là thôn trang nhiều chuyện, hay nhân thủ không đủ dùng?”

“Đều tốt vô cùng, ca ca không cần lo lắng.” Cảm thụ được tri kỷ thân thiết, trong lòng Hứa Vân Noãn ấm áp, dáng tươi cười cũng liền càng phát ra ngọt ngào vài phần, “Ca ca và Trần Tiêu nhưng ăn xong cơm tối chưa?”

“Ngươi cũng chưa trở lại, ca ca cũng không khẩu vị ăn.” Mục Thiên Trù tượng mô tượng dạng thở dài.

“Vậy làm phiền Chu quản gia đi giục thiện phòng, để cho bọn họ mau mang thức ăn lên đi.”

“Vâng, lão nô đi ngay.”

Chu quản gia cười đến vui vẻ, vẫn là cô nãi nãi ở trong phủ tốt, nàng bất quá là mới ly khai hơn nửa ngày, trong phủ luôn cảm thấy phá lệ an tĩnh.

Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn cẩn thận kể chuyện ở thôn trang cho Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu nghe, một bữa cơm ăn cực ngon miệng.

Ăn xong rồi, Hứa Vân Noãn mới nhớ tới Vương Tuyền.

“Hàn Yên, ngươi đưa Vương Tuyền đến bên chỗ Đinh thẩm đi, chờ tửu lâu khai trương, để hắn đi hỗ trợ, để Đinh thẩm chuẩn bị cho hắn thêm chút com, chớ để hắn đói.”

“Vâng, nô tỳ đi ngay.”

Mục Trần Tiêu theo Hứa Vân Noãn đi ra tiền thính. Nghe được hai chữ Vương Tuyền trong miệng nàng. Không khỏi nhớ lại thiếu niên gầy yếu luôn đi theo bên người Lưu Hổ: “Cô nãi nãi sao lại biết Vương Tuyền?”

“Ngày hôm nay đến thôn trang gặp, nhìn là một người cơ trí, hơn nữa hắn có sức ăn lớn, ta để hắn đi giúp cho Đinh thẩm, Hàn phu nhân bên kia chuẩn bị chu toàn, tửu lâu đã bắt đầu để người đẩy nhanh tốc độ tu chỉnh. Tình huống trong nhà Đinh thẩm ngươi cũng là biết, nhi tử và nhi tức thân thể suy yếu, không thể giúp việc gì lớn, duy nhất một tôn nhi tuổi lại nhỏ, nên chỉ có thể để ta chọn nhân thủ giúp đỡ.”

“Ân.” Mục Trần Tiêu nhìn gò má mỉm cười của Hứa Vân Noãn, luôn cảm thấy tâm tư một ngày cũng không có an tĩnh lại, đột nhiên thường thường vững vàng.

Mục Trần Tiêu vẫn bên cạnh thân Hứa Vân Noãn, tiễn nàng đến cửa Ngưng Thu viện mới dừng lại.

Hứa Vân Noãn thỉnh thoảng nghiên đầu quan sát thần sắc của hắn, trong ánh mắt mang theo mê hoặc nhàn nhạt, “Tôn nhi, dọc theo con đường này ngươi thế nào cũng không nói chuyện?”


Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng giơ giơ khóe môi lên: “Nghĩ cô nãi nãi chắc là mệt mỏi, nên cho ngươi nghỉ một chút.”

Kỳ thực chỉ cần lẳng lặng bên cạnh nàng như vậy, tiếng động lớn rầm rĩ và phiền táo trong lòng sẽ mất tiêu, sợ cái gì cũng không nói, cũng hiểu được trong lòng thiếp không gì sánh được.

Hứa Vân Noãn không khỏi mỉm cười, có chút cảm khái nói rằng: “Tôn nhi nhà của ta hiểu chuyện như thế,, sau này cũng không biết tiện nghi cô nương nhà ai!”

Tay của Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn, chợt dừng ở tại chỗ.

“Ân? Làm sao vậy?”

“Không có cô nương.”

Mục Trần Tiêu nói xong, không khỏi mím môi, đáy mắt như là mặt hồ bị gió thổi trôi qua, đẩy ra từng vòng rung động.

Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn bật cười: “Hiện đang không có, sau này luôn sẽ có. Tôn nhi nhà của chúng ta tốt như vậy, tuyệt đối có người tuệ nhãn thức châu!”

“Hiện tại ta không phải minh châu gì, nhiều lắm cũng xem như là một người mọc thêm mắt cá.”

“Ai nói, tôn nhi ngươi yên tâm, nếu là sau này ngươi coi trọng cô nương nhà ai, cô nãi nãi ta coi như là dùng sạch tiền cũng phải để nàng choáng váng, bảo chứng cho ngươi hài lòng thú về nhà.”

Tâm tư của Mục Trần Tiêu hoảng động lợi hại, thậm chí có chút không dám nhìn đôi mắt trong suốt của Hứa Vân Noãn: “Có một số cô nương, tiêu nhiều tiền hơn nữa, cũng không đổi được.”

“Không thể dùng tiền, vậy dùng chân tâm của ngươi, tôn nhi nhà của ta sa trường bách chiến bách thắng, đổi chỗ khẳng định cũng giống vậy, hơn nữa, thế gian này người mắt mù như Chu Ngọc Nghiên cũng không nhiều.”

Bây giờ nghĩ đến lời của Chu Ngọc Nghiên lúc trước, Hứa Vân Noãn như cũ cảm thấy tức giận không chịu nổi, nàng tuyệt đối phải nghĩ biện pháp, chữa cho tốt chân Trần Tiêu, đến lúc đó để Chu Ngọc Nghiên tìm chỗ để khóc!


“Vậy mượn chúc lành của cô nãi nãi.”

Khi nói chuyện, liền đến cửa Ngưng Thu viện.

“Ta đây đi vào trước, tôn nhi ngươi cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được.”

Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn, vốn định phải về Minh Hối hiên, lại bất tri bất giác đi tới bên hồ nước.

Úc Khoảnh cầm phi phong đắp lên trên đùi cho hắn: “Công tử, người có tâm sự gì sao?”

“Không có gì, lúc này đã tiến nhập tháng hai, băng rất nhanh thì sẽ tan ra, đừng quên để người thu thập hồ nước này.”

Trong lòng hắn rõ ràng nhớ kỹ một câu nói Hứa Vân Noãn từng nói ở đây, hắn muốn cùng nàng xem hoa sen nở đầy hồ, cùng hái đài sen, ngắt củ ấu.

Thấy công tử nhà mình hơi ngây người, Úc Khoảnh nhịn không được ở bên cạnh thử thám: “Công tử, người không phải thật thích cô nương nhà nào rồi chứ?”

Lời của cô nãi nãi cùng công tử, hắn cũng nghe được, trong lòng suy nghĩ một lát, nhưng cũng không có câu trả lời, dù sao ngoại trừ ở Mục gia, công tử chính là trong quân đội, thỉnh thoảng thượng triều, bên người đến cái bóng của một cô nương đều nhìn không thấy, người chọn này thật sự không dễ xác định.

Trước mắt Mục Trần Tiêu không khỏi hiện lên nụ cười sáng lạn của Hứa Vân Noãn, lập tức hắn vội vã thu nạp lòng bàn tay, gắt gao ép một chút tâm tư khác thường trong lòng xuống, nhưng trong tâm hồ bình tĩnh một tiếng rơi xuống một viên một viên đá nhỏ, từ từ chìm xuống phía dưới, lúc này tuy rằng không chớp mắt, nhưng là cũng không bỏ qua.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.