Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 145: Chương 145: Ta Cũng Biết Giết Người Diệt Khẩu



CHƯƠNG 144: TA CŨNG BIẾT GIẾT NGƯỜI DIỆT KHẨU

Editor: Luna Wong – sớm hơn dự định (do Luna nhớ nhầm), giữa tháng tư sẽ chính thức đổi tên web mọi người nhé. Tên web mới chính thức là noveltown.asia – mọi người đừng quên nha

Tần Oanh Tư và Tần Minh Triết đi tới Ngưng Thu viện, đang ở bên ngoài chờ người bẩm báo, đột nhiên cảm giác được trước mắt lóe lên, một con chó to màu đen thân hình mạnh mẽ, hai lỗ tai đứng thẳng đi ra, thẳng tắp nhào đến trước mặt bọn họ.

Tần Minh Triết cọ cọ cọ lui về phía sau hai bước, nhìn mắt của con chó to trước mắt hiện lên ánh sáng lạnh hắc sắc, cả người cứng ngắc như là tảng đá: “Tiểu muội, tiểu muội, ngươi nhất định phải cứu ta!”

“Đại ca, không phải đã sớm nói với ngươi sao? Cô nãi nãi nuôi một con chó, đó là con trước mắt này.”

Vừa dứt lời, Hàn Yên liền đi ra, khách khí hữu lý nói: “Tiểu thư thỉnh nhị vị đi vào, Nhị Hắc, không nên hồ nháo, quấy rầy khách nhân.”

Nhị Hắc như trước từ từ lắc đuôi, nhãn thần lạnh lùng rơi vào trên người của Tần Minh Triết và Tần Oanh Tư.

Hàn Yên đối phó với Nhị Hắc phá lệ có kinh nghiệm: “Nhị Hắc, tiểu thư gọi ngươi đấy!”
Nhị Hắc nghe xong, lập tức duỗi người, xoay người không chút lưu luyến nào đi về phía chính sảnh.

“Nhị Hắc có chút bướng bỉnh, để hai vị chê cười.”

“Hàn Yên cô nương quá mức khách khí.” Tần Oanh Tư vội vã biểu thị không quan hệ.
Tần Minh Triết lại có chút trố mắt chưa có phục hồi lại tinh thần.


“Đại ca!”

“. . . Con chó kia tên Nhị Hắc sao? Nhìn phá lệ có tinh thần, cô nương đây là Hàn Yên gia muội bình thường nhắc tới?”

Hàn Yên gật đầu cười, vẫn không nói thêm cái gì, chỉ là làm ra một tư thế mời: “Nhị vị thỉnh.”

Tần Oanh Tư đã bắt đầu hối hận, sớm biết không nên mang theo đại ca nhà mình đến, lúc này mới nhìn thấy Hàn Yên cô nương, cũng đã bắt đầu ngớ ngẩn rồi, nếu là nhìn thấy cô nãi nãi, toàn bộ đầu óc còn không loạn thành một nồi tương hồ?

Hứa Vân Noãn đánh giá một nam một nữ đi tới.

Nữ tử Tần Oanh Tư nàng đã rất tinh tường, một bên Tần Minh Triết không giống với dáng dấp lúc nhìn thấy ở trước cửa Chu gia, thân hình và dạng mặt toàn bộ đều thon gầy một ít, thay đổi không coi là nhiều, nhưng nếu là để ngoại nhân nhận thức, cũng sẽ không nhận ra hắn và thương nhân lần trước ở cửa Chu phủ đòi ngân lượng là một người.

Trong mắt Hứa Vân Noãn lóe lên tán thưởng nhàn nhạt: “Thuật dịch dung của Tần công tử quả thực độc đáo.”

Tần Minh Triết ở trước của Chu gia gặp qua Hứa Vân Noãn, lúc đó liền cảm giác cực kỳ kinh diễm, mà hôm nay nhìn kỹ ở cự ly gần, mới phát giác hình dạng của vị cô nãi nãi này thực tại là không thể xoi mói, nhất là một đôi mắt thần thái sáng láng, thanh lãnh đến như sương lạnh sơ hàng, noãn dung hàm chứa tiếu ý như xuân ý, một cái nhăn mày một tiếng cười đều là phong tình.

“Gặp qua cô nãi nãi, để cô nãi nãi chê cười.”

Tần Oanh Tư âm thầm trừng mắt ở trong lòng, vừa mới ở trên đường tới còn một ngụm một Hứa cô nương, gặp được người thật, đổi giọng đổi còn thống khoái hơn cả nàng.
“Tần công tử không cần khách khí, Hàn Yên, dâng trà.”


“Vâng.”

Hứa Vân Noãn cẩn thận đánh giá Tần Minh Triết, tựa hồ muốn nhận rõ ràng đến tột cùng hắn động tay chân gì ở trên mặt, trong ánh mắt tràn đầy thăm dò và hiếu kỳ.

noveltown.asia
Tần Minh Triết thẳng thắt lưng, nét mặt không có biểu tình gì, nhưng trái tim lại nhảy bùm bùm càng lúc càng nhanh.

Theo đạo lý mà nói, làm lừa đảo lâu như vậy, gió to sóng lớn gì đều gặp rồi, cho dù là đối mặt quan to hiển quý này, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, nên hạ độc thủ tuyệt không chậm trễ, nhưng hiện đối mặt với Hứa Vân Noãn, không hiểu cảm thấy hốt hoảng trong lòng.

Tần Oanh Tư và Hứa Vân Noãn quen thuộc chút, biết vị cô nãi nãi này không câu nệ quy củ, nên thái độ rất là dễ dàng.

“Cô nãi nãi, người thật đúng là liệu sự như thần, hôm nay giá rau vừa hạ, sợ rằng người của Thẩm gia nên gấp đến nổi trận lôi đình. Chỉ là, người nói kế tiếp, Thẩm gia lại sẽ như Chu gia vậy, nghĩ biện pháp bác bỏ giao dịch lúc trước sao?”

“Yên tâm đi, Thẩm gia không chỉ sẽ không quỵt nợ, ngược lại sẽ cực kỳ khách khí với các ngươi.”

“Có những lời này của cô nãi nãi, chúng ta rốt cuộc yên tâm rồi.”

Hứa Vân Noãn nhiều hứng thú nhìn Tần Oanh Tư: “Ngươi không hiếu kỳ, vì sao ta nói Thẩm gia sẽ khách khí với các ngươi sao?”


“Không dối gạt cô nãi nãi , trước kia không hiểu chuyện, cái gì cũng tò mò, sau này ở bên ngoài thời gian lâu dài, liền dần dần hiểu được, thân phận gì liền làm chuyện gì, không nên hỏi bản thân tuyệt đối không cần nói nhiều một chữ. Còn nữa, cô nãi nãi thiện tâm, tự nhiên sẽ không hại chúng ta, nên có biết nguyên nhân trong đó hay không, khác nhau cũng không lớn.”

“Vậy cũng không nhất định, các ngươi hành tẩu ở trên giang hồ, lẽ nào chưa từng nghe nói qua đen ăn đen sao?”

Đen ăn đen?

Vị tiểu cô nãi nãi này đến cái này đều biết?

Tần Oanh Tư nở nụ cười: “Cô nãi nãi nói đùa, đen ăn đen này, đa số là vì tiền tài, ngón tay của cô nãi nãi tùy ý lộ ra một chút, liền còn hơn chúng ta tân tân khổ khổ bận rộn nhiều năm, đâu để ý chút bạc trên đỉnh đầu của chúng ta?”

Hứa Vân Noãn giơ tay lên sờ sờ Nhị Hắc nhu thuận nằm bên cạnh, tiếu ý dịu dàng nói: “Đen ăn đen này, có khi là vì tiền, có khi là vì người, giết người diệt khẩu cũng là một lý do rất thường dùng.”

noveltown.asia
Một bên khẩn trương không ngớt, Tần Minh Triết nghe xong mồ hôi lạnh đều sắp chảy ra: “Cô nãi nãi yên tâm, mỗi ngành có quy củ riêng, đi lừa gạt là bát cơm của chúng ta, nào có chuyện tự đập bát cơm của bản thân? Chuyện này chúng ta chỉ cho thối nát trong bụng, tuyệt đối sẽ không thổ lộ nhiều một chữ bên ngoài.”

Ánh mắt của Hứa Vân Noãn rơi xuống, phân minh nhẹ bỗng, lại làm cho Tần Minh Triết cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, như là một khối đá lớn nện xuống.

Ngay lúc Tần Minh Triết nhịn không được giơ tay lên lau mồ hôi, Hứa Vân Noãn bỗng nhiên cười.

“Ha ha, ta tự nhiên là tin các ngươi, nếu không tin, làm sao sẽ thật xa từ Giang Nam tìm các ngươi đến đây chứ?”

Tần Minh Triết và Tần Oanh Tư âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Cô nãi nãi nói phải.”


Quả đấm của Hứa Vân Noãn chống cằm dưới, tiếu ý dịu dàng nói: “Ta là tin tưởng các ngươi, bất quá tôn nhi của ta tính tình có chút đặc biệt, hắn là từ trên chiến trường ma luyện ra, sau này hai chân tàn tật, tính tình chung quy là có chút biến hóa, bất quá cũng không có việc gì, chuyến đi này của các ngươi, đối với các nhà các hộ đều có lý giải, tình cảnh của Mục gia hôm nay không tốt, cho dù là muốn làm cái gì, cũng khó tránh khỏi lực không đủ.”

Một hơi thở của hai người còn chưa thả lỏng, lại cọ một cái nhấc lên cổ họng, thiếu chút nữa nghẹn chết mình.

“Cô. . . Cô nãi nãi. . .”

“Ha ha, chúng ta lần đầu gặp mặt, đây đó luôn luôn chút xa lạ, cho nên liền nhịn không được vui đùa hai câu, các ngươi còn tưởng thật sao?”

Vui đùa là như thế này sao?

Bọn họ hình như là không biết hai chữ vui đùa này.

“Hai chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy cô nãi nãi, trong lòng có chút khẩn trương, rất sợ đi sai bước, chọc cho cô nãi nãi phiền chán, chỉ cần cô nãi nãi vui vẻ là được rồi.”

“Yên tâm đi, luật pháp của Đại An triều nghiêm khắc, hoàng thượng anh minh thần võ, có minh quân ở, liền giống như có mặt trời chói chang nhô lên cao, có ai dám làm việc vi phạm luật pháp chứ?”

Thái dương càng là nóng, minh ám đối lập mới càng rõ ràng nhất, nơi có ánh sáng luôn luôn có ám, đâu phải là luật pháp cứng nhắc có thể ước thúc được?

Bất quá, bọn họ dám phản bác sao? Đương nhiên là không dám!

Nếu là thật tin tưởng lời mới vừa của vị cô nãi nãi này nói là nói đùa, vậy bọn họ thì không nên làm lừa gạt nữa, mà là nên là đi làm kẻ ngu si!

“Cô nãi nãi thông tuệ, cô nãi nãi nói đều đúng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.