Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 154: Chương 154: Mục Tôn Nhi Càng Ngày Càng Không Được Tự Nhiên



CHƯƠNG 153: MỤC TÔN NHI CÀNG NGÀY CÀNG KHÔNG ĐƯỢC TỰ NHIÊN

Editor: Luna Wong
Sau khi nói xong, Thẩm Thanh trực tiếp đứng dậy đi ra phía ngoài.

Vu thị đi theo cùng nhau đứng dậy: “Lão gia, tính theo ngày, tối hôm nay ngươi nên nghỉ ngơi ở chính viện, buổi tối thiếp thân sẽ để thiện phòng chuẩn bị đồ ăn, chờ hầu lão gia đến đây dùng bữa.”

“Ngày hôm nay thân thể của Trần di nương khó chịu, buổi tối ta đi viện của nàng nghỉ ngơi.”

“Lão gia, thân thể của Trần di nương khó chịu, thiếp thân sẽ phái đại phu qua đó nhìn chằm chằm, lão gia lại không hiểu y thuật, đi miễn cho lây bệnh bệnh khí, cho nên vẫn là đến chính viện của thiếp thân đi.” Vu thị nắm bắt khăn, ngữ khí phá lệ chăm chú.

Thẩm Thanh nặng nề mà hít một hơi, âm thầm cắn răng: “Đã biết.”

Nét mặt của Vu thị lộ ra một chút tiếu ý, cung kính quay Thẩm Thanh thi lễ một cái: “Như thế, vậy buổi tối thiếp thân sẽ chờ lão gia trở về.”

Thẩm Thanh không quay đầu lại, sãi bước rời khỏi phòng.

Dừng lại sau một lát, Lâm Hoa thận trọng đi đến: “Phu nhân. . .”


Vu thị ngồi trở lại trên ghế, sắc mặt dị thường âm trầm: “Ngươi. . . Ngươi để người lên trên đường hỏi thăm, hỏi thăm, nhìn xem gánh hát nào xếp hàng hí mới, đi nghe hai lần, sau đó xem có thể tìm ra người viết hí hay không.”

“Vâng.”

Trong Ngưng Thu viện Mục phủ, Hứa Vân Noãn ra hiệu Tiền chưởng quỹ: “Tiền chưởng quỹ, mời ngồi, hai ngày này bận trong bận ngoài thực tại là cực khổ.”

“Có thể giúp được tiểu đông gia, trong lòng tiểu nhân cảm thấy cao hứng, nào sẽ cảm thấy khổ cực được chứ?”

Vẻ mặt của Tiền chưởng quỹ đều là tiếu ý, thấy Thẩm gia không may, so với kiếm được mấy vạn lượng bạc đều đáng giá vui vẻ.

Hứa Vân Noãn đưa một xấp giấy trong tay tới trước mặt của Tiền chưởng quỹ: “Đây là mẫu chu sai đồ trang sức mới, Tiền chưởng quỹ để các công tượng nhìn một cái, xem có tiện chế tạo hay không.”

Tiền chưởng quỹ vội vã tiếp nhận, chỉ là thô thô liếc nhìn một cái, liền ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn: “Tiểu đông gia thật là thiên phú dị bẩm, những châu sai này đừng nói là nữ tử, chính là đại nam nhân như ta nhìn, đều cảm thấy tâm động không ngớt.”

“Tiền chưởng quỹ cũng không cần pha trò ta.”

“Đây cũng không phải là pha trò tiểu đông gia, mỗi lời nói của tiểu nhân đều là thật tâm thực lòng. Lúc trước theo lão đông gia, luôn cảm thấy nhất cử nhất động của hắn đều có thâm ý, sau này lão đông gia thân thể kém, thư từ qua lại đều trắc trở, luôn cảm thấy trong lòng như là không có người tâm phúc, thời thời khắc khắc thấp thỏm lo âu, thẳng đến gặp được tiểu đông gia, mới cảm thấy lưng thẳng. Nhất là gần đây tiểu đông gia an bài những thứ này, mỗi một bước đều để kẻ khác kinh thán không thôi.”


“Nơi nào có khoa trương như tiền chưởng quỹ nói vậy?”

“Tiểu nhân cũng không có nói sạo một câu, nhất là cuối cùng tìm gánh hát dàn dựng kịch, trực tiếp tuyên dương chuyện của Thẩm gia ra hơn nửa kinh thành, còn để Thẩm gia có khổ nói không nên lời, thực tại là cao minh đến cực điểm.”

Hứa Vân Noãn cười lắc đầu: “Không có gì đặc biệt, bất quá là sớm dự liệu được một ít mà thôi. Bất quá kế tiếp còn muốn tính kế Thẩm gia, sợ rằng sẽ không có dễ dàng như vậy.”

Thần sắc của Tiền chưởng quỹ hơi lộ ra ngưng trọng chút: “Thẩm gia từ trước tâm tư thâm trầm, lúc này đây có thể thuận lợi như vậy, chiếm được tiện nghi cố tình toán vô tâm, kế tiếp Thẩm gia có phòng bị, làm bất luận bố trí gì đều phải cẩn thận một chút, để tránh khỏi bị người tương kế tựu kế, trái lại nắm được cán trả đũa.”

Bookwaves.com
“Tiền chưởng quỹ nói phải, Thẩm gia ăn một thiệt thòi lớn như vậy, nhất định sẽ nghĩ biện pháp điều tra người phía sau màn tính toán chuyện này, để người phía dưới cẩn thận một ít, trong khoảng thời gian này có thể ẩn nhẫn thì ẩn nhẫn, không nên đưa tới chú ý của người Trầm gia.”

“Vâng, tiểu nhân sẽ phân phó.” Tiền chưởng quỹ nói xong, thần sắc có chút chần chờ.
“Tiền chưởng quỹ là muốn hỏi cái gì?”

“Tiểu đông gia, người nhằm vào Thẩm gia như vậy, có phải đã biết. . . Đã biết chút gì hay không?”

Nét mặt của Hứa Vân Noãn hàm chứa cười yếu ớt: “Mặc kệ đã biết cái gì, ta vĩnh viễn đều là tôn nữ của ba vị gia gia.”


Tiền chưởng quỹ hơi sửng sờ, lập tức nặng nề gật đầu: “Tiểu đông gia nói phải, mặc kệ phát sinh qua cái gì, quan hệ của người cùng ba vị lão đông gia, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.”

Tiễn Tiền chưởng quỹ đi, Hứa Vân Noãn tựa ở bên cửa sổ, nhìn ngũ thái cẩm đái nở xanh um tươi tốt cách đó không xa, khóe môi lộ ra tiếu ý nhợt nhạt.

“Ba vị gia gia, các ngươi nhìn thấy không? Chu gia trước đây làm hại đại gia gia cả nhà bị xử lý rồi, đã triệt để mất đi địa vị ngày xưa, Thẩm gia cũng bị thua thiệt lớn, đây chỉ là bước đầu tiên, ta sẽ từng chút từng chút, nhổ tận gốc những cừu nhân này. . .”

Người trong kinh thành vốn là chú ý Thẩm gia, biết được hí vừa ra tựa hồ có chút quan hệ với Thẩm gia, rối rít chạy tới rạp hát.

Lão bản trong rạp hát dặm này tự nhiên không có khả năng có bạc không kiếm, nghe được tất cả mọi người muốn xem《 Diệt Khẩu Ký 》mới ra, liền để gánh hát luân phiên hơn diễn hai xuất, chuyện hai xuất xong thắng, gánh hát tử tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, vì vậy người trong kinh thành xem đủ nghiện.

Bookwaves.com
Vu thị để Lâm Hoa phái người đi điều tra người ra hí, nhưng tra tới tra lui, căn bản tìm không được manh mối.

Tâm tình của Vu thị càng phát táo bạo, ngay cả đối mặt Thẩm Vân Sơ, đều khó có thể giả bộ.

Mấy ngày lúc mới bắt đầu, Hứa Vân Noãn mỗi ngày đều chờ nghe chê cười của Thẩm gia, dần dần liền không có ý định này.

Khí trời đã hoàn toàn ấm, đất nàng mới mua bắt đầu thâm canh, tu chỉnh, sau khi ngồi xe ngựa qua lại chạy hết hai vòng, liền nhốt mình trong phòng viết viết vẽ vẽ một chút.

Mục Trần Tiêu bận rộn án tham độc trong triều, thật vất vả có thời gian nghỉ ngơi, nỗi lòng lại không có chút nào thả lỏng.


Úc Khoảnh giúp đỡ Mục Trần Tiêu thay đổi xong y sam bị ướt vì mồ hôi trên người, vẻ mặt hàm tiếu nói: “Công tử, người muốn đi gặp cô nãi nãi trước, là bởi vì sự tình trì hoãn, hôm nay rảnh rỗi tại sao không đi gặp thế?”

Động tác chỉnh lý ống tay áo của Mục Trần Tiêu hơi dừng một chút, đáy mắt hiện lên một đạo ám mũi nhọn: “Cô nãi nãi hai ngày này đang bận cái gì?”

“Hai ngày trước, cô nãi nãi dạo qua một vòng mấy miếng đất vừa mua, sau đó tự giam mình ở trong phòng, tựa hồ là đang kế hoạch chuyện gì, lão thái gia phái người hỏi hai lần chưa từng hỏi ra đầu mối gì, trong lòng có chút lo lắng đó!”

Mục Trần Tiêu trầm mặc chỉ chốc lát, động tác chỉnh lý y sam, càng phát cẩn thận một ít, cứ như vậy tới tới đi đi, rề rà ước một chun trà, lúc này mới gật đầu: “Ta đây muốn đi xem cô nãi nãi một chút, tiết kiệm gia gia cứ luôn lo lắng.”

“Vâng, công tử thực sự là hiếu thuận.” Úc Khoảnh nhịn tiếu ý bên mép xuống, nghiêm trang nói.

Tính tình của công tử nhà mình thực sự là càng ngày càng không được tự nhiên, lẽ nào rề rà thời gian một chun trà, có thể ra vẻ mình không cấp thiết sao?

Phân minh chính là muốn gặp cô nãi nãi, còn hết lần này tới lần khác trang mô tác dạng, bất quá công tử như vậy, hình như càng ngày càng có tình vị.

Hứa Vân Noãn ghé vào bàn thượng viết viết vẽ một chút, dáng dấp phá lệ chăm chú, nghe được tiếng gõ cửa, còn tưởng rằng là Mộ Vũ và Hàn Yên, cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở miệng để người tiến đến.

“A. . .”

Một đạo tiếng cười khẽ trầm thấp dễ nghe truyền đến, động tác cầm bút của Hứa Vân Noãn chợt cứng đờ, sau đó trừng ánh mắt tròn vo trực tiếp nhào lên bàn: “Không được xem!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.