Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 163: Cô Nãi Nãi Mang Ngươi Ra Cửa Chơi




CHƯƠNG 162: CÔ NÃI NÃI MANG NGƯƠI RA CỬA CHƠI


Editor: Luna Wong

Thấy nét mặt của Hứa Vân Noãn lộ ra dáng tươi cười, Đoan vương càng cảm thấy chột dạ: “Hứa cô nương, ngươi không nên gấp gáp trước, núi hoang này kỳ thực không mua cũng không có gì, nếu là ngươi muốn trồng cây ăn quả, chỗ ta còn có một ít điền sản và hai thôn trang, ta có thể phân cho ngươi. . .”


“Không cần!” Lời còn chưa dứt, liền bị Mục Trần Tiêu mở miệng cắt đứt, “Nếu cô nãi nãi muốn trồng cây ăn quả, Mục gia có chỗ.”


Đoan vương ở trong tầm mắt nghiêm nghị của huynh đệ nhà mình, không tự chủ được sờ sờ mũi: “Ta vừa rồi không có ý gì khác. . .”


Thần sắc của Mục Trần Tiêu bình tĩnh, dáng dấp ta tin, chỉ là lãnh ý trong ánh mắt lại không có tiêu tán.


Hứa Vân Noãn đã không kịp chờ đợi cười lên: “Hộ bộ bên kia có nói, cần chí ít mua mấy toà núi hoang mới được không?”


“Ta nghiên cứu một chút, ngoại trừ tòa núi hoang trước đó Hứa cô nương nhìn trúng ra, cách đó không xa, còn có hai toà núi nhỏ song song, chỉ bất quá muốn mua hết hai nơi, ít nhất cũng phải một vạn lượng bạc.”


Đoan vương nói xong, mình cũng cảm thấy làm việc không tốt.


Mấy tòa núi hoang nhỏ kia, bình thường cũng toàn để trống, căn bản sẽ không có người nhớ tới, nhưng bây giờ Hứa Vân Noãn vừa nói muốn mua, đất lại lên giá, biến thành một vạn lượng bạc, rõ ràng đó là khi dễ người.


“Hứa cô nương, chuyện này hay là thôi đi. . .”


“Làm sao có thể thôi được?” Hứa Vân Noãn liền vội vàng lắc đầu, “Điện hạ mới vừa rồi đều đáp ứng rồi, chẳng lẽ là cảm thấy một vạn bạc quá ít?”



“Làm sao có thể, mấy tòa núi hoang nhỏ, mua chẳng khác nào là thường, Hứa cô nương là cô nãi nãi của Trần Tiêu, ta không thể mắt nhìn ngươi ném một vạn lượng bạc vào nước trôi sông được.”


“Điện hạ có ý tốt, trong lòng Vân Noãn vô cùng cảm kích, chỉ là ta thấy mấy tòa núi nhỏ đó, liền cảm giác hợp mắt, trong lòng nghĩ vô luận như thế nào cũng phải mua lại chúng nó, còn phải làm phiền điện hạ từ đó hỗ trợ nhiều hơn.”


Thấy chủ ý của Hứa Vân Noãn đã định, Đoan vương chỉ có thể nhìn phía Mục Trần Tiêu, hy vọng hắn có thể mở miệng khuyên ngăn: “Trần Tiêu. . .”


“Có điện hạ hỗ trợ, lúc nào có thể lấy được khế thư?”


Xong!


Trần Tiêu cũng bị Hứa cô nương làm hư!


Mặc dù nói vãn bối hiếu kính trưởng bối là chuyện hợp tình hợp lý tình, nhưng cũng không có thể mọi chuyện đều theo như vậy nha?


Đây chính là một vạn lượng bạc, mua lương thực, mua thịt, mua thức ăn, mua trái cây. . . Mua cái gì đều tốt a!


Tội gì ngạnh sinh sinh ném vào trong nước như vậy, còn không nghe được một tiếng vang nữa?


Cuối cùng rề rà nửa canh giờ, cũng không có thể để Hứa Vân Noãn đổi chủ ý, Đoan vương chỉ có thể cầm một vạn lượng bạc, đi hỗ trợ xử lý khế thư.


Hứa Vân Noãn nhìn bóng lưng của Đoan vương, không khỏi cười hì hì tán thưởng: “Đoan vương điện hạ quả thật là người tốt, chuyện như xử lý khế thư như vậy, hắn đều thân lực thân vi.”


Mục Trần Tiêu trái lại lý giải huynh đệ của bản thân: “Đoan vương điện hạ chắc là lo lắng cô nãi nãi tự đi làm, sẽ bị người lừa dối mua thêm mấy tòa núi hoang nữa, nên chỉ có thể tự đi nhìn chằm chằm.”



“Tôn nhi sau này cần phải tốt với vị Đoan vương điện hạ này, khó có được thiên gia có người thật lòng như thế.”


Thần sắc của Mục Trần Tiêu hơi chìm chìm: “Cô nãi nãi, ngươi cũng biết tình huống của Mục gia. . . hai chân của ta sở dĩ phế triệt để như vậy, trong đó liền có một tay của thiên gia. . .”


“Tôn nhi là lo lắng, thiên gia sẽ tiếp tục đối phó chúng ta, từ đó ảnh hưởng đến quan hệ của ngươi và Đoan vương điện hạ?”


bookwaves.com

“Cô nãi nãi thông tuệ.”


“Đại gia gia nói với ta rồi, trên đời này không có gì là không đổi. Thí dụ như thân tình, ngày hôm nay tương thủ tương trợ, ngày mai sẽ có thể trở mặt thành thù. Thí dụ như ái tình, ngày hôm nay đến chết không thay đổi, ngày mai sẽ mới có thể kết tân hoan khác. Động lòng người sống trên đời, cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, chúng ta không biết tương lai có một ngày sẽ biến thành bộ dáng gì, nhưng chúng ta nắm chặt hiện tại.”


Hứa Vân Noãn ngồi ở bên bàn, quả đấm chống cằm, khóe môi mang theo một tia tiếu ý nhợt nhạt.


Nhìn thần sắc của nàng, trái tim làm ầm ĩ của Mục Trần Tiêu bình tĩnh lại: “Cô nãi nãi nói phải.”


Hứa Vân Noãn chợt cười lên, cười hì hì đi tới hai bên trái phải của Mục Trần Tiêu, lôi kéo xe lăn của hắn trước sau lắc lắc: “Tôn nhi, ngươi bây giờ tài mới mươi mốt, thời gian này phong nhã hào hoa, thế nào mỗi ngày lại như là một cổ giả. Ngày hôm nay tâm tình ta tốt, ngươi bồi ta đi ra ngoài chơi thế nào?”


“Cô nãi nãi muốn đi nơi nào chơi?” Trong mắt của Mục Trần Tiêu lóe lên dung túng nhàn nhạt.


“Ta cũng chưa nghĩ ra, bất quá cây liễu bên bờ sông đào bảo vệ thành đâm chồi, cành ngọc bích rũ xuống, xanh tân xanh biếc hợp lòng người, chính là thời gian đi thưởng thức tốt nhất, hai chúng ta len lén chuồn ra phủ, đi bộ dọc theo bờ sông một chút, thế nào?”



“Chuồn ra phủ?”


“Hai ngày trước bình thường chay ra ngoài, ca ca luôn luôn chê ta không ở trong phủ bồi hắn, đang tự giận dỗi một mình đó, nếu là biết chúng ta lại đi ra ngoài chơi đùa, nhất định càng thêm căm tức, nên chúng ta phải lặng lẽ, không thể để cho hắn phát hiện.”


Hứa Vân Noãn nghịch ngợm nháy mắt một cái.


Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng vung khóe môi lên, cực kỳ phối hợp gật đầu: “Được, lén lút.”

Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu rón rén đi ra phía ngoài.


Úc Khoảnh nhìn thấy, không khỏi muốn chào đón, vội vã bị Hứa Vân Noãn ngăn lại: “Suỵt!”


“Đây. . .” Úc Khoảnh có chút bất minh sở dĩ.


bookwaves.com

Mục Trần Tiêu giơ đôi mắt lên, nhãn thần hơi lộ ra lạnh lùng đảo qua.

Cả người Úc Khoảnh giật mình một cái, vội quay đầu đi.


Hứa Vân Noãn hài lòng cười cười, đẩy Mục Trần Tiêu từ trên đường nhỏ một bên đi về phía cửa.


Chờ tới không thấy người, Úc Khoảnh mới quay đầu, đứng tại chỗ đi cũng không được ngừng cũng không phải.


Chủ tử nhà mình không cho theo, vậy thiếp thân thị vệ như hắn phải làm gì đây?


Đang nghĩ ngợi, liền thấy Chu quản gia đang hướng về phía hắn vẫy tay.


“Chu bá, người nhìn thấy cô nãi nãi và công tử sao?”



“Tự nhiên nhìn thấy, nếu ta nói những người tuổi trẻ như các ngươi từng người một thực sự là không có ánh mắt, không thấy được cô nãi nãi đang dụ dỗ công tử đi chơi sao? Nên nhanh chóng sớm lên trên đường, chỉ điểm các hạ nhân lui tới một chút, để cho bọn họ tận lực tách ra, đừng quấy rầy hăng hái của hai người.”


Úc Khoảnh nháy mắt một cái, nhẹ nhàng hít một hơi: “Chu bá, có phải người nói sai rồi hay không? Là công tử đang dụ dỗ cô nãi nãi đi chơi?”


Chu quản gia đi cà nhắc, một cái tát vỗ vào trên vai của Úc Khoảnh: “Chỉ ngươi biết nhiều, không có nghe lão thái gia nói sao? Bối phận không được loạn, tự nhiên là cô nãi nãi dụ dỗ công tử đi chơi, nhanh đi!”


“Đã biết.”


Hứa Vân Noãn không nghĩ tới, nàng và Mục Trần Tiêu từ trong phủ chạy ra ngoài hành động tiến hành cực kỳ thuận lợi, hộ vệ cửa phủ cũng vừa mới có việc đứng qua một bên, để cho bọn họ thuận lợi ra đại môn.


“Tôn nhi, ngươi biết đường đi sông đào bảo vệ thành không?”


“Ta biết một đường tắt, chính là đi hơi lâu, cô nãi nãi sợ không?”


“Cô nãi nãi nhà ngươi lợi hại lắm, tự nhiên cái gì cũng không sợ, không phải là đi thôi sao? Ta am hiểu đi bộ nhất!” Hứa Vân Noãn chờ Mục Trần Tiêu chỉ rõ phương hướng, đẩy hắn bước nhanh về phía trước.


“Cô nãi nãi không cần quá cấp.”


“Khó mà làm được, hôm nay chúng ta là chạy ra ngoài, nói không chính xác lập tức bị bắt trở về, phải biết quý trọng mỗi thời mỗi khắc lúc nà, tôn nhi ngươi mau xem, tuy rằng còn chưa tới sông đào bảo vệ thành, thế nhưng hai bên đường cây cối đã mọc nhánh mới rồi, có phải phá lệ sinh cơ bừng bừng hay khôn?”


Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên.


Xuân phong ấm áp lướt qua gương mặt, một chút xanh biếc đập vào mi mắt, bên tai truyền đến tiếng cười thanh linh của Hứa Vân Noãn.


Hắn hơi giương khóe môi lên, đáy lòng đã có mầm gieo xuống, chui từ dưới đất lên thanh âm vang lên, từ từ mọc ra một mảnh lá mới.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.