Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 172: Ân Nhân Cứu Mạng?




CHƯƠNG 171: ÂN NHÂN CỨU MẠNG?


Editor: Luna Wong

Thẩm Cửu Mạch nhìn bảng hiệu, ngữ khí vội vàng hỏi: “Đoan vương điện hạ, người có biết, chữ viết trên tấm bảng này là xuất từ thủ bút của người phương nào không?”


“Ta nghe Trần Tiêu nói, là Hứa cô nương viết, làm sao vậy, là có gì không ổn?”


“Hứa cô nương. . .” Trong mắt của Thẩm Cửu Mạch b.ắn ra mừng rỡ đặc hơn, “Không có gì, chỉ là muốn xác nhận một việc.”


“Ân? Chữ của Hứa cô nương . . . Khụ khụ, trái lại rất khác biệt, chẳng lẽ ngươi đã gặp ở nơi nào?”


“Ta là gặp qua. . .”


Khó trách hắn luôn cảm thấy Hứa Vân Noãn cực quen mắt, nguyên lai nàng đúng là người bản thân đau khổ tìm thật lâu!


Đoan vương vốn là hỏi trong lúc vô tình, lại không nghĩ rằng nghe được đáp án khẳng định, không khỏi nhìn về phía Thẩm Cửu Mạch.


“Ngươi làm sao sẽ gặp qua Hứa cô nương?”


“Đoan vương điện hạ còn nhớ rõ loạn Kinh Châu hai năm trước không?”



“Tự nhiên nhớ kỹ, khi đó xảy ra thủy tai, cả tòa thành trì của Kinh Châu bị kẹt, rất nhiều bách tính bị kẹt chết ở trong thành, lúc đó chính trực tháng bảy, khí trời nóng cao, tiến tới dẫn phát ôn dịch, tình huống hết sức nguy cấp. Khi đó, là Trần Tiêu mang người đi giải cứu Kinh Châu thành, ta nhớ kỹ ngươi cũng đi, nhưng lại bất hạnh dính vào bệnh sốt rét, may là cuối cùng có đại phu dân gian dâng lên phương thuốc, lúc này mới kéo ngươi từ quỷ môn quan về, cũng cũng là bởi vì phần công lao này, phụ hoàng mới phá lệ ngợi khen ngươi, đặc biệt đề bạt, phong quan cho ngươi.”


“Không sai, lúc đó thân ta nhiễm bệnh sốt rét, sau này biết được đại phu dân gian cứu, liền một mực âm thầm tìm kiếm ân nhân cứu mạng, nhưng là chờ ta dưỡng xong bệnh, người cứu ta đã ly khai Kinh Châu thành, sau này nhiều lần hỏi thăm mới biết được, bọn họ là nghe nói Kinh Châu gặp nạn, cho vào vào chữa bệnh từ thiện, tuy rằng người không có nhìn thấy, thế nhưng ta lại lấy được một cái toa thuốc, chữ viết phía trên liền giống chữ viết của Hứa cô nương như đúc.”


“Đây. . .” Đoan vương điện hạ vô cùng kinh ngạc, “Làm sao biết chứ, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua Hứa cô nương còn hiểu y thuật, hơn nữa hai năm trước nàng mới bây lớn?”


“Lúc đó ta hỏi thăm, nghe bách tính nói tham gia chữa bệnh từ thiện chính là một vị lão nhân và tôn nữ của hắn, lúc đó bởi vì bệnh sốt rét truyền nhiễm, căn bản không người nào nguyện ý tới gần ta, vẫn là thiếu nữ kia đút thuốc cho ta, bởi vì mắt không rõ, hơn nữa nữ hài kia vẫn mang cái khăn che mặt, nên chỉ có thể mơ hồ thấy một bóng ảnh, nên lần đầu tiên nhìn thấy Hứa cô nương, ta mới không thể nhận ra người.”


“Ngươi không biết Hứa cô nương, thế nhưng Hứa cô nương nhất định nhận ra ngươi, nếu thật là có ân cứu mạng với ngươi, vì sao từ sớm không nói ra, hơn nữa thái độ mơ hồ còn có chút bài xích ngươi nữa?”


Tâm tình kích động của Thẩm Cửu Mạch dần dần trầm xuống.


“Có lẽ là bởi vì ta không nhận ra Hứa cô nương trước, nàng cảm thấy ta vong ân phụ nghĩa?”


“Ngươi vẫn là chưa nên mạo muội kết luận, để tránh khỏi chọc cho Hứa cô nương càng thêm phiền chán.”


Trần Tiêu cũng không phải ăn chay, hắn bảo vệ vị cô nãi nãi kia có thừa, hơn nữa Hứa Vân Noãn nhìn thấy Thẩm Cửu Mạch xong, chưa từng nói qua chuyện Kinh Châu, nói không chừng là cố ý muốn quên chuyện đó đi, nếu là nói như vậy, hắn càng không thể thúc Thẩm Cửu Mạch điều tra thân phận của Hứa Vân Noãn.


“Ta biết, trước đã chọc cho Hứa cô nương chán ghét, hôm nay biết nàng có thể là ân nhân cứu mạng của ta, tự nhiên ta sẽ càng thêm thận trọng.”


“Vậy là tốt rồi.”



“Tại hạ cáo từ trước.” Thẩm Cửu Mạch có lòng muốn về tra nhìn lại toa thuốc kia, cẩn thận so với chữ việt của Hứa Vân Noãn, cho nên liền có chút không nhịn được.


Đoan vương gật đầu: “Được.”


bookwaves.com

Đợi sau khi Thẩm Cửu Mạch rời khỏi, người hầu cận của Đoan vương chạy tới: “Điện hạ?”


“Chuyện mới vừa rồi ngươi cũng nghe được, ngươi Mục gia một chuyến, nói chuyện này cho Trần Tiêu biết, để trong lòng hắn có tính toán.”


“Vâng.”


Hứa Vân Noãn mang theo Mục Trần Tiêu về phủ, liền lập tức để người chuẩn bị nước nóng.


Để Mục Trần Tiêu đưa cánh tay đặt ở trong nước nóng rửa chỉ chốc lát, lúc này mới bôi dầu thuốc lên, cẩn thận xoa bóp thả lỏng cho hắn.


Mục Trần Tiêu hơi nghiêng đầu, căn bản không dám đưa mắt rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn, hắn cảm giác mình cực kỳ ti tiện.


Mới vừa rồi sở dĩ nói cánh tay đau, chỉ là không muốn thấy Hứa Vân Noãn nói chuyện với Thẩm Cửu Mạch, nhưng không nghĩ tới Hứa Vân Noãn vội vội vàng vàng theo hắn trở về phủ, còn đích thân giúp hắn bôi thuốc xoa bóp.


Cho tới nay, hắn quen chiến trường, trên người bọc áo giáp, nắm trường thương trong tay, ngay cả trong quần chiến mã cũng lôi cuốn một mảnh sát ý boong boong, tất cả hắn tiếp xúc, đều mang một cổ xơ xác tiêu điều và kiên cường, mà hôm nay, Hứa Vân Noãn cho hắn biết, thế gian này lại có vật mềm mại như lưu vân vậy.



Đầu ngón tay của Hứa Vân Noãn mang theo cảm giác hơi mát, lực đạo vừa phải rơi vào cánh tay hắn, thành công hóa giải một chút đau nhức nguyên bản lưu lại, đồng thời cũng để cho tay hắn hoàn toàn trầm tĩnh lại, giống như bị rút hết xương, một tia một hào khí lực đều không còn.


Từ trước chỉ nghe nói qua nhu có thể khắc cương, lại lần đầu tiên biết, chỉ là đầu ngón tay mềm mại, liền để hắn mất đi năng lực nhúc nhích.


Hứa Vân Noãn xoa bóp một lát, không có nghe được Mục Trần Tiêu nói, không khỏi có chút kỳ quái.


“Tôn nhi, là cảm thấy nơi nào khó chịu?”


Bookwaves.com

Phía sau lưng Mục Trần Tiêu ra trận trận mồ hôi, ngón tay hơi giật, sau đó vội vã ép buộc bản thân khắc chế.


“Không có, thủ pháp xoa bóp của cô nãi nãi vô cùng tốt, tốt hơn cả các thái y.”


Hứa Vân Noãn rất vui vẻ: “Ba vị gia gia ta thân thể đều không quá tốt, nhất là tam gia gia, một cái chân què của hắn, mỗi lần mưa dầm chờ khí trời biến hóa, luôn luôn đau nhức khó nhịn, thủ pháp xoa bóp của ta đây, là luyện tập trên người hắn đó.”


“Cô nãi nãi rất có hiếu tâm.”


“Có hiếu tâm hơn nữa, cũng không có thể lưu bọn họ sống lâu trăm tuổi.” Hứa Vân Noãn hít một hơi thật sâu, “Quên đi, không nói cái này, nếu để cho đại gia gia nghe, lại nói ta tuổi còn nhỏ liền đa sầu đa cảm.”


Trán của Mục Trần Tiêu đều có chút đổ mồ hôi: “Cô nãi nãi, đã hết đau rồi.”


“Vẫn là ấn thêm đi, trước ta thấy thủ pháp của thái y giúp ngươi xoa bóp chân vô cùng tốt, nên cũng không nói thêm gì, hiện tại ta thay ngươi ấn trước, như thế này chờ thái y qua đây, để cho bọn họ giúp ngươi nhìn một cái.”


“Khổ cực cô nãi nãi.”



“Đây có cái gì mà cực khổ?”


Ngón tay của Hứa Vân Noãn dài nhỏ, nhan sắc trắng nõn, móng tay lại từng cái một êm dịu no đủ, hiện lên hồng nhạt nhợt nhạt.


Mục Trần Tiêu động cũng không dám động một cái, rất sợ căng thẳng cánh tay, sẽ thương tổn đến ngón tay của nàng, nhưng nếu là bất động, cảm giác tê tê khác thường liền theo cánh tay truyền tới đáy lòng, lật lên trận trận sóng lớn trong lòng hắn.


“Công tử, Đoan vương điện hạ phái người hầu cận qua đây.”


Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ, động tác xoa bóp trên tay dừng lại: “Không phải mới tách ra sao, tại sao lại phái người tới?”


Mục Trần Tiêu thừa dịp cái này, vội vã thu cánh tay về, cúi thấp đầu sửa sang lại ống tay áo.


“Có lẽ là có chuyện khẩn cấp gì, vẫn là gặp một lần trước đi.”


“Cũng tốt.”


Người hầu cận vào cửa, không dám ngừng chút nào, thuật lại một lần lời của Thẩm Cửu Mạch nói ở trước cửa tửu lâu.


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn khẽ run lên, thần sắc trên mặt lạnh xuống.


Mục Trần Tiêu nhận thấy được thần sắc của nàng biến hóa, mi tâm theo cau: “Đa tạ báo cho biết, thay ta biểu đạt cám ơn đến Đoan vương điện hạ. Úc Khoảnh, giúp ta tiễn vị hộ vệ này ra ngoài.”


“Mục tướng quân quá mức khách khí.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.