Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 175: Chúng Ta Nói Chuyện Nho Nhỏ




CHƯƠNG 174: CHÚNG TA NÓI CHUYỆN NHO NHỎ


Editor: Luna Wong

Nghe được Hứa Vân Noãn nói, Chu Hàm âm thầm cọ xát tốn hơi thừa lời, cái này có thể giống nhau sao?


Nàng nói vật trang trí thuý ngọc trong xe ngựa mình bị rớt bể, nhiều lắm là để Hứa Vân Noãn bồi thường một ít bạc coi như xong, nhưng Hứa Vân Noãn lại lấy ra vật ngự ban, đây chính là thứ đồ đòi mạng!


Bách tính lại xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: “Chu tiểu thư không phải là muốn giựt nợ chứ?”


“Phải đó, xe ngựa chạm vào nhau hai phe đều có trách nhiệm, Hứa cô nương đều bồi thường cho ngươi rồi, sao ngươi có thể quỵt nợ được?”


“Các ngươi đừng quên, đây chính là người của Chu gia, trước làm qua cái gì, mọi người đều chưa nghe nói qua sao?”


“Nói cũng phải, nhìn nhiều như vậy, luôn cảm thấy người nhà kia làm ra chuyện gì đều không kỳ quái?”


“Nói cũng chớ nói lung tung, cẩn thận bị người riêng tư trả thù.”


“Ha ha, hai ngày này nếu ta xảy ra chuyện gì, các ngươi nhất định phải nhớ báo quan a!”


Chu Hàm nghe được tiếng nghị luận chung quanh, sắc mặt một trận xanh, một trận đỏ, nàng muốn cả tiếng phản bác nói người Chu gia không phải như thế, nhưng là bản thân đích thật lúc nãy có tâm tư hãm hại người khác.


“Hứa cô nương, ta cảm thấy trong này có phải có cái gì hiểu lầm hay không?”


Hứa Vân Noãn hơi híp mắt lại, ngữ khí phá lệ dài: “Chu tiểu thư cảm thấy trong này có cái gì hiểu lầm?”



Chu Hàm âm thầm cắn đầu lưỡi, trong lòng tràn đầy khổ sáp: Sớm biết Hứa Vân Noãn này khó đối phó như vậy, nàng thế nào cũng phải kéo ca ca hay phụ thân nhà mình qua!


“Chu Hàm, ngươi ở nơi này nháo cái gì?”


Một đạo thanh âm ôn nhuận truyền tới, ngay sau đó một nam tử thân hình cao to, mặt như quan ngọc xuống ngựa.


Hắn một thân quần áo giản đơn thanh sắc, chỉ là dùng ngọc quan buộc tóc, nhưng khí độ quanh thân cũng không xa hoa mềm mại như trong kinh thành, ngược lại tiết lộ ra một lưỡi dao ra khỏi vỏ sắc bén.


Đích tử của Chu Hoài —— Chu Bạc!


Thiếu niên thành danh, quân công trong người, gần với Mục Trần Tiêu.


Chu Bạc xuống ngựa, không có nhìn Chu Hàm làm sao, mà là dẫn đầu quay Mục Trần Tiêu hành lễ: “Gặp qua Mục tướng quân.”


“Chu công tử không cần đa lễ.”


Chu Bạc khiểm nhiên cười cười, sau đó đồng dạng quay Hứa Vân Noãn hành lễ: “Gia muội quanh năm đi theo phụ thân xa ở biên cảnh, không hiểu được quy củ trong kinh thành, nếu là trong lúc vô ý đụng phải, còn thỉnh Hứa cô nương tha thứ.”


Chu Hàm, Chu Bạc —— thủy phách khinh hàm đại, ngọc lưu ly bạc đái trần.


Từng người một của Chu gia tâm tư dơ bẩn, hận không thể đem hết nội tâm đều dùng để tính toán người khác, nhưng là đặt tên cho nhi nữ mình lại mang theo tiên khí.


“Chu công tử nói đùa, vốn là trong vô ý xe ngựa đụng phải một chút, nào có cái gì xung đột hay không, chỉ bất quá Chu gia tiểu thư kiên trì nói đụng hư đồ phải thường, chúng ta đây không phải là đang thương lượng xem nên bồi thường như thế nào sao?”



Chu Hàm biết lần này mình làm việc mãng chàng, bất quá huynh trưởng nhà mình tới, trong lòng ít nhiều có lo lắng, liền vội vàng đem sự tình nhỏ giọng nói một lần.


Chu Bạc thấy trong tay nàng còn nắm chặt một xấp ngân phiếu, không khỏi nhíu nhíu mày.


“Muội muội quả thật là không hiểu chuyện, xe ngựa chạm vào nhau vốn là vô tâm, đâu liên lụy đến bồi thường cái gì chứ?”


Chu Hàm hơi sửng sờ, lập tức nhãn thần sáng choang: Nếu nàng không cần Hứa Vân Noãn bồi thường, như vậy Hứa Vân Noãn cũng sẽ không cần nàng thường nữa, nói cách khác việc vật ngự ban bị hư hao , có thể nhẹ nhàng cho qua, chí ít có thể kéo quan hệ của Chu gia ra khỏi đây.


bookwaves.com

“Ca ca nói là, ” Chu Hàm liền vội vàng tiến lên hai bước, “Hứa cô nương, ta mới đến, không biết quy củ trong kinh thành, mới vừa nói chuyện khó tránh khỏi mãng chàng một ít, ở chỗ này bồi tội với Hứa cô nương.”


Trong lòng của Hứa Vân Noãn khẽ nhúc nhích, Chu Hàm này trái lại co được dãn được, mạnh hơn Chu Ngọc Nghiên không ít.


“Vậy làm sao có thể được? Trước đều thương lượng xong, hư hao cái gì thì thường cái đó, hơn nữa đây chính là vật ngự ban, các ngươi nói không thường, như vậy trách nhiệm nên do ai tới gánh chịu?”


Chu Bạc lần thứ hai hành lễ, không hề cảm thấy ở trước mặt mọi người, hướng một cô nương nho nhỏ cúi đầu có cái gì không đúng.


“Hứa cô nương, hoàng thượng từ trước khoan dung rộng lượng, chuyện này nếu Hứa cô nương có nghi ngờ, như vậy Chu gia nguyện ý đứng ra, hướng hoàng thượng báo cáo chuyện đã xảy ra. Muội muội, trả ngân phiếu lại cho Hứa cô nương trước đi.”


Chu Hàm liền vội vàng đưa ngân phiếu tới trước mặt của Hứa Vân Noãn, động tác phá lệ rất nhanh, phảng phất như một xấp ngân phiếu này cực kỳ phỏng tay.


Hứa Vân Noãn nhíu nhíu mày, sắc mặt phá lệ làm khó.



Chu Hàm khẩn trương nhìn nàng, nếu như không phải nhiều người nhìn như vậy, nàng đều muốn trực tiếp nhét ngân phiếu vào trong lòng của Hứa Vân Noãn.


“Hứa cô nương, nếu ngươi vẫn cảm thấy lo lắng, hoặc là nói sau khi bẩm rõ tình huống, hoàng thượng vẫn giáng trách phạt, Chu gia sẽ chia sẻ.”


Sắc mặt của Hứa Vân Noãn vẫn do dự, mãi cho đến khi tay của Chu Hàm giơ ngân phiếu cũng bắt đầu phát run, lúc này mới cười nhận ngân phiếu lấy.


“Vừa rồi ta cẩn thận nhớ lại một chút, hình như trâm ta mang trên đầu này không phải ngự ban. Đoạn thời gian trước chỉnh lý xiêm y đồ trang sức, đúng dịp thấy cây trâm này cực kỳ giống vật ngự ban, cho nên liền vẫn mang theo, vừa nãy bị kinh hách, trong lúc vội vàng không nhớ ra được. Chu công tử và Chu tiểu thư sẽ không để tâm chứ?”


Chu Hàm mạnh trợn to hai mắt: “Vậy mới vừa rồi ngươi nói lời lẽ chính nghĩa. . .”


Thiếu chút nữa dọa cho tim của nàng nhảy ra khỏi cổ họng, cuối cùng phát hiện châu sai cũng không phải ngự ban?


Hứa Vân Noãn này chính là một tiểu nhân gian trá!


bookwaves.com

“Muội muội!” Chu Bạc mở miệng hạ lời chưa hết nói của Chu Hàm, “Hứa cô nương bị kinh hách, trong lúc nhất thời nhớ lầm cũng là tình hữu khả nguyên.”


“Vẫn là Chu công tử thâm minh đại nghĩa.”


“Nếu sự tình đã kết, vậy tại hạ liền cùng gia muội đi đầu một bước.”


“Chu công tử và Chu tiểu thư đi thong thả.”


Chu Bạc tiễn Chu Hàm lên xe ngựa, sau đó bản thân cưỡi ngựa theo bên người, rất nhanh liền rời đầu phố.


Hứa Vân Noãn nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, khóe môi hơi giơ giơ lên.


Mục Trần Tiêu tiến lên: “Cô nãi nãi, ta dẫn ngươi đi y quán xem thương trên trán đi.”



“Không cần gấp gáp, trở về bôi một ít rượu thuốc, rất nhanh thì sẽ khỏi.”


Dân chúng chung quanh thấy đã không có náo nhiệt để xem nữa, rối rít tán đi.


Mộ Vũ hơi có chút tức giận bất bình: “Người của Chu gia rõ ràng là cố ý đụng phải xe của tiểu thư, cứ để cho bọn họ đi như vậy, thực sự quá mức tiện nghi.”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cười cười: “Vậy Chu Hàm phân minh đến có chuẩn bị, cho nên thuý ngọc trong xe ngựa của nàng tuyệt đối là thực sự, mặc dù nói khả năng không tới ba vạn bạc, nhưng ngót nghét một vạn luôn có, cứ nhẹ nhàng va chạm như vậy, đụng vào hơn vạn lượng bạc, đủ bọn họ buồn bực.”


“Phản chính tâm địa của tiểu thư chính là quá mức thiện lương, cũng may sau khi người nói rõ châu sai cũng không phải là vật ngự ban, bọn họ không có dây dưa nữa.”


“Nếu là bọn họ dám dây dưa nữa, ta có thể để châu sai này thực sự biến thành vật ngự ban.” Hứa Vân Noãn âm thầm hừ một tiếng.


Chu Bạc quá mức thức thời, căn bản không cho nàng cơ hội tiến thêm một bước tính toán.


Thần sáng của Mộ Vũ và Hàn Yên nhãn trông suốt nhìn sang: “Tiểu thư trên người thực sự mang theo vật ngự ban?”


“Đây chính là một bí mật, không thể nói cho các ngươi biết.”


Mục Trần Tiêu cũng nhìn phía Hứa Vân Noãn, thần sắc trong mắt cực kỳ nhu hòa.


Hứa Vân Noãn nhận thấy được ánh mắt của hắn, không khỏi lấy tay chỉ môi dưới một cái: “Tôn nhi, ngươi cũng muốn biết?”


Tâm tư của Mục Trần Tiêu chợt khẽ động: “Nếu ta cũng muốn biết, cô nãi nãi sẽ nói cho ta biết chứ?”


Hứa Vân Noãn nhìn về phía nhãn thần chợt sáng lên của Mộ Vũ và Hàn Yên, xê dịch sang phía của Mục Trần Tiêu, sau đó cúi người ghé vào lỗ tai hắn nói rằng: “Chờ sau khi trở về, ta từ từ nói với ngươi, không cho Mộ Vũ và Hàn Yên biết.”


“Được.” Trong mắt của Mục Trần Tiêu lắp đầy tiếu ý, nhẹ nhàng gật đầu một cái.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.