Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 183: Hí Thật Hay




CHƯƠNG 182: HÍ THẬT HAY


Editor: Luna Wong

Cửa Tứ Quý các , Mục Trần Tiêu tiến lên quay Ngụy Liêm nói lời cảm tạ: “Hôm nay lại làm phiền Ngụy đại nhân chuyên chạy một chuyến, thật sự là cảm tạ đến cực điểm.”


Ngụy Liêm vội vã lắc đầu: “Mục tướng quân quá mức khách khí.”


Hắn đứng ở chỗ này nửa ngày, nói tổng cộng không vượt trước năm câu, trái lại thống thống khoái khoái xem náo nhiệt.


Ngụy Liêm mang người ly khai, bách tính xem náo nhiệt chung quanh cũng dần dần tán đi.


Hứa Vân Noãn gục đầu xuống, nhìn về phía bậc thang đầy nước.


Lúc đó máu Ngô Kỳ nôn không ít, lúc này dù cho vẩy nước, như trước có thể nhìn ra đỏ sậm nhè nhẹ.


Mục Trần Tiêu tiến lên: “Cô nãi nãi lên trên lầu trước đi, ta ở chỗ này nhìn chằm chằm, để người quét sạch sẽ.”


Cô nãi nãi nhà mình tính tình mềm, thấy được những máu tanh này, nhất định cực kỳ khó chịu.


Trong lòng hắn thậm chí có chút tự trách, dù sao vừa rồi hắn cũng không có giúp đỡ được cái gì, ngược lại để cô nãi nãi xông ra trước.


Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, tiếu ý buông lỏng rất nhiều: “Không có gì, ta xem Hà tú tài một chút.”


Hà tú tài đã được đưa lên căn phòng trên lầu, Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu lên lầu, đang nghe được trong phòng một mảnh cười đùa có tiếng.



“Đây là thế nào?” Hứa Vân Noãn có chút không giải thích được, không khỏi quay đầu nhìn về phía Mục Trần Tiêu.


Sắc mặt của Mục Trần Tiêu nghiêm túc, trong ánh mắt hiện lên một tia mất tự nhiên: “Mấy người bọn hắn thích hồ đồ, cô nãi nãi không cần để ở trong lòng.”


Trong lòng của Hứa Vân Noãn càng tò mò, giơ tay lên đẩy cửa đi vào, liền thấy Hà tú tài đang bị người một tay đè trên giường, tay của người kia đè một cái, Hà tú tài lại nôn ra máu, đè một cái, lại nôn ra máu. . .


Hà tú tài bị người đè thì cứ khuôn mặt tiếu ý, hình ảnh kia hết sức quỷ dị.


Hứa Vân Noãn mở to hai mắt nhìn, là nàng kiến thức ít, hiện tại nôn máu cũng có thể vui vậy sao?


“Khụ khụ!”


Có người mắt sắc, thấy được Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu, vội vã lớn tiếng ho khan hai cái.


Trên giường, người đè Hà tú tài chơi chính là Lưu Quý, sau khi nhìn thấy Hứa Vân Noãn quá mức kích động, hạ thủ không khỏi nặng chút, chỉ nghe được phù một tiếng, trước ngực của Hà tú tài chợt xuống phía dưới, vết máu lớn nhuộm thấu y sam trước ngực hắn.


Trong mắt của Hứa Vân Noãn mang theo vẻ sợ hãi: “Hà. . . Hà tú tài. . .”


Đây là không cẩn thận đè chết người rồi?


Đám người Lưu Quý theo nhãn thần của Hứa Vân Noãn nhìn nhìn, liên tục lắc đầu giải thích: “Cô nãi nãi đừng sợ, đây đều là giả!”


Trên giường Hà tú tài cũng ngồi dậy, từ trước áo móc ra một túi nước, bất quá túi nước bị đè hỏng, lúc này dính đầy vết máu màu đỏ.


“Cô nãi nãi, nô tài không có chuyện gì.”



Hứa Vân Noãn rất kinh ngạc, nhãn thần hiện lên ánh sáng nhìn nhìn Hà tú tài: “Như vậy vừa ở dưới lầu, cũng là ngươi diễn?”


Mọi người vừa nghe, vội vã thất chủy bát thiệt nói rằng.


“Cô nãi nãi, đó cũng không chỉ là Hà tú tài diễn, những người như chúng ta đều có hỗ trợ.”


bookwaves.com

“Không sai, trước đây Hà tú tài đến Tứ Quý các làm tiên sinh phòng thu chi, mấy người chúng ta liền vẫn muốn Tứ Quý các chói mắt như vậy, nói không chính xác sẽ có người đến đây tìm phiền toái, Hà tú tài thân kiều thể yếu, trong ngày thường động một chút là ho khan, dùng hắn để xử lý những người cố tình gây sự, nói không chính xác vẫn có thể trả đũa.”


“Túi máu giả trên người Hà tú là nô tài làm.”


“Sợi dây trên người Hà tú tài là ta buộc!”


“Hà tú tài mặc dù có thể bay xa như thế, là khí lực của ta lớn, lôi sợi dây kéo về phía sau.”


“Ngươi còn không biết xấu hổ nói sao, ngươi dùng khí lực hơi quá, ngươi dùng sức nữa, Hà tú tài đều bay thẳng lên phòng lương rồi, vậy hí cũng sẽ không cần diễn nữa.”


“Ta. . . Ta đó không phải là lần đầu tiên quá kích động, hạ thủ nặng chút sao.”


Mục Trần Tiêu yên lặng cau mày, hiện tại không thừa nhận những người này là mình bộ hạ cũ, cô nãi nãi còn có tin hay không?


Thấy Hứa Vân Noãn hơi ngây người, trong phòng thần sắc của mọi người không khỏi có chút thấp thỏm.


Cô nãi nãi tuổi còn nhỏ, tính tình lại đơn thuần, trong ngày thường mặc kệ làm chuyện gì, đều lo lắng người khác, bọn họ làm trò đùa giỡn trước mặt cô nãi nãi như vậy, chẳng lẽ để cô nãi nãi sinh lòng phản cảm sao?



Nghĩ như thế, nhãn thần đều mang theo vẻ lo lắng.


“Cô nãi nãi, đây là lần đầu tiên chúng ta trêu cợt người như vậy, lúc đó cũng là lão phu nhân của Ngô gia kia quá mức để người tức giận, nếu người không thích, sau này chúng ta tuyệt đối sẽ không làm như thế.”


“Phải, chúng ta lần đầu tiên hồ đồ, sau này cũng không dám nữa.”


“Phốc!” Hứa Vân Noãn nhịn một lát, vẫn là không có nhịn được tiếu ý trong lòng, “Các ngươi thật đúng là quá thông minh!”


Trách không được Hà tú tài sẽ bị Ngô gia lão phu nhân đánh bay, nguyên lai là trên người Hà tú tài buộc sợi dây lại kéo về phía sau.


“Cô nãi nãi, người không trách chúng ta tùy ý làm bậy sao?”


“Tán dương các ngươi còn không kịp, làm sao sẽ trách các ngươi chứ? Biện pháp này vô cùng tốt, đối phó người như là Ngô gia lão phu nhân cực kỳ hợp, chỉ là sau này phải nắm giữ đúng mực, Hà tú tài bay ra ngoài đoạn cự ly thật sự quá xa, không biết còn tưởng rằng Ngô gia lão phu nhân là cao thủ võ lâm thâm tàng bất lộ nữa.”


“Vâng, chúng ta nhất định nắm đúng mực trong tay.”


“Hôm nay làm không tệ, sau khi trở về để phòng thu chi ghi lại, mỗi người lĩnh thêm một tháng tiền tiêu vặt.”


“Đa tạ cô nãi nãi!”


Mọi người đều hoan hô lên, nét mặt đều là một mảnh hỉ sắc.


Hứa Vân Noãn nhìn sắc mặt của Hà tú tài, sau khi xác nhận hắn thực sự không sao, liền dẫn Mục Trần Tiêu ra gian phòng.


Tứ Quý các tạm thời đóng cửa, không có cách nào tiếp tục doanh nghiệp, hơn nữa trong lòng nàng còn quải niệm Thôi Diễm vào trong cung cáo trạng , liền dẫn theo tôn nhi nhà mình về phủ.


bookwaves.com

Trên xe ngựa, Mục Trần Tiêu không khỏi mở miệng: “Cô nãi nãi dung túng đám người Lưu Quý, Hà tú tài như vậy, không sợ dưỡng tính tình của bọn họ thành dã sao?”



Hứa Vân Noãn hàm tiếu nhìn sang: “Nếu là bọn họ dám ngỗ nghịch ta, thậm chí làm xằng làm bậy sau lưng ta, tôn nhi, ngươi lại sẽ giúp ta giáo huấn bọn họ chứ?”


“Tự nhiên.” Không biết lúc nào, Hứa Vân Noãn ở trong lòng hắn chiếm cứ vị trí càng ngày càng trọng yếu.


“Sao lại không được, những người đó đều là bộ hạ cũ của ngươi, ta cực kỳ coi trọng bọn họ, thế nhưng loại coi trọng này lại không phải không dung túng, hôm nay bọn họ làm như vậy, thứ nhất là vì bảo vệ ta, thứ hai là vì giữ gìn Tứ Quý các, về tình về lý cũng không nên chèn, kỳ thực còn có một điểm trọng yếu hơn. . .”


“Cô nãi nãi chỉ cái gì?”


Hứa Vân Noãn suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng: “Đây chỉ là một điểm tư tâm của chính ta, tuy rằng bọn họ hiện tại đã biến thành nô tịch, không hề có tư cách ra chiến trường, nhưng, ta không hy vọng để lòng của bọn họ cũng nặng nề ràng buộc hơn.”


“Ràng buộc. . .”


“Không sai, ta chỉ nguyện qua thêm mấy năm, vài chục năm, người của bọn họ có thể làm nô làm tỳ, thế nhưng tâm kinh qua khói thuốc súng chiến trường ma luyện, như trước phong duệ cứng cỏi.”


Đây cũng là nàng muốn nói với Mục Trần Tiêu, chân có thể phế bỏ, khó đứng thẳng được nữa, nhưng người lại phải đỉnh thiên lập địa. . .


Mục Trần Tiêu lăng lăng nhìn Hứa Vân Noãn, trong đáy mắt có không đè nén được nhiệt lưu từng chút từng chút xông tới, để viền mắt hắn nhịn không được phát nhiệt trận trận.


Hứa Vân Noãn cười có chút ngượng ngùng: “Ý tưởng này có phải cực ấu trĩ hay không?”


“Không có, cô nãi nãi nghĩ vô cùng tốt, chỉ là làm như vậy, sợ rằng không dễ.”


“Vậy cũng không có gì, phản chính trước ngươi đều đã nói, mặc kệ ta muốn làm gì, ngươi cũng sẽ giúp ta.”


“Vâng.”


Hắn vẫn sẽ đứng ở bên cạnh thân cô nãi nãi, nhìn nàng từng bước từng bước đi về phía trước, thẳng đến bản thân biến thành bụi bặm, không còn có biện pháp dành cho nàng bất kỳ trợ lực gì nữa.


Khi đó, hắn an tĩnh phủ phục ở dưới chân của nàng, dùng thân thể của mình vì nàng trải nhiều loại hoa cẩm tú trên một đường bằng phẳng!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.