Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 88: Chương 88: Tôn Nhi Ngoan, Cô Nãi Nãi Thương Ngươi



CHƯƠNG 88: TÔN NHI NGOAN, CÔ NÃI NÃI THƯƠNG NGƯƠI

Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ, lập tức nhìn phía ánh mắt của Mục Trần Tiêu.

Lần đầu tiên gặp nhau, trong hai mắt phủ lên ánh dương quang nhỏ vụn lả tả ở trong núi rừng, lại thanh thanh lãnh lãnh không mang theo chút ôn độ nào. Hôm nay băng tuyết trước mắt, lại rốt cục để người phát giác chút ấm áp.

“Tốt nha, khí trời tuyết rơi như hôm nay, thích hợp uống cháo nhất, chúng ta làm nhiều một ít, chia cho ca ca và Chu quản gia bọn họ.”

“Ân.”

Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu, trong tay cầm dù cực kỳ không có tiện. Sau đó ném dù sang một bên, cười một tiếng nói: “Tôn nhi, ngươi cần phải ngồi vững vàng, chúng ta một đường chạy đến thiện phòng!”

“Chờ một chút…” Mục Trần Tiêu trực giác không thích hợp, cũng không chờ thoại âm của hắn rơi xuống, Hứa Vân Noãn đã đi tới phía sau xe lăn, đẩy hắn chạy nhanh trên đường nhỏ.

Xe lăn mới cải tiến không hổ là dùng khinh cốt mộc để làm, dù cho đẩy Mục Trần Tiêu, vẫn hết sức nhẹ nhàng.

“Ngươi ngồi vững nha, nếu là ngã xuống, ta ôm không nỗi ngươi đâu.” Hứa Vân Noãn vừa một đường chạy chậm, vừa đẩy Mục Trần Tiêu về phía trước, vừa tràn đầy nụ cười lên tiếng hù dọa hắn.

Tuyết càng rơi càng lớn, lúc chạy, ngước mắt liền thấy từng mãnh hoa tuyết xông tới mặt.


Hàn ý lạnh thấu xương đập vào mặt, Mục Trần Tiêu nghe tiếng cười nhẹ nhàng bên tai, lại cảm thấy trong lòng dâng lên trận trận nhiệt lưu, hắn nóng trái tim cũng run theo.
“Cô nãi nãi phải chú ý chút, hôm nay ta không thể ngã đâu.”

“Yên tâm, trong lòng cô nãi nãi hiểu rất rõ.”

Trong hành lang gấp khúc một bên tiền thính, Mục Thiên Trù tràn đầy nụ cười nhìn Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu chạy xa xa, khuôn mặt vẫn lãnh tĩnh dần dần hòa hoãn, viền mắt nếp nhăn tràn đầy lại có chút hồng sắc.

“Lão thái gia, tính tình công tử càng ngày càng rộng rãi, đây là chuyện tốt.” Chu quản gia ở một bên nhẹ giọng khuyên bảo.

“Ta biết, chỉ là ngày hôm nay tuyết này quá trắng, có chút chói mắt.” Mục Thiên Trù nói, giơ tay lên dụi dụi con mắt, thanh âm mang theo cảm khái vô tận, “Ta mong muốn Trần Tiêu có thể thật vui vẻ như thế…”

“Lão thái gia, hôm nay công tử không cần ra chiến trường, chỉ cần dựa theo biện pháp của cô nãi nãi, để Mục gia hoàn toàn an ổn, cô nãi nãi và công tử có thể thật vui vẻ mà sống, như vậy cũng rất tốt.”

Vọng Thư Uyển.com
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ta chỉ sợ Mục gia muốn an tĩnh, nhưng là hoàng thượng không có phép. Hơn nữa… Thân thế của Vân Noãn, thân thế của Trần Tiêu, ba vị lão gia tử từng cực khổ và ủy khuất ở quá khứ… Còn rất nhiều chuyện và rất nhiều ngươi, không phải chúng ta nói buông là có thể buông.” Mục Thiên Trù nhắm mắt, thủy sắc đáy mắt bị ép trở về.

“Ba vị lão gia tử đã tạ thế, chuyện cũ năm xưa… Trầm thống thế nào đi nữa, đều đi qua nhiều năm như vậy, không nên ép trên người công tử và cô nãi nãi.”

Chu quản gia thở dài theo, chuyện xưa đã qua, giống như là vết sẹo cổ xưa nhiều năm lại chưa khỏi hẳn, mỗi lần chỉ cần hơi chút chạm vào, sẽ có vết máu đen đặc dũng mãnh tiến ra.

“Nếu dựa theo mong muốn của ta, ta nguyện ý đem quá khứ vào quan tài đống nắp lại chôn chặt, nhưng hoàng thượng? Hắn nguyện ý buông quá khứ, buông tha Mục gia sao? Có lẽ là niên kỷ càng lúc càng lớn, ta cuối cùng cũng mơ thấy tình hình quá khứ… Đồng bào nguyên vốn có thể đưa lưng cho nhau, bỗng nhiên lại giơ dao hướng vế phía nhau…Lúc giơ tay chém xuống, tiên huyết đầy đất…”

Lão thái gia!” Chu quản gia tiến lên đỡ lấy cánh tay của Mục Thiên Trù, “Đều đi qua, đừng suy nghĩ nữa.”

Mục Thiên Trù giơ tay lên đỡ lấy cây cột một bên, cúi đầu yên lặng cắn răng, một lúc lâu mới ép tâm tình kích động xuống: “Mỗi khi thấy Vân Noãn, ta luôn có một loại dự cảm, sự tình sẽ không đơn giản dẹp loạn như vậy…”

“Cô nãi nãi không biết chuyện quá khứ, thậm chí đều không biết thân thế mình, cứ giấu cho tốt, hẳn là không sao.”

“Nhưng là bây giờ Thẩm gia đã bắt đầu tra nàng, dung mạo của nàng, quá mức tương tự Sở Ngưng.”

“Lão thái gia, đi một bước xem một bước đi, cô nãi nãi là cô nương thông tuệ, lại có ba vị lão gia tử ở trên trời phù hộ, nhất định sẽ cát nhân thiên tướng. Người xem, sau khi nàng đi tới Mục gia, trên dưới trong phủ đều sống vui vẻ thoải mái, nô tài luôn cảm thấy, cô nương như cô nãi nãi, bất kể là tới nơi nào, cũng sẽ để cho mình sống thật tốt.”

Khóe môi Mục Thiên Trù dần dần mang theo mỉm cười: “Ai bảo nàng do ba vị lão gia tử dạy nên, cái khác ta cũng không dám cầu nhiều, chỉ khẩn cầu kiếp này nàng bình an thuận lợi, không bị ủy khuất. Bộ xương già này của ta còn có thể chống đỡ vài năm, chờ lương loại trong tay Vân Noãn chân chính phát huy tác dụng, chờ Mục gia hoàn toàn an ổn, cho dù là chết, trong lòng cũng cam nguyện.”


“Cũng không thể nói như vậy, ngươi còn chưa thấy công tử thú thê sinh tử, còn chưa nghe hài tử công tử kêu một tiếng gia gia, Diêm vương gia cũng luyến tiếc thu người đi.”

“Ha ha, ngươi nha, theo ở bên cạnh ta đã nhiều năm như vậy, mao bệnh nói chuyện vẫn là không có sửa.”

“Sửa không được, lại nói, lão thái gia không phải nghe cũng quen rồi sao?”

“Trước đây Hứa lão gia tử phá lệ thích ngươi, luôn luôn nói chúng ta không biết nói chuyện.”

“Đúng vậy, cũng bởi vì nô tài biết đòi hỉ, lừa được không ít bạc từ tay Hứa lão gia tử.”

Tuyết càng rơi càng lớn, dần dần trong thiên địa đều trải một tầng bạch sắc.

Vọng Thư Uyển.com
Trong thiện phòng, Mục Trần Tiêu ngồi ở xe lăn, chuyên tâm thêm lửa vào lò bếp.

Hứa Vân Noãn xốc cái nồi lên, nhất thời tràn ra một mùi gạo thấm vào ruột gan, trong hơi khói dày, nàng cười nhìn về phía Mục Trần Tiêu một bên” “Thế nào, không thơm?”

Mục Trần Tiêu gật đầu, khóe môi mang theo tiếu ý nhợt nhạt: “Cô nãi nãi nấu cháo, tự nhiên cực thơm.”

Hứa Vân Noãn nhất thời cười đến càng thêm vui vẻ, bắt đầu chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ với cháo.

“Được rồi, buổi trưa đơn giản ăn một chút trước, đến buổi tối, để ta làm một ít lẩu, vào đông tuyết rơi xuống, ngồi vây quanh lẩu ở trong phòng cùng ăn là tốt nhất.”


“Lẩu?”

“Ngươi chưa ăn qua sao? Phải nấu nước hầm xương trước, dùng xương chân heo thượng đẳng, đập bể cho vào trong nồi lớn, chậm rãi đun một canh giờ, lọc cặn, lại đun tiếp để nước canh hầm xương như trân châu, vị đạo tinh khiết và thơm, sau đó sẽ cho măng khô nấm nấu lên, theo khẩu vị từng người mà nêm nếm muối, ớt, sau đó cho thêm các loại rau xanh vào nấu, thời gian gắp lên ăn, có mùi rau xanh thơm ngát, lại nồng nặc nước sốt…”

Mục Trần Tiêu khắc chế không nổi nuốt hớp nước bọt: “Chỉ là nghe một chút, cũng không nhịn được thèm ăn.”

Trong mắt Hứa Vân Noãn lóe lên tiếu ý giảo hoạt: “Ta còn chưa nói hết, còn có thể cắt thịt thành miếng mỏng, hoặc băm nhuyễn vo viên, đun sôi trong canh, lại thêm mấy món nhúng, ăn ngon lại không ngấy. Thời gian trước, ta còn cùng Đinh thẩm ướp một ít thịt mặn, buổi tối vừa lúc có thể lấy ra cùng nếm thử.”

Mục Trần Tiêu nghe chăm chú, lửa dưới lò bếp nhảy ra ngoài, tay thêm lửa nóng rực, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

“Ta cảm thấy lúc trước cô nãi nãi nói rất đúng, mặc kệ tâm tình tốt hay không, đều phải có một bữa cơm no đủ.”

“Ha ha, liền biết ngươi thèm ăn, bất quá thèm cũng vô dụng, phải chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nên chờ đến tối mới có thể ăn.”

“Ta đây cũng chỉ có thể chờ thôi.”

“Tôn nhi ngoan, chờ đến lúc ăn lẩu, ta len lén cho thêm ngươi nhiều đồ ăn.”

“Được…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.