Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Mẫu Đơn đang định "giãy giụa" xuống giường, Lâm mụ mụ đã bước nhanh đi vào đỡ nàng: "Bây giờ còn chưa lại đây được đâu, ta nghe được tin tức ở nửa đường nên vội vàng quay về nói cho con biết."
Mẫu Đơn vội nói: "Chỉ có một mình nương của con tới sao ạ?"
Lâm mụ mụ nói: "Lão gia cùng đại gia, đại phu nhân đều tới. Con cứ bình tĩnh nằm nghỉ ngơi đi, lần này nếu tới nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua."
Mẫu Đơn thở nhẹ ra một hơi, tuy không biết Lý Hạnh nói thế nào với bọn họ nhưng sáng sớm đã đánh tới cửa, nhất định là thật sự tức giận. Nếu đã như vậy, nàng phải thêm một mồi lửa cho bọn họ mới được.
Ở cửa chính, mặt Lưu Thừa Khải tràn đầy tươi cười mời cha con Hà gia đang đen mặt đến chính đường uống trà nói chuyện còn Thích phu nhân vội vàng chạy tới thì đang nắm chặt tay Sầm phu nhân vừa hàn huyên một cách thân thiết vừa lén nhìn chiếc áo ngắn tương sắc bằng lụa, chiếc váy lụa màu tím đậm tám mảnh trên người Sầm phu nhân, bên hông bà đeo một khối ngọc bội dương chi bạch ngọc cùng dải lụa choàng có hình phượng hoàng màu hoàng kim, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi giày gấm đế cao trên chân Sầm phu nhân.
Kiểu dáng đôi giày này cũng không mới lạ nhưng tay nghề lại vô cùng tinh tế, mũi giày được làm bằng gấm hoa bảo tương đã được cải tiến, mặt giày lại được làm bằng gấm tím có thêu hoa văn hoa và chim, nhị hoa và mắt chim đều dùng hạt châu đính lên bằng chỉ vàng, điều kỳ diệu là khi ánh sáng thay đổi thì giày này cũng thay đổi màu sắc khác nhau, có thể thấy sợi tơ được sử dụng không giống bình thường.
Thích phu nhân từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chỗ quý giá của đôi giày này. Nhìn sang con dâu cả Tiết thị của Hà gia, trang điểm lại càng phong lưu, thời thượng, váy dài màu vàng tươi đẹp, áo ngắn bằng tơ màu ngọc bích, mày dài nhập vào tóc, mùi thơm lạ lùng quẩn quanh chóp mũi, trên chân cũng đi một đôi giày gấm, tuy chưa đính hạt châu, lại cũng vô cùng tinh xảo.
Sau khi Thích phu nhân đánh giá trang phục của mẹ chồng nàng dâu Hà gia rồi lại nhìn đôi giày đỏ mũi nhỏ mà bà ta vội vàng mang, một đôi giày thường thường không có gì đặc biệt, thật sự là xấu hổ vô cùng! Thích phu nhân vì thế mà buồn rầu, không tự nhiên mà rụt chân lại, căm giận nghĩ: "Khoe khoang cái gì chứ, ai không biết nhà ngươi có mấy đồng tiền dơ bẩn! Thật th ô tục."
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, mặc dù trong lòng ghen tị nhưng bà ta vẫn cố gắng lấy lại tinh thần để ân cần tiếp đón, thân thiết nắm tay Sầm phu nhân đi về phía viện của Mẫu Đơn, vừa đi vừa cười: "Thông gia, bà bảo dưỡng bằng cách nào vậy? Ta cảm thấy mỗi lần nhìn thấy bà, dường như bà lại càng trẻ tuổi hơn thì phải?" Tuy bà ta nói vậy rõ ràng là nịnh nọt, lấy lòng nhưng cũng không nói sai. Sầm phu nhân năm nay năm sáu tuổi, đã có năm mặt con nhưng nhìn bên ngoài cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi. Tuy dáng người hơi béo nhưng ăn mặc lại tinh xảo, thời thượng, da thịt cũng vẫn trơn bóng, tinh tế, vừa nhìn đã biết ngày xưa chắc chắn cũng là một đại mỹ nhân.
Sầm phu nhân dùng tay kia chỉnh lại dải lụa choàng trên người rồi cười đạm nhiên nói: "Cũng không có gì, Đại Lang nhà ta năm trước dùng nghìn lượng vàng mua được một phương thuốc, dùng tế tân, sum suê, hoàng kỳ, bạch phụ tử, củ mài, xuyên khung, bạch chỉ, dưa chuột, mộc lan mỗi loại một phần, một lượng mỡ heo, sau khi nghiền thuốc thành bột thì dùng rượu ngâm một ngày một đêm, cho mỡ heo vào, dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu, nấu đến khi thành màu trắng ngà, lọc sạch lớp cặn rồi l quấy đều tay cho đến khi nó đông lại, cứ cách ba ngày bôi một lần, có thể bôi toàn thân cũng được, hàng ngày dùng thêm bột trân châu thoa thì càng tốt."
Nghìn lượng vàng mua được bí phương, vậy mà bà cứ như vậy nói ra một cách tùy tiện, nhất định là đang muốn áp chế bà ta. Thích phu nhân ghen ghét nhưng vẫn cười nói: "Nguyên liệu thực ra không khó kiếm, chỉ ngại là hơi phiền toái. May mà ngày thường ta cũng không thích làm mấy cái này nếu không ta cũng không có thời gian quản chuyện trong nhà."
Sầm phu nhân mỉm cười liếc bà ta: "Bà là khí chất trời sinh, cần gì phải dùng đến những cái đó. Bà cũng thật sự bận rộn, một mình quản lí một phủ to như vậy, còn muốn chu toàn quan hệ với nhiều nhà, đâu giống ta, còn có mấy đứa con dâu để sai bảo."
Không phải chỉ có nhiều vài đứa con trai thôi sao? Còn nói gì để con dâu quản lí gia đình? Ta cũng muốn dạy đứa con gái ốm yếu kia của ngươi học quản lí việc nhà lắm nhưng cũng phải xem bùn loãng có trát được tường không đã! Thích phu nhân nghĩ đến đây thì giọng nói có chút bực tức: "Đúng vậy! Ta và bà đều già rồi cũng nên hưởng phúc của con cháu. Nhưng ta không có mệnh tốt như bà thông gia, thân thể Mẫu Đơn ốm yếu, ta cũng không cầu mong gì nhiều, chỉ cần nàng khỏi bệnh là ta đã cảm tạ trời đất rồi!"
Vốn dĩ trong lòng Sầm phu nhân đã đầy một bụng lửa giận, nghe vậy thì ngoài cười trong không cười nói: "Đúng đó! Đứa con gái kia của ta, vừa sinh ra đã chịu đủ thứ kiếp nạn, ta cùng cha nàng phải cố gắng lắm mới nuôi nàng lớn bằng từng này, may mà có nhà thông gia chiếu cố chăm sóc, trước mắt đã thấy được ánh rạng đông, khổ tận cam lai nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện này! Ta cũng không muốn đến sớm như thế này quấy rầy thông gia nhưng chỉ sợ đến muộn gặp được người quen thì lại xấu hổ!"
Sầm phu nhân nói lời này cũng là có nguyên nhân, hôm qua bà mới nghe chuyện từ miệng Lý Hạnh, đau lòng còn chưa kịp giảm bớt thì lại thu được tờ giấy Thanh Hoa quận chúa sai người hầu đưa tới. Ý chính là ả ta và Lưu Sướng là lưỡng tình tương duyệt, nhất thời không kiềm chế được mà làm chuyện không nên làm, làm tổn hại mặt mũi và tổn thương trái tim của Mẫu Đơn, ả ta thật sự xin lỗi. Lưu Sướng da mặt mỏng, không dám nói nên ả ta đành phải tự nói. Nếu Hà gia có oán hận cũng đừng oán hận Lưu Sướng, cứ đến tìm ả ta.
Thanh Hoa quận chúa làm chuyện này đúng là không biết xấu hổ nhưng cũng có ý cảnh cáo đồng thời tát Hà gia một cái đau điếng. Dâm phụ này đã đến tận cửa Hà gia giễu võ dương oai? Tuy Hà gia không phải gia đình danh giá nhưng trong kinh thành này cũng coi như một gia đình có danh dự uy tín, mối quan hệ rộng, kinh doanh lớn, thân thích bằng hữu cũng nhiều, có thể nào chịu khuất nhục như vậy được? Phàm là gia đình nào có lương tâm thì việc hôn nhân này cũng nên xóa bỏ. Nhưng tình hình nhà họ lại đặc biệt, không phải chỉ cần dăm ba câu là có thể giải quyết được. Hà lão gia cùng Sầm phu nhân một đêm không ngủ, đợi đến trời sáng đã vội vàng dẫn theo con trai, con dâu cả tới cửa ba mặt một nhời.
Thích phu nhân cũng không biết việc làm của Thanh Hoa quận chúa nhưng thấy thái độ không thèm khách sáo của Sầm phu nhân thì trong lòng cũng vô cùng tức giận. Đến đây làm gì? Tới xả giận cho con gái sao? Đã gả vào Lưu gia thì chính là người của Lưu gia, không tới lượt người Hà gia tới khua tay múa chân. Nếu không phải con ma ốm kia vô dụng thì làm sao lại xảy ra loại chuyện này? Vốn dĩ bà ta cũng muốn một sự nhịn là chín sự lành, hy vọng Hà gia mắt nhắm mắt mở bóc qua việc này, coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nhìn bộ dáng Sầm phu nhân thế này có vẻ là muốn làm ra ngô ra khoai, tới đây là tra rõ mọi chuyện.
Thích phu nhân xưa nay cũng là một người kiêu căng, tự phụ, làm sao chịu những lời nói nặng? Lúc trước không có cách nào mới phải cầu đến Hà gia, về mặt tiền tài đã bị đè thấp một đầu, cũng không thể để cái gì cũng bị đè nặng được, chả lẽ lại chịu bị áp chế cả đời sao? Vậy thì cái danh phu nhân của bà ta còn có ý nghĩa gì nữa, lập tức nhàn nhạt nói: "Lời bà thông gia nói không đúng lắm đâu, có đôi khi mắt nhìn thấy chưa chắc là thật, cũng đừng người khác bảo gì thì nghe vậy. Thanh danh bên ngoài của Thanh Hoa quận chúa đã như vậy, chỉ cần có chuyện nhỏ cũng thành chuyện lớn. Thân phận của nàng như vậy, chẳng lẽ nàng tới dự tiệc chúng ta lại cầm gậy đuổi người đi sao? Chúng ta có thể làm sao được? Chẳng lẽ lại đi tâu với bệ hạ?"
Sầm phu nhân tức giận đến sắp nội thương. Đúng thật là miệng lưỡi trơn tru! Sự thật đã sờ sờ ngay trước mắt mà còn chối không nhận! Đạo lý ở đâu! Dù cho lúc trước Mẫu Đơn gả vào nhà họ là có nguyên nhân nhưng hai bên cũng là ngươi tình ta nguyện, nếu không chịu thì ai có thể bắt trói Lưu Sướng bái đường chứ? Hà gia cũng không phải không thể thiếu Lưu gia! Ngược lại, Lưu gia giàu có như bây giờ còn phải cảm tạ thân thể yếu đuối của Mẫu Đơn thì mới cần đến Lưu Sướng xung hỉ!
Thích phu nhân thấy mặt Sầm phu nhân tối sầm xuống, không nói lời nào thì nghĩ bà ta lấy thân phận Thanh Hoa quận chúa ra đã áp chế được đối phương, bà ta lập tức thay đổi thành một gương mặt tươi cười, trong bông giấu kim nói: "Vốn dĩ cũng không có chuyện gì nhưng Hành Chi lại đánh Tử Thư trước mặt mọi người làm cả hai nhà đều mất mặt. Tử Thư cũng không nói gì còn nói với ta từ nay sẽ đối xử tốt với Đan Nương. Đan Nương vào cửa đã ba năm vẫn chưa sinh con, hắn cũng chưa nói lời nào khó nghe, đấy, sáng sớm hôm nay còn chuẩn bị xe ra cửa đi đón Chúc thái y tới điều dưỡng thân mình cho Đan Nương."
Sinh con nối dõi đúng là chuyện lớn, dù cho bất cứ một người đàn bà nào, nếu không thể sinh con đã là một tội lớn. Dựa vào kinh nghiệm của Thích phu nhân, chỉ cần tóm được nhược điểm của đối phương rồi vừa đánh vừa xoa thì dù có cáu kỉnh đến đâu cũng sẽ bị xoa dịu thôi. Bây giờ lấy chuyện Mẫu Đơn không thể sinh con này ra nói, Hà gia chắc chắn sẽ chột dạ.
Lại còn đón Chúc thái y cơ đấy? Rõ ràng là sợ lão gia nhà bà đánh nên mới tìm cớ trốn đi! Trong lòng Sầm phu nhân thực sự oán hận nhưng thấy Thích phu nhân nói Mẫu Đơn ba năm không thể sinh con thì rốt cuộc thấy nhà mình cũng kém một bậc, mặt lạnh nói: "Quận chúa không chú ý, Đan Nương ba năm không sinh đều sự thật, nam nhân sớm ba chiều bốn cũng là bình thường, nhưng thể diện của bản thân không phải do người khác mà phải dựa vào chính mình! Nếu Hành Chi chính mắt nhìn thấy biểu muội phu làm sai còn không nhắc nhở thì gọi gì là thân thích? Nếu thông gia nói chuyện này chỉ là lời đồn thì ta cũng không dám gật đầu! Hôm qua quận chúa còn đến nhà ta! Còn nói cái gì mà đối xử tốt, ta một chữ cũng không tin!"
Thích phu nhân sửng sốt, chớp mắt liên tục nói: "Quận chúa đến tận nhà bà? Nàng đến làm gì?" Bà ta nghĩ chỉ cần trông giữ Lưu Sướng, lấp kín miệng Mẫu Đơn mà không nghĩ đến ả Thanh Hoa quận chúa không biết xấu hổ kia lại dám tìm đến cửa nhà người ta. Nghĩ đến đây, bà lại bực mình Lưu Sướng, tự nhiên đi trêu chọc con hồ ly tinh kia làm gì chứ?
Sầm phu nhân cầm khăn, tức giận nói: "Còn có thể làm gì? Con rể là người rõ hơn ai hết! Ta cũng xấu hổ nói ra miệng chuyện này, đợi sau khi hắn về, chính miệng nói với nhạc phụ của hắn đi!"
Thích phu nhân thầm nghĩ: "Hà gia tìm tới cửa để đòi lại công đạo, lúc trước còn có thể nói đùa với bà ta, có thể thấy không phải thật sự muốn làm to chuyện, chắc chỉ muốn nhà bà nhận lỗi để chống lưng cho con gái bà ta thôi. Nếu như thế, bà ta tạm thời nuốt cục tức này xuống, xử lí mọi việc ổn thỏa trước đã. Chỉ cần có con gái bà ta trong tay thì bà ta cũng không làm gì được!"
Bà ta nghĩ vậy thì cười nói: "Thông gia! Không cần nhiều lời, chuyện này rất rõ ràng, không ngờ trên đời này lại có một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy? Đây nhất định là kế ly gián, bà cũng đừng để mắc mưu của nàng ta. Chúng ta đi trước xem Mẫu Đơn đã, có chuyện gì lại nói sau đi."