Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 36: C36: Kinh thương ba



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Dưới bóng cây liễu bên cạnh hồ phóng sinh, ước chừng bốn năm chục gốc cây mẫu đơn và thược dược đang nở rộ được sắp xếp chỉnh tề, người xem nhiều, người trả giá cũng nhiều, trong đó đa số là những người mặc y phục lộng lẫy, hoa lệ, thần thái cao ngạo, xoi mói lựa chọn, cũng có những người ăn mặc mộc mạc chỉ đứng ở một bên nhìn xem cảnh tượng náo nhiệt, đi quanh đám hoa kia, mỗi khi thấy một lần mua bán thành công, người mua đưa một số tiền lớn cho người bán thì trên mặt tràn đầy sự hâm mộ.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Mẫu Đơn không giỏi nên nàng xuống ngựa một cách cẩn thận, sau đó ném dây cương cho Vũ Hà, kéo Trương thị và Tôn thị tiến lên đi xem. Nàng thấy chủng loại hoa nhiều hơn so với tưởng tượng của nàng, tuy không có các loại như Diêu hoàng, Ngụy tử, Đậu lục, Lam điền ngọc nhưng cũng có vài gốc chủng loại truyền thống quý giá như Nhị kiều, Đại hồ hồng, Triệu phấn. Còn có một vài chủng loại có lẽ đến đời sau đã bị tuyệt chủng nên nàng cũng không gọi được tên của chúng.

Sau khi quan sát cẩn thận thì trong lòng Mẫu Đơn cũng có tính toán riêng. Cuối cùng thì nàng cũng hiều vì sao mấy bồn hoa của hồi môn của nàng là Diêu hoàng, Ngụy tử và Ngọc lâu điểm thúy sẽ trở thành đối tượng khoe khoang của Lưu Sướng, vì sao Thanh Hoa quận chúa muốn chiếm đoạt làm của riêng và vì sao Phan Dung lấy lòng nàng để dùng giá cao mua chúng.

Trước tiên, về góc độ nhan sắc thì trong những gốc hoa ở đây, chủ yếu chỉ có đơn sắc (một màu), rất ít gốc có nhiều màu. Trong đó màu hồng nhạt, màu đỏ chiếm đa số, rất ít màu vàng, màu đỏ tím, màu trắng, hoàn toàn không thấy màu lam và màu xanh lục, không bàn đến chủng loại màu đen làm mưa làm gió ở hiện đại. Kể cả những gốc hiện có ở đây cũng không có gốc nào có màu đỏ và màu vàng chân chính, chỉ có màu đỏ nghiêng về hồng tím, màu vàng thì hơi trắng. Nếu muốn làm người khác kinh ngạc khi nhìn thấy ngay lần đầu thì yêu cầu phải có màu sắc đa dạng.

Thứ hai, về góc độ thời kì ra hoa (hoa kì) thì hoa kì mẫu đơn ngắn lại thường có độ tập trung cao nên nếu qua mùa hoa thì sẽ không thể ngắm nữa, nhiều hoa như vậy cùng nở một lúc mà người mua thì lại hữu hạn, giá hay số lượng cũng không thể tăng lên, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó từ từ tàn đi. Mà nếu không phải trong hoa kì, khách mua không được nhìn thấy cảnh tượng lúc hoa nở rộ thì tất nhiên cũng sẽ không bỏ ra giá cao để mua. Vậy nên nếu nàng muốn kinh doanh lớn và lâu dài thì nàng bắt buộc phải nghĩ ra biện pháp kéo dài hoa kì.

Thứ ba, về góc độ hình dạng đóa hoa, trong các chủng loại hoa mẫu đơn được bày ở đây thì không có nhiều chủng loại cánh kép (nhiều tầng), đa số vẫn cánh đơn hoặc nửa cánh kép. Mà khách hàng rõ ràng yêu thích các chủng loại hoa có hình dạng nhiều tầng, đặc biệt là các loại hoa có hình dạng nhiều tầng ngay ngắn, vừa to vừa đầy đặn là được ưu ái nhất, giá cả cũng càng cao. Nhưng Mẫu Đơn lại nghĩ, mặc dù chỉ là chủng loại cánh đơn nhưng nếu nhan sắc hiếm lạ, hình dạng cân đối, cánh hoa thẳng thắn, không bị rũ xuống hay bị biến dạng, cũng đều có giá trị thưởng thức của riêng nó, nếu gặp được người thích nó thì vẫn có thể bán được giá cao. Ví dụ như Ngọc bản bạch là đại diện. Đáng tiếc không đủ thời gian nếu không nàng có thể chiết một cành từ gốc cây Ngọc bản bạch kia của Lưu Sướng!

Mẫu Đơn thở dài một hơi rồi lại nở một nụ cười, chỉ cần cho nàng thời gian, nàng có nắm chắc có thể lai giống ra một chủng loại mới! Nàng có thể sống cuộc sống giàu có như mong muốn bằng chính đôi tay của mình mà không cần dựa dẫm vào bất cứ ai!


Trương thị chỉ vào một gốc Đại hồ hồng đang nở rộ cười nói: "Đan Nương! Cây hoa này không tồi, muội mua nó đi!"

Chủ nhân của cây hoa đó là một người đàn ông trung niên mặc áo gai, thấy có khách hàng coi trọng hoa của mình thì vội vàng đứng dậy tiếp đón, chỉ cho mọi người xem rồi khen nói: "Mời chư vị xem, không phải ta khoe khoang, trong số những cây hoa ở đây thì chỉ có cây hoa này của ta là tốt nhất! Ngài xem, tổng cộng có tám nụ hoa, hiện tại đã nở sáu đóa, cùng một cây có đến ba loại hình dạng hoa khác nhau!"

Mẫu Đơn ngó lại xem thì thấy đúng là cây Đại hồ hồng này rất đẹp, cánh hoa màu đỏ nhạt, đầu cánh màu hồng nhạt, tán hoa rộng năm tấc ( ước mười bảy centimet), cao hai tấc ( ước tám centimet), nhuỵ cái cánh hóa thành màu xanh non. Trong sáu đóa hoa bao gốm ba loại hình dạng: hình vương miện, hình hoa sen và hình nguyệt quế, trong số các cây hoa ở đây cũng được coi như là số một số hai nhưng lại mãi vẫn chưa bán ra, chắc chắn giá trị xa xỉ. Nàng cười nói: "Đại ca, hoa này bán giá bao nhiêu?"

Chủ nhân của hoa đánh giá nhìn mấy người Mẫu Đơn rồi cố ý lắc đầu, thở dài: "Tiểu nương tử, nếu ngài chỉ thuận miệng hỏi thì cũng không cần hỏi nữa, đỡ phải khi ta mở miệng nói giá, ngài lại bảo ta lừa ngài."

Tôn thị thấy bộ dáng xem thường các nàng của hắn thì trong lòng không vui, cười nhạt: "Ngươi cứ nói đi xem nào? Có phải lừa người hay không thì để mọi người cùng nghe, nghe xong sẽ biết?"

Người chủ nghe vậy thì duỗi ngón tay nói: "Mười vạn tiền!"

Mẫu Đơn ngẩn người, quay đầu lại thấp giọng hỏi Tôn thị: "Lục tẩu, hiện tại một đấu gạo giá bao nhiêu tiền?"

Tôn thị đầu tiên là nói khẽ vào tai nàng: "Một trăm năm mươi tiền một đấu, nếu là loại tốt thì một trăm tám mươi tiền đến hai trăm tiền cũng có." Tiếp theo nàng ta cao giọng nói với người bán hoa: "Đúng là hoa này của ngươi rất đẹp nhưng cũng không đáng giá mười vạn tiền!"

Người chung quanh thấy thế thì đều vây lại đây để xem náo nhiệt. Trong đó có một người đàn ông cao to để râu quai nón ước chừng hơn ba mươi tuổi, mũi diều hâu, mặc áo choàng cổ tròn màu xanh ngọc cười nói: "Trâu lão thất, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần là hoa này không đáng giá như vậy rồi, sáu vạn tiền nếu bán thì ta mua."

Người được gọi là Trâu lão thất cũng là chủ nhân của cây hoa ôm tay nói: "Ta cứ muốn bán giá đó đấy! Các ngươi đã tới xem hoa nhiều ngày nay rồi, vậy có thấy hoa của ai tốt hơn của ta không?"


Mọi người chỉ cười rồi nói: "Mấy ngày nữa thì hoa cũng tàn hết rồi."

Trâu lão thất trợn mắt: "Vậy thì ta để lại đến mùa thu chiết cành rồi bán!"

Có lẽ nhân duyên của hắn không được tốt lắm, mọi người đều vung tay áo về phía hắn, nói: "Nếu đã như thế, ngươi còn đến đây mỗi ngày làm gì chứ? Một cây hoa của ngươi có thể chiết thành mấy gốc chứ? Tuy Đại hồ hồng không tồi nhưng làm sao so được với Diêu hoàng, Ngụy tử? Ngươi phải bán mấy năm mới bán được giá đó chứ? Cẩn thận không bị giảm giá!"

Mẫu Đơn không quan tâm người khác nói gì, chỉ cúi đầu tính nhẩm, nếu theo hiện đại thì một đấu gạo ước chừng là mười hai cân, nếu tính hai trăm tiền một đấu gạo thì mười vạn tiền mua được sáu nghìn cân gạo, trời ơi,vậy thì đủ bao nhiêu người ăn trong một năm chứ? Thì ra lúc trước Phan Dung chịu ra giá một trăm vạn tiền mua gốc cây Ngụy tử và Ngọc lâu điểm thúy của nàng đúng thật là giá cao, khó trách khi nàng cự tuyệt thì Phan Dung lại tức giận như vậy còn nói nàng không biết tốt xấu. Nhưng nếu đã biết độ thồi phồng điên cuồng hoa lan của người hiện đại thì cũng vẫn chưa tính là gì?

Nàng đứng tại chỗ cúi đầu nhẩm tính, Trâu lão thất lại trút giận lên người nàng, không kiên nhẫn nói: "Này tiểu nương tử kia, rốt cuộc ngài có mua hay không?"

Đối với chủng loại mang tính thưởng thức này, vốn dĩ Mẫu Đơn cũng chỉ muốn hiểu biết giá thị trường chứ không thật sự muốn mua. Nàng muốn mua là những chủng loại thuần chủng và hiếm lạ được đào từ núi sâu rừng già ra tới hoặc là những gốc sinh hoa bị biến dị để thuận lợi cho việc nàng lai tạp giao gây giống. Nhưng có vẻ hôm nay nàng không tìm được cây phù hợp. Hơn nữa thái độ của Trâu lão thất cũng thật sự không tốt, nàng đang muốn lắc đầu thì Trương thị lúc trước không nói không rằng lại đột nhiên mở miệng: "Bảy vạn tiền! Nếu ngươi bán thì chúng ta mua."

Mẫu Đơn vội ngăn cản nàng: "Ngũ tẩu, đừng......"

"Không phải chỉ là một cây hoa thôi sao? Tẩu tẩu mua cho muội!" Trương thị cầm tay nàng, ý bảo nàng đừng nói chuyện, nghiêm túc nhìn Trâu lão thất kia nói: "Ta sòng phẳng thì ngươi cũng sòng phẳng chút! Bán hay không bán?"

Trâu lão thất có chút do dự, đang muốn mở miệng, người râu quai nón mặc áo màu xanh ngọc lúc trước đột nhiên nói: "Bảy vạn năm nghìn tiền, bán cho ta!"

Trâu lão thất vừa nghe thì trong lòng mừng thầm, lén nhìn Trương thị, nói: "Vị phu nhân này, ngài xem?" Râu quai nón này cũng không biết có lai lịch gì, quanh quẩn ở chỗ này đã vài ngày, mua rất nhiều hoa, mỗi ngày đều tới hỏi hắn giá cả, mỗi lần lại ép thấp giá xuống. Bây giờ nhìn thấy có người muốn mua, chắc là không nhịn được nữa?


Bắt nạt mấy người phụ nữ các nàng nên mới muốn đoạt đồ vật của các nàng đúng không! Trương thị cùng Tôn thị đều giận dữ, hung hãn trừng mắt người nọ rồi trăm miệng một lời nói: "Tám vạn tiền!"

Tôn thị lập tức nói khẽ với Trương thị: "Chúng ta mỗi người ra một nửa!" Tuy Trương thị và Mẫu Đơn thân thiết hơn một chút, nhưng nàng cũng là lục tẩu của Mẫu Đơn, sao có thể ngũ tẩu thì tặng đồ còn lục tẩu lại không có? Nàng cũng không thiếu tiền.

Trương thị không nói đồng ý hay không đồng ý, chỉ khiêu khích nhìn râu quai nón.

Râu quai nón lạnh lùng nhìn Trương thị cùng Tôn thị, nói với Trâu lão thất: "Tám vạn năm nghìn!"

Tôn thị còn muốn mở miệng, Mẫu Đơn vội ngăn các nàng lại, nói với Trâu lão thất kia: "Chúng ta từ bỏ." Đồ vật không có giá rõ ràng, sợ nhất chính là trả giá như thế này, ai biết có phải bọn họ cùng hội cùng thuyền không chứ? Giá cả mà Trương thị nói lúc trước, nàng còn cảm thấy có lời nhưng nếu cứ cạnh tranh một cách ác ý thế này, nếu bị mắc bẫy của người khác thì phải làm sao? Vậy nên dứt khoát từ bỏ, kịp thời lui ra mới là tốt nhất!

Tuy Trương thị cùng Tôn thị không cho là đúng nhưng lại tôn trọng ý kiến của Mẫu Đơn.

Trâu lão thất tiếc nuối vô cùng rồi lại nói với râu quai nón "Ngươi thêm chút nữa thì nó chính là của ngươi!"

Râu quai nón cười lạnh: "Đúng là lòng người không đủ rắn nuốt voi!"

"Mười vạn tiền, bán cho ta!" Sau khi tiếng hô này vang lên thì Lưu Sướng sải bước đi tới, trước tiên hắn hung dữ nhìn Mẫu Đơn, nhịn xuống xúc động muốn bóp ch3t nữ nhân này, khoanh tay ưỡn ngực hung tợn trừng râu quai nón, thầm nghĩ nói: Nữ nhân chết tiệt này! Nàng nghĩ nàng mang đi mấy bồn hoa nát kia thì từ đây Lưu phủ sẽ không còn hoa để thưởng thức sao? Hắn không thèm! Chỉ cần có tiền, có gì là không mua được chứ?

Tôn thị và Trương thị nhìn nhau rồi tiến lên bảo vệ Mẫu Đơn, tôi tớ tỳ nữ Hà gia cũng vây quanh nàng.

Trâu lão thất vô cùng vui mừng, quay lại nhìn râu quai nón: "Vị lang quân này trả mười vạn."


Vốn dĩ đã tưởng nắm chắc mua đuọc, ai biết tự nhiên một tên Trương Phi xông tới, hơn nữa vẻ mặt của hắn còn không tốt chút nào! Tuy râu quai nón thấy Lưu Sướng ăn mặc y phục không tầm thường, thần thái ngạo nghễ giống như một quý công tử nhưng hắn cũng không sợ, hung tợn nói: "Mười một vạn!"

Lưu Sướng cười lạnh: "Mười hai vạn!" Khinh thường nói với Trâu lão thất: "Dù hắn có trả giá bao nhiêu thì ta cũng sẽ trả hơn hắn!"

Râu quai nón giờ thì đã biết hắn muốn làm khó mình nhưng không nghĩ ra là do hắn đắc tội hay do đám người Mẫu Đơn. Hắn cũng không muốn tranh đua với đám con cháu hoàn khố này, chỉ nhìn Trâu lão thất nói: "Ta nghe nói nhà ngươi ở sát bên chùa Bách Tề đúng không? Hoa này là do các tăng sư ở chùa đưa cho đúng không?"

Trâu lão thất vừa nghe hắn nói như vậy thì đột nhiên biến sắc nói: "Cái này không có quan hệ với ngươi!" Rồi sau đó quay đầu lại hỏi Mẫu Đơn: "Tiểu nương tử, ngài từ bỏ thật à?"

Mẫu Đơn nhìn thấy Lưu Sướng thì đã đoán ra hắn vừa mới uống rượu cùng Phan Dung, nàng có chút hoảng hốt, tuy nàng không sợ hắn đánh nàng ở đây nhưng lại cũng không muốn chủ động trêu chọc hắn nên nàng cũng không tranh đồ vật với hắn hơn nữa giá cả còn đắt như vậy. Nàng nắm chặt roi ngựa, lắc đầu nói: "Không mua."

Trâu lão thất cũng không thèm nhìn râu quai nón, nói với Lưu Sướng: "Vị lang quân này, hoa là của ngài!"

Lưu Sướng không quan tâm ánh mắt giống như muốn giết người của râu quai nón, chỉ bình tĩnh nhìn Tích Hạ: "Chờ một chút, đi theo hắn lấy tiền!" Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Mẫu Đơn đã sớm đi theo đám người Trương thị Tôn thị đi ra chỗ khác, hoàn toàn không quan tâm đ ến hắn thì cắn răng nghiến lợi, nắm chặt nắm tay, nữ nhân chết tiệt này thật đáng giận!

Vốn dĩ Mẫu Đơn cũng không còn hứng thú nên định trở về nhưng lại thấy hai thiếu niên mặc quần áo tả tơi, rách rưới, đi một đôi giày rơm cẩn thận nâng một gốc cây mẫu đơn cao ước chừng một người màu hồng nhạt cánh đơn, trên cánh có đốm màu tím, trên mặt tràn đầy hi vọng đi về phía bên này. Mẫu Đơn vừa nhìn đã biết cây mẫu đơn có đốm màu tím này là mẫu đơn hoang dại! Đây đúng là thứ nàng đang tìm!

Mẫu Đơn lại thay đổi ý định, hỏi hai thiếu niên kia: "Hoa này của các ngươi có muốn bán không?"

Lưu Sướng vừa thấy, mặt âm trầm cũng đi theo.



Đại Hồ Hồng



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.