Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 43: C43: Mưu hai



Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Việc hòa giải của hai nhà cũng không thuận lợi.

Câu đầu tiên mà Lưu Thừa Thải mở miệng nói là: "Tử Thư nói, ba năm mà Đan Nương không có thai lại thêm tính tình đố kỵ, không quan tâm đ ến thể diện phu quân, miệng lưỡi thị phi, khuyến khích Lý Hạnh đánh phu quân mình trước mặt mọi người. Nhà ông phải cho chúng tôi một lời giải đáp hợp lý."

Bị hưu (bị bỏ) và hoà ly (ly hôn) là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Lão vừa dứt lời thì không những sắc mặt cha con Hà gia khó coi, ngang cả Thích Trường Lâm cũng thấy kinh hãi. Không phải lúc trước đã đồng ý rồi sao? Sao bây giờ lại không thèm khách sáo như vậy chứ? Tựa như muốn xé rách mặt vậy. Tính tình người Hà gia đều táo bạo, nếu hai bên cãi vã thì cuối cùng chuyện này nhất định sẽ không giải quyết được. Đến lúc đó Lưu Thừa Thải có thể đẩy hết tội lỗi lên người Hà gia nhưng ông ta lại trở thành một kẻ vô dụng, có chuyện nhỏ như vậy cũng không giải quyết được. Khó khăn lắm Ninh Vương mới mở miệng nhờ ông làm việc, một cơ hội tốt như thế lại bị Lưu Thừa Thải phá hoại...... Thích Trường Lâm lập tức không cao hứng, đưa mắt ra hiệu cho Lưu Thừa Thải.

Lưu Thừa Thải lại thờ ơ, giả vờ như không nhìn thấy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ba cha con Hà gia, lão ngồi trấn định, bày ra đang vẻ của một vị quan tam phẩm.


"Đúng là vô liêm sỉ! Ta quyết liều cái mạng này, nghĩa tuyệt cũng được!" Hà Đại Lang tức giận đến đầu bốc khói, hắn lập tức đập nát ấm trà trong tay, nhảy dựng lên định xông tới.

Mắt thấy mấy ngón tay Hà Đại Lang đã đến trước mặt lão, bàn tay sắt như quạt hương bồ đang nắm lấy cổ áo của lão, mí mắt Lưu Thừa Thải giật giật, tim đập loạn nhịp nhưng lão vẫn cố gắng giữ tâm thần ổn định, duy trì vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt trợn to hết cỡ, không nhúc nhích.

Ngay từ đầu Lưu Thừa Thải đã ra oai phủ đầu, đơn giản là muốn đẩy tất cả sai lầm lên đầu Mẫu Đơn để chiếm số tiền kia mà thôi. Hà Chí Trung đã sớm có chuẩn bị, ông cùng Hà Nhị Lang đè lại Hà Đại Lang rồi đưa mắt ra hiệu cho Hà Nhị Lang, Hà Nhị Lang bình tĩnh nhìn Lưu Thừa Thải nói: "Lưu thượng thư là quan, tất nhiên càng hiểu hơn những kẻ dân chúng tóc húi cua như chúng tôi rốt cuộc thất xuất chi điều (*) là ra sao. Luật pháp nói như thế nào? Nếu thê tử hơn năm mươi tuổi trở lên mà không có con thì lập con thứ (con vợ lẽ) làm trưởng. Đan Nương còn chưa đủ mười tám tuổi. Đan Nương mới gả chưa được một tháng, em rể tốt kia của ta đã nạp hai vị di nương, chỉ trong vòng nửa năm, thứ trưởng tử đã sinh ra, vài ngày trước ngay cả ca cơ cũng nâng về nhà rồi ngay cả nha hoàn hồi môn của Đan Nương cũng chiếm lấy, nếu tính tình Đan Nương đố kỵ thì không biết hai đứa nhỏ kia được sinh ra như thế nào? Còn một đứa nhỏ sắp sinh lại từ đâu mà đến?"

Hà Chí Trung ho khan một tiếng, ngăn cản Hà Nhị Lang, mắng: "Thằng nhóc không hiểu chuyện này. Ngươi làm sao hiểu bằng Thượng Thư đại nhân chứ? Đừng nói mấy chuyện khác, chỉ phí nước bọt thôi. Thượng Thư đại nhân nói thế nào là thế nấy, dù sao nháo đến nước này rồi thì cũng không thể quay đầu lại được nữa, tạm thời còn chưa đến nỗi giết người, nếu hưu thư viết xong thì chúng ta đi Kinh Triệu Phủ để nghe phán quyết là được. Dù cho có người bịa đặt tất cả lí do, nhưng Đan Nương nhà ta từ trước đến nay ngoan ngoãn hiểu chuyện, chắc chắn chưa từng làm chuyện gì sai lầm, chúng ta không phải sợ."

Lúc trước có vụ Lại Bộ thượng thư Tiêu Viễn Túc bịa đặt sự thật để hưu thê, nhưng không may là gặp được nhà vợ không sợ phiền phức, cùng hắn kiện tụng đến cùng, cuối cùng hắn không những phải bồi thường tiền còn bị hoàng đế trách phạt. Rõ ràng ông đang uy hiếp Lưu Thừa Thải. Dù quyền chủ động trong hôn nhân ở trong tay nhà chồng, nhưng cũng không được bịa đặt, hưu thư cũng không phải có thể viết một cách tùy tiện, "thất xuất" cũng không phải chỉ cần cứ thích bịa đặt như thế nào cũng được. Muốn hưu thê thì phải chỉ ra sai lầm rõ ràng. Hà gia không sợ phiền phức, còn nắm nhược điểm của Lưu gia, kể cả có lên công đường thì ai là người có hại hơn? Có lẽ sau này Lưu gia sẽ trả thù nhưng nếu bây giờ không nhượng bộ, Lưu gia trước tiên sẽ phải chịu tổn thất lớn.

Thích Trường Lâm thấy sự tình đột nhiên tiến triển đến mức này, tuy ông cũng thầm trách Lưu Thừa Thải nhiều chuyện muốn bị đánh, lại không thể không đứng dậy hoà giải: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, tỷ phu của tôi không phải còn chưa nói hết sao? Cứ nói đánh đánh giết giết như vậy sẽ làm tổn thương hoà khí, hai bên đều không có lợi, tỷ phu, đúng không?" Ông vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Lưu Thừa Thải.


Lưu Thừa Thải cũng thấy sợ hãi, thầm nghĩ Hà gia này quả thật toàn hạng người thô bỉ, một lời không hợp thì kêu đánh kêu giết, đúng là không thể làm thân thích lâu dài. Nhưng lão biết vua thua thằng liều, không thể chọc được mấy kẻ liều mạng, lão chậm rãi uống một ngụm trà, sau khi cố gắng duy trì phong độ của đại quan tam phẩm thì ném mạnh ly trà xuống mặt bàn, nói: "Đúng vậy, ông thông gia nóng nảy như vậy làm gì? Vừa nãy tôi nói là ý của Tử Thư. Mọi người cũng biết, đứa bé Tử Thư kia có tính tình thanh cao, không chịu nổi một chút nhục nhã. Hắn nói với tôi tuy Đan Nương làm những việc này, nhưng hắn cũng không trách nàng, hắn không chịu hưu thê. Một thời gian nữa hắn còn muốn đi đón Đan Nương về nhà, rồi hắn sẽ đối xử tốt với nàng."

Thích Trường Lâm nghe thấy vậy thì trong lòng trợn mắt, ông ta sớm đã biết đại tỷ phu là một người trở mặt còn nhanh hơn lật sách, da mặt còn dày hơn tường thành, nhưng ông cũng chưa từng chứng kiến, hôm nay cuối cùng ông cũng nhìn thấy rồi, chẳng những da mặt dày còn không biết xấu hổ. Mục đích đắn đo người ta như vậy chỉ là muốn tranh thủ kiếm nhiều tiền hơn mà thôi, cũng may a tỷ có chút thủ đoạn, có thể kiềm chế được lão, nếu không cũng không biết lão sẽ biến thành bộ dạng như thế nào.

Lưu Thừa Thải lại không cảm thấy có chút nào xấu hổ, thản nhiên nhìn Hà Chí Trung nói: "Đương nhiên! Nếu Đan Nương không muốn tiếp tục sống cùng hắn thì chúng ta cũng không thể miễn cưỡng. Hai chúng ta đều là phụ thân, dù có làm gì cũng là vì hạnh phúc của hai đứa. Suy nghĩ của tôi cũng giống ông, nếu đã không còn tình cảm thì cũng không cần ép chúng bên nhau, bọn họ cãi nhau ầm ĩ nhưng người chịu khổ lại là chúng ta. Ông nói đúng có không?"

Trong lòng Hà Chí Trung ghét cay ghét đắng kẻ không biết xấu hổ này nhưng tưởng tượng trong miệng Lưu Thừa Thải bò đầy dòi bọ thì trên mặt lại bình tĩnh trở lại, ông lãnh đạm nói: "Ông nói đúng, so với nhìn nhau không vừa mắt, bị người nhục nhã đến chết thì không bằng thành toàn cho người khác cũng bảo toàn tính mạng, đỡ phải mang tiếng làm người xấu."

Sắc mặt Lưu Thừa Thải như thường, giả bộ ho khan một tiếng, nói: "Được rồi được rồi, trong lòng cha mẹ thì đứa con nhà mình sẽ không bao giờ sai, ai đúng ai sai chúng ta không nói nữa. Ngày ấy ông nói với tôi như thế nào nhỉ? Hợp được thì cũng tan được đúng không?"

Hà Chí Trung gật đầu: "Chỉ cần Thượng Thư đại nhân nói được làm được thì Hà mỗ cũng vậy. Hà mỗ tôi cả đời làm buôn bán còn chưa làm việc thất tín bao giờ."


Đối với một người làm ăn như ông thì chữ tín là đứng đầu cũng coi như ông gián tiếp bảo đảm với Lưu Thừa Thải. Nhưng cái mà Lưu Thừa Thải muốn không phải cái này, lão muốn lợi ích thực tế, thấy ông giả bộ hồ đồ, trong lòng oán hận, suy nghĩ giây lát lại nói: "Không dám, không dám, làm người nhất định phải có chữ tín, ta làm quan nhiều năm như vậy cũng chú trọng chữ tín nhất. Chuyện này tôi đồng ý, chúng ta lúc hợp vui vẻ thì lúc tan cũng hòa thuận, chỉ là......" Lão nhìn đám người Thích Trường Lâm, Thích Trường Lâm biết lão có chuyện riêng muốn nói với Hà Chí Trung nên mời hai huynh đệ Hà gia cùng đi ra ngoài.

Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người Hà Chí Trung và Lưu Thừa Thải, Lưu Thừa Thải cười khổ hành lễ về phía Hà Chí Trung: "Mấy năm trước, may mắn nhận được sự trợ giúp của lão ca. Đan Nương là chúng tôi không chăm sóc tốt, tôi rất xin lỗi...... Vốn dĩ tôi cũng muốn cho hai vợ chồng son bọn chúng sống vui vẻ hòa hợp bên nhau, nhưng huynh xem, chuyện này cũng không biết tại sao lại kinh động đến Ninh Vương điện hạ...... Trong lòng tôi thực sự rất thấp thỏm."

Hà Chí Trung thấy lão cố làm ra vẻ, cũng thở dài, vô cùng khổ sở nói: "Thôi thôi, nhân duyên là do trời định, bọn họ đã được định sẵn là không có duyên phận. Không đề cập tới chuyện này, ông đưa đơn hòa ly cho tôi, không cần nhắc lại những chuyện trước kia nữa."

Lưu Thừa Thải thấy ông không lộ một chút tiếng gió về Ninh Vương thì thầm mắng một tiếng cáo già, mặt ủ mày ê nói: "Số tiền kia chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần một thời ngắn thu xếp là có thể trả lại. Nhưng Tử Thư là một đứa cố chấp, hôm qua tôi mới khuyên hắn nhưng hắn nói dù có chết cũng không chịu viết đơn hòa ly...... Tuy tôi làm phụ thân nhưng cũng không thể ép hắn, việc lớn như thế cần phải có sự đồng ý của hắn mới được, bằng không tương lai hắn lại đi làm phiền Đan Nương thì......" Vừa nói vừa liếc nhìn Hà Chí Trung thì quả nhìn thấy trên mặt Hà Chí Trung lộ ra vẻ không kiên nhẫn, lão lại cười nói: "Nhưng mà ông yên tâm, cho tôi chút thời gian để tôi khuyên hắn, tất nhiên hợp được thì sẽ tan được. Tôi mới nghe thấy chuyện hôm qua đã lập tức đi dạy dỗ hắn, cấm không cho hắn bước chân ra khỏi cửa, về sau tất nhiên sẽ không cho Đan Nương thêm phiền toái."

Mỗi bên đều nắm điểm yếu của đối phương, giờ chỉ so xem ai kiên nhẫn và da mặt dày. Chỉ cần ngày nào Hà Chí Trung không nhả ra thì ngày ấy lão sẽ không lấy đơn hoà ly ra. Dù sao hiện tại đã tới mức này rồi, hắn cũng có thể tìm cách giải thích chỗ Ninh Vương. Không phải lão không muốn mà chỉ là đứa nhỏ trong nhà tùy hứng, cần phải có thời gian, nhìn thấy không, ngay cả con lão mà lão còn nhẫn tâm nhốt lại, vậy đã đủ thành ý chưa?

Hà Chí Trung nghe nói lão nhốt Lưu Sướng lại thì cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng rõ ràng lão làm như vậy là để kéo dài thời gian, cũng rõ chủ đích cuối cùng của lão là gì. Ông đi qua đi lại quanh phòng một vòng rồi nhắm mắt lại, tỏ ra đau lòng cắn răng nói: "Nếu đã chia tay trong hòa bình thì còn nhắc đến tiền bạc làm gì nữa?"


Lão quả thật là đang chờ những lời này! Kia là một số tiền rất lớn! Lưu Thừa Thải vô cùng vui mừng, lại nói: "Không được, không được, làm người phải giữ chữ tín, nói được thì phải làm được."

Hà Chí Trung kiềm chế buồn nôn, mặt chân thành nói: "Ông nói thế là quá khách sáo rồi? Đan Nương hết bệnh rồi! Coi như đó là tạ lễ! Dù sao cũng đã từng làm thân tích, coi như là vì tốt cho Đan Nương, ông không cần nhắc lại nữa."

Lưu Thừa Thải ậm ừ cho qua, cũng không hề nhắc lại chuyện này, chỉ nói: "Vậy bên này tôi sẽ tiếp tục khuyên bảo Tử Thư, khi nào có đơn tôi sẽ sai người đến phủ ông truyền tin được không?"

Trong lòng Hà Chí Trung nặng nề, tiền cũng đã đồng ý cho, khế thư cũng đáp ứng trả lại, vậy mà lão ta vẫn cố ý kéo dài, đây là có ý gì? Tốn nhiều công sức như vậy, nếu không nhân cơ hội có sự trợ giúp của Ninh Vương này mà xử lí xong xuôi, chỉ sợ sau đó còn dây dưa không dứt. Hà Chí Trung nghĩ đến đây thì thương lượng với Lưu Thừa Thải, nếu đã đáp ứng rồi thì không bằng giải quyết luôn trong hôm nay đi.

Lưu Thừa Thải lại chỉ tỏ ra thần bí cười nói: "Ông yên tâm đi. Tôi đã nói thì nhất định sẽ làm, ông có ơn với tôi, Đan Nương cũng đã làm con dâu của tôi mấy năm nay, con bé rất hiếu thuận, tôi sẽ không khó xử nàng." Làm người thì không thể có chữ tín, con người sống trên đời lại có mấy người thực sự giữ chữ tín? Chữ tín đối với một thương nhân chỉ như một tờ giấy vệ sinh mà thôi! Lão mà tin Hà Chí Trung nói sẽ không công khai chuyện này ra ngoài thì lão cũng không phải là Lưu Thừa Thải. Vài chục năm nay lão trải qua mưa gió, vươn đến vị trí này cũng không phải chỉ bằng sự may mắn và gan lớn. Bị người túm được điểm yếu không quan trọng, quan trọng là đồng thời phải túm được nhược điểm của đối phương. Lão còn chưa bắt được điểm yếu của Hà gia trong tay thì sao lão có thể buông tay chứ?

Hà Chí Trung không biết Lưu Thừa Thải đang suy tính điều gì nhưng ông dựa vào trực giác của mình thì thấy không ổn, ông cắn răng muốn Lưu Thừa Thải phải cho ông một lời hứa.

Lưu Thừa Thải cũng không làm khó, cười nói: "Ông đúng là rất yêu thương Đan Nương, toàn tâm toàn ý tính toán cho nàng, đáng tiếc tôi không có nữ nhi, không thì tôi cũng sẽ yêu thương nàng ấy như vậy. Thế này đi, tôi sẽ viết một tờ công văn, bảo đảm nhất định sẽ để bọn nó chia tay trong hòa bình. Đến lúc đó ông lấy nó tới đổi đơn hòa ly, ông xem được không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.