Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 5: C5: Mẹ chồng nàng dâu một



Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Bích Ngô liếc mắt một cái nhìn thấy chiếc dù trên đầu Mẫu Đơn, nàng ta phe phẩy cây quạt đi tới, yếu ớt hành lễ chào Mẫu Đơn, rồi cười ngọt ngào nói: "Thân mình thiếu phu nhân không tốt, không thể phơi nắng, lúc này không nên đi ra ngoài, đỡ phải bị cảm nắng."

Mẫu Đơn cười nói: "Ta biết chứ! Nhưng sáng sớm công tử gia đến chỗ ta, nói là Vũ Đồng có thai, bảo ta hãy chiếu cố nàng nhiều một chút. Thừa dịp lúc này phu nhân rảnh rỗi, ta phải tranh thủ bẩm lại với phu nhân, thêm vài người cho nàng ấy sai xử, hơn nữa tăng thêm tiền tiêu hàng tháng, cũng để nàng có thể an tâm dưỡng thai, vì Lưu gia khai chi tán diệp."

Bích Ngô đã sớm biết tin tức không vui này, vẻ khó chịu thoảng qua trên mặt, ra vẻ không thèm để ý nói: "Thiếu phu nhân thật là hiền huệ, rộng lượng, Vũ Đồng làm loại chuyện này, ngài chẳng những không tức giận, còn quan tâm đ ến nàng ta, toàn tâm toàn ý tính toán cho nàng, thật sự phúc phận của công tử gia."

Mẫu Đơn lấy quạt lụa che nửa bên mặt, ra vẻ nhu nhược mà thở dài: "Thân thể của ta yếu đuối, vốn dĩ đã thực xin lỗi công tử gia, nếu ngay cả chuyện này cũng không thể an bài thích đáng thì ta thật sự không có mặt mũi đi gặp hắn."

Công tử gia không thích nhất chính là dáng người không đến hai lạng thịt này của phu nhân, Bích Ngô khinh thường liếc mắt thân hình nhỏ dài, thon thả của Mẫu Đơn một cái, khóe miệng nhếch lên, cố ý mang chút thương hại nói: "Nhìn ngài quá gầy, ngài phải nghỉ ngơi nhiều hơn, chăm chỉ xem đại phu, rồi uống thuốc, chăm sóc tốt sức khoẻ. Mấy ngày trước đây tì thiếp còn nghe phu nhân cảm thán, không biết đến khi nào ngài mới có thể sinh con vợ cả cho công tử gia."

Mẫu Đơn thương tâm thở dài, giống như đang tự hỏi, ấp a ấp úng nói: "Thực ra ta cũng đã suy nghĩ nhiều ngày, cứ tiếp tục như vậy cũng không được, không thể trì hoãn con nối dõi của nhà ta được, không bằng...... Haizzz, thôi quên đi, để ta nghĩ lại......"

Bích Ngô mới nghe đã hiểu ý, cảm thấy trong câu này có quá nhiều ẩn ý, nụ cười cứng đờ, vội vàng nói: "Ôi ôi, thiếu phu nhân, ngài đừng khổ sở. Ngài còn trẻ như thế, mới mười bảy tuổi thôi đúng không? Thời gian còn rất nhiều, cơ hội còn rất nhiều."

Mẫu Đơn chỉ lắc đầu thở dài, mắt sáng lấp lánh nhìn nàng ta: "Kỳ Nhi đâu? Vài ngày rồi ta không nhìn thấy nó. Sao ngươi không mang nó theo?"


Cơn nắng nóng ập tới, nóng đến khiến Bích Ngô thiếu chút nữa ngạt thở, nàng liều mạng phe phẩy cây quạt, nói: "Buổi sáng mang qua thỉnh an phu nhân, phu nhân giữ lại, lúc này tì thiếp đang chuẩn bị đi đón."

Mẫu Đơn nói: "Kỳ Nhi thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn đáng yêu, xinh đẹp nghe lời, ta rất thích nó."

Bích Ngô khẩn trương nói: "Phu nhân cũng nói như vậy, ngày đó còn nói Kỳ Nhi gầy, nói thiếp không chăm sóc tốt, không bằng để bà tự tay chăm sóc." Vợ cả không con, đoạt con của thiếp thất đến bên người nuôi dưỡng là chuyện thường có, nhưng muốn con trai của nàng cũng phải xem Hà Mẫu Đơn nàng có dám đoạt với phu nhân không!

Mẫu Đơn thất vọng nói: "À, vậy hả?"

Bích Ngô thấy Mẫu Đơn thất vọng thì thầm nghĩ quả nhiên bị chính mình đoán trúng, con ma bệnh này thực sự có suy nghĩ như vậy! Chỉ tiếc, dù bằng bất kì giá nào nàng cũng không thể để Mẫu Đơn giành được Kỳ Nhi. Trước mắt Kỳ Nhi là cháu trai duy nhất của Lưu gia, cũng là chỗ dựa cả đời của nàng, dù thế nào nàng cũng phải giữ chặt nó trong tay.

Vũ Hà vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, đột nhiên nói: "Thiếu phu nhân cũng đừng lo lắng, không phải Vũ Đồng cũng có thai sao? Đợi nàng sinh ra, nếu ngài thích, ôm về dưỡng cũng thế."

Nàng sao có thể để con trai tiện nhân kia ngồi lên đầu con trai của nàng chứ? Bích Ngô càng bất mãn, hung tợn trừng mắt nhìn Vũ Hà, giọng the thé nói: "Vũ Hà! Không phải ta nói ngươi, cho dù quan hệ của ngươi và Vũ Đồng có tốt, ngươi cũng nên khuyên thiếu phu nhân phải chăm sóc bản thân, rồi chính mình sinh con vợ cả mới đúng."

Mục đích của Vũ Hà đã đạt được, nàng cười nhạt, cũng không đáp lại.

Bị chuyện này gián đoạn, Bích Ngô không còn tâm tư tìm Mẫu Đơn phiền toái, liều mạng phe phẩy quạt, cả người rơi vào trạng thái sắp bùng nổ. Mẫu Đơn nhìn dưới nách của nàng, chỉ thấy áo hai bên nách đã bị mồ hôi tẩm ướt một mảng lớn, nhìn thật sự chật vật, tâm trạng của nàng tốt hơn nhiều, mặt mày hớn hở đi tiếp đến viện chính.


Vào viện chính, đại nha hoàn Niệm Nô bên người Thích phu nhân tươi cười chào đón, hành lễ với Mẫu Đơn, nói: "Hôm nay thiếu phu nhân đến đây hơi sớm, giờ này phu nhân còn đang niệm kinh ở Phật đường."

Bích Ngô cười lấy lòng Niệm Nô: "Niệm nô cô nương, hôm nay Kỳ Nhi làm phiền cô nương rồi!" Nàng là mẹ đẻ của tiểu công tử duy nhất trong phủ lại được công tử gia sủng ái, trong phủ chưa từng có người dám coi thường nàng nhưng nàng là một người thông minh, biết nhất định không thể đắc tội người bên cạnh phu nhân, tất nhiên cần phải cẩn thận lấy lòng Niệm Nô. Đặc biệt là lúc quan trọng này, càng phải cẩn thận.

"Di nương quá khách khí rồi, đây là việc nô tỳ nên làm." Niệm Nô không kiêu ngạo không siểm nịnh cười nhạt: "Tiểu công tử lúc này còn đang ngủ chưa tỉnh, bà vú đang trông chừng, di nương muốn vào xem không?"

Bích Ngô lập tức xua tay: "Không cần, không cần, ta đi theo thiếu phu nhân cùng nhau chờ phu nhân được rồi."

Bên trong Phật đường nhỏ, hương khói lượn lờ, Lưu phu nhân Thích thị mặc áo bông màu vàng đen và váy lụa hoa màu đỏ san hô quỳ gối trước tượng Quan Âm vẫn không nhúc nhích. Nếu không phải chuỗi tràng hạt bằng gỗ Già Nam trong tay vẫn đang chuyển động thì Chu ma ma - bồi phòng kiêm nhũ mẫu Lưu Sướng đứng hầu hạ một bên cứ nghĩ bà đã ngủ rồi.

Nghe được âm thanh đối thoại của Mẫu Đơn, Bích Ngô và Niệm Nô ở gian ngoài, Thích phu nhân cũng không để ý, hết sức chuyên chú niệm xong kinh Phật, bà mới mở mắt ra, vươn một bàn tay, Chu ma ma vội bước nhanh tiến lên, khom lưng cẩn thận nâng bà dậy.

Thích phu nhân nhàn nhạt nói: "Giờ là giờ nào? Tại sao một đám đều cùng đến vậy?"

Chu ma ma cười nói: "Giờ thân vừa qua một khắc. Sáng sớm không phải nói Vũ Đồng có thai sao?"

Nhờ bà ta nhắc nhở mà trong lòng Thích phu nhân đã hiểu rõ, xoa xoa giữa mày, không vui nói: "Đúng là một đám không bớt lo. Thằng bé Tử Thư này sinh ra chỉ biết cho ta thêm phiền toái. Bây giờ, ta còn phải nhọc lòng đàn cơ thiếp này của hắn còn hắn thì sung sướng rồi."


Năm nay bà bốn hai tuổi nhưng bảo dưỡng thoả đáng, nhìn qua chỉ mới ba lăm, ba sáu. Xinh đẹp nhưng hay ghen tuông, nhà mẹ đẻ lại cường thế, Lưu thượng thư Lưu Thừa Thải cũng không dám đối nghịch bà, cho nên nhiều năm nay, dưới gối bà cũng chỉ có một trai một gái thôi.

Lưu Sướng Lưu Tử Thư là con trai duy nhất, từ nhỏ đã nhận hết ngàn vạn cưng chiều, không thiếu nghịch ngợm gây sự, thực sự làm bà ta lo lắng rất nhiều. Hiện giờ hắn thành thân làm quan, công việc cũng có tiền đồ, nhưng ở phương diện trai gái thì đúng là chẳng ra gì. Lúc trước bất đắc dĩ phải cưới con gái Hà gia môn không đăng hộ không đối này, đúng là làm hắn phải chịu thiệt thòi. Nên bà đành chiều hắn một chút, để hắn thu hết người này đến người kia vào phòng, ai ngờ đến cuối cùng bà lại chính là người phải thu dọn cục diện rối rắm này.

Chu ma ma liếc nhìn vẻ mặt của bà, cười nói: "Nếu thiếu phu nhân không bệnh tật như thế, phu nhân cũng không cần nhọc lòng như vậy, theo ý lão nô, công tử gia đúng là chịu thiệt thòi rồi, với gia thế, nhân phẩm, tướng mạo của công tử gia nhà chúng ta thì đến quận chúa nương nương cũng xứng đôi......"

Thích phu nhân nghe vậy, lạnh lùng nói: "Đã trở thành sự thật, thì không cần nhắc lại! Chẳng lẽ còn có thể hưu thê?!" Lại hung ác nhìn chằm chằm Chu ma ma: "Đừng cho là ta không biết suy nghĩ của các ngươi, ta không bao giờ đồng ý để một quả phụ bước chân vào nhà này!"

Phu nhân không phải không nghĩ đến hưu thê nhưng chỉ là không có cách nào thôi. Còn về quả phụ à?...... Ánh mắt Chu ma ma loé lên, cung kính khom lưng lui một bước, dâng lên một ly trà lạnh: "Vâng, lão nô biết sai rồi."

Thích phu nhân nhận lấy trà, ưu nhã nhấp hai ngụm, bình ổn cảm xúc, nói: "Đi ra ngoài, xem các nàng nói sao."

Chu ma ma chạy nhanh đi trước một bước, đoạt trước việc vén mành của tiểu nha hoàn, cười nói: "Mời phu nhân."

Chân Thích phu nhân mới bước một bước ra cửa, trên mặt tự nhiên hiện ra nụ cười, ngữ khí ôn hòa nói: "Đan Nương, trời nóng như vậy, sao không đợi mặt trời lặn rồi hãy đến? Thân thể con yếu đuối càng phải chú ý hơn chứ."

"Làm phiền mẫu thân lo lắng." Mẫu Đón cười tủm tỉm hành lễ chào Thích phu nhân, bước đến đỡ cánh tay bà, cười nói: "Thân mình của con dâu hiện giờ đã khá hơn nhiều, ở một mình cũng rất buồn chán nên muốn đi dạo một chút để hít thở không khí."

Thích phu nhân cười từ ái nói: "Ừ đi lại một chút cũng tốt."


Mẫu Đơn theo câu chuyện của Thích phu nhân, nhỏ nhẹ nói cùng bà rất nhiều chuyện phiếm vô nghĩa. Đợi vào nhà chính, sau khi Thích phu nhân ngồi xuống, Bích Ngô vẫn luôn không có cơ hội tiến lên nịnh nọt nhanh chóng nhận mâm bạch ngọc trong tay Niệm Nô, đem một mâm sơn trà chín vàng đưa cho Thích phu nhân, vừa rửa tay vừa cười nói: "Sơn trà này vừa tươi vừa ngọt, tì thiếp hầu hạ phu nhân dùng ạ."

Mẫu Đơn thấy thế, cũng vội vàng đứng dậy cuốn tay áo, rửa tay cầm một đ ĩa bạch ngọc nhỏ và xiên bạc từ tay Niệm Nô, chuẩn bị cùng hầu hạ Thích phu nhân dùng hoa quả.

Thích phu nhân thấy cả hai người đều vội vội vàng vàng, chậm rãi nói: "Không cần vội, ta hiện tại không muốn ăn. Đan Nương, thân thể con yếu đuối, lại đây ngồi ở bên người ta nghỉ ngơi một chút."

Mẫu Đơn không từ chối được, đành phải nghiêng người ngồi dựa ở trên ghế hình trăng lưỡi liềm ở trước giường của Thích phu nhân. Thích phu nhân lại gọi Niệm Nô: "Dâng trà cho thiếu phu nhân, đừng lấy trà lạnh, pha một bình trà mới đi."

Bích Ngô thấy Thích phu nhân quan tâm Mẫu Đơn như vậy thì không khỏi có chút ngượng ngùng, ngừng động tác đứng ở một bên, hơi nghiêng mặt đánh giá Mẫu Đơn.

Thích phu nhân nhìn rõ ràng, cười nói: "Bích Ngô, Kỳ Nhi đã ngủ hơi lâu rồi, ngươi vào xem, dỗ nó tỉnh đi, tỉnh táo rồi còn dùng cơm chiều."

Bích Ngô lúc này mới vui vẻ hơn, cao hứng đi theo Niệm Kiều - một đại nha hoàn khác trong phòng Thích phu nhân.

Thích phu nhân lúc này mới hỏi Mẫu Đơn: "Nghe nói hôm nay Tích Hạ bất kính với con à?"

Ở nhà này không có gì có thể giấu Thích phu nhân, Mẫu Đơn cũng không giật mình, hơi mỉm cười: "Không đâu ạ. Là tiểu nha hoàn Thứ Nhi trong viện con không hiểu chuyện."

Thích phu nhân chuyển động tràng hạt bằng gỗ Già Nam trong tay, nghiêm mặt nói: "Con là thiếu phu nhân trong nhà, thì nên có chút khí thế, không được quá mềm yếu, chỉ làm hạ nhân không biết trời cao đất dày, truyền ra đi người khác lại cười Lưu gia không có quy củ."

Mẫu Đơn vội đứng dậy đồng ý, trong lòng chửi thầm, nếu nàng thực sự muốn làm chủ, chỉ sợ Thích phu nhân lại không chấp nhận được nàng. Trước khi mục đích của nàng chưa đạt được, dù sao nàng cũng phải cố gắng sống yên ổn nhất có thể chứ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.