Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 53: C53: Phóng thú tự do cưới gả



Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Mẫu Đơn đi vào, hương thơm nức mũi, trước mắt nàng tất cả đều là mỹ nhân với những bộ y phục lộng lẫy.

Những tấm vải lụa quý giá thêu chỉ vàng bạc được may thành những bộ áo váy mỹ lệ và thời thượng nhất, trải trên địa y rực rỡ làm bằng gấm Tứ Xuyên, trên búi tóc cao hơn một thước được trang trí muôn hình muôn vẻ các loại như hoa điền, thúy điền, bộ diêu vàng, kết điều thoa, hoa quan tơ vàng, châu ngọc giao hòa cùng ánh nến, mùi hương nồng nàn tràn ngập, đây là những người phụ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu ở thời đại này. Các nàng hoặc ngồi hoặc đứng, tư thái ưu nhã, lịch sự, thờ ơ nhìn Mẫu Đơn, một nữ tử bình dân xâm nhập vào thế giới của họ.

Mẫu Đơn đứng ở giữa địa y, tiếp nhận vô số ánh mắt dò xét, vậy mà lạ thay nàng lại vứt hết những lo lắng trước đó ra sau đầu, sau khi hành lễ thì duỗi thẳng lưng.

Một lúc lâu sau, mới nghe thấy công chúa Khang Thành chậm rãi nói: "Ngươi chính là Mẫu Đơn?" Giọng nói của bà không lớn mà ôn hòa dễ nghe nhưng khi nghe thấy lại có một cảm giác rất đặc biệt khiến người nghe không dám quá mức thân cận.

Mẫu Đơn nói: "Tiểu phụ nhân Hà Duy Phương, nhũ danh Mẫu Đơn."

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng cười nhạo nối liền không dứt, có người chậm rãi nói một cách rõ ràng: "Chậc, tuyệt đại chỉ tây tử, chúng phương duy mẫu đơn. Duy Phương, Mẫu Đơn, quốc sắc thiên hương, với nhân phẩm và địa vị như vậy mà cũng dám tự xưng là vua của các loài hoa sao?"

"Đừng nói bậy, tôi thấy không thể nói là vua của các loài hoa nhưng đúng là cũng giống một đóa hoa nhỏ kiều diễm."

"Giống hoa gì?"

"Hoa đuôi chó...... Hoặc tựa như cây hoa mào gà héo úa mà nhà Thanh Hoa trồng ấy?" "Ha ha ha ha......" Một đám quý nữ cười đến run rẩy.


Cũng có người khinh thường a dua với các cô ả trẻ tuổi nói mấy lời không phù hợp với thân phận quý phụ nhân của mình, bọn họ chỉ cầm cây quạt phe phẩy một cách nhàn nhã, tự tại ngồi xem trò hay. Bạch phu nhân bình tĩnh tự nhiên đưa một ly trà cho công chúa Khang Thành, tựa như hoàn toàn không nghe thấy những lời nhàm chán và ác ý đó.

Mắt Mẫu Đơn vẫn nhìn thẳng, thản nhiên tự tại, thái độ không hề oán giận. Lúc trước Nghiền Ngọc đã nói qua với nàng, quận chúa Thanh Hoa cũng ở chỗ này. Mặc kệ ngày thường quận chúa Thanh Hoa có làm những chuyện hoang đường cỡ nào, nhưng dù sao thì ả ta vẫn là hoàng tộc, đại biểu cho vòng tròn tôn quý, đồng thời cũng đại diện cho những thói xấu của nhóm người này ở một mức độ nào đó. Một nữ tử vừa không có gì lại thân phận thấp kém như nàng lại còn là "tình địch" của quận chúa Thanh Hoa thì chính là đối tượng để những quý nữ hoàng tộc này gây khó dễ. Hơn nữa hôm nay quận chúa Thanh Hoa vừa mới ăn mắng nên tâm tình chắc chắn sẽ rất tồi tệ, vậy nhất định sẽ khó xử nàng gấp bội. Mẫu Đơn có chuẩn bị tâm lý nên chỉ coi những lời này như gió thoảng qua tai mà thôi.

Trưởng công chúa Khang Thành nghe thấy nhóm cháu gái hoàng tộc cười nhạo, đả kích, châm chọc Mẫu Đơn, cũng không ngăn lại, chỉ nheo mắt cẩn thận quan sát Mẫu Đơn. Dưới ánh đèn, đôi mắt Mẫu Đơn chỉ hơi cụp xuống, dáng người thẳng như trúc, làn da trắng mịn như ngọc, mái tóc đen bóng, áo trắng váy xanh, y phục đơn giản nhưng tinh xảo, hào phóng, không có sự ai oán, đáng thương của một người vợ bị bỏ rơi, không có thái độ hèn mọn, nhút nhát của một người có thân phận địa vị thấp hèn cũng không có sự thù hận và oán than của một người sau khi bị đối xử bất công. Tựa như một đóa hoa mẫu đơn đang lặng lẽ nở rộ, không cần bồn ngọc hay cẩm tú làm nổi bật, chỉ cần lẳng lặng đứng ở nơi đó thì hương thơm và dáng vẻ ung dung, tuyệt mỹ đã in sâu vào trong mắt, trong lòng người thưởng thức, cuối cùng không thể quên được.

Là một nữ tử không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, sống lưng thẳng thắn, dáng vẻ này cũng có thể là cố ý làm ra nhưng sự nhã nhặn và điềm tĩnh toát ra một cách thản nhiên này lại không thể giả bộ. Trưởng công chúa Khang Thành chậm rãi nói: "Cái tên Mẫu Đơn này đúng là rất xứng đáng, là một nữ tử rất tốt. Ngươi lại đây chút, để ta nhìn kĩ hơn nào."

Sau khi bà nói xong thì mọi âm thanh ồn ào đều dừng lại. Trưởng công chúa Khang Thành là thân tỷ cùng một mẹ đẻ ra của Thánh Thượng, quan hệ vô cùng thân thiết, bà là người ổn trọng lại uy nghiêm, bà nói sao thì là vậy, bà đã khen thì ai còn dám nói khác? Một nữ tử mặc áo choàng màu đỏ thẫm thêu hoa hồng, đầu đội hoa quan tơ vàng, làn da trắng như tuyết, đôi mắt quyến rũ đứng bên cạnh quận chúa Thanh Hoa cười nhẹ xin lỗi: "Bát tỷ, xin lỗi, không thể giúp tỷ hết giận."

"Hồ ly tinh." Quận chúa Thanh Hoa kéo mạnh áo bào cổ tròn tay áo bó màu hồng cam, ả trừng mắt nhìn Mẫu Đơn với ánh mắt u ám, nghiến răng nghiến lợi.

Mẫu Đơn nghe lời đi đến trước tòa của trưởng công chúa, sau khi vén áo thi lễ thì đứng thẳng dậy. Trưởng công chúa Khang Thành nắm lấy tay nàng nhìn kỹ, thấy da trắng như tuyết, lòng bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp, bà cẩn thận sờ vào lòng bàn tay nàng phát hiện lòng bàn tay mềm mại, trơn bóng, ấm áp và khô ráo.

Bà lại nhìn kỹ mặt và cổ Mẫu Đơn rồi khẽ thở dài, thật đáng tiếc, dù thân phận địa vị có thấp nhưng một nữ tử như vậy thì ở trong nhà cũng như châu tựa bảo? Có ai lại đành lòng mặc kệ nàng bị đối xử tệ bạc?

Mẫu Đơn thấy trưởng công chúa Khang Thành chỉ nhìn chằm chằm nàng mà không nói thêm gì khác, nàng có chút nôn nóng nhưng cũng không dám chủ động mở miệng mà chỉ giữ vững sự dịu dàng và trầm tĩnh.

Một lúc lâu sau, trưởng công chúa Khang Thành buông tay Mẫu Đơn ra nói: "Thanh Hoa, ngươi lại đây."


Quận chúa Thanh Hoa đang nghiến răng nghiến lợi lườm Mẫu Đơn, lại nhớ đến sự xui xẻo ngày hôm nay của mình, bị ăn mắng một cách vô cớ, làm đám huynh đệ tỷ muội trong phủ cười chê, đồng thời ả cũng nhớ đến Lưu Sướng vừa đáng yêu vừa đáng giận nên chưa nghe thấy trưởng công chúa Khang Thành gọi, đến tận khi có người bên cạnh đẩy nhẹ thì ả mới giật mình tỉnh lại. Ả đi đến trước mặt trưởng công chúa Khang Thành hành lễ mang theo sự kiêu ngạo có sẵn từ khi sinh ra của một người trong hoàng tộc, khi đứng thẳng dậy, ả nhìn Mẫu Đơn một cách khinh miệt, nhìn khuôn mặt như ngọc trầm tĩnh của Mẫu Đơn, ả chỉ hận không thể xông lên cào cho nó tan nát ra mới hả dạ.

Mẫu Đơn dường như không cảm thấy, thậm chí còn không thèm nhìn ả một cái.

Quận chúa Thanh Hoa cũng là một vị mỹ nhân nhưng sự ngang ngược, kiêu ngạo trên mặt ả cùng ánh mắt ác độc dù làm như thế nào cũng không che giấu được khi so sánh với vẻ điềm tĩnh và ung dung của Mẫu Đơn thì càng biểu hiện rõ ai cao ai thấp.

Khang Thành sắc bén nhìn về phía Mẫu Đơn: "Mẫu Đơn, ngươi có hận Thanh Hoa không?"

Trực tiếp như vậy sao? Đương nhiên không thể nói hận được! Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn trưởng công chúa Khang Thành, bình tĩnh nói: "Chưa từng ôm hi vọng nên cũng không có hận."

Nữ tử này thật thú vị. Trưởng công chúa Khang Thành mỉm cười nhìn qua Bạch phu nhân nhưng thấy Bạch phu nhân nghiêng người qua một bên, có vẻ như đang nghe Mẫu Đơn nói chuyện nhưng tâm hồn lại không biết bay đi đâu.

Trưởng công chúa Khang Thành thu hồi lại ánh mắt rồi hỏi Mẫu Đơn: "Sao lại nói như vậy?"

Mẫu Đơn cười khổ nói: "Nhân duyên trời định, cần gì miễn cưỡng? Tâm đã chết, không có yêu nên cũng không hận. Hơn nữa, việc là nam nhân làm, tại sao phải đổ lỗi lên đầu nữ tử?" Sau khi nói xong thì chính bản thân nàng cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Xung quanh tĩnh lặng, vài quý phụ nhân đều dừng động tác phe phẩy quạt lại, hướng ánh mắt về phía Mẫu Đơn để nhìn kĩ hơn. Khang Thành lại tựa hồ như không có gì kinh ngạc, nói: "Ngươi nói rất có lý. Nếu đã như vậy thì ta sẽ thực hiện nguyện vọng cho các ngươi được không?"

Đúng là nàng đang đợi những lời này! Mẫu Đơn lập tức hành lễ về phía Khang Thành: "Xin ngài giúp cho."


Trưởng công chúa Khang Thành mỉm cười, ra lệnh cho nữ quan Tiêu: "Ngươi đi mời phu nhân của Lưu thượng thư lại đây. Ngày tốt cảnh đẹp như thế này, phải giúp người khác đạt thành ước nguyện chứ."

(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)

Quận chúa Thanh Hoa thở phào nhẹ nhõm. Mụ già kia lúc nào gặp ả cũng cau có, lúc này chắc là sẽ không dám chống lại mệnh lệnh đâu nhỉ? Vì chuyện này mà ả đã cầu xin cô mẫu bao lâu nay, vậy mà ngài ấy vẫn luôn không chịu mở miệng, may mà hôm nay cuối cùng cũng chịu.

Không lâu sau, Thích phu nhân tới một cách vội vã, mặt tươi cười hành lễ với trưởng công chúa Khang Thành. Khang Thành cũng rất khách khí, sau khi mời bà ta ngồi xuống thì chỉ vào Mẫu Đơn nói: "Phu nhân có biết nàng không?"

Thích phu nhân vừa nhìn thấy Mẫu Đơn thì lại giận dữ, quay sang nhìn thấy quận chúa Thanh Hoa thì càng phẫn nộ hơn. Tuy bà không biết có chuyện gì nhưng cũng đoán ra có liên quan đến chuyện hôn sự của Lưu Sướng, bà ta còn tự suy đoán quận chúa Thanh Hoa vì muốn vào cửa nhà mình mà giở trò. Bà ta vô cùng căm ghét quận chúa Thanh Hoa, người còn chưa vào cửa mà đã muốn đấu với bà.

Khang Thành đợi mãi mà không thấy Thích phu nhân trả lời, không vui đặt ly trà trong tay xuống bàn. Thích phu nhân giật mình bừng tỉnh, cười nói: "Là con dâu Hà thị nhà thiếp."

Khang Thành mỉm cười ôn hoà nhưng lời nói ra lại rất dứt khoát: "Ta nghe nói vợ chồng trẻ không hợp nhau?"

Thích phu nhân không dám giấu giếm, chỉ có thể buồn bã nói: "Đúng vậy."

"Có câu nói, đồng sàng dị mộng thì khó mà đồng lòng, cứ cố giữ lại có khi lại thành thù. Chúng ta làm cha mẹ thì nên quan tâm nhiều hơn đến mong muốn của con cái, bà nói có đúng không?" Khang Thành nắm lấy tay Thanh Hoa.

Ý của bà rất rõ ràng, cho Mẫu Đơn đi, cưới Thanh Hoa. Thích phu nhân cắn chặt răng, trầm mặc không nói.

Khang Thành khẽ mỉm cười: "Không biết Lưu thượng thư có ở đây không? Ta nhớ rõ từ trước đến nay Lưu thượng thư là một người ôn hòa, rộng lượng, có lẽ ông ấy......"

Ép chặt như vậy, xem ra hôm nay không đáp ứng là không thể, Thích phu nhân hít sâu một hơi, nói: "Trưởng công chúa điện hạ nói rất đúng. Đúng là như vậy."


Khang Thành cười lớn, thân thiết kéo tay Thích phu nhân, nhìn về phía Mẫu Đơn cười nói: "Còn không mau tới cảm tạ sự rộng lượng của Thích phu nhân?"

Trong lòng Mẫu Đơn nghĩ có cảm tạ hay không thì quan trọng gì, nói bằng miệng thì không tính gì hết. Nhưng nàng vẫn nghe lời tiến lên uốn gối hành lễ về phía Thích phu nhân, Thích phu nhìn thấy nụ cười chói mắt trên mặt Mẫu Đơn và Thanh Hoa thì cảm thấy trong lòng đau nhói, đau đến run rẩy, quay đầu sang phía khác, tay nắm chặt, ngay cả lời khách khí gọi Mẫu Đơn đứng dậy cũng không nói nên lời.

Khang Thành nhìn thấy vậy thì trong lòng hiểu rõ. Bà cười nói: "Thích phu nhân, ta có duyên với đứa nhỏ này vậy nên quyết định làm người tốt giúp tới cùng, bà xem khi nào thích hợp để ta sai người đến lấy đơn hòa ly?"

Thật sự khinh người quá đáng! Thích phu nhân cảm thấy máu sôi trào trong lồng ngực, khuôn mặt già tức giận đến đỏ bừng, vài lần muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại phát hiện môi và lưỡi mình run rẩy đến nỗi không nói thành lời.

Khang Thành cũng không nóng vội, kiên nhẫn chờ đợi.

Nghỉ ngơi một lát, Thích phu nhân mới nói: "Ngày mai......" Bà ta vốn định nói ngày mai có việc, đợi hôm khác lại nói, không ngờ nữ quan Tiêu lại cười nói: "Phu nhân thật sự chu đáo, nô tỳ xin phép nhận việc này, ngày mai đi được không?"

Khang Thành khẽ mỉm cười: "Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ sai nàng đến lấy. Làm xong việc này, mấy ngày nữa ta lại cầu Thánh Thượng tứ hôn, ai cũng không được phép gây rắc rối, nếu còn gây rắc rối thì chính là không cho ta mặt mũi."

Giải quyết dứt khoát, đúng là trời đất bao la quyền lực là lớn nhất, Mẫu Đơn thán phục.

Thích phu nhân chỉ cảm thấy cổ họng có mùi tanh nồng, một mùi máu tươi xông thẳng lên cổ họng, cố gắng nhịn xuống rồi đứng dậy cáo từ, ngay cả dũng khí nhìn những người xung quanh cũng không có. Bà ta cố gắng đi ra khỏi lều, mới vừa thấy đám người Chu ma ma và Niệm Nô đứng chờ bên ngoài thì mắt trợn lên, ngã xuống đất.

Tiếng ồn ào truyền vào bên trong lều, Khang Thành bình tĩnh phân phó nữ quan Tiêu: "Dùng kiệu của ta đưa Thích phu nhân trở về." Lại phân phó quận chúa Thanh Hoa: "Ngươi cũng đi đi."

Quận chúa Thanh Hoa lên tiếng, liếc nhìn Mẫu Đơn, đi ra ngoài, chưa tới cửa, đã bị nữ tử đeo hoa quan tơ vàng lúc trước kéo tay áo, khẽ cười nói: "Chúc mừng Bát tỷ, cuối cùng đã đạt được tâm nguyện. Tuy nàng kia chỉ là con gái thương gia nhưng tính cách lại vô cùng tiêu sái, nàng ấy không hề lưu luyến Lưu Tử Thư."

Mặt quận chúa Thanh Hoa lập tức tối sầm lại. Điều này có nghĩa là thứ Hà Mẫu Đơn không cần nên mới vứt cho ả? Ả nhìn về phía Mẫu Đơn, cười âm hiểm: "Đan Nương, có muốn ta tiện đường đưa ngươi về không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.