*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thị vệ của Thọ vương phủ có thể nhìn thấy động tĩnhtrước cửa phủ Vệ Quốc Côngbên cạnh, thị vệQuốc Công Phủ tự nhiên cũng có thể nhìn thấy bên kia. Nhưng tôn ti có khác, Quách Bá Ngôn đã sớm khuyên bảo qua thị vệnhà mình, chính là nhìn thấy cái gì, cũng không thể lén lút nghị luận, châu đầu ghé tai, cứ báo hết những gì nghe nhìn thấy cho Tiền quản sự biết
là được, lúc sau Tiền quản sự cân nhắc, bẩm báo lên những việcchủ tử có thể để ý.
Bởi vậy khi hai cung nữdung mạo xinh đẹp này đi vào Vương Phủ không lâu, Tiền quản sự liền nhận được tin, suy nghĩ một lát, đi Lâm Vân Đường gặp phu nhân.
Lâm thị ngồi ở chủ vị phòng khách, nghe vậy nắm chặt khăn, ra hiệu bọn nha hoàn đi ra ngoài, bà thấp giọng hỏi: "Hai người kia, tư sắc như thế nào?"
Tiền quản sự không có tận mắt nhìn thấy, nhưng ông cân nhắc chu toàn nên đã hỏi qua thị vệ, cúi đầu nói: "Đều là mỹ nhân bình thường."
Lâm thị lại trầm mặc.
Tiền quản sự liếc nhìn bà một cái, khuyên giải nói: "Phu nhân, nghe nói trước đó không lâu, Huệ phi nương nương cũng đưa hai cung nữ đi Cung Vương phủ, xác nhận giáo viên cung nữ. Cung nữ giáo tập này, nếu như được chủ tử thích, nhiều nhất nâng lên làm di nương, nếu không thì không khác thông phòng bình thường."
Lâm thị hiểu đạo lý này, chính là, ý chỉ tứ hôn vừa ban xuống, bà còn cố ý hỏi thăm, nghe nói Thọ vương không gần nữ sắc, phục vụ bên cạnh đều là tiểu thái giám, bà còn cao hứng thay nữ nhi, nào nghĩ tới cách đại hôn còn có ba tháng, trong cung vậy mà đưa hai cung nữ giáo tập tới đây?
Nhưng việc này cũng không phải là chỉ có một mình quản sự biết được, chạng vạng tối Quách Kiêu từ Mã Quân doanh trở về, vừa mới vào Di Hòa Hiên, A Thuận liền nhỏ giọng nói việc này cho chủ tử nghe. Quách Kiêu quét mắt Thọ vương phủ, nghĩ đến đêm nay Thọ vương liền có mỹ nhân thị tẩm, hắn khôngkhỏi muốn cười. Kế muội cao hứng cái gì? Vương Gia tôn quý, có thể cho nàng độc sủng sao?
Khí trời nóng bức, Quách Kiêu đổ một thân mồ hôi, trước đi tắm, sau đó ra ngoài trầm giọng phân phó A Thuận mấy câu.
~
Tống Gia Ninh đối với chuyện Thọ vương phủ bên cạnh hoàn toàn không biết gì cả, sắp Trung thu rồi, Mậu Ca Nhi bỗng nhiên muốn làm đèn lồng, Tống Gia Ninh liền một lòng dạy đệ đệ làm hoa đăng. Thường ngày thỉnh thoảng còn có thể ngại đệ đệ đáng ghét, cả ngày quấn quít lấy nàng, hiện tại ngày xuất giá càng ngày càng gần, cho dù Thọ vương phủ, Quốc Công Phủ ở bên cạnh nhau, nhưng trở thành con dâu hoàng gia, Tống Gia Ninh không có khả năng tùy tâm sở dục về nhà mẹ đẻ, cho nên nàng đặc biệt quý trọng thời gian tỷ đệ ở chung với nhau.
"Vẽ con thỏ." Ngồi ở trên đùi tỷ tỷ, nhìn tỷ tỷ vẽ trên giấy đèn lồng một tiên nữ quần trắng, Mậu Ca Nhi duỗi đầu ngón tay béo chỉ bên cạnh tiên nữ, nhắc nhở tỷ tỷ. Thằng bé lớn như vậy, đã biết đến chuyện xưa hằng nga bay lên cung trăng.
Tống Gia Ninh cười cười, ở dưới chân tiên nữ vẽ thêm một con Ngọc Thố trắng trắng mập mập, lúc vẽ đôi mắt, Mậu Ca Nhi chợt che con thỏ, ngửa đầu nhắc nhở tỷ tỷ: "Mắt thỏ là màu đỏ!"
một cung nữ đang cầm trung y màu đỏ đi tới.
Tống Gia Ninh si ngốc nhìn màu đỏ này, nhìn bộ hỉ phục kiếp trước nàng không có mặc này, trái tim tựa như bong bóng ngâm trong nước mật ấm ấm áp áp. Kế phụ mẫu thân chọn lựa lang quân như ý cho nàng, nàng trốn ở sau tấm bình phong lần đầu tiên nhìn thấy Lỗ Trấn, liền bắt đầu tưởng tượng tình hình mặc giá y, về sau hôn sự không thành, nàng một mình ở trong phòng buồn bực cả tháng, trong lòng vừa khổ vừa sợ, sợ hôn sự đời này của mình cũng không thể như ý, ai có thể nghĩ đến, quanh điquẩn lại, nàng sẽ gả cho Hoàng Thượng tương lai, giá y cũng đã làm xong, hết thảy đều thuận lợi như vậy.
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Thái phu nhân và hai vị thím, đều là chạy tới nhìn nàng mặc thử giá y, Tống Gia Ninh mặt càng đỏ hơn, so với thoa son phấn xinh đẹp, nhưng cũng có thể là là nóng, bộ giá y này trong trong ngoài ngoài vài tầng, cánh tay Tống Gia Ninh nâng muốn mỏi nhừ.
Rốt cuộc mặc xong, Tống Gia Ninh ngượng ngùng rủ lông mi, được hai cung nữ đỡ, chậm rãi vòng qua bình phong.
Thử xong giá y, nữ quan dẫn các cung nữ cáo từ, mang đi cả bộ giá y vẫn còn cần sửa đổi một chút nữa.
Thái phu nhân và trưởng bối đi ra ngoài tiễn khách, Vân Phương lưu lại.
Tống Gia Ninh vừa nóng vừa mệt, trên mặt vẫn còn mang một chút ửng đỏ, dặn dò Song nhi chuẩn bị trà, chiêu đãi Vân Phương.
"Hồi nãy Tứ muội muội thật xinh đẹp, ta nhìn mê mẩn luôn đó." Vân Phương cười trêu ghẹo nói.
Tống Gia Ninh đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tam tỷ tỷ mặc giá y, khẳng định so với ta càng đẹp mắt."
"Ta sao có thể so với Tứ muội muội, tổ mẫu nói rồi, Tứ muội muội là đẹp nhất trong tỷ muội chúng ta đấy, nếu không thì sao muội làm Vương Phi được chứ?" Vân Phương nhìn chằm chằm vào Tống Gia Ninh nói, khuôn mặt là khuôn mặt tươi cười, đáy mắt đã không che dấu được chua xót, đáng tiếc Tống Gia Ninh chỉ lo xấu hổ, cũng không có nhìn thấy, đang không biết nên đáp lời thế nào, chợt nghe Vân Phương thở dài.
Tống Gia Ninh nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Vân Phương dùng một loại ánh mắt thương tiếc nhìn nàng, Tống Gia Ninh ngẩn người: "Tam tỷ tỷ vì sao thở dài?"
Hai gò má mơ hồ nóng lên, sợ bị Lưu Hỉ, Song nhi nhìn ra, Tống Gia Ninh đứng dậy đi tới trước Đa Bảo Các, không yên lòng sờ lên đồ cổ gốm sứ đang dươc trưng bày. Nhưng nàng xấu hổ thì xấu hổ, mộtchút xíu cũng không tưởng tượng ra được tình hình động phòng với Thọ vương, ở trong lòng Tống Gia Ninh, Thọ vương dung mạo tuấn dật, am hiểu thi họa, hẳn là không có thất tình lục dục
Mà nàng, chỉ là một cô nương bình thường không có tư sắc.
Tống Gia Ninh lại bắt đầu lo lắng, vạn nhất Thọ vương không thích ngủ, nàng làm sao để hắn vui lòng đây?