Người ta nói uống rượu sẽ làm sai chuyện lớn, điểm này đã nghiệm chứng trên người Tư Mã Vô Úy sống sờ sờ.
Tối hôm qua uống rượu chẳng những liều mạng mất lý trí của hắn, cũng liều mạng đánh rớt một đời anh danh và tiền đồ của hắn.
Hắn ấn huyệt thái dương đau nhức, cố ý không để ý tới Tống lão mặt kinh sợ giống như thấy quỷ.
Sau khi Tống lão vào tân phòng, nhìn thấy tất cả, cả người giống như pho tượng, cứng đờ bất động.
Thật lâu --
“Nếu tối hôm qua động phòng cùng tân lang không phải tân nương tử, vậy tân nương tử ở đâu?” Tống lão cảm thấy mình sắp té xỉu.
Ánh mắt mọi người rơi lên người Quyên nhi ở bên đang trộm ngủ gật, nàng giống như không nghe thấy vấn đề Tống lão nói.
Như Ý đột ngột thốt lên ra lệnh: “Tiểu thư, nói chuyện!”
Quyên nhi giống như bị điện giật, vội vàng ngay ngắn đứng nghiêm, “Dạ.”
Hiện trường là một bầu không khí là lạ, trên mặt bốn người đều có vẻ bất đồng, hiện ra mỗi người đều có tâm tư riêng.
Như Ý thật muốn cắn rớt đầu lưỡi mình, sao lại không cẩn thận biểu lộ thái độ của chủ tử ra? Lỡ như bị nam nhân kia phát giác thì nguy rồi.
Nàng liếc trộm Tư Mã Vô Úy một cái, phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng. Như Ý bị ánh mắt nóng rực kia chấn trụ, vội vàng cúi đầu, tim đập rộn.
Ánh mắt Tư Mã Vô Úy rơi lên đôi môi hồng mềm mại của Như Ý, nhìn cảm xúc mãnh liệt của nàng đã lui gương mặt đỏ tươi mê người, trời ạ! Nàng thật đẹp!
Hắn đã từng gặp rất nhiều nữ nhân, thậm chí cũng từng muốn họ, nhưng không có người nào vượt qua người trước mặt hắn.
Tất cả tối hôm qua hiện lên trong đầu hắn, rên rỉ nhiệt tình của nàng, thân thể quyến rũ giãy giụa, phù hợp với dáng vẻ thẹn thùng -
Thân thể của hắn không tự chủ được mà lại nổi lên biến hóa mãnh liệt, hắn lại muốn nàng.
Tống lão không nhìn ra điểm khác lạ của Tư Mã Vô Úy, gắng gượng chống đỡ đầu đau đớn nói: “Tướng công! Tân nương có điểm nào làm người không hài lòng, người lại đuổi người ta ra khỏi cửa trong đêm tân hôn?”
“Nàng ta quá xấu.”
Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
Đáng chết! Sao lại nói ra lời thật lòng rồi hả? Tư Mã Vô Úy thầm nguyền rủ mình trong lòng, uống rượu đúng là hại chết hắn.
“Này -” Tống lão không nghĩ ra được lời phản bác, bởi vì sự thật dường như chính là như vậy, tiểu nha đầu hồi môn của tân nương xác thực là quốc sắc thiên hương, có được dáng vẻ khuynh thành.
“Oa!” Quyên nhi oa oa khóc lớn, Như Ý vội vàng vọt tới bên người nàng ta an ủi tỷ muội tốt của mình.
“Tướng quân, không ngờ ngài cũng chỉ là người chú trọng vẻ bề ngoài, nếu tướng quốc đại nhân và Hoàng thượng nghe được ngài lại bởi vì nàng -” Như Ý đưa tay chỉ Quyên nhi, “Không xinh đẹp lập tức vứt bỏ nàng bên ngoài, ngài sẽ có hậu quả gì, biết không?”
Tư Mã Vô Úy cười lạnh, “Dĩ nhiên, chỉ có điều, ta cũng không sợ.”
Không sợ? Như Ý mở to mắt, người đàn ông này thật sự dũng cảm hơn những người khác? Hay cố ý tỏ vẻ anh hùng mới có thể nói vậy?
“Bởi vì ta sẽ không thừa nhận ta có toan tính như thế, dù sao ta uống – say, không phải sao?” Hắn lẳng lặng nhìn Như Ý chăm chú, “Hơn nữa ta cũng có thể nói với bên ngoài thần chí ta không rõ, cho nên không phải cố tình, cộng thêm nàng còn quyến rũ ta, ta thân nam nhân, hành vi của ta cuối cùng cũng sẽ được tha thứ.”
“Ngươi!” Như Ý tức giận đến không nói thành lời bất kỳ lời gì. Nàng quyến rũ hắn?
Tư Mã Vô Úy đi đến trước mặt Quyên nhi, tầm mắt khóa trên mặt của nàng, đưa tay nhéo cằm nàng. “Ngươi đã gả cho ta làm thê, chính là thê tử của Tư Mã Vô Úy ta, tại gia tòng phụ, xuất gia tòng phu, tin tưởng ngươi cũng hiểu đạo lý này.”
Quyên nhi dù ngốc thế nào cũng nghe được uy hiếp trong giọng nói của hắn, hơn nữa chẳng biết tại sao, nàng thật sự sợ hắn nhìn chăm chú vào mắt nàng, lạnh quá, thật vô tình.
“Ta đang nói chuyện, không phải ngươi nên đáp lại sao?” Giọng uy nghiêm của hắn khiến Quyên nhi sợ đến run rẩy.
“Ta – vâng” Quyên nhi trả lời cà lăm
Xem ra thiên kim tướng quốc này không được di truyền phẩm chất riêng của phụ thân mẫu thân nàng ta, hoặc câu nệ tam tòng tứ đức nghiêm khắc làm hao mòn tính tình cũng như dũng cảm của nàng ta.
Nàng nhìn có vẻ như tiểu thê tử vâng vâng dạ dạ, sợ hãi bất kỳ người nào cường thế hơn nàng.
Tư Mã Vô Úy không khỏi nhíu mày đẹp, nàng không phải là thê tử mình thầm muốn, tuyệt đối không phải.
“Tướng quân, xin ngài không nên dùng giọng điệu này nói chuyện với – tiểu thư của ta, thân phận nàng cao quý, không chịu nổi bất cứ ai nói tổn thương, hoặc làm cho nàng chịu uất ức, mảy may đều không thể.”
Như Ý hiểu nha hoàn của mình chỉ cần bị một kinh sợ sẽ luống cuống, chuyện gì cũng không làm được, giấu không được, chỉ điểm này đã khiến nàng cảm thấy hao tổn tâm trí.
Chỉ có điều, nàng không hề có chút ý thức nào Quyên nhi sẽ như thế, tất cả đều bởi vì từ nhỏ đến lớn đã bị “Người nào đó” uy hiếp bức bách bố trí liên tục.
Tư Mã Vô Úy nhìn nàng chằm chằm, “Thật to gan!”
“A!”
Như Ý còn chưa phản ứng kịp, thực tế tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã bị đẩy một phát tựa vào trên ghế thái sư.
Nhịn đau đớn khi ngực đụng vào cọc gỗ đau đớn, nàng ngẩng đầu lên quát nam nhân thô bạo: “Ngài làm gì đấy?”
Âm thanh vang dội đánh vào trên mông nàng đã trả lời vấn đề của nàng.
“Thật là đau, ngài dám đánh ta?”
“Ta là chủ tử, có gì không dám? Không phải nàng chỉ là một nha hoàn, nơi này đâu đến lượt nàng mở miệng nói chuyện?” Hắn hung ác nói.
“Ta mới không phải – a!” Lời nàng còn chưa dứt, mông lại bị đánh xuống.
“Tiểu – Quyên nhi, tướng quân -” Quyên nhi vừa định mở miệng cầu xin tha thứ, lại bị Tư Mã Vô Úy lạnh lùng trừng mắt liếc, lập tức nuốt toàn bộ lời định nói vào trong bụng.
“Tiểu thư, không cần cầu xin hắn, ta sẽ nhớ chuyện ngày hôm nay.” Như Ý một mặt nhìn Quyên nhi giả bộ thành thiên kim tướng quốc nói, một mặt hung hăng nhìn Tống lão chằm chằm.
Bị ánh mắt giết người để mắt tới, Tống lão cảm thấy không giải thích được, lão không biết bởi vì lão là người của Tư Mã Vô Úy, cho nên cũng ký một bút lên lão.
“Tướng quân, công việc trừng phạt hạ nhân giao cho lão, không cần tướng quân phí tâm -”
“Không, nàng không giống, ta nhất định phải tự mình thuần phục nữ nhân này mới có thể.”
“Ta chết cũng sẽ không phục, lại nói ngươi cho rằng ngươi là chủ tử thì có thể muốn làm gì thì làm? Ta có thể trở về phủ Tướng quốc tìm mẫu thân ta, mẫu thân ta sẽ thay ta xả cơn tức này.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Như Ý nghĩ thầm, nguy rồi, sao lại kéo cả nương ra?
Tư Mã Vô Úy lại dùng lực đánh nàng. “Mấy tuổi rồi còn tìm mẫu thân?”
“Buông ta ra, người xấu!” Nàng thét lên, định giãy giụa đứng dậy, lại bị hắn dùng tay đè nửa người trên, ngay cả động cũng không nhúc nhích được.
Quyên nhi giống như ăn gan hùm mật báo đột nhiên vọt tới bên cạnh tiểu thư, nàng quỳ gối trước mặt Tư Mã Vô Úy, đưa tay nắm lấy tay đang giơ lên giữa không trung của hắn.
“Tướng quân, van cầu ngài không cần đánh.”
“Phu nhân, mặc dù nàng ta là người của phu nhân, chỉ có điều phu nhân cũng thấy dáng vẻ vô lễ bất kính của nàng ta, nếu ta không đánh nàng đến khi nàng nhận sai, mặt chủ tử ta đây chẳng còn gì.”
“Người xấu, lão già chết tiệt, ta vĩnh viễn không nhận sai!” Như Ý giống như nữ nhân phát điên chửi bậy.
“Không nhận sai, ta sẽ không ngừng đánh.” Dám mắng hắn lão già chết tiệt!
“Đánh ta tay ngươi cũng sẽ đau.”
“Vậy gia pháp hầu hạ.” Cơn tức của hắn cũng xông lên, “Tống lão, đi lấy gia pháp.”
“Vâng.”
“Tư Mã Vô Úy, ngươi dám!”
“Thật to gan, dám gọi thẳng tên ta, nàng không muốn sống rồi sao?”
“Có gan thì ngươi giết ta, nếu không ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”
“Được, bản thân tự tìm.”
Tư Mã Vô Úy xoay người, đưa tay rút bảo kiếm treo đầu giường, định đe dọa tiểu nha hoàn không biết trời cao đất rộng này.
Ai ngờ nàng ta không trốn cũng không tránh, ngược lại còn ưỡn ngực, ngẩng đầu lên, tỏ vẻ ta liều mạng với ngươi.
Nàng cương quyết bướng bỉnh chọc giận hắn, kiếm sắc trên tay chuẩn bị đâm vào trái tim nàng thì lại nghe nữ nhân bên cạnh kêu một tiếng bi thương -
“Không thể, nàng ấy là thê tử của ngài, ngài không thể giết nàng.”
Không khí hiện trường lập tức nặng nề, Tư Mã Vô Úy dừng động tác, ánh mắt nhìn về phía Quyên nhi đang ôm tiểu thư khóc mãnh liệt.
“Ngươi nói cái gì?”
“Nàng mới là thê tử ngài phải cưới – thiên kim Tướng quốc Nam Như Ý.”
Cả người Tư Mã Vô Úy giống như bị người đánh cho một gậy, hắn nhìn chằm chằm Như Ý sắc mặt tái nhợt, ngồi dưới đất không nhúc nhích.
“Nàng -”
Vừa định hỏi cho rõ ràng thì lại thấy cả thân thể Như Ý chậm rãi ngã về phía sau, ngất đi
Lần đầu tiên trong đời nàng rõ ràng bị dọa đã ngất.
Trời ạ!
“Thật mất thể diện, đừng bảo con là nữ nhi Long Huyền Vũ ta.”
Trong căn phòng thanh nhã kín đáo ở phủ Tướng quốc, truyền ra tiếng khiển trách của thiếu phụ.
Hôm nay là ngày thiên kim tướng quốc về bên ngoại.
Một người biết mưu kế hoàn mỹ của mình bị hai thiên tài đập phá, Long Huyền Vũ giận đến dậm chân trong phòng, ánh mắt không ngừng do dự trên người nữ nhi của mình và Quyên nhi đầu đã sắp cúi chạm đất.
“Mất thể diện hơn chính là con lại bị dọa ngất rồi hả? Trời ạ!”
“Nương, chẳng những hắn đánh mông con, hơn nữa còn muốn giết con, cho dù ai cũng sẽ bị dọa ngất.” Như Ý chu miệng nhỏ nhắn uất ức mà kháng nghị.
“Hắn đánh mông con?”
Như Ý cắn môi dưới gật đầu.
Sao lịch sử trước kia nàng bị Tướng quốc đánh đòn lại tái diễn trên thân nữ nhi mình? Phu nhân Tướng quốc buồn bực, điểm này cũng di truyền sao?
“Nương, hắn thật quá đáng, con không muốn gả cho hắn.”
“Như Ý, con – Quyên nhi, ngươi lui ra trước.”
“Vâng.”
Quyên nhi rời đi, phu nhân Tướng quốc đi đến ngồi trước mặt nữ nhi mình, thương tiếc mà đưa tay sờ gương mặt nữ nhi. “Con đã là nữ nhân của hắn rồi, tất cả không thay đổi được, trong sạch của nữ nhân thắng được tất cả, vị trí phu nhân tướng quân của con cũng đã định.”
“Con – hiểu, nhưng hắn sẽ ức hiếp con, hắn hung dữ với con hơn nữa còn muốn giết con, đây là sự thực mọi người đều biết.”
“Như Ý, điểm này con không cần phải lo lắng, hắn sẽ không bắt nạt con nữa, nếu như hắn đã biết thân phận của con lại còn tổn thương con, nương tuyệt đối không tha cho hắn, huống chi bây giờ phụ thân con đang ‘uy hiếp’ hắn, tin tưởng hắn sẽ biết lợi hại nặng nhẹ.”
“Nhưng -”
“Trở lại bên người trượng phu con, ngoan ngoãn làm một thê tử.”
“Nương, cái này không giống với ban đầu nương nói với con.”
Mặt Huyền Vũ không khỏi đỏ ửng, nàng không được tự nhiên nói: “Đó là ta không suy nghĩ chu toàn -”
Cặp mắt đẹp của Như Ý mở to, nhưng mẫu thân vẫn tránh ánh mắt nàng, nàng bừng tỉnh hiểu ra mà chỉ vào mẫu thân mình.
“Có phải bởi vì bị phụ thân phát hiện không, cho nên nương mới có thể phản bội chúng ta?”
Bị nói trúng bí mật phu nhân Tướng quốc cười xấu hổ, “Như Ý, nghe nương, trở lại phủ Tướng quân, nếu không truyền tới trong cung sợ rằng không tốt -”
“Con không về.” Nàng nói từng câu từng chữ, vẻ mặt kiên định khiến nàng nhìn có vẻ như một pho tượng sừng sững không dao động.
Huyền Vũ giật mình, không thể nào tin nổi vào lỗ tai mình.
Nữ nhi từ nhỏ đến lớn nghe lời nàng nhất lại phản kháng, không nghe lời nàng!
“Như Ý, ngoan, nghe lời.” Nàng hít sâu một hơi, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ bảo bối của mình.
Nhưng hiển nhiên Như Ý cũng không tiếp nhân.
“Con không về, con muốn hưu hắn.”
Tính khí nóng nảy của phu nhân Tướng quốc cũng bốc lên, “Nữ nhi đã gả ra ngoài như tát nước, cho nên con lập tức đi về cho ta, trở lại nơi con nên ở.”
Như Ý tái mặt, bản thân không thể tin được mẫu thân lại đối xử tàn nhẫn và vô tình như vậy với mình.
Uất ức nước mắt sắp tràn mi, nhưng tự ái lại khiến mặt nàng không chút thay đổi.
“Nương không cần con, ghét con, được, con đi, chỉ có điều đừng vọng tưởng con sẽ như ý nguyện của nương.” Nàng hô to, sau đó không quay đầu lại mà xoay người rời đi.
“Như Ý -”
Huyền Vũ định đuổi theo, lại bị người xuất hiện ở cửa ngăn cản.
“Phu nhân, để cho con đi.” Tướng quốc đi vào.
“Nhưng ta lo lắng dáng vẻ con bé như vậy sẽ xảy ra chuyện.”
“Trượng phu của con bé sẽ chăm sóc tốt cho nó, nàng không cần lo lắng, nguocwj lại là nàng, phải lo lắng cho chính mình.” Hắn đi từng bước một về phía kiều thê của mình, vẻ mặt dữ tợn.
“Ta đã theo ý của chàng là yêu cầu nữ nhi.” Nàng lui từng bước một về phía sau.
“Nàng thiếu chút nữa phá hủy hạnh phúc của nữ nhi, toàn bộ bởi vì suy nghĩ kỳ quái của nàng, thân là trượng phu của nàng, nên đưa nàng quay về đường chính đạo, để cho nàng hiểu thân là một thê tử tốt, mẫu thân tốt nên có tâm tình và hành động gì.”
“Chờ một chút, ta -”
Nàng muốn mở miệng, lại bị Tướng quốc nhanh hơn một bước đẩy ngã lên giường phía sau, phản ứng không kịp nữa khi đi tới, hắn đã giống như sói đói đánh về phía nàng -
Như Ý đã đi thật xa, thật là xa, dọc theo đường đi nàng chỉ giận đùng đùng, không đếm xỉa đến ánh mắt tò mò của người đi đường.
Khi trên đường phố xuất hiện hình ảnh một cặp mẫu nữ sung sướng cười nói thì lòng của nàng bị nhéo đau một trận, nhớ lại vẻ mặt hung ác uy hiếp nàng của mẫu thân.
Toàn bộ đều trách hắn – Tư Mã Vô Úy.
Nếu như không phải hắn muốn Hoàng thượng chỉ hôn, nếu như không phải nàng xui xẻo bị chỉ điểm, nàng cũng không cần nổi lên tranh chấp với mẫu thân.
Cho tới bây giờ mẫu thân cũng không nỡ mắng nàng hoặc nói chuyện lớn tiếng với nàng, kết quả lại bởi vì một nam nhân ghê tởm mà cho nàng sắc mặt.
Tư Mã Vô Úy, nàng tuyệt đối không thừa nhận nàng là của hắn, tuyệt đối không!
Nhưng vào lúc này, đầu bên kia trên đường phố truyền đến xôn xao ầm ĩ, Như Ý vừa ngẩng đầu lên lập tức thấy Tư Mã Vô Úy cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về phía nàng.
Nhìn dáng vẻ của hắn nhất định đến tìm nàng về.
Nàng mới không cần trở về cùng hắn.
Liếc nhìn bốn phía, nàng nhìn thấy một gian nhà trống, vội vàng chạy vào trốn, xem ra hắn sẽ không tìm được nàng.
Tư Mã Vô Úy đã sớm thấy nàng trốn vào một gian nhà nhỏ, muốn tránh hắn? Đừng hòng mơ tưởng.
Hôm nay theo nàng về thăm nhà bên ngoại, vừa vào cửa đã bị Tướng quốc uy hiếp không được bắt nạt bảo bối của hắn, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Có thiên lý * không?
(*) thiên lý: lẽ trời, đạo trời, công lý
Người bị hại là hắn!
Nếu Nam Như Ý không thiết kế hắn, lại trời tính không bằng người tính để cho hắn đưa sai nương tử lên đúng giường, nàng tính toán muốn để cho âm mưu hoang đường này kéo dài bao lâu?
Không! Hắn không thể chịu được tướng một quốc gia mặc cho một tiểu nha đầu chưa dứt sữa đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Cho nên hắn cũng không khách khí ở trước mặt Tướng quốc nhấn mạnh nàng là phu nhân Tướng quân, sau này tất cả nàng đều thuộc về trượng phu của nàng.
Mặc kệ trước giờ nàng kiêu căng, được người che chở đến vô pháp vô thiên như thế nào, một khi gả cho hắn, nàng nhất định phải ngoan ngoãn làm thê tử tốt của hắn -
Cho dù trong phủ hay trên giường của hắn.
Đi tới trước nhà, Tư Mã Vô Úy tiêu sái xuống ngựa tới trước cửa, uy phong lẫm liệt nhìn chằm chằm cánh cửa cũ rách.
“Phu nhân, cùng ta trở về.”
Bên trong không truyền đến bất kỳ tiếng vang gì.
Người bốn phía tò mò cũng dần tụ tập châu đầu ghé tai, Tư Mã Vô Úy càng cho rằng nếu mình không đánh thắng trận này, quả thật quá mất mặt rồi.
“Không cần tránh, ta đã thấy nàng trốn vào nhà này, nhanh, cùng ta trở về.”
“Không.” Tiếng Như Ý vang lên từ sau cửa.
Nàng cự tuyệt giống như một cái tát đánh lên mặt hắn, làm thể diện hắn mất sạch, mà người bên cạnh cười trộm càng khiến hắn cảm thấy tức đến sôi gan.
“Nam Như Ý, ta cảnh cáo nàng -”
Một tiếng dây buộc cửa ngắt lời hắn.
Hắn ngây ngẩn cả người, không thể tin chuyện nàng làm với hắn.
Tiếng cười nhạo càng lớn khơi dậy cuồng nộ của hắn, hắn xông lên trước nắm lấy tay cầm cửa dùng sức lay động, rất muốn lay rơi cánh cửa này.
“Nam Như Ý, mở cửa.”
“Không.”
“Đừng vọng tưởng khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta, tin tưởng ta, sự chịu đựng xưa nay của Tư Mã Vô Úy ta không phải sợ không có đủ, mở cửa, ngoan ngoãn về nhà cùng ta.”
“Không, đó không phải là nhà của ta, mặc dù ngoài mặt ta gả cho ngươi, nhưng trong lòng ta có đánh chết cũng không thừa nhận, ngươi đi đi, ta sẽ không về cùng ngươi.”
Tư Mã Vô Úy hung hăng nhìn chằm chằm cửa chính xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, tức giận nàng lại khóa hắn ngoài cửa.
Một thê tử tốt sẽ không nói chuyện với trượng phu của mình như vậy, càng sẽ không khóa để trượng phu ở ngoài cửa, mặc cho người khác cười nhạo và thông cảm.
“Như Ý, có lời gì chúng ta về phủ nói, nơi này -” khóe mắt hắn liếc nhìn đám người xem cười hết sức ám muội, “Không tiện.”
“Không, chúng ta không còn lời nào để nói.”
Nữ nhân đáng chết, cho nàng ba phần màu sắc lập tức muốn mở phường nhuộm, hắn ngang tàng rủa thầm một tiếng
“Nếu như nàng không ra, vậy ta đi vào.” Hắn cắn răng mà nói ra, giọng nói tràn đầy vẻ uy hiếp đáng sợ.
Mà Như Ý ở phía sau cửa thấy hắn nói như thế, vội vàng xoay người tìm đồ có thể chống cửa.
“A! Có cái bàn.” Nàng dùng hết sức mới kéo được cái bàn nặng nề, lúc này một tiếng động khổng lồ vang lên truyền đến từ phía sau nàng.
“A!” Nàng hét lên một tiếng, đột nhiên quay đầu lại rồi bị kinh hãi.
Hắn thế mà lại dùng đao bổ cửa, mặt mỉm cười đứng ngoài cửa.
“Về sau cửa nhà ta không thể dùng chất liệu này.” Hắn lạnh lùng nói.
“A!” Như Ý kêu lên, định lao ra từ bên cạnh cánh cửa, động tác của hắn nhanh hơn nàng, túm lấy cổ tay nàng.
“Muốn chạy trốn đi đâu?”
Hắn hơi thô bạo đè nàng lên tường, hai người mắt đối mắt, mũi đối mũi, đứng rất gần sát.
“Nàng vĩnh viễn không thắng được ta đấy, phu nhân.” Tư Mã Vô Úy quẳng uy hiếp xuống, tròng mắt đen có ánh sáng nóng bỏng.
“Nam nhân dã man, ngươi thô lỗ, vô lễ, người dã man không hiểu thương hương tiếc ngọc.” Nàng liều mạng giãy giụa kêu to.
Giống như không chịu đựng được nữa, hắn nâng cằm xinh đẹp của nàng lên. Nàng kinh hoàng mở to hai mắt, cực kỳ giống động vật nhỏ bị kinh sợ.
“Ngươi – ngươi đừng làm loạn.”
Sợ hãi của nàng khiến Tư Mã Vô Úy có khoái cảm trả thù.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười tà ác, hai mắt hắn tỏa sáng, “Phu nhân, vì sao nhất định phải nhắc nhở ta nàng đã là người của ta? Cho dù thân thể trái tim hay linh hồn của nàng đều chỉ thuộc về mình Tư Mã Vô Úy ta, không thay đổi được sự thật đã phát sinh, nàng cần gì phải như con nít hết ầm ĩ lại náo loạn, muốn hấp dẫn sự chú ý của ta, nàng có thể dùng cách tốt hơn.”
Ngón tay của hắn chậm rãi vuốt vẻ môi trắng bệch run rẩy của nàng; không ngờ nhìn gần như thế nàng cũng xinh đẹp khiến người ta nín thở, hắn mê muội chăm chú nhìn lên.
“Có người khác nhìn, ngươi tốt nhất buông ta ra.” Như Ý cố làm vẻ tỉnh táo.
“Hành động mới vừa rồi của nàng đã sớm để cho phu thê chúng ta xưng danh trong kinh thành, ta không sợ nếu để cho bọn họ truyền thêm tiếng xấu, dù sao chúng ta muốn mất thể diện thì cùng nhau ném.”
“Cái gì?! Không!” Nàng định quay đầu trốn tránh trừng phạt của hắn, nhưng đã quá muộn.
Đầu của hắn đã cúi thấp xuống, thật sâu, lưỡi nóng bỏng xâm nhập trong miệng nàng, tựa như đứa trẻ tham lam không ngừng thăm dò chỗ sâu trong miệng nàng, hấp thu tất cả của nàng.
Bởi vì hắn không cho phép nàng rời đi hoặc trốn tránh, Như Ý cảm thấy mình sắp không thể hô hấp, gần như té xỉu ở trong khuỷu tay cường tráng của hắn thì hắn mới lưu luyến rời khỏi nàng.
Hắn thở dài nói với nàng: “ Nàng im lặng mặc ta sủng ái, đây mới là trách nhiệm và nghĩa vụ một thê tử nên làm.
“Ta biết rõ nên làm thế nào, tam tòng tứ đức đã học, nhưng chỉ với bất kỳ nam nhân nào, vĩnh viễn không phải là ngươi.” Nàng hét lên giận dữ, tức giận khiến nàng không lựa lời mà nói, nhục nhã khiến nàng ăn ở hai lòng.
Lời của nàng khiến vẻ mặt Tư Mã Vô Úy lập tức trở nên thâm trầm, nàng sợ mình có thể đã dồn hắn đến cực hạn không?
Nếu như hắn động thủ đánh nàng, nàng hoàn toàn yếu ớt giống như đứa trẻ, không hề có sức chống đỡ.
“Xem ra ta nên để cho nàng hoàn toàn hiểu triệt để ta hy vọng nàng làm được gì, nếu không sau này làm sao ta có thể đối mặt với văn võ bá quan cả triều, bạn bè thân thuộc đây?” Hắn nhẹ giọng đùa cợt, nói bên tai nàng những lời khiến người ta run sợ. Tim Như Ý đập nhanh, thật nhanh.
“Ngươi định làm gì? Ngươi biết ngươi không thể đụng đến một sợi lông măng của ta – a! Thả ta xuống!”
Nàng bị biến thành bao cát gánh trên vai, áp bức nặng nề khiến cho nàng sắp phun thứ gì đó trong dạ dày ra.
Hắn tự tay đánh nhẹ trên mông nàng. “Ngoan ngoãn, đừng cãi.”
Lời của hắn khiến người xem chung quanh cười to một trận, Như Ý tức giận đến quai hàm phình to.
“Thả ta xuống.” Nàng liều mạng giãy giụa, phản kháng, lại nhận được trừng phạt nhiều hơn.
Cái mông truyền đến đau đớn nói cho nàng biết đừng phản kháng nữa, nếu không sắp bị đánh nát rồi.
“Tư Mã Vô Úy, xem như ngươi lợi hại!” Nàng cắn răng nói, sau đó giống như món đồ bị hắn ném. Hắn lên ngựa, nhanh chóng rời khỏi đám người tò mò.