Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 37: Đặt tên gì hay?



Có thể nói Tưởng Sở Phong là nắng hạn lâu ngày gặp được mưa lành, sau khi được thỏa mãn mấy lần thì cả người đều phấn chấn rạng rỡ. Nhưng Phù Đại thì đau khổ, hệt như quả đào mật bị ép khô, cho đến trưa vẫn ngủ không biết trời trăng gì.

Tưởng Sở Phong nằm trên giường với cô một lúc, vì không nhịn được mà trong lòng không yên, lúc này anh mới trở mình xuống giường, ra khỏi phòng ngủ. Trùng hợp Hàn Nguyên Thanh đến, mặt mày phấn khởi như thể lại hóng hớt được gì đó.

“Sao, lại đánh lục ca à?” Tưởng Sở Phong nghịch bộ ấm trà tử sa trên bàn, nhàn nhã thoải mái pha trà.

“Quân tử có gì thì nói, không động tay động chân!”

Tưởng Sở Phong cười, thầm nói trước đây chẳng thấy anh ta quân tử bao giờ.

Hàn Nguyên Thanh đưa một tờ báo cho anh, vui vẻ như có gì đó, còn làm ra vẻ như sửng sốt: “Lần này nhà họ Tưởng lại loạn rồi, cửu gia phải đảm đương nhiều!”

Tưởng Sở Phong liếc nhìn thì thấy trên trang báo là bức ảnh Tưởng Duy Thân hút thuốc phiện mơ mơ màng màng như người say, khỏi cần đọc nội dung, anh nhướng mày, vẻ mặt như xem náo nhiệt: “Lần này lục ca không chết thì cũng phải lột một lớp da, được đấy, biết đánh rắn đánh giập đầu.”

Nhà họ Tưởng và Hồng Môn, bắt đầu từ ông Tưởng là đã luôn nghiêm cấm làm kinh doanh thuốc lá, càng khỏi phải nói đến bản thân hút thứ này.

“Đừng nói, Tưởng lục gia này che giấu đủ sâu đấy, tôi tìm hai ba ngày, suýt chút nữa lại để anh ta chạy mất!”

“Anh ta làm việc cho Tưởng Thành Lương, Tưởng Thành Lương còn gấp gáp giấu người hơn anh ta, nhưng trước mắt việc này ầm ĩ thì không chắc nữa.” Tưởng Duy Thân là một tên bất tài ở nhà họ Tưởng, cũng là dựa vào bà cả và Tưởng Thành Lương nên mới nhảy nhót mấy ngày, Tưởng Sở Phong cũng chẳng để ý tới, nhưng dù sao cũng là chó được người dạy, cắn ống quần anh thì anh cũng không vui.

“Ý cửu gia là Tưởng Thành Lương sẽ xử Tưởng lục gia?”

“Loại người như Tưởng Duy Thân không làm được trò trống gì, tính tham lam. Hiện tại Tưởng Thành Lương đang túng thiếu, nào chịu để anh ta hút máu nữa.” Tưởng Sở Phong ném tờ báo đi, xoa tay nói: “Tôi rất vui khi xem hai mẹ con này lo đến sốt vó nhưng lại không diệt được Tưởng Duy Thân.”

Hàn Nguyên Thanh nghe thế thì hiểu ra, cười tít mắt vỗ ngực nói: “Việc này để tôi, tôi đảm bảo sẽ nuôi Tưởng lục gia mập mạp trắng trẻo ra, sau đó gặm lại Tưởng tam gia một miếng thịt!” Hàn Nguyên Thanh thấy Tưởng Sở Phong điềm tĩnh ngồi đó, cũng không định về biệt thự thì bối rối hỏi: “Cửu gia không về xem náo nhiệt à?”

Tưởng Sở Phong chỉ lên lầu, cảm thấy về nhìn mấy người kia thì đau mắt, làm sao mà dịu dàng như Đại Đại của anh được.

Có thể ngủ trong căn nhà này thì tất nhiên sẽ không phải ai xa lạ, Hàn Nguyên Thanh nhìn bầu trời bên ngoài lúc này, cửu tẩu còn chưa xuống lầu, mà cửu ca thì mặt mày rạng rỡ, anh ta ‘chậc’ một tiếng: “Bạt mạng quá tổn thương thân thể, cửu gia thong thả thôi. Tiệm thuốc trung y của tôi mới về một lô nhung hươu với nhân sâm hoang dã, lát nữa sai người đem đến cho cậu một ít!”

Tưởng Sở Phong hờ hững nhướng mi: “Cậu nghĩ tôi cần?”

Hàn Nguyên Thanh cười đùa tí tửng, nói: “Đây chẳng phải là phòng khi thỉnh thoảng cần đến sao!”

Tưởng Sở Phong ngày ngóng đêm mong, chẳng dễ gì mới ăn được con cừu nhỏ kia vào bụng, dục vọng anh tích tụ hơn nửa năm còn chưa tiết xong đâu, giờ còn bồi bổ nữa khó chịu đến chết à.

Tưởng Sở Phong không vui phất tay với Hàn Nguyên Thanh: “Cút cút cút!”

Nhìn người đàn ông tức giận, xem ra vẫn còn chưa được thỏa mãn. Hàn Nguyên Thanh sờ mũi, làm ra vẻ hành lễ xin cáo lui.

Lần này nhà họ Tưởng phản ứng rất lớn, ông Tưởng tức đến nỗi ngất đi mấy lần.

“Đi! Tìm lục tử về cho tao! Có đào ba thước thì cũng phải tìm nó về cho tao!” Ông Tưởng vừa tỉnh lại đã cầm khẩu súng trong ngăn kéo ngồi ở phòng khách, như thể Tưởng Duy Thân về thì sẽ bắn chết anh ta.

Tưởng Thành Lương miệng thì an ủi nhưng lòng thì lại nghĩ làm thế nào để có thể mượn tay cha mình giải quyết rắc rối này, bà cả nhắc nhở anh ta: “Ba con là người hòa giải có tiếng của nhà họ Tưởng ngày xưa, thùng rỗng kêu to thôi, sao có thể giết lục tử thật được. Con mau cho người đi tìm, tìm được thì giấu người cho kỹ, nếu nó bị ép thì không chừng sẽ khai hết chuyện trước kia ra đấy!”

Tưởng Thành Lương được nhắc nhở thì cũng từ bỏ suy nghĩ này, nhưng tìm được người rồi có giữ lại hay không thì còn phải xem tâm trạng của anh ta.

Ông Tưởng uống hai ngụm trà sâm thì mới nguôi cơn giận, có hơi lực bất tòng tâm chỉ vào điện thoại: “Gọi cho cửu tử, bảo nó tìm giúp đi, tìm được thì đưa người về đây.”

Nhóm người bà cả tất nhiên sẽ không nghĩ câu này là nói với bọn họ, ai nấy cũng nhìn sang Tưởng Hành Châu bên cạnh. Tưởng Hành Châu gọi điện thoại, chẳng bao lâu thì đầu kia nhấc máy, Tưởng Hành Châu giải thích vài câu, sắp xếp ổn thỏa việc này.

Ông Tưởng dựa vào sô pha, nhìn đám người trong nhà, không khỏi thở dài. Nhớ đến ngày xưa nhà họ Tưởng nhân khẩu đông đúc nhưng người có tương lai lại chẳng được mấy ai, anh em không thuận gia đình không hòa, cũng là ông trời trêu ngươi mà.

“Haiz…” Ông Tưởng thở dài, chống gậy run rẩy đứng lên, bà cả muốn đi tới đỡ ông nhưng ông xua tay: “Thất tử theo ba lên trên, ba có chuyện muốn nói.”

Bà cả nắm chặt khăn tay, sắc mặt sa sầm, không khỏi nhìn Tưởng Hành Châu luôn im lặng với thái độ dò xét. Bà ta biết Tưởng Hành Châu có quan hệ rất tốt với Tưởng Sở Phong, nhưng Tưởng Hành Châu luôn khiêm tốn trước mặt ông Tưởng, ông Tưởng cũng không đối xử đặc biệt gì, lần này lại chỉ rõ gọi Tưởng Hành Châu, đừng là chuyện gì quan trọng mới tốt.

Bà cả đứng ngồi không yên trong phòng khách, lại để nhị gia Tưởng Học Vi bắt lấy mà mỉa mai: “Như người ta hay nói, không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, nhìn chúng ta ngồi đây xem, ngay thẳng! Không giống vài người… chậc chậc.”

Mặc dù bà cả tức đến nỗi đau cả ngực nhưng cũng chẳng có tâm tư đâu mà đi cãi với anh ta, bà ta tự quay về phòng ngủ.

Tưởng Sở Phong đã bảo Hàn Nguyên Thanh đi lo chuyện này từ sớm rồi, nhận được điện thoại thì đồng ý luôn, người vẫn còn đang làm tổ trong chăn mềm hưởng thụ, vốn còn muốn kiên trì nỗ lực, nhưng con cừu nhỏ đã nổi giận đạp chân không nghe theo.

“Anh nói lời không giữ lời, không tin anh nữa!” Phù Đại nhấc mông lên, ngồi xuống bàn tay to lớn không đứng đắn của anh.

Tưởng Sở Phong vuốt nhẹ mái tóc đang xõa của cô, thấy dưới mái tóc đen thấp thoáng những vết đỏ hồng rải rác, nhất thời hài lòng nói: “Lời đàn ông nói trên giường sao có thể tin được, nhớ kỹ đấy.”

Rõ ràng là mình cầm thú mà còn bày ra bộ dạng như đang dạy dỗ, có thể nói là Phù Đại lại làm mới sự hiểu biết của mình về giới hạn dưới của người này.

Tưởng Sở Phong ôm cô, không để cô mặc quần áo, hôn lên khuôn mặt mịn màng của cô rồi dỗ dành: “Chuyển sang đây ở với anh?”

Phù Đại thẳng thừng từ chối: “Không muốn.” Thật sự chuyển qua thì chẳng phải ngày nào cũng bị anh giày vò à, cô còn phải đi học đấy.

“Chúng ta đã đính hôn rồi, có gì mà ngại.”

“Em muốn ở bên ba mẹ tôi nhiều hơn, anh không thể tước đi quyền làm con của em được!”

Tưởng Sở Phong véo nhẹ đôi môi hồng của cô, cũng không ép cô nữa, anh đã chịu nửa năm rồi, còn sợ chịu thêm nửa năm nữa hay sao.

Chớp mắt, Phù Đại cũng khai giảng, vì kỳ nghỉ hè dài nên nửa cuối năm cũng không có thêm kỳ nghỉ nào nữa. Tưởng Sở Phong lại bắt đầu cuộc sống cấm dục vất vả của mình, rõ ràng có một cô vợ đã đính hôn mà còn phải thường dùng tay để giải quyết, là mỗi ngày nhìn chòng chọc vào lịch, thường xé trước chồng lịch dày đó, như thể làm vậy thì thời gian có thể trôi nhanh hơn một chút.

Bên phía nhà họ Tưởng, vì ông Tưởng đổ bệnh, sức khỏe ba hồi tốt ba hồi xấu, trong nhà luôn khiến người khác phải nhọc lòng giờ đều biết thân biết phận lại, chỉ không biết có đang âm thầm mong ông lão sớm ngày chầu trời hay không.

Tưởng Duy Thân bị Hàn Nguyên Thanh bí mật giấu đi, Tưởng Thành Lương cả ngày cho người đi tìm nhưng ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu, sốt ruột đến độ đêm không ngủ được, ngày ngày treo hai cái quầng thâm mắt, lần nào cũng để Tưởng Học Vi châm chọc bọn họ là ‘anh em tình thâm’. Trong lòng Tưởng Thành Lương buồn nôn đến phát đau nhưng lại không thể làm được gì, chỉ giấu đuôi giấu nghề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.