Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 53: Phong thủy xoay chuyển



Sau khi bên nhà lớn của nhà họ Phù trải qua chuyện này, dường như bị tổn thương đến sinh lực.

La Doanh cho người xây một bức tường chia ngôi nhà làm hai, ngày thường cũng không thích đụng mặt với bà cụ, cứ như vậy mà sống những ngày vui vẻ.

Không khí ở bên bà cụ vô cùng trầm lặng, đương nhiên khi Phù Hải Nhân trở về cũng không thích ở lại quá lâu, bình thường cũng về chào hỏi cho có lệ rồi trở về ôm người đẹp.

Khi Phù Nguyệt biết những chuyện này thì trong lòng có hơi bùi ngùi. Mặc dù cô không phải do Dư Tú Quyên sinh, nhưng trong lòng vẫn mang hổ thẹn với việc Dư Tú Quyên làm ra, nhìn thấy vì trên đùi có vết sẹo mà Phù Đại khóc đến mức đau lòng, nên có chút không dám đi vào.

Trần Ngọc vỗ vai cô ta, bà cười rồi dẫn cô ta vào.

Phù Đại thấy có người đến, cô khóc cũng mệt, lau mắt rồi gọi một tiếng.

Phù Nguyệt thấy đùi của Phù Đại quấn một lớp băng thật dày, đôi mắt không nhịn được mà ẩm ướt: “Phù Đại… thật xin lỗi…”

“Sao chị Nguyệt lại chịu trách nhiệm vì những người không liên quan.” Phù Đại biết cô ta rất nhát gan, kiểu gì cũng sẽ đem những lỗi sai đổ lên trên người mình, cũng mặc kệ có quan hệ không, không còn cách nào khác trong lòng cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nếu chị Nguyệt đau lòng cho em, thì sau này phải mạnh mẽ lên, và khi quay về thay em trút giận!”

Phù Nguyệt cúi đầu xuống không nói chuyện, chỉ là vội nắm lấy tay của Phù Đại.

Bởi vì bà cụ không ngừng thúc giục, Phù Hải Nhân cũng đến hai lần rồi, yêu cầu Phù Nguyệt trở về.

Trần Ngọc và Phù Thu Sinh hiểu rất rõ tính tình của bà cụ, đột nhiên sửa lại tính chủ động kêu Phù Nguyệt về nhà, chắc chắn chuyện sẽ không đơn giản như vậy, và luôn nói rằng sẽ làm mọi việc theo ý muốn của Phù Nguyệt, nhưng sau đó lén lút dặn dò Phù Nguyệt không được trở về.

Mặc dù Phù Nguyệt rất nhát gan, nhưng cũng nhìn thấu mọi chuyện ở trong mắt, sau khi Phù Hải Nhân đến cửa một lần nữa, thì cô ta trở về đồng ý một chuyến.

Phù Đại sợ cô ta sẽ bị bắt nạt nên không đồng ý, cũng may Trần Ngọc đến dỗ, cuối cùng vẫn sắp xếp hai bảo vệ đi theo cô ta.

“Cô chủ đã trở về.”

Phù Nguyệt vừa xuống xe, thì thấy La Doanh đang chuẩn bị ra ngoài, thì nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười chào hỏi.

La Doanh nhìn cô ta đứng đầu hàng, thầm nghĩ giữ quan hệ tốt với Phù Đại là một chuyện đúng đắn, chỉ vào bên trong rồi nói: “Mọi người đang ở bên trong chờ cháu đó, nếu không bằng lòng, thì cũng đừng nói nhiều với bọn họ.”

“Cảm ơn bà… bà cả La.” Phù Nguyệt thấy mặc dù trước kia La Doanh không có liên quan gì đến mình, có điều bà ta cũng thỉnh thoảng gián tiếp giúp đỡ cô ta, cho nên thái độ cũng có chút tôn kính.

La Doanh cười vẫy tay rồi đi ra phố.

Phù Nguyệt đứng thẳng lưng rồi đi vào, nhìn thấy bà cụ ngồi ở chủ vị còn Phù Âm đứng ở bên cạnh, một bên chân khuỵu xuống, nhìn qua là biết tàn tật.

Mi mắt Phù Nguyệt khẽ run lên, cẩn thận nhìn cô ta.

Phù Âm vừa nhìn thấy cô ta thì rất tức giận, trước giờ cô ta rất điêu ngoa, vẫn là nhịn không được mà trừng mắt nhìn Phù Nguyệt, tức giận nói: “Cô còn có mặt mũi trở về, sao lại không chết ở nhà người khác đi!” Phù Âm biết hiện tại mình không thể chọc vào Phù Đại, tất cả mọi thù hận đều chỉ về phía Phù Nguyệt.

Chỉ có điều lần này không có ai nuông chiều cô ta, bà cụ gõ quải trượng, nói: “Sao con có thể nói chị mình như vậy, không biết lớn nhỏ!”

Phù Âm im lặng trừng mắt nhìn về phía Phù Nguyệt, sự không cam chịu ở trong mắt sắp muốn trào ra.

Phù Nguyệt nhìn cảnh này, bỗng nhiên cười cười. Trước kia cô thực sự nghĩ cũng không dám nghĩ, bà nội sẽ bảo vệ cô ta mà quát mắng Phù Âm, thật sự là phong thủy xoay chuyển. Cô ta vẫn cảm thấy ba của mình quá tuyệt tình, hiện tại có thể nhìn thấy cái tính tuyệt tình được di truyền từ bà nội, bạc tình bạc nghĩa, thấy lợi quên nghĩa, vừa ghê tởm lại đáng ghét.

Vẻ mặt Phù Nguyệt dần phai nhạt đi, nhìn ánh mắt sâu kín của bà nội, không thể phân biệt được vẻ mặt của bà cụ.

“Con đã ở nhà bác con một thời gian rồi, lúc nào thì trở về? Bà nghe nói con ở lớp học ban đêm đọc sách, chắc cũng sắp tốt nghiệp rồi, phải không?”

Phù Nguyệt nghe bà cụ hỏi một đống, cũng biết bà cụ có ý định gì, cô ta vuốt chiếc vòng tay, thế là cô ta hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Con nghe đến về chuyện ở trong nhà, cho nên trở về thăm một chút. Ở Việt Châu mọi người đều biết Phù Đại chính là bảo bối của Tưởng cửu gia, sao Phù Âm và mẹ lại không hiểu rõ vậy.”

Bên trong lời này ý tứ, nghe giống như Phù Âm và Dư Tú Quyên không phải là người, lúc này Phù Âm bùng nổ, chỉ về phía cô ta muốn mắng, bị bà cụ dùng quải trượng đánh về.

Phù Âm run rẩy che ngón tay đau nhức, trong ánh có chút tia căm hận nhìn về phía bà cụ.

“Con có thể trở về thì tốt rồi, mẹ của con gieo gió gặt bão, không tội gì phải quan tâm những chuyện này. Con cũng lớn rồi, nên sắp xếp để tìm một nhà chồng tốt.”

“Bà nội đúng là quá gấp gáp rồi.” Phù Nguyệt cong môi lên, cũng không nghe theo bà cụ ngồi bên cạnh: “Có điều lần này con về chỉ để an ủi Phù Âm, dù sao chân của em ấy đã bị què, chắc hẳn sau này đến ngày mưa sẽ rất là đau, nhớ chuẩn bị thuốc giảm đau cho tốt, lúc tối mà đau thì có thể dùng.”

Đang êm đẹp cứ vậy mà lại bị người ta bẻ gãy thành kẻ thọt, trong lòng Phù Âm vừa sợ vừa hận, bị Phù Nguyệt chọc tức, nhịn không được mà tức giận hét lên: “Phù Nguyệt! Tôi bị què có phải cô rất vui không! Cô về đây còn không phải sẽ trở thành ta vật thay thế của tôi sao, bà nội sẽ dẫn cô dựa vào những người quyền lực, cô cho rằng cô cao quý hơn tôi sao!”

“Phù Âm!” Bà cụ càng nghe cô ta nói thì càng thấy hoảng sợ, gõ quải trượng xuống đến độ rung trời.

Dù sao cũng không còn mong đợi nào nữa, nên Phù Âm không quan tâm đến chuyện gì khác, khóc lóc nói: “Chính là như vậy! Bà nội thấy tôi là kẻ tàn phế, cho nên lạnh nhạt tôi, bây giờ suy nghĩ một chút, tôi thậm chí cũng không bằng những kẻ ở lầu xanh kia! Lúc tốt thì phải đóng vai một cô gái vinh quang xinh đẹp đi gặp mọi người, nếu không tốt thì chẳng bằng con chó!”

“Đồ khốn! Đây là một lời mà mọi cô gái nên nói sao!”

“Mọi cô gái? Ha ha ha… mọi cô gái…” Phù Âm ngồi dưới đất vừa khóc vừa cười, giống như một con phượng hoàng dính đầy bùn, vừa đáng thương lại thật đáng buồn.

Phù Nguyệt thở dài, bỗng nhiên đã hiểu vì sao cả nhà bác thà tình nguyện chịu đói cũng phải rời khỏi cái nhà này, quá ngột ngạt. Ngôi nhà không có sự ấm áp, khắp nơi tràn đầy lợi ích, thậm chí còn không bằng người ngoài.

“Tôi đã làm sai điều gì… tôi chỉ là có chút tham lam và buông thả, tôi đã làm gì Phù Đại hả, tại sao bọn họ lại nhẫn tâm như vậy… tại sao… chân của tôi, chân của tôi…”

Phù Nguyệt nghe Phù Âm tố cáo, cô ta nhíu mày lại, lắc đầu nói: “Cô không tiếc làm thương chính mình để kéo Phù Đại xuống nước, cô vừa ác vừa ngu ngốc, vẫn còn cảm thấy người khác có lỗi với cô sao? Phù Âm, trí nhớ của cô thật sự rất ngắn!”

Mặc dù Phù Nguyệt có chút cảm thông với vết thương ở chân của Phù Âm, nhưng cũng biết cô ta có thể giữ lại mạng sống ở dưới tay thuộc hạ của Tưởng Sở Phong đã là vô cùng may mắn, nếu cô ta còn không phân biệt tốt xấu, tiếp tục làm những chuyện ác thì có lẽ sẽ không biết mình chết như thế nào.

“Lần này con về, cũng muốn nhắc nhở mọi người một câu, đừng có lại gây chuyện để làm cho Tưởng cửu gia tức giận, nếu không đến lúc đó thì đến chức vị của bà cũng sẽ không còn, tốt nhật là nên yên phận thì ở đất Việt Châu này mọi người sẽ có chỗ để sống.”

Nhắc đến con đường tương lai của Phù Hải Nhân, bà cụ im lặng, trong đôi mắt đục ngầu vẫn lóe lên vài tia khôn khéo.

“Cái này không có liên quan đến ba, người phụ nữ kia đã bị tuyên án nhốt vào tù, dù sao người bên kia sẽ không làm khó những người không liên quan.”

“Vậy xin bà nội hãy chuyển lời đến ba, hãy trung thực và an phận làm tốt chuyện của mình, cũng không nên chạm vào và không nên ước mong những thứ xa vời.” Phù Nguyệt nói xong thì xoay người rời khỏi, nhìn Phù Âm ở trên mặt đất, hơi dừng lại một chút và xoay người lại.

Ở Tân Châu nhiều năm, bởi vì cô ta đi khập khiễng nên luôn bị Phù Âm cười nhạo, thậm chí ở trong trời tuyết lớn, Dư Tú Quyên vội vàng đi đón Phù Âm tan học. Cô ta đi đường không tiện, luôn luôn bị trượt chân, Phù Âm và những bạn học sẽ lấy quả cầu tuyết ném vào cô, khi đó cô ta cảm thấy mình không bằng một kẻ ăn mày. Ba của cô ta thì mặc kệ,  bà nội cũng ghét bỏ cô ta, hiện tại cục diện đã được lật ngược, Phù Nguyệt cảm thấy trong lòng rất thoải mái, nhưng không hiểu sao lại cũng có hơi buồn, cô ta tiếp tục đi không quan tâm đến Phù Âm nữa.

Ra khỏi tòa nhà, Phù Nguyệt vuốt ve lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy những gì mình sợ trước đây chẳng qua chỉ là như thế, nói cho cùng đều là do cô quá yếu đuối, cứ mãi trốn tránh, nên bóng ma mới ngày càng lớn, thì mãi mãi sẽ không biến mất.

Lên xe, Phù Nguyệt nói với tài xế: “Ra ngõ nhỏ thì đi đến phố Thành Hóa.” Ở đó có cửa hàng bánh ngọt bán bánh hạt dẻ mà Phù Đại rất thích, khi mang về chắc chắn cô sẽ rất vui.

Phù Nguyệt vuốt chiếc váy, từ trong xe nhìn qua tòa nhà của nhà họ Phù rồi nhẹ nhàng quay đầu lại.

Phù Đại lo lắng nửa ngày, nhìn thấy Phù Nguyệt trở về nguyên vẹn không thiếu cái gì, mới thở dài một hơi. Thấy trong tay cô ta là bánh hạt dẻ thì rất là vui.

Phù Nguyệt thấy bộ dạng này của cô, không khỏi nghĩ, nếu như không có Tưởng Sở Phong che chở, có phải sẽ trở thành bắp cải xanh trong tuyết không? Có điều nhìn cô lúc tức giận nhéo tai của Tưởng Sở Phong, thì cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.

Con cừu nhỏ có thể giẫm con sói xám ở dưới chân, chắc chắn là có chỗ lợi hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.