Chóp mũi tràn ngập mùi vị tanh hôi, hai chân ngâm trong nước bùn lạnh như băng, trong đầu Phù Đại không nghĩ được ra được gì, đi theo tốc độ Tưởng Sở Phong, cô máy móc bước về phía trước. Nhưng quãng đường trăm mét chẳng khác gì đi bộ mấy tiếng đồng hồ.
Đi ra đầu bên kia, Phù Đại thoáng chốc cảm thấy được mũi miệng mình đều thông.
Không quan tâm rửa sạch nước bùn trên chân, Tưởng Sở Phong mang theo Phù Đại như con mèo nhỏ từ cửa sổ đi vào.
Thời điểm này người trong nhà đáng lẽ phải ngủ rồi, nhưng vợ chồng nhà họ Phù vẫn lo lắng cho Phù Đại, làm sao có thể ngủ yên giấc.
Phù Thu Sinh đang xuống rót nước, ông nhìn thấy hai bóng người từ cửa sổ xông vào, lập tức còn tưởng rằng kẻ trộm, vội vàng cầm cái chổi định đánh, vẫn là Phù Đại vội la lên một tiếng: “Ba!”
Phù Thu Sinh tập trung nhìn kỹ, chiếc cốc trong tay rơi xuống mặt đất, thanh âm vỡ vụn kinh động Trần Ngọc ở trên lầu.
“Ông sao lại không chịu bật đèn, tối như vậy thì có thể thấy cái gì chứ.” Trần Ngọc từ góc cầu thang đi xuống, ngẩng đầu nhìn hai người đối diện, lập tức mất bình tĩnh, “Đại Đại! “
Từ khi Phù Đại rời đi, hai vợ chồng hầu như không có ngủ một giấc nào trọn vẹn, mắt thấy người xuất hiện trước mặt, Trần Ngọc còn có chút không thể tin được, ôm Phù Đại nhìn thật kỹ, hai mẹ con cùng khóc.
Phù Nguyệt nhìn thấy Phù Đại chật vật không chịu nổi cũng đỏ hốc mắt.
Phù Thu Sinh thấy Tưởng Sở Phong cẩn thận vén rèm cửa nhìn ra ngoài, nhân tiện nói: “Lên lầu trước, sau đó hẵng nói.”
“Ông chủ làm sao vậy?”
Trong phòng bên, dì Trương đi ra, Phù Thu Sinh vội vàng kêu Tưởng Sở Phong đi trước đến thư phòng, xoay người đóng cửa sổ lại, “Không có việc gì, tôi xuống lầu lấy nước không cẩn thận làm vỡ cái chén, tôi xử lý xong rồi, bà đi ngủ đi.”
Dì Trương nghe vậy, lại lui trở về.
Phù Thu Sinh xử lý vết bùn trên mặt đất, rồi lên lầu.
Trần Ngọc nhìn bộ dạng hai người lăn ra khỏi rãnh bùn, vừa lo lắng lại buồn bực: “Các con dọc đường đã gặp phải những chuyện gì thế? Cô Tần đã trở lại từ lâu, không có tin tức gì của các con, mẹ lo lắng muốn chết!”
Phù Đại nghe được Tần Cần đã trở lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tiện đà nói: “Bên ngoài thành có người canh giữ, chúng con chờ mấy ngày mới dám vào.”
Phù Thu Sinh nói: “Cậu Hàn cũng đã tới đây mấy lần, cậu ấy xem ra cũng bị quản chặt, tin tức của các con không thể đưa đến biệt thự, chỉ cần trực tiếp đến gặp cô Tần là được.”
Phù Thu Sinh lật giở một cuốn sách và tìm thấy một tờ giấy ghi số điện thoại trên đó.
Tưởng Sở Phong lập tức bấm điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại là căn hộ của Tần Cần, nhưng là Hàn Nguyên Thanh nghe điện thoại.
Hàn Nguyên Thanh vừa nghe thấy giọng nói Tưởng Sở Phong, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, Phù Đại ở bên cạnh có thể nghe được giọng nói anh ta.
“Cửu ca! Anh đã trở lại! Anh đang ở đâu? Em đi gặp anh ngay!”
Bên kia điện thoại có tiếng kêu bộp bộp, hình như có thứ gì đó rơi xuống, giọng Tần Cần đang khuyên nhủ.
Phù Đại bĩu môi âm thầm, thầm nghĩ tiểu tử này quả nhiên cùng Tần Cần ở chung một chỗ.
Tưởng Sở Phong cũng biết tình huống hiện tại của anh ta, vội trấn an nói: “Tôi với Đại Đại đã về đến nhà, bên này cũng bị theo dõi, cậu không được hành động thiếu suy nghĩ, tôi đi tìm cậu.”
Hai người cũng không nói nhiều nói chuyện điện thoại, sau khi cúp điện thoại Tưởng Sở Phong đang chuẩn bị rời đi, Phù Đại nắm lấy cánh tay của anh, vội vàng nói: “Em cũng đi theo anh!”
Tin tức việc Phù Đại đi về phương Bắc được giữ bí mật, người ngoài chỉ cho rằng cô vẫn ở bên Thẩm Đạc, Tưởng Sở Phong suy nghĩ một lát, cảm thấy được đưa cô đến chỗ Thẩm Đạc có lẽ an toàn hơn.
Trần Ngọc thấy thế, vội la lên: “Nghỉ ngơi một lát rồi hẵng đi, các con vừa mới trở về, mẹ đi làm chút thức ăn cho các con!”
Phù Thu Sinh cũng hiểu được càng ít người biết về việc Phù Đại trở về càng tốt, vì vậy nói với Trần Ngọc: “Không nên đánh rắn động cỏ, chuyện trong nhà mọi người đã biết, bên ngoài lại bị theo dõi, vẫn nên đợi quay lại rồi nói sau.”
Trần Ngọc chỉ phải từ bỏ, trong lòng không thể bình tĩnh lại.
Phù Đại cảm thấy rất có lỗi khi chứng kiến cảnh gia đình mình lâm vào cảnh túng quẫn, nhưng nếu để Tưởng Sở Phong đi lần nữa, cô càng không có cảm giác an toàn. Cô tiến lên ôm Trần Ngọc, cam đoan nói: “Con nhất định không sao đâu, mẹ đừng lo cho con!”
“Ai lo lắng cho con, hôi quá!” Trần Ngọc ghét bỏ một câu, nhưng không có đẩy cô ra.
Bà cũng biết để Phù Đại ở chỗ Thẩm Đạc an toàn hơn so với nơi này, trong lòng bất an về tình hình thành Việt Châu rối loạn. Đạn không có mắt, Phù Đại lúc trước chịu tai bay vạ gió, bà vẫn còn sợ hãi.
Vợ chồng Phù Thu Sinh nhìn hai người đi xuống lầu, theo dõi động tĩnh bên ngoài, sợ bọn họ kinh động đến đám người đang theo dõi.
Tưởng Sở Phong cũng không thể tìm ra tất cả các đường cống thoát nước ở mọi hướng trong thành Việt Châu, từ lân cận nhà họ Phù đi ra, một mực tìm cơ hội tránh thoát những kẻ điều tra trong thành. Phù Đại đi theo anh tìm nơi trốn, cảm giác giống như cùng nhóm người này chơi mèo vờn chuột, nếu không nghĩ đến tình huống của mình, thì trò này khá thú vị.
Đương nhiên, hai người sẽ không may mắn có thể một đường thông suốt, Tưởng Sở Phong còn phải động thủ.
Phù Đại vẫn biết anh có thân thủ, theo lời đồn đại đã sớm biết được anh là nhân vật lợi hại, nhưng từ khi bắt đầu quen biết lại không cơ hội thấy anh ra tay, hiện tại thật ra vô cùng thỏa mãn.
Phù Đại thấy anh giống như mũi tên nhọn, lao tới vặn cổ hai người, lưu loát nhảy lên đỉnh tường, cô há hốc miệng, nếu không bởi vì trường hợp này, thật muốn vỗ tay.
“Đi lên.” Tưởng Sở Phong vươn tay về phía Phù Đại đang sững sờ bên dưới.
Phù Đại nắm lấy cánh tay duỗi thẳng của anh, nhún chân hơi đạp một cái, đã dễ dàng bị kéo lên.
Ngõ nhỏ bên cạnh ngã tư đường, vừa vặn có vài chiếc xe chạy qua, bộ dáng chỉnh tề, hiển nhiên không phải người thường.
Tưởng Sở Phong cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, vừa quay đầu lại thấy Phù Đại đang nhìn thẳng vào chính mình, giơ tay vuốt ve đôi mắt cô, “Bị doạ choáng váng?”
Phù Đại liên tục lắc đầu, há liệng khoe khoang: “Cửu ca quá lợi hại!”
“Anh lợi hại chỗ nào?” Tưởng Sở Phong bị lời nói của cô làm cho buồn cười, đặt tay lên eo cô, không có ý tốt nhìn cô.
“Chỗ nào cũng lợi hại!” Phù Đại lúc này đã bị anh mê hoặc, lần đầu không bởi vì anh không đứng đắn thẹn quá hoá giận, thậm chí còn muốn chủ động bổ nhào về phía anh.
Tưởng Sở Phong nhướng mày, nhìn thấy trong mắt cô lấp lánh những vì sao, anh ngẫm lại xem trước đây mình có phải tạo sai hình tượng không, sớm biết cô khéo miệng như vậy, anh đã sớm sử dụng chút thủ đoạn.
Tưởng Sở Phong cúi đầu cắn một cái môi hồng của cô, nhe răng nhếch mép cười: “Em cũng thật biết chọn chỗ chọc ghẹo anh.”
Phù Đại không biết tại sao, nhưng thật lòng muốn tán thưởng anh.
Tưởng Sở Phong bất đắc dĩ xoa đầu cô, thấy ngã tư đường không có động tĩnh, mang theo cô băng qua vài mái hiên trước khi nhảy, mới từ bên kia nhảy xuống.
Khu nhà trọ gần căn hộ của Tần Cần có không ít người, bởi vì quan hệ với Thẩm Đạc mới không dám trắng trợn. Nhưng mà, nếu như Tưởng Sở Phong đi qua, e rằng vẫn sẽ bị phát hiện, lúc này đối phó thật sự là rất khó khăn.
“Tại sao chúng ta không dương đông kích tây?” Phù Đại đề nghị nói.
Tưởng Sở Phong không muốn cô mạo hiểm, một câu nhanh chóng không đồng ý.
Đang lúc Tưởng Sở Phong đang nghĩ muốn rút lui, một chiếc xe dừng ở trước mặt anh, cửa xe từ một bên mở ra, Thẩm Đạc khoanh chân ngồi trong xe, nâng cằm nhìn hai người bọn họ.
Phù Đại lập tức muốn hét lên “Thẩm thiếu soái cứu khổ cứu nạn”, vội đi theo Tưởng Sở Phong lên xe.
Thẩm Đạc nhìn thấy trước mắt một đôi vợ chồng khổ cực, không khỏi nhíu mày, hé miệng nói cái gì Phù Đại nghe không hiểu: “Xí nghiệp Tây Dược, 10%.”
Tưởng Sở Phong đợi hơi thở hòa hoãn trở lại, chợt nghe đến điều kiện của anh ta, không khỏi nghẹn ngào một chút, nhưng bắt buộc phải gật đầu đáp ứng, trong lòng thầm mắng đúng là ăn cướp ban ngày.
Xe của Thẩm Đạc tự nhiên không ai dám tra, cho nên có thể thuận thế lái xe vào tận cửa căn hộ.
Một tháng qua, trái tim Hàn Nguyên Thanh bị trói chặt cuối cùng cũng được buông lỏng, mắt thấy Tưởng Sở Phong đứng trước mặt mình tay chân đầy đủ, đàn ông bảy thước thiếu chút nữa kích động phát khóc.
“Được rồi, tôi còn chưa chết đâu cậu khóc tang cho ai!”
Hàn Nguyên Thanh nghe vậy, sụt sịt cái mũi, hai mắt vẫn đỏ bừng.
Tưởng Sở Phong vỗ vỗ bờ vai của anh ta, anh em hai người đều thở dài.
Hàn Nguyên Thanh không nghĩ tới Phù Đại thật sự có thể cùng cửu ca bôn ba xa như vậy, lập tức bội phục giơ ngón tay cái lên: “Cửu tẩu không hổ là người phụ nữ cửu ca coi trọng, thật là nữ trung hào kiệt!”
Tuy rằng Phù Đại cảm thấy hành trình rất vất vả, nhưng so với Tần Cần còn khá hơn, thật sự không tính là có bản lĩnh, cảm thấy Hàn Nguyên Thanh bỉ ổi, cắn môi giẫm chân anh ta một cái, ỷ vào Tưởng Sở Phong hung hăng trừng anh ta.
Hàn Nguyên Thanh thở hổn hển, không quên vuốt mông ngựa: “Một tháng không gặp, lực chân của cửu tẩu có tiến bộ!”
“Được rồi!” Tưởng Sở Phong một thân phong trần còn chưa chỉnh đốn, Phù Đại theo anh suốt chặng đường đã đủ mệt rồi, sau này còn phải đánh một trận ác liệt, bọn họ phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi hồi phục lại.
Hàn Nguyên Thanh cười cười, cũng không tiếp tục, giải thích tình hình thành Việt Châu qua một lần.
Động tĩnh nhà họ Hàn, Thẩm Đạc không rõ ràng lắm. Hai nhà hiện tại mỗi bên một phương, theo lý là nước sông không phạm nước giếng, tuy rằng nhà họ Hàn rõ ràng muốn tranh đoạt Hồng Môn, nhưng tư thái mấy ngày nay thật sự có chút kiêu ngạo, nếu không biết còn tưởng rằng Việt Châu lại đổi chủ, muốn nói bọn họ không có mưu đồ khác, Thẩm Đạc thật đúng là không tin.
“Bình Châu chia làm hai, ông Hàn có hiểu được đạo lí này hay không?”
Thẩm Đạc vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc người không phạm ta ta không phạm người, dù sao dĩ hòa vi quý còn hơn vô duyên vô cớ đưa tới nhiều tiếng oán than, kết quả này cũng không phải bản thân mình muốn, cho nên cho tới nay vẫn không có suy nghĩ nào khác với Bình Châu.
Hàn Nguyên Thanh nắm lấy mái tóc rối bù, râu ria xồm xàm, nhíu mày nói: “Xem ra ông ấy cậy mình còn sức khỏe, cảm thấy tôi ở Việt Châu bị áp bách, nên muốn bắt tôi về.”
Thẩm Đạc cảm thấy người nhà họ Hàn chính là cởi quần đánh rắm làm điều thừa thãi, lúc trước Hàn Nguyên Thanh đến Việt Châu cũng là chủ ý nhà bọn họ, hiện tại đang vui vẻ lại muốn kéo trở về? Sợ là còn muốn mang cả thành này về.
Ông già Hàn muốn bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ ở phía sau, Tưởng Sở Phong bị coi như như rùa trong chai, nhưng không ngờ lại là người khôn khéo, giỏi giang, Thẩm Đạc cũng không biết Tưởng Thành Lương lấy dũng khí ở đâu mà dám lột da hổ.