Có lẽ vì lý do đã mất một đứa bé nên biểu hiện của Phù Đại trong chuyện mang thai hơi gấp gáp, đặc biệt là sau khi đã điều dưỡng một khoảng thời gian rồi mà cơ thể vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Cô chạy đến Linh Thảo đường mấy chuyến, thầy thuốc nói cơ thể của cô rất khỏe, không có bất cứ vấn đề gì.
“Chẳng lẽ không phải do mình có vấn đề?” Phù Đại nằm ở trong chăn, không ngừng suy nghĩ lung tung.
Tưởng Sở Phong đi ra khỏi phòng tắm, thấy cô vẫn còn lười biếng quấn mình trong chăn thì đi đến trước giường đưa tay phủ lên tấm lưng trần trùng trục của cô.
“Buổi chiều anh phải sang nhà máy mới xem một chút, có thể sẽ về trễ.”
“Vậy anh có về ăn cơm không?”
Cô vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói hơi khàn khàn, mềm mại khiến người ta vui vẻ. Tưởng Sở Phong nghe thấy thì không thể không cúi người xuống, chiếm lấy môi thơm của Phù Đại, làm việc mình yêu thích mỗi ngày không biết chán.
Một cái hôn nồng nhiệt khiến cho chút không khí lạnh buổi sáng hóa thành hơi nóng, Phù Đại trở mình, đang định quấn chân lên thắt lưng của anh trong vô thức thì lại thấy anh rút lui.
Phù Đại chống nửa người dậy, ánh mắt mê ly vẫn chưa nguôi ngoai.
Tưởng Sở Phong mổ xuống cánh môi xinh đẹp đang dâng lên của cô rồi mới nói bằng giọng khàn khàn: “Anh sẽ cố gắng về ăn cơm chiều với em.”
Phù Đại ngơ ngác gật đầu, nhìn anh mặc áo khoác ra khỏi cửa, còn mình thì tiếp tục nằm trên giường nửa ngày rồi mới sột soạt ngồi dậy, cô mặc cái váy ngủ vào rồi đi đến trước gương to.
Phù Đại chút thì sờ mặt chút thì ưỡn ngực vểnh mông trước cái gương lớn chạm đất, cuối cùng cô nhíu mày lầm bầm: “Cũng còn ổn mà… không có béo lên.”
Phù Đại càng nghĩ càng không rõ, dường như Tưởng Sở Phong đã bớt hứng thú với cô rất nhiều thì phải? Cho dù là đêm qua thì anh cũng chỉ lướt qua rồi thôi, đi ngủ từ rất sớm. Lúc đầu cô còn cho rằng anh sẽ không thể kìm nén được vác súng ra trận lần nữa nhưng thật không ngờ vậy mà anh lại rút lui, chẳng lẽ… anh không được sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Phù Đại càng không ngừng nghĩ về phương diện đó, nếu như so sánh cẩn thận thì quả thật thể lực gần đây của Tưởng Sở Phong không thể sánh bằng ngày xưa.
Phù Đại cắn môi, không ngây ngốc ở đây nữa, cô rửa mặt rồi thay đồ ra ngoài.
Buổi tối, Tưởng Sở Phong từ chối xã giao ở bên ngoài, chạy về nhà ăn cơm với Phù Đại, ngồi vào bàn anh thấy trước mặt toàn là kỷ tử hầm thịt dê, canh thịt dê củ cải, và cả các loại thức ăn bồi bổ, đuôi lông mày của anh không khỏi chậm rãi nhướng lên, nhìn về phía Phù Đại còn đang không ngừng bận rộn trong bếp.
“Đại Đại.”
Phù Đại đáp một tiếng rồi lại bưng một cái nồi ra, vừa múc ra chén vừa nói: “Anh húp một chén cháo trước đi, mấy món còn lại cũng sắp xong rồi.”
“Em còn mời ai đến nữa sao?”
“Không có.” Phù Đại thắc mắc sao anh lại hỏi như vậy.
Tưởng Sở Phong nhìn cả bàn đầy thức ăn, anh lật khắp não cũng không nhớ ra được hôm nay là ngày đặc biệt gì.
Phù Đại bưng món ăn cuối cùng lên, Tưởng Sở Phong nhìn thấy thịt dê băm trong đó thì hơi khựng lại.
“Sao món nào cũng là thịt dê vậy?” Tưởng Sở Phong thắc mắc nhíu mày lại.
“Thịt dê là thứ tốt mà, rất bổ.” Phù Đại nói xong thì gắp cho anh một miếng thịt rồi mút đũa của mình nhìn anh.
Thịt dê được hầm rất vừa, vào miệng thơm ngát, quả là món ăn không tồi, nhưng nếu như cả bàn đều là nó thì có bao nhiêu bụng cũng ăn không vô.
Tưởng Sở Phong lần lượt nếm thử từng món, ngoại trừ món trứng chiên rau hẹ thì không còn chút màu xanh của rau nào, anh uống thêm một chén canh nữa thì đã thấy no nhưng thức ăn trên bàn vẫn còn dư hơn phân nửa.
Trái lại bản thân Phù Đại không có ăn bao nhiêu, cô vẫn còn đang không ngừng gắp thêm vào chén của anh.
“Anh ăn thử món thịt dê kho này đi, em vừa mới học từ mẹ đó.”
Tưởng Sở Phong chỉ cảm thấy mình đã no đến sắp tràn ra khỏi cổ họng, hơn nữa những món này quá bổ, nếu như anh ăn nhiều thì không phải sẽ chảy máu mũi cả đêm sao.
Tưởng Sở Phong nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô thì lập tức biết được trong lòng cô có giấu chuyện gì đó, cầm đũa một lát nhưng thật sự không còn bụng để chứa, anh bóp tay của cô: “Anh thấy đêm nay em có gì đó không ổn, nói đi, bản thân lại suy nghĩ lung tung gì nữa rồi?”
“Đâu có.” Ánh mắt của Phù Đại do dự, không chịu thừa nhận.
“Để anh đoán xem.” Tưởng Sở Phong chống cằm, anh liếc mắt nhìn lướt qua thức ăn trên bàn: “Không phải bổ thận thì là tráng dương, Đại Đại đang nghi ngờ anh không được hay sao?”
Đột nhiên bị anh nói trúng tim đen nên Phù Đại hơi chột dạ, cô lập tức đứng dậy định thu dọn chén đũa: “Nếu như anh đã ăn no rồi thì em dọn xuống đây.”
Lòng bàn tay của Tưởng Sở Phong đè xuống, bàn tay đang tóm lấy cô không có buông ra, sau đó kéo về phía mình, ôm cô vào trong lòng: “Nếu như muốn nói đến thứ bổ nhất thì làm gì có món nào vượt qua được ‘Thịt dê’ có sẵn.”
Phù Đại còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh khiêng lên trên vai rồi đi lên lầu.
Mặc dù đây là kết quả mà mình mong đợi nhưng Phù Dại vẫn vô thức vùng vẫy một hồi.
Vào trong phòng, Tưởng Sở Phong ném Phù Đại lên giường rồi lập tức đè xuống. Phù Đại cười vài tiếng, cô vươn tay ôm lấy cổ của anh, tỏ ra vô cùng dịu dàng.
Tưởng Sở Phong nhào nặn người trong ngực hôn đến ngất ngây, sau đó anh nghiêng người thở hổn hển vài cái rồi bất động.
Cổ áo của Phù Đại mở toang ngồi dậy, nhìn thấy anh như vậy thì lo lắng thốt lên: “Không phải anh thật sự không được đấy chứ?”
Tưởng Sở Phong khựng lại một cái rồi trở tay vỗ một cái lên cái mông đầy đặn của cô, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi.
Phù Đại xoa xoa cái mông của mình, vừa ấm ức vừa bối rối bĩu môi.
Tưởng Sở Phong nhìn cô thở dài rồi để cô ngồi vào trong lồng ngực của mình: “Cơ thể của anh không có vấn đề gì cả.”
Phù Đại nghe xong thì nghĩ nếu như thân thể của anh không có vấn đề gì vậy là do anh thật sự không còn hứng thú với cô nữa sao? Nghĩ đến đây, Phù Đại càng uất ức đến muốn rơi nước mắt.
Phù Đại xoa xoa cái mông của mình.
“Em đang nghĩ ngợi lung tung gì thế!” Tưởng Sở Phong trông thấy ánh mắt của cô thì biết ngay là cô lại suy nghĩ lung tung nữa rồi, anh không khỏi vỗ cô thêm một cái.
“Vậy anh…” Phù Đại co đầu gối lại, liếc nhìn nửa người dưới của anh một cái.
“Chẳng qua anh cảm thấy là chúng ta không nên xem việc này như nhiệm vụ tạo người thôi.” Tưởng Sở Phong sắp xếp lại từ ngữ rồi nói ra suy nghĩ của mình.
Cá nước thân mật vốn là chuyện vui sướng, đối với những người yêu nhau thì nó càng là chất xúc tác hâm nóng tình cảm, nhưng nếu chỉ hoàn thành nó như một nhiệm vụ thì sẽ khiến Tưởng Sở Phong cảm thấy kém thích thú hơn.
Đối với Tưởng Sở Phong mà nói thì có con hay không cũng không phải là chuyện gì to tát nhưng nếu như đây là mong muốn của Phù Đại thì anh sẽ bằng lòng dốc sức phối hợp. Chỉ là mấy ngày nay anh nhìn thấy Phù Đại gấp gáp, anh sợ cô sẽ càng ngày càng để ý mà khiến cho bản thân lo âu.
Phù Đại nghe anh nói xong thì nghĩ lại một chút rồi cúi đầu tóm lấy cúc áo sơ mi trước ngực anh, nhỏ giọng lúng túng: “Thật xin lỗi… A!”
Phù Đại còn chưa nói dứt lời thì trên mông đã ăn thêm một bàn tay của anh, cô không khỏi tức giận nhìn anh.
“Ngốc hết chỗ nói!” Tưởng Sở Phong gõ vào trán của cô, anh cực kỳ không thích nghe cô nói những thứ này.
Phù Đại phồng má lên, nắm chặt cổ áo mở phân nửa của anh thuận thế đè anh lên giường.
Tưởng Sở Phong nhất thời không cảnh giác nên bị cô chiếm ưu thế. Anh nhìn Phù Đại đang giạng chân bên hông của mình, đôi mắt u ám hơi nheo lại, không hiểu sao con dê nhỏ này lúc thế này lúc thế kia, đây là đang xù lông sao?
“Để cửu ca uất ức lâu như vậy là lỗi của em, hôm nay – xem như là đền bù.”
Tưởng Sở Phong cười nhạt không nói gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai tay cô đang chậm rãi vòng quanh bụng dưới của mình, nơi đó đã không thể kiềm chế được mà căng phồng lên.
Phù Đại cảm giác được anh vẫn phản ứng thành thật như cũ thì cười khúc khích.
Tưởng Sở Phong xê dịch cái mông nhỏ của cô về phía thứ to lớn kia của mình, thong thả thở ra một hơi, trong giọng nói đã nhuốm đầy ham muốn: “Vậy Đại Đại phải cố gắng đền bù đó.”