Quốc Sư Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 135: C135: Thần tiên tỷ tỷ tặng tỷ hoa



Thúy Hoa thấy Nhị Cẩu Tử không chịu ra, nhìn Thượng Quan Yên Uyển cười cười xin lỗi, lại bước nhanh đi đến chỗ Nhị Cẩu.

“Nhị Cẩu, mau ra đây, không phải sợ đâu, những người đó đã cứu mạng con, là người tốt.”

Nhị Cẩu nghe được nàng ta cổ vũ, lại lần nữa đem đầu lộ ra, tay nhỏ run rẩy, tiếp nhận kẹo hạt dẻ trên tay Đông Âm.

Đông Âm cong cong hai hàng lông mày, nhấp môi cười.

“So với lần trước thì đã mập lên chút rồi, vẫn là như này đáng yêu hơn.”

khóe miệng Thúy Hoa cũng mang theo vui mừng cười, trìu mến mà nhìn Nhị Cẩu.

“A, từ lần trước xảy ra chuyện đó, hai vợ chồng chúng ta dù bận bịu thế nào cũng đều đem hắn mang theo bên người.

Lúc mệt, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của hắn, mọi mệt mỏi liền tan biến sạch.

Trước kia lại không phát hiện ra, để làm lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Nếu không luôn để hắn một mình tại sân sau hậu viện, Nhị Cẩu sẽ không sợ người lạ như vậy chứ?

Liệu nó có giống như những đứa trẻ khác, sẽ ăn nói hùng hồn rồi không, đều là hai chúng ta sai rồi.”

Nói tới đây, từng giọt lệ rơi khóe mắt theo những đường cong trên gương mặt chậm rãi chảy xuống.

Thượng Quan Yên Uyển yên lặng nhìn Thúy Hoa rơi lệ, ánh mắt chợt lóe lên, lại nhìn về phía Nhị Cẩu, khóe miệng cố gắng cong lên một nụ cười nhẹ.

Nhị Cẩu sửng sốt, như bị nụ cười kia hút hồn, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy.

Cậu ta bỗng nhiên từ đằng sau Triệu Đại Hữu bước lên một bước, cầm bông hoa đào đưa qua.


“Thần tiên tỷ tỷ, đệ tặng tỷ hoa này.”

Thượng Quan Yên Uyển dường như ngẩn ra, đôi mắt chớp chớp, theo bản năng duỗi tay đón nhận bông hoa đào, cất giọng ôn nhu nói, “Cảm ơn.”

Thu Khinh cùng Đông Âm liếc nhau, từ trong mắt thấy được sự kinh ngạc.

Nhị Cẩu nhỏ như vậy làm thế nào lại biết thân phận nữ nhi của công chúa?!

Không chỉ hai người kinh ngạc, Triệu Đại Hữu cùng Thúy Hoa cũng bị hành động đó của Nhị Cẩu dọa tới hoảng sợ.

Sau khi hồi phục tinh thần, nước mắt của Thúy Hoa chảy càng dữ dội, che miệng, nghẹn ngào không nói được.

“Nhị Cẩu từ khi khỏi bệng đến giờ, đây là lần đầu tiên chủ động nói chuyện với người khác.

Thật cảm ơn ân nhân, nếu không phải vì người, chúng ta suýt nữa đã cho rằng trong người Nhị Cẩu vẫn còn bệnh!

Hu hu, người thật là một vị đại ân nhân của nhà chúng ta.”

Trong lồng ngực Triệu Đại Hữu còn ôm mấy cuộn vải, một mình đứng ở nơi đó, cũng ứa lệ không ngớt.

Chỉ có Nhị Cẩu cái gì cũng không hiểu, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.

Cậu ta từ trong túi giấy lấy ra một viên kẹo hạt dẻ nóng hầm hập, lại đưa qua.

“Thần tiên tỷ tỷ, cho tỷ kẹo hạt dẻ nè.”

Trong tay Thượng Quan Yên Uyển cầm hoa đào, có chút kinh ngạc.


Cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ gầy, lòng bàn tay nâng một viên kẹo hạt dẻ tròn tròn, do dự không biết có nên đưa tay đón nhận hay không.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ ăn qua loại đồ ăn vặt bán hàng rong như thế này.

Nhìn đến cặp mắt đen láy, thuần khiết như mặt trăng trong hồ, tràn đầy chờ mong ấy, tâm tư Thượng Quan Yên Uyển dao động không đành lòng đem sự chờ mong ấy đánh vỡ, duỗi tay đem viên kẹo hạt dẻ cầm lên, khóe miệng lại lần nữa nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng.

“Cảm ơn đệ, Nhị Cẩu.”

Nhị Cẩu há mồm cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh như gạo nếp, trong mắt lóe lên ánh sáng, giống như đom đóm lúc ban đêm.

Thu Khinh cùng Đông Âm thấy Thượng Quan Yên Uyển duỗi tay đón nhận kẹo hạt dẻ, kinh ngạc đến mức tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài!

Bên này mấy người biểu hiện khác nhau, bên kia truyền đến một giọng nói trầm vang lên.

“Bà chủ, cho một phần hoành thánh mang đi.”

Thượng Quan Yên Uyển theo bản năng quay đầu nhìn lại, đã thấy rõ bộ dạng người kia, trong mắt lóe lên một tia sáng rồi biến mất.

Triệu Đại Hữu cùng Thúy Hoa đồng thời quay đầu nhìn lại, trong mắt đều sáng ngời.

Thúy Hoa nhìn hắn cười nhạt nói, “Là Lâm tú tài ư, lại đây mua hoành thánh cho nương tử à.”

Lâm tú tài mặc một thân áo dài màu xanh đá, thoạt nhìn có chút đơn điệu, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, thanh âm cũng trầm thấp.

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.

“Ưm, hôm nay là tết Thanh Minh, nương tử nói muốn ăn hoành thánh nhà ngươi.”


Thúy Hoa chà xát tay, nhìn mấy người Thượng Quan Yên Uyển cười cười xin lỗi.

“Ân nhân, các người trước hết ngồi xuống đi đã, ta đi rất nhanh sẽ trở lại.”

Dứt lời, lại quay đầu nhìn về phía Triệu Đại Hữu, dặn dò nói, “Đại Hữu, ông đem đồ vật đưa đến ra sau hậu viện rồi nhanh qua phụ giúp.”

Triệu Đại Hữu gật gật đầu, quay qua hành lễ với Thượng Quan Yên Uyển, xoay người đi tới sau hậu viện.

Thu Khinh đánh giá Lâm tú tài trên dưới vài lần, mày nhíu lại, thấp giọng nói, “Chủ tử, chúng ta…”

Thượng Quan Yên Uyển duỗi tay ngăn cản nàng lại, quyết đoán nói, “Chúng ta đi thôi.”

Thu Khinh ngầm hiểu, lập tức nói với Thúy Hoa, “Thúy Hoa, các ngươi lo làm trước đi, chúng ta còn có việc, phải đi trước đây.”

Thúy Hoa cuống quít ngẩng đầu, nôn nóng hỏi, “Ân nhân, các người không ở lại ăn chén hoành thánh sao? Xong ngay rồi đây.”

Thu Khinh lắc đầu, “Chúng ta còn có việc phải làm, lần sau lại đến ăn vậy.”

Thúy Hoa hơi có chút mất mát gật gật đầu, “Ừm, vậy ân nhân đi nhanh kẻo trễ, lần sau nhớ tới.”

Thu Khinh nhìn nàng ta cười nhạt một tiếng, đỡ Thượng Quan Yên Uyển xoay người rời đi.

Đông Âm duỗi tay xoa đầu Nhị Cẩu, cười nói một câu.

“Nhị Cẩu, đệ phải ngoan ngoãn nha, phải nghe lời mẫu thân cùng cha, chúng ta lần sau sẽ lại đến thăm đệ.”

Nhị Cẩu lưu luyến không rời mà nhìn Thượng Quan Yên Uyển liếc mắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhăn rúm lại, nhỏ giọng mà nỉ non một câu.

“Thần tiên tỷ tỷ.”

Thượng Quan Yên Uyển nghe được lời cậy ta nói, bước chân hơi dừng, xoay người lại, chậm rãi đi đến bên người cậu ta.


Nàng học theo dáng vẻ của Đông Âm, có chút vụng về mà sờ sờ đầu cậu.

“Ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân, về sau có rảnh lại đến thăm đệ.”

Mắt Nhị Cẩu lộ ra vui mừng, đáy mắt ánh lên một tia sáng, bên môi ý cười xán lạn.

“Vâng, đệ sẽ đợi tỷ, thần tiên tỷ tỷ.”

Thượng Quan Yên Uyển nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, đáy lòng mềm nhũn, lại sờ soạng hai má, mới xoay người rời đi.

Khi quay người lại, ánh mắt lại liếc nhìn về hướng của Lâm tú tài vài lần, đôi mắt mang theo sắc cười liền tối sầm xuống.

Vừa lên xe ngựa, bàn tay Thu Khinh đặt ở đầu gối, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Yên Uyển vài lần.

Thượng Quan Yên Uyển nhận thấy được ánh mắt nàng ta, nhàn nhạt nói, “Thu Khinh, ngươi muốn hỏi gì?”

Thu Khinh nhìn nàng xấu hổ cười, nói, “Công chúa, không biết có là ta ảo giác hay không, ta cảm thấy Lâm tú tài có vấn đề. Nói như thế nào nhỉ? Đúng rồi, lần trước chúng ta nhìn thấy hắn ở đây, sắc mặt của hắn còn rất hồng hào, cả người cũng vẫn rất có sinh khí.

Nhưng lần này gặp lại, hắn dường như biến thành một nguời khác vậy, sắc mặt tái nhợt, một chút tinh thần đều không có, thật giống như lâu rồi không ngủ.

Còn một chuyện nữa, không biết có phải ta nhìn nhầm hay không, ta cảm giác dáng đi của hắn có chút quái dị, chẳng lẽ là bị thương ở chân ư?”

Đông Âm vừa nghe lời này, hai mắt trợn tròn.

“Thu Khinh, nếu không phải ngươi nói, ta cũng không để ý tới.

Ta còn tưởng rằng không phải là người lần trước, liền không nghĩ nhiều, nghe ngươi nói như vậy, cẩn thận ngẫm lại một chút, thật sự đúng là như vậy rồi.

Mới không có bao lâu mà hắn như biến thành người khác vậy! Mắt hắn thâm đen một mảnh, đôi mắt cũng không có thần, không phải là mắc bệnh đó chứ?”

Mày Thượng Quan Yên Uyển nhăn lại, ánh mắt u ám, thập phần chắc chắn mà phun ra bốn chữ.

“Không phải bị bệnh.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.