Bên trong phủ quốc sư, ban công đình các đều được trạm trỗ hết sức hoa lệ, liếc mắt một cái nhìn lại hành lang gấp khúc, lan can tinh sảo là dùng bạch ngọc thượng đẳng mà chế tác thành.
Bên cạnh lan can là các cây đại thụ chọc trời, bóng râm mát rượi gió thổi nhè nhẹ, trên đại thụ dây leo chằng chịt, u nhã thanh tĩnh lại điểm xuyến thêm mấy đóa hồng đóa cúc, tăng thêm hơi thở náo nhiệt, cảnh sắc đan xem làm dậy nên hứng thú, làm cho người ta giống như gột rửa bụi trần, tâm tình rực rỡ hẳn lên.
“Quốc sư, thánh chỉ tới, tiếp chỉ đi thôi.”
Phía ánh sáng một người chân trần chạy vào, mày rậm mắt to, bên dưới miệng râu mọc tua tủa, nhìn kỹ mới thấy giống như là được dán lên.
Làm thiếp thị của Quốc sư, A Lang luôn đem lời nói của chủ tử tôn sùng như thánh chỉ, lúc Quốc sư nói nam nhân phải có râu thì mới giống nam tử hán, hắn không có râu nên lo muốn chết, sau đó không biết lấy ở đâu ra mấy sợ lông, sơ sài dán lên cằm, mà keo kia cũng cố tình không chịu dính, hắn chạy một đường, chảy chút mồ hôi, râu kia liền rớt hơn phân nữa.
Mà nam nhân được xưng là Quốc sư, tuổi ước chừng hai, ba mươi, khí vũ hiên ngang, dáng người cao to, mặc một bộ trường sam bạch nguyệt nha, bên ngoài khoát áo lông sói, ngọc thụ lâm phong cũng không thể hình dung phong thái này, cuồng dã khí phách cũng khó có thể nói lên khí thế của hắn. Hắn nhìn bàn chân đang đạp lên tuyết của A Lang làm một cái khẩu hình miệng.
A Lang a một tiếng kêu lên, “Ta lại quên, quốc sư.”
“Giả trang con người cũng nên giả cho giống một chút, ngươi đi chân trần trong tuyết như vậy, không phải là kẻ nghèo rớt mồng tơi, thì chính là —— không phải con người .”
A Lang vẻ mặt đau khổ nói: “Quốc sư, ta mang không quen a, hài kia hảo chật, cố đi rất khó chịu.”
“Chờ ngươi bị phát hiện không phải là người, bị người ta giết chết, bụng xuyên một cái lỗ, đầu bị treo lên, khi đó liền sẽ không khó chịu.”
Cảnh tượng vô cùng máu me, hắn lại vừa nói vừa cười.
Bên cạnh hắn là một mỹ nhân vận y sam màu hồng, bên ngoài khoát thêm áo lông cáo trắng tinh.
Nàng cười khúc khích, che miệng: “Quốc sư đại nhân, thật độc võ mồm.”
Cách ăn mặc càng làm tôn lên sự dịu dàng và quyến rũ của nàng, cùng tuấn mỹ quốc sư đứng chung một chỗ, tựa như trời sinh một đôi.
“Đúng rồi, quốc sư đối xử với ta là xấu nhất, rõ ràng nói qua ta đi theo hắn sẽ không lo ăn không lo mặc, cũng không lo bị người khác phát hiện ta không phải là người.”
Quốc sư hừ một tiếng, “Áo khoát trên người ta đã cũ rồi, đang chờ da của ngươi để đổi một bộ mới, ngươi chết càng sớm, ta đổi được càng mau, tại sao không làm.”
A Lang nghe được cả người kinh hãi, lập tức quỳ xuống khóc ròng “Quốc sư, tha mạng nha, ta về sau nhất định mang hài, cũng sẽ ăn rau xanh, sẽ không chỉ ăn thịt, nhìn đến thịt tươi sẽ không liền cắn, ít nhất cũng đợi cho không có người mới…”
Hắn bên này đau khổ thề, nữ tử bên kia cười đến thắng lưng không thẳng nổi.
Nàng sớm biết đôi chủ tớ này không phải là người, nhưng nàng không thèm để ý, có thể lên đến vị trí kinh thành đệ nhất danh kỹ, lòng can đảm và sự hiểu biết của nàng đương nhiên không hề tầm thường.
Mà quốc sư chỉ thưởng cho A Lang một cái liếc mắt xem thường, liền cất bước đi vào đại sảnh.
Vừa thấy được hắn, thái dám truyền chỉ liền mỉm cười, ai lại không biết quốc sư pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng. Lần trước Hoàng Thượng đau bụng như bị ai xé, còn mộng thấy có yêu tinh cắn ruột mình, các thái y đều vô phương, tiền nhiệm quốc sư cũng bó tay không có biện pháp, triều đình một phen sương mù dày đặc, quốc sư như là chân không dính đất đạp bóng đêm mà đến.
“Ngô đi ngang qua kinh thành, thấy đế tinh bị mây đen che phủ, e rằng trong cung có loạn, không phải phúc của muôn dân thiên hạ, bởi vậy mới tùy tiện tiến đến, ở cổng thành phía nam, trước hết quật ba thước đất tìm ra ma vật, sau đó thiêu hủy, hoàng thượng sẽ không thuốc mà khỏi.” Nói xong liền phiêu nhiên nhi khứ (theo gió mà đi).
Thủ vệ hoàng thành truyền báo, Hoàng Thượng hoảng hốt, nghi là tiên nhân truyền lời, liền hạ lệnh quật ba thước đất, thực sự thấy được một bộ da quái vật, khi đốt cháy còn phát ra thanh âm thê lương quái dị, sau đó Hoàng Thượng quả nhiên không còn đau bụng, lập tức phái binh lính đi tìm người, cũng hạ thánh chỉ muốn người này kế nhiệm vị trí Quốc sư.
Quốc sư khi đó nói mình không tên không họ, không cần quan to chức hậu, Hoàng Thượng cảm động và nhớ mãi ân tình này, cũng không ép buộc hỏi ra danh tính của hắn, vả lại chính miệng hứa hẹn hắn không cần quỳ lại chi lễ, quốc sư mới miễn cưỡng mà tiếp thu hoàng ân, việc này đủ thấy Hoàng thượng có bao nhiêu coi trọng hắn. Chính là chỉ ý ngày hôm nay, dù là quốc sư thần thông quảng đại, cũng chưa chắc là làm được nha.
“Quốc sư nghe chỉ, hoàng thành bốn phía ôn dịch hoành hành, Hoàng Thượng hạ chỉ, muốn quốc sư lo liệu một pháp sự giải trừ thiên tai, nếu cần thiết, tùy ý phân công lễ bộ.”
“Ngô ban đêm nhìn ngắm tinh tượng, đã biết cách phòng tránh ôn dịch lần này, duy chỉ còn chờ một quý nhân vào thành, thì tai nạn sẽ được hóa giải, xin mời công công cứ như thế mà hồi báo lại Hoàng thương.”
“Quý nhân này là người nào, có cần dán hoàng bảng tìm kiếm hay không?” Thái giám truyền chỉ chưa bao giờ nghe nói chuyện lạ như vậy, lập tức xin chỉ thị.
Vén tóc, quốc sư nho nhã nói: “Ta đã ba năm không gặp người này, không biết hắn còn sống hay đã chết, cũng không biết bây giờ diện mạo ra sao, lại càng không biết thân thế của hắn, không bằng cứ viết như vầy trên hoàng bảng đi.”
Thái giám truyền chỉ dựng thẳng lỗ tai, chỉ nghe thanh âm quốc sự oang oang từng âm từng chữ rõ ràng.
“Đóng băng ba thước, phong ấn ba năm, ta nay là quốc sư, tìm ngươi Nguyệt Quý. Ôn dịch giải quyết thế nào, tâm ngươi sáng tỏ. Một ngày không thấy, dịch chết trăm người, hai ngày không thấy, dịch chết ba trăm, mười ngày không thấy, kinh thành chết hết.”
Thái giám truyền chỉ hầu hạ trong cung đã lâu, cho dù gặp qua không ít sóng to gió lớn, nghe tới câu cuối cùng này sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, chảy mồ hôi lạnh.
“Lời như thế mà dán ở hoàng bảng, không khéo làm cho bách tính khủng hoảng.”
Quốc sư khóe miệng mỉm cười, “Nếu không viết nghiêm trọng một chút, quý nhân kia sẽ không xuất hiện, hắn có thể tiêu biến hơi thở của chính mình, làm cho ai cũng không thể tìm ra được, thực làm người nôn nóng, hận không thể đem hắn…” Mổ bụng phanh thây, xé nát máu thịt mới có thể hơi giải trừ được mối hận trong lòng.
Nhưng khi nhìn đến dáng vẻ kinh hoàng của thái giám truyền chỉ, hắn cười cười, sửa lại lời nói: “Thôi thì, không nên để dân chúng lo lắng hoảng sợ, đoạn cuối cùng liền viết mười ngày không thấy, Quốc sư nhắc nhỡ cho hắn đừng quên, lúc trước ở chung, tình trạng của dã thú trong núi.”
Năm đó trong núi bọn dã thú kia chính là bị hắn không thèm để ý lạm sát kẻ vô tội, đây là nói ẩn, cũng đủ cho Nguyệt Quý hiểu được, hắn dù có giết toàn bộ người trong kinh thành cũng không một chút chần chờ.
Thái giám truyền chỉ tuân lệnh hồi cung phục chỉ.
Quốc sư trở lại hậu viện, mỹ mạo nữ tử kia đã trần truồng tựa vào trên tháp, nàng diễm mị vô hạn, mày liễu cong lên, “Chuyện gì vui vẻ như vậy?”
Hắn đem nàng đặt ở dưới thân, vuốt ve cơ thể tiêu hồn kia, nghe thanh âm mềm mại yêu kều, một bên trả lời: “Rốt cuộc cũng sắp đến lúc ta gặp được đệ nhất đối thủ trong cuộc đời, dạy ta biết như thế nào là không vui?”
“Ngươi, ngươi là nói nam tử tên ….Nguyệt Quý …”
Dưới thân nam tử, ý thức của nàng bắt đầu tan rã, thở gấp vô lực. Hắn tinh lực hơn người, một đêm không biết mỏi mệt, nam tử có được tinh lực, ma lực, cùng mị lực như thế, nếu không phải thiên hạ đệ nhất danh kỹ nàng, thì còn ai có thể thỏa mãn hắn đây?
“Nghe này, Vũ Y, hắn sẽ tới, ta đã uy hiếp giết sạch người trong thiên hạ, hắn nhất định sẽ tới.”
Hai mắt Quốc sư bắn ra lệ quang, bàn tay vuốt ve khuôn ngực tuyết trắng, thân thể tuyệt vời đang yêu kiều nằm dưới thân hắn rên rĩ kia, là thứ đủ khiến cho nam tử khắp thiên hạ này nguyện ý tán gia bại sản, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại bình thản vô vị.
Nam nữ giao hoan chỉ là vì phát tiết tinh lực trên người, làm thân thể vui sướng bất quá cũng chỉ là một công việc thôi.
Hết thảy những điều này đều là do Nguyệt Quý dạy hắn, đọc sách của y, hắn biết được quy luật vận hành của nhân gian: hoàng đế, triều thần, địa vị cao thấp của dân chúng, mà hiện tại hắn sẽ dùng quy luật này bức Nguyệt Quý phải xuất hiện, hắn là quốc sư, hắn sẽ dùng thế lực bức y phải ra mặt.
Người dưới thân thiên kiều bá mị, quyến rũ phóng đãng lại không gây cho hắn một chút kích động, nhưng chỉ cần nghĩ tới gương mặt khô vàng của Nguyệt Quý, thắt lưng chỉ cần một cơn cuồng phong là có thể bẻ gãy, một trận hưng phấn liền nảy lên.
Hắn sẽ đến!
Nguyệt Quý sẽ không trơ mắt nhìn hắn sát hại mấy vạn người, một người từng thiện tâm may vá các động vật bị giết hại, ngay cả khi ánh mắt có lạnh như băng, hành động có rất quyết tuyệt, cũng sẽ không ngồi yên xem mọi người trong kinh thành bị giết hết.
Hắn đối với kế sách của mình tuyệt đối tin tưởng.
Có khi, vận mệnh đúng là tàn khốc như thế.
Ngày xưa, y cố gắng ở tại thế gian tàn khốc này tìm lấy một con đường sống, đổi lại chính là, một con đường chết không hơn không kém.
Hiện giờ chỉ muốn bình thản chờ đợi cái chết, chờ độc chú trong người phát tác, xâm nhập vào cơ thể rồi chết đi, vậy mà vận mệnh lại không cho y được bình yên biến mất, nhìn thấy hoàng bảng ngự lệnh, lại nhớ đến tên ma thú không biết tên kia, khóe miệng y không khỏi nhấc lên một mạc cười khổ.
Lúc đó, vì người kia mà y không thể chết được!
Y muốn sống để trở về gặp nàng.
Cho nên y dốc hết khả năng để sinh tồn, trời đất chứng giám, lúc đó y cũng không tự tin có thể phong ấn được ma thú kia, sau ba năm ma thú phá hủ mà ra, lại biến hóa thành quốc sư đương triều.
Ma thú kia thông minh tuyệt đỉnh, lại ẩn sau quyền lực của triều đình và dân chúng, còn khiến triều đình dán hoàng bản truy tìm y.
Ma thú không phải là người, nhưng có tâm cơ trí tuệ lại còn hơn con người gấp trăm lần.
Hắn nói mình làm cho hắn kinh ngạc không thôi, sao hắn không nghĩ cũng đã làm cho mình kinh ngạc nan giải!
Nguyệt Quý lên đường nhập kinh, khi y nắm lấy khuyên cửa Quốc sư phủ mà gõ, ma thú kia giống như sớm đã biết y sẽ đến, vừa mới gõ có một cái, hắn liền mở ra đại môn, khẩn cấp, mừng rỡ mà đón y vào, tựa như nghêng đón bạn thân đã lâu không gặp.
“Ngươi đã đến rồi, Nguyệt Quý!”
Nhìn vào mặt y, quốc sư hưng phấn đến trái tim kinh hoàng. Đúng thật là Nguyệt Quý, không phải ảo tưởng mà ba năm qua mỗi ngày, mỗi đêm hắn đều mơ thấy.
“Ta đến đây, ma vật.”
Nguyệt Quý ngẩng đầu lên, bởi vì ảnh hưởng của độc chú, thân thể y cơ hồ không có phát dục, vẫn là bộ dáng ba năm trước, duy trì thân thể của thiếu niên, chỉ có đều là càng gầy hơn xưa.
“Ai, ngươi rất gầy, như vậy không thể ăn nha.”
Nhìn y thân mình gầy trơ cả xương, quốc sư chép miệng, hoàn toàn không kiêng kị mở miệng nói muốn ăn thịt y, bởi vì đầu óc hắn vốn đã chứa đựng suy nghĩ làm cách nào xé rách y, nếm hết máu thịt của y, máu của Nguyệt Quý nhất định ngọt tựa như rượu nguyên chất, sẽ làm hắn uống một hơi rồi muốn ngừng mà không được.
“Đem xương hầm canh, hẳn là cũng không tệ lắm.”
Nguyệt Quý lạnh nhạt đáp lời, giống như đang nói không phải là thân thể cùng sinh mệnh của y, trên đường lên kinh, y cũng hiểu được ma thú hung ác này tìm mình để làm gì.
Không phải giết y rửa sạch sĩ nhục thì còn là gì, mà mệnh của y cũng như ngọn đèn trước gió, chết bởi độc chú trong người, hay chết trong tay ma thú, có gì khác nhau đâu?
Con người khó tránh khỏi cái chết, bất luận là phú quý nghèo hèn, là hoàng để cũng được, ăn mày cũng thế, cuối cùng cũng về với cát bụi!
Có lẽ ma thú một trảo giết y, so với việc chịu đựng độc chú phát tác đau đớn tốt hơn nhiều.
Y vừa mới nói xong, Quốc sư trừng lớn mắt nhìn y, lập tức cất tiếng cười to.
Tiếng cười của hắn chấn động mái nhà, cả chim trên cây cũng bay loạn kêu to, tiếng chim hỗn loạn hòa cùng tiếng cười không dứt của hắn, mặc dù ồn ào, nhưng nghe cũng giống thanh âm vui mừng của ngàn vạn con chim.
“Ngừng lại dịch bệnh đi, ta đến đây, tùy ngươi xử lý.” Nguyệt Quý nói lại, y không đành lòng vì sinh mạng của mình, lại khiến nhiều người phải đem mạng chôn cùng như vậy.
Quốc sư kéo tay y đong đưa, bộ dáng vui mừng thực không giống biểu tình lãnh tĩnh thường ngày, mà giống như tiểu hài tử vừa tìm được món đồ chơi ngày nhớ đêm mong, vui mừng đến muốn bay lên trời.
“Ngày mai, ngày mai đi, hôm nay ta muốn nghĩ xem nên xử lý ngươi như thế nào, lúc đầu ta nghĩ chỉ cần vừa gặp ngươi, hẳn là sẽ phẫn nộ vô cùng lập tức xé nát ngươi, nhưng là…”
Hắn rung đùi đắc ý, vô cùng vui vẻ thì thào tự nói.
“Ngươi luôn như vậy không giống người thường, ở kinh thành phồn hoa này, ta đã gặp qua không biết bao nhiêu công tử tuấn nhã thanh cao, nữ tử xinh đẹp vô song, nhưng bọn họ chẳng bằng một phần vạn của người, ta muốn uy ngươi ăn no, uy béo một chút, sau đó mới tính toán xử lý? Hầm mặc dù ngon, nhưng cắt thành khối thì máu sẽ chảy hết thật lãng phí.”
Hắn vừa mới nói xong, Nguyệt Quý liền khiên định gót chân, hắn dùng sức, nhưng bàn chân Nguyệt Quý tựa như mọc rể mặc hắn dùng thêm lực, cũng không thể kéo y đi dù chỉ một bước.
“Nguyệt Quý tùy ngươi xử trí, cho dù ở tại Quốc sư phủ nghĩ ngơi một đêm cũng không sao, nhưng trễ một ngày, ôn dịch kia sẽ khiến thêm bao nhiêu người phải chết?”
“Thì vài chục người đi, có cái gì khác biệt sao?”
Quốc sư nhẹ nhàng bâng quơ, mạng người ở trong mắt hắn không có chút giá trị.
“Ngươi lập tức đi đình chỉ dịch tai, bằng không ta sẽ không vào quốc sư phủ.”
“… Ngươi thật không sợ ta lập tức giết ngươi.”
Quốc sư khóe miệng mỉm cười, trong mắt lại chứa đầy tức giận, hắn là kẻ hỉ nộ vô thường, sau này mọi người còn kính hắn như thân tiên tái thế, làm sao chịu được Nguyệt Quý bất kính, nhưng hắn còn chưa kịp bạo phát, Nguyệt Quý đã quát: “Ngồi xuống.”
Quốc sư không thể nén cười, bởi vì chú thuật ngồi xuống này, lúc còn trong rừng từng bị bại dưới tay Nguyệt Quý, cũng là mở đầu cho mối duyên của hai người, hiện tại ma lực hắn mạnh cỡ nào, sao còn có thể…
Ba một tiếng, hai đầu gối hắn khụy xuống, giống như đôi chân hoàn toàn vô lực, cho dù muốn đứng dậy, cũng mềm nhũn tựa như đống bùn, vì thế hắn ngồi phịch xuống trên mặt đất dơ bẩn, mông đau giống như vừa bị đánh mạnh một gậy.
Cái này vô cùng nhục nhã, tựa như bất thình lình bị ai tát một cái, làm hắn đau đến vừa thẹn vừa giận.
Từ khi hắn trở thành quốc sư đến nay, xuất nhập có hương xe, tọa nằm chính là cẩm ti nhuyễn tháp, còn chưa từng ngồi trên chiếu, huống chi còn là ngồi ngay trước cửa nhà không thể động đậy, tựa như tiểu nam hài bị cha mẹ quở trách.
“Ngươi!” Hắn hung dữ quát, tiếng như sấm sét. Vì cái gì chiêu này đối với hắn vẫn còn hữu hiệu?
Hắn một chút cũng không hiểu, nhưng đầu không rõ không có nghĩa là cảm xúc không giao động, hắn tức giận đến sắp điên rồi.
“Nguyệt Quý đã theo như lời trong hoàng bảng mà đến, khẩn cầu quốc sư lập tức thu hồi chú thuật dịch bệnh, quốc sư nếu là không chịu, chúng ta liền ngồi ở chỗ này một đêm, để cho người dân qua lại trong kinh thành nhìn thấy quốc sư ngồi bẹp trên mặt đất, cùng Nguyệt Quý mắt to trừng mắt nhỏ, Nguyệt Quý ở kinh thành không tên không tuổi, tự nhiên cũng không sợ mất mặt, nhưng quốc sư là loại người nào, chật vật bất kham ngồi trước cửa phủ một đêm, còn có người tin ngươi pháp lực thông thiên sao? Chỉ sợ ngày mai ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ hoài nghi pháp lực của ngươi.”