Vừa tan học, bên người Tạ Ngọc Bạch bị bao quanh bởi các bạn học, không thể tin được hỏi: "Tạ Ngọc Bạch này, mắt cậu khỏi rồi ư?"
Tạ Ngọc Bạch lắc lắc đầu.
"Vậy cậu làm sao mà....."
Đại quốc sư mỉm cười, lừa con nít nói: "Tôi đọc thuộc lòng."
Học sinh ban hai hít khí tới tấp: "Cậu lợi hại thật đó!"
Sau hai tiết lịch sử, Lưu Phi bị đánh thức, người còn mơ màng, người xung quanh vội vàng phổ cập cho hắn chuyện vừa xảy ra.
"Còn có loại chuyện này?" Lưu Phi kinh ngạc, sau đó sờ sờ túi, tìm Tạ Ngọc Bạch thương lượng "Tớ có một giao dịch ổn định dài hạn....."
Tạ Ngọc Bạch: "Không cần đâu."
Lưu Phi nghẹn họng, cũng đúng, nhà họ Tạ nhiều tiền, hắn bị Tạ Ngọc Bạch mê hoặc nhất thời.
"Còn trẻ mà không biết học hành chăm chỉ." Tạ Ngọc Bạch thất vọng liếc nhìn người trẻ tuổi, "Sáng nay tôi đồng ý với cậu, bởi vì cậu không ngủ hai ngày rồi, cần phải nghỉ ngơi."
Lưu Phi ban đầu nghe câu trước cũng không lưu tâm, đột nhiên nghe được Tạ Ngọc Bạch vạch trần hắn thức hai đêm liền, đột nhiên cảm giác tim đập nhanh liên hồi.
Lúc đọc sách sáng nay, tim hắn có phải đập nhanh, hô hấp không thông không?
Suy nghĩ trong đầu Lưu Phi nhảy liên tục, bị bản thân dọa đến mềm chân, hắn thức khuya rất cẩn thận, ngay cả cha mẹ chung mái nhà cũng không biết.
Cha mẹ hắn vô cùng nghiêm khắc, Lưu Phi nào dám ngủ trong lớp, sẽ bị mời phụ huynh, như vậy đồng nghĩa với chuyện hắn thức khuya cũng sẽ bại lộ.
Lưu Phi lập tức bắt lấy cánh tay của Tạ Ngọc Bạch, để trên mạnh đập của mình, hoảng loạn kêu: " Mau, giúp tớ bắt mạch một lát, tim tớ đập bình thường không?"
Hắn chắc chắn Tạ Ngọc Bạch bệnh lâu thành lương y, cách một mét cũng nghe được tim hắn đập bất thường!
Tạ Ngọc Bạch có chút nói không nên lời rút tay lại: "Đừng nghĩ nhiều quá."
Lưu Phi yên tâm hẳn, thái độ bác sĩ càng kém, chứng tỏ sức khỏe bệnh nhân càng tốt!
Hắn thấy Tạ Ngọc Bạch cầm balo trở về chỗ ngồi, ngón tay gầy guộc trắng nõn bị dây đeo siết chặt, thoạt nhìn rất nặng, bèn chân chó nhận lấy balo: "Tớ cầm giúp cậu, nhìn đường cẩn thận, ê không, coi chừng dưới chân."
.......................
Buổi trưa khi Vương Bình đến đón Tạ Ngọc Bạch tan học, cốp xe phía sau nhét đầy sách, trong một buổi sáng hắn đã chạy đến sáu hiệu sách lớn nhất, mặt mày hồng hào bước đi vững vàng. Kết hợp với chiếc xe sang trọng mà hắn lái, ngay cả nhân viên hướng dẫn trông coi hiệu sách cũng nghĩ rằng, đây là ông chủ âm thầm đến kiểm tra, tri kỷ giới thiệu các loại sách nhập môn.
Quyển này thiếu gia cũng cần! Quyển kia cũng cần nốt!
Vương Bình nhíu mày, sao trong hiệu sách lại không có giỏ hàng?
Mua sách xong, hắn lại đi mua các loại đồ nghề bói toán, loại đồ này mua cũng không dễ dàng, hắn lái xe ra khỏi thành phố đi một vòng mới mua được.
Tạ Ngọc Bạch vừa lên xe đã thấy một đống bùa vàng ở ghế sau, y leo lên vách ngăn của xe, lấy một xấp bùa, chấm mực vẽ bùa, động tác như nước chảy mây trôi.
Xấp đồ này lúc nào cũng phải cột lại cất bên người, lúc cần liền lấy ra dùng.
Đại Quốc sư chưa từng giao lưu cách vẽ bùa với những người cùng nghề, thế nhưng y một tay viết được độc môn cuồng thảo*, từ với từ chồng lên nhau, nội dung không quan trọng, xem không hiểu là đương nhiên.
Y một lúc vẽ hết ba mươi tờ, vẽ mệt rồi, đợi sau khi bùa khô lại, xếp chồng mang theo bên người.
Không khoa trương mà nói, đây chính là bùa bảo mệnh của y, bảo đảm khi y dùng linh lực sẽ không bị Thiên Đạo phát hiện.
Vương Bình báo với Tiết Tinh tình hình đi học hôm nay của Tạ Ngọc Bạch, nói y ở trường học sống cùng bạn học rất tốt, tan học còn có người mang giúp balo.
Tiết Tinh vui vẻ nói: "Tiểu Bạch của chúng ta cũng kết bạn rồi thật tốt."
Vương Bình: "Thiếu gia nói trưa nay muốn mời bạn học ăn cơm."
"Tốt tốt tốt, anh dẫn mấy đứa đến chỗ nào ăn ngon, hóa đơn thì gửi cho Thầm Bạc, tiểu Bạch lần đầu mời khách, không cần keo kiệt."
"Thưa vâng, phu nhân."
Vương Bình đầu đầy mồ hôi cúp điện thoại, người đàn ông hai mươi năm trung thành với nhà họ Tạ, nói dối đối với hắn mà nói chẳng khác nào phạm tội.
Tạ Ngọc Bạch cười tủm tỉm đưa một trăm tệ cho Vương Bình: "Con trả một trăm trước."
"Không cần—"
Hôm nay Vương Bình mua sách đã tiêu hết năm con số, bởi vì toàn bộ đều là bản bìa cứng.
Tạ Ngọc Bạch: "Con sẽ mau chóng kiếm tiền."
Tạ Ngọc Bạch vội vàng tìm tiệm mát xa người mù, cơm trưa ăn luôn trên xe. Ở thành phố này tiệm mát xa người mù không nhiều, còn phải tìm người chủ đáng tin cậy để hợp tác, thì càng hiếm hơn, sau khi Tạ Ngọc Bạch suy nghĩ, mở rộng phạm vi ra các tiệm mát xa bình thường.
Liên tiếp bước vào hai tiệm mát xa lén lút làm ăn phi pháp, còn bị coi là phú nhị đại ngu ngốc lắm tiền, Tạ Ngọc Bạch còn chưa phản ứng, Vương Bình mặt đã xanh mét.
Vương Bình: "Thiếu gia, buổi chiều còn có tiết học, hay là lần sau chúng ta lại tìm?"
Vương Bình mặt già hổ thẹn, có một khoảng thời gian hắn đi theo Tạ tổng, phụ trách đưa đón anh đi đàm phán kinh doanh trong nội thành.
Đi theo Tạ tổng đều chưa bước vào chốn phong nguyệt, hôm nay hắn lại có thể còn mang theo tiểu thiếu gia chưa trải sự đời bước vào hai tiệm! Tiểu thiếu gia quý giá, mới học cấp ba, quá tam ba bận, còn đi một lần nữa chắc hắn phải lấy cái chết tạ tội.
Lần sau hắn mạo hiểm bị vợ đánh, trước tiên đi tìm hiểu tiệm mát xa kỹ càng rồi mới đưa tiểu thiếu gia đi!
Tạ Ngọc Bạch: "Chú Vương, đi một tiệm cuối cùng ạ."
Gần trưởng cũng chỉ có những tiệm này, tiệm xa một chút thì chờ cuối tuần lại đi."
Vương Bình cắn răng: "Được."
Đây là một tiệm mát xa với vẻ ngoài không mấy thu hút, biển hiệu cũ kĩ theo thời gian, tường cũng ố vàng, trước kia có lẽ cũng tuyển dụng người khiếm thị, bây giờ đã thay đổi, trực tiếp tô hai chữ người mù lên bảng quảng cáo, tóm lại là trang trí vô cùng qua loa.
Tạ Ngọc Bạch bước vào trong, cảm nhận được một luồng âm khí, y bỏ qua sự bất thường, đánh giá bày biện bên trong.
Trên bức tường trước mặt, viết một cách phong phú về lịch sử phát tài của tiệm mát xa này, cái gì mà có tên tuổi đã trăm năm, cái gì mà gia truyền bảy đời, cái gì mà các vị lãnh đạo đã tới.
Bày biện cũng rất đầy đủ, chỉ là cũ chút, điểm trực tiếp nhất là, không một mống khách.
Tạ Ngọc Bạch vừa bước đến, liền được đưa một chén trà nóng, "khách quý mời bên này."
Tạ Ngọc Bạch trực tiếp hỏi: "Cám ơn, chủ tiệm đâu ạ?"
"Ông chủ hả?" Trước quầy gân cổ lên hô: "Có người tìm."
Trong chốc lát, một người đàn ông trung niên từ trên lầu đi xuống, dáng mập mạp, tướng mạo phúc hậu, thế nhưng dưới mắt quầng thâm, dường như bị việc vặt vãnh làm phiền rất lâu.
"Có việc gì?"
Tạ Ngọc Bạch cung kính hỏi: "Tôi đến đây để hỏi thăm, chỗ của ngài còn nhận người học việc không? Tôi thấy trước cửa tiệm ngài còn viết mục mát xa người mù."
Lúc này Vương Phó Dương mới cẩn thận đánh giá Tạ Ngọc Bạch, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô thần của y trong chốc lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Gã cũng là người từng trải, có thể nhìn ra được quần áo trên người Tạ Ngọc Bạch đều là hàng hiệu, người trung niên đứng bên cạnh phỏng chừng là tài xế chẳng hạn.
Tình huống gì đây, công tử nhà giàu tới trải nghiệm cuộc sống? Mát xa người mù là con đường làm ăn của người khiếm thị, đối với phú nhị đại thì không phải thế.
Vương Phó Dương cảm thấy thanh niên này lớn lên khí chất không tệ, lại còn lễ phép, nếu là trước đây gã liền để y đến đây chơi.
Thế nhưng hiện tại...
Vương Phó Dương thở dài: "Không phải tôi không nhận, là do tiệm chúng tôi sắp phá sản."
Tạ Ngọc Bạch lộ vẻ mặt đồng tình.
Vương Phó Dương uống ngụm trà, đa sầu đa cảm: "Nhớ năm đó nhà họ Vương chúng tôi mát xa, không quan tâm họ bị phong thấp đau gân cốt đau eo hay đau chân, ấn là khỏi bệnh! Không hẹn trước thì phải xếp hàng, việc làm ăn tốt đến mức phải xây thêm lầu, tầng dưới là mặt tiền cửa hàng, tầng trên để người ở. Khi cha tôi truyền cửa tiệm lại cho tôi, nó quả là có một không hai, nhưng đến mấy năm nay.... "
Kinh doanh không tốt, khách hàng càng già càng ít, tháng này thậm chí còn chưa khai trương.
Dù sao cũng là sản nghiệp tổ tiên truyền lại, tâm huyết của bao nhiêu thế hệ, Vương Phó Dương không nỡ đóng cửa, vật lộn với thua lỗ cũng đã hai năm, cho đến tình trạng năm nay, không thể không đóng cửa.
Tạ Ngọc Bạch là một người rất biết lắng nghe, mặc kệ Vương Bình vội vàng đến mức không ngừng nhìn đồng hồ, y vẫn như cũ vẫn bộ dáng thong dong bình tĩnh lắng nghe.
Vương Phó Dương vô cùng cảm động, không ngừng kể về chuyện xưa tổ tiên gây dựng sự nghiệp, gã đều phải đóng cửa, giống như người ở tuổi xế chiều nhớ lại quá khứ không chê phiền mà dài dòng kể lại.
"Cô nhỏ của tôi, đôi mắt đều mù, ông nội tôi liền chuyên môn sáng tạo ra phương pháp mát xa người mù dạy cho nàng, để cho nàng sau này có thể kiếm cơm! Thế nhưng cậu tới muộn, cô nhỏ tôi mất từ mấy năm trước, thủ pháp này không còn người có thể dạy cậu."
Tạ Ngọc Bạch thở dài: "Vậy thì tiếc thật."
Vương Phó Dương: " Gặp được nhau chính là cái duyên, hôm nay cậu đến đây, tôi sẽ cho cậu xem kỹ thuật mát xa của nhà họ Vương chúng tôi, người anh em, tôi không ra tay đơn giản, lần này sẽ không thu tiền của cậu."
Tạ Ngọc Bạch khó xử nói: "Hôm nay tôi không khỏe, để chú Vương lên được không ạ?"
Vương Phó Dương: "Hắn cũng họ Vương? Ba trăm năm trước là một nhà, không thành vấn đề."
Vương Bình lại không hiểu được lần này tiểu thiếu gia muốn làm gì, ông chủ Vương kể về lịch sử dựng nghiệp nửa tiếng, giờ đã là một giờ rưỡi.
Tạ Ngọc Bạch ý bảo chú Vương đi theo ông chủ Vương.
Phía sau đại sảnh là một cái cách gian*, mang phong vị cổ xưa, Vương Bình cởi đồ nằm lên trên, để ông chủ Vương mát xa cho hắn.
Khoảng ba phút trôi qua, Vương Bình không chịu nổi hỏi: "Ông chủ Vương, trong phòng tại sao lại lạnh như vậy?"
Vương Phó Dương chán nản thả tay ra, "Ông cũng cảm thấy lạnh."
Tạ Ngọc Bạch chen ngang: "Tôi cảm thấy cũng được?"
Vương Phó Dương thấy y ngây thơ như vậy, nghĩ nghĩ, vẫn là không nên nói nguyên nhân cho y, sợ dọa đến bạn nhỏ.
Hắn cười haha: " Trên giường có khí lạnh ở mặt ngoài."
Tạ Ngọc Bạch vạch trần nói: " Thật ra nơi này của chú xảy ra vấn đề, bất kể xuân hạ thu đông, mỗi vị khách vừa cởi đồ, liền cảm thấy một trận lạnh sống lưng, giống như bị bóng đè, đây cũng là lý do mà nơi này không có khách."
Y nhìn vẻ mặt kinh sợ của ông chủ, nói lời sắc bén: "Có lẽ, vấn đề còn hơn cả những thứ này."
Vương Phó Dương một lúc chẳng nói nên lời, trong hai năm nay mời vô số cao tăng đạo sĩ, nhưng hiện tượng lạnh lẽo càng lúc càng nghiêm trọng, cho đến hôm nay gã đã từ bỏ.
Trong mắt gã lộ ra ánh sáng lấp lánh, giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, tiệm mát xa nhà họ Vương là mạng sống của gã!
"Đúng đúng đúng, hơn cả những thứ này, tôi sợ nói ra làm cậu sợ hãi." Vương Phó Dương muốn mời Tạ Ngọc Bạch lên lầu xem thử, nhưng lại sợ đứa trẻ này chịu không nổi, có chút do dự.
Tạ Ngọc Bạch: "Chú Vương, chú vào trong xe chờ con, con ra liền."
Vương Bình quả quyết cự tuyệt: "Không được."
"Được rồi. Vậy chú lên cùng con xem thử một lát đi." Tạ Ngọc Bạch xoay người đi về phía cầu thang.
Vương Phó Dương lập tức chạy lên dẫn đường, ghê thật, ngay cả những việc xảy ra trên lầu y đều biết.
Trên lầu cửa hàng mát xa càng lạnh, trừ ông chủ ra, những người khác đều không đi lên. Vương Bình trừng mắt đề phòng Vương Phó Dương, dáng vẻ chuẩn bị tiểu thiếu gia chạy ra ngoài bất cứ lúc nào.
Vương Bình mở cửa, rõ ràng là động tác rất khẽ, trong phòng lại nổi lên trận gió mạnh, khiến cho đồ vật lắc lư va đập vào nhau, phát ra tiếng răng rắc.
Tạ Ngọc Bạch nhìn về hướng bàn thờ, đây là tiệm mát xa làm ăn cũng qua nhiều thế hệ, vì thế trên lầu thờ phụng bài vị tổ tiên, trên tường treo hình ảnh tóm tắt cuộc đời, mang đầy ý vị truyền thừa.
Vương Bình đứng bên cạnh Tạ Ngọc Bạch, kẽ mắt muốn rách: "Vừa di chuyển! Nó vừa di chuyển!"
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, đối diện với bức ảnh thờ, toát mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy bức ảnh đập vào tường phát ra âm thanh loảng xoảng, mỗi cặp mắt trong ảnh tựa như có sức sống, ánh mắt âm trầm mà u ám, mặc cho người đến kiểm tra, như một xoáy nước sâu không đáy.
Bài vị trước sau đập vào nhau kêu leng keng, dường như có người qua lại như con thoi ở giữa các bài vị.
Ông chủ Vương ban đầu còn kinh hãi khiếp sợ, cho đến bây giờ nhìn cảnh tượng trước mặt như chết lặng.
Làm cách nào cũng vô dụng, lẽ nào còn phải đuổi tổ tiên đi? Nói thật thì gã không dám, tầng lầu này ban đầu là tài sản của mấy vị trên tường.
Tiếng động khuếch đại cả tầng lầu, độ ấm trong nhà càng xuống thấp, kèm theo tiếng quỷ khóc kêu gào như có như không.
Tạ Ngọc Bạch chậm rãi móc ra một là bùa trong túi, đi dạo hai bước, ra tay dán một lá lên trên bài vị.
Tiếng động quỷ dị nháy mắt biến mất, ánh nắng xuyên qua cửa sổ cũng ấm áp trở lại.
Ông chủ Vương từ trong chết lặng bừng tỉnh, cảm giác giống như lập tức trở lại hai năm về trước.
Bùa của Tạ Ngọc Bạch là dán trên bài vị của cha gã, ông chủ Vương hơi căng thẳng, nói ám chỉ: "Tôi còn rất hiếu thuận đó."
Tuyệt đối không làm ra hành động bất hiếu, khiến cho hồn phách cha mình không được bình yên phải ở đây không đi đầu thai.
"Như vậy là được rồi sao?"
Tạ Ngọc Bạch đáp: "Chỉ trị được ngọn không trị được gốc." Trực giác y nghĩ trong chuyện này còn thật sự là có liên quan đến sự hiếu thuận của Vương Phó Dương, cần phải điều tra nguyên nhân.
Vương Phó Dương: "Vậy phải làm sao? Nếu như cậu giúp tôi, tiệm mát xa có thể lại khai trương, tôi, tôi sẽ chia một nửa cho cậu!"
Tạ Ngọc Bạch: "Tôi phải đi rồi."
Vương Phó Dương muốn chạy đến ôm đùi y, khóc không ra nước mắt, sao lại đi rồi.
Tạ Ngọc Bạch bèn giải thích: "Bây giờ phải đi học rồi, tối tôi lại đến."
Vương Bình bị dọa sợ đến mức quên béng chuyện đi học: "........"
Thật là làm khó cho tiểu công tử còn nhớ rõ.
Vương Phó Dương lưu luyến không rời tiễn Tạ Ngọc Bạch, ánh mắt quyến luyến cứ như Tạ Ngọc Bạch mới là cha gã, "Cậu nhất định phải đến đấy!"
"Ừm."
Tại một nhà hàng phương Tây nào đó.
Tạ Thầm Bạc mời Thương Ngôn Qua ăn cơm trưa, thuận tiện đáp ơn sự giúp đỡ vào buổi tiệc ngày trước.
Nhà họ Thương chủ yếu phát triển ở thủ đô, gần đây mới đến thành phố này đầu tư, đều là thanh niên tinh anh, Tạ Thầm Bạc có chút tiếc vì đã gặp nhau quá muộn.
Anh tới tôi đi mấy câu, đã xác định bước đầu hợp tác, anh cả Tạ tâm tình vui vẻ, đột nhiên nhận được năm ghi chú định vị trên điện thoại.
Người hại tiểu Bạch nhảy lầu vẫn còn chưa tìm ra, Tạ Thầm Bạc không yên tâm, cố ý mở bảo vệ ở mức cao nhất trên định vị điện thoại của Tạ Ngọc Bạch, trừ trong nhà và tuyến đường đi học, những tuyến đường bất thường khác, bất kể là chỗ nào, đều báo đến điện thoại của anh.
Tạ Thầm Bạc vừa nhìn thấy năm thông báo, khuôn mặt tươi cười cứng đơ, thiếu chút nữa là tắt thở.
Năm địa điểm, một cái là tiệm mát xa không biết tên, bốn tiệm còn lại đều là club đèn mờ! Ba tiệm trong đó là những chỗ mờ ám mà Tạ Thầm Bạc từng nghe qua!
Sao tiểu Bạch lại đi những nơi này? Hôm nay không đi học ư? Vương Bình đang làm cái gì vậy?
Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của em trai, Tạ Thầm Bạc cảm thấy lo âu một trận.
Thương Ngôn Qua thuận miệng hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ không"
Tạ Thầm Bạc nhanh chóng nói: "Tiểu Bạch đi club!"
Anh đứng lên, gọi điện thoại cho Vương Bình, đối phương nói tiểu Bạch ăn xong cơm trưa đã đi học, ngữ khí rõ ràng thực hư.
Tạ Thầm Bạc không yên tâm: " Xin lỗi Thương tổng, có việc không tiếp được."
Thương Ngôn Qua: "Tôi lái xe đưa anh đi." Hắn nói xong câu đó, mới nhận ra được ngữ khí vội vàng lo lắng của mình, không thể hiểu nổi, Tạ Thầm Bạc đi tìm em trai, hắn đi theo để làm gì?
Hắn nhanh chóng quy kết đây là thiện ý trước khi hợp tác.
Ừm, thiên tính của người làm ăn.
"Được, cũng ở gần đây."
"Ừm." Thương Ngôn Qua không để ý đáp lời, bước đi thật nhanh, biểu tình ngưng trọng như đi bắt gian.
Tạ Thầm Bạc sau khi lên xe, đột nhiên khó hiểu, tại sao dáng vẻ của Thương Ngôn Qua so với anh còn phong kiến gia trưởng hơn vậy?
Rốt cuộc là em trai của ai?
Tác giả có lời muốn nói:
Nói đến phong kiến gia trưởng, ai có thể so với phong kiến Vương triều đây~~~~.