Trang Phi nhận điện thoại Hướng Sơn đưa cho, nhưng lại đưa một cái điện thoại trong tay ra.
Hướng Sơn liền khua tay nói: “Tạm thời mình không dùng tới thứ này” Không từ chối được, Trang Phi ắt không lần lữa nữa, chỉ nói là đã mua rồi, không cần cũng không thể trả lại được.
Hướng Sơn nghĩ, cũng đúng là chuyện này, liền hỏi bao nhiêu tiền.
Trang Phi liền cười hi hi không nói giá tiền, nói: “Coi như là học phí của mình đi!”
Trang Phi tuy không xinh đẹp nổi bật, nhưng lại có đôi mắt duyên, đen láy, rất có thần, Hướng Sơn nhìn mà bất giác nhớ đến đôi mắt của em trai.
Giám đốc Tôn bên đó liền lên đài, đòi cho Hướng Sơn một phòng, đồng thời đưa cả thẻ khóa phòng cho Hướng Sơn.
Thấy giám đốc Tôn tới, Hướng Sơn không nói gì, liền rút điện thoại lại, hiện hai người vẫn chưa quen lắm, Trang Phi tặng quà, chẳng qua là sợ mình dạy bảo không tốt. Hơn nữa, ở đại sảnh đông người, đẩy tới đẩy lui không hay, thầm nghĩ: Có cơ hội thích hợp thì đưa tiền cho Trang Phi.
Rồi nhận lấy thẻ phòng, nói một tiếng cảm ơn giám đốc Tôn.
Trang Phi thấy hắn đã nhận điện thoại liền vui vẻ lại, nói liến thoắng không ngừng. Hướng Sơn chỉ cười nghe cô nói, đối với một người luôn thích trẻ con như Hướng Sơn mà nói, không hề cảm thấy bị tính trẻ con của Trang Phi làm phiền.
Trang Phi vốn là một người nói nhiều, bình thường ở nhà, mọi người đều sợ, mỗi khi ‘đến giờ’ là đến một người chị gái có cùng ngôn ngữ với cô như Trang Nghiên cũng không thể chịu đường, phải tìm cách tránh vội. Nhưng Hướng Sơn thì không, hắn chăm chú nghe, thấy thú vị, nghe không hiểu thì hỏi lại.
Nhân viên phục vụ thấy giám đốc Tôn cũng tôn trọng người đàn ông ăn mặc quê mùa mà khí thế bất phàm này, liền mang hai tách trà đến. Trang Phi nói nhiều đang khát, liền cảm ơn rồi uống sạch, rồi lại bắt đầu nói như máy.
Đang nói thì Hùng Tử đi từ thang máy ra, hắn theo lệ mang cơm cho Khang Thuận Phong, gọi Hướng Sơn ăn cơm, nhưng không thấy hắn, vô tình hỏi đúng giám đốc Tôn nên mới đến đại sảnh tìm Hướng Sơn.
Hùng Tử ngắt hứng nói chuyện của Trang Phi, khiến cô lần đầu tiên chú ý đến thời gian, thấy đã hơn một tiếng rồi, cô liền thè lưỡi nói: “Đã hơn một tiếng rồi sao? Có lỗi quá!”
Hướng Sơn liền cười nói: “Tại sao lại có lỗi!?”
Trang Phi ngần ngại nói: “Nghe em nói mãi thế, thầy chắc cảm thấy chán lắm!”
Hướng Sơn vui vẻ đáp: “Đâu có? Nghe em nói thú vị lắm, thế mà đã một tiếng rồi …”
Trang Phi thấy hắn cười tít mắt, chợt cảm thấy thân thiết nói: thầy, thầy thật tốt!”
Hướng Sơn ngạc nhiên nhìn cô.
Trang Phi liền đỏ mặt, giọng bỗng nhỏ đi: “Mọi người đều không thích nghe em nói, đến cha mẹ nghe cũng kêu là phát chán rồi!”
Hướng Sơn thấy cô có vẻ bị tổn thương, liền an ủi: “Sao lại thế được? Không có ai chán con cái mình cả, cha mẹ em chắc chắn rất bận đúng không?”
Trang Phi nghiêng đầu nói: “Cũng không hẳn!”
Hướng Sơn liền cười nói: “Thầy là người nhàn nhã …”
Trang Phi liền cười khanh khách nói: “Vậy về sau khi nào muốn nói thì đến tìm thầy!” Sau đó thấy Hùng Tử đứng bên cạnh, nói: “Thầy, không làm phiền thầy ăn cơm nữa, em ra ngoài đi loanh quanh, lát nữa thầy lại dạy hai chiêu” Cô nhận ra Hướng Sơn ở đây rõ ràng được người khác tiếp đãi, tuy chưa hết hứng nói, nhưng không dám làm phiền nữa. Trang Phi tuy trẻ con những cũng có mắt quan sát.
Hướng Sơn nhìn Hùng Tử, hùng Tử cũng là người tinh ý, liền nói: “Tiểu sư muội cùng lên dùng cơm đi!” Nói rồi giải thích với Hướng Sơn: “Tôi cũng coi như là em trai anh Khang!”
Hướng Sơn liền nhớ tới bốn người mà Khang Thuận Phong nhắc đến, liền cười, không phản đối chuyện Hùng Tử bắt quàng người thân.
Trang Phi liền nhìn Hướng Sơn, nhỏ tiếng nói: “Em có thể đi không?”
Hướng Sơn liền thấy xót lòng, lại nhớ đến em trai Tảo Yêu, nhiều hành động của Trang Phi rất giống thằng em trai nghịch ngợm, từ lời nói, sự nhõng nhẽo, rồi bộ dạng tỏ ra đáng thương. Trước kia hắn cũng chê em trai nói nhiều, nhưng khi một ngày không được nghe âm thanh trẻ thơ đó nữa, hắn mới biết đó là âm thanh tự nhiên hắn đáng nghe nhất một đời.
Trang Phi liền hoan hô, chi chi cha cha nói: “Có nhiều người ăn cùng không? Có phải đều là cao thủ võ lâm như thầy không? Họ có thể đánh thẳng thầy không?”
Hướng Sơn hết sức kiên nhẫn trả lời từng câu một, cùng cả hai người đi lên tầng.
Trời tối dần, ánh đèn sáng lên, khiến tòa kiến trúc ban ngày không lấy gì làm nổi bất thêm vài phần hoa lệ.
Trấn béo đứng trước cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài, nơi đây là nhà của hắn ở S thị.
Ở S thị, Trung Nghĩa đường, Bân Thịnh đường, Hòa Tín đường, Nam Kinh bang chỉ là cách xưng hô, thực ra không tồn tại được loại đường khẩu hắc đạo đó. Hầu hết đều nhờ mấy tập đoàn chính đáng mới xuất hiện được trước mặt mọi người, chỉ là nuôi một đống đệ tử, cũng tiến hành một số kinh doanh mờ ám, nhiều lúc vì tranh chấp thực lực không chính đáng. Căn nhà này chính là mua dưới danh nghĩa tập đoàn Kim Lăng do Nam Kinh bang thao túng.
Trần Béo sở dĩ ở đây, là vì công tác bảo an tiểu khu, là do công ty an ninh của Nam Kinh bang sắp xếp.
Phía sau hắn, Trần Nhị Trụ ngồi trên sofa với thái độ ung dung mặc đời.
Hắn từng giới thiệu cho Khang Thuận Phong Đinh Hạ và Hồ Lai, cũng đều là mỗi người một thái độ, Hồ La dựa vào một cái sofa khác, nhìn ngón tay mình, dường như trên đó có bí kíp gì vây, Đinh Hạ thì đứng cạnh bể cá, trêu đùa mấy con cá loăng quăng trong bể.
Một người phụ nữ đi ra, rót nước cho Trần Nhị Trụ.
Mấy người đều nghiêm túc hơn, mang theo chút thần sắc tôn trọng.
Người phụ nữ đó không đẹp lắm, khoảng hơn 30, cặp kính trên sống mũi khiến cho cô trông trí thức, đó chính là người phụ nữ của Trần Béo, hai người không kết hôn, nhưng cô đã sinh cho Trần Béo một người con trai.
Nghe nói cô còn là giáo sư một trường đại học, nhưng không ở trong thành phố này, cô cùng con trai sống ở thành phố cô dạy học. Nhân dịp nghỉ lễ quốc khánh, cô cùng con trai về thăm Trần Béo, tuy đã hết phép, nhưng khi đến là muốn nghỉ vài ngày, nên xin nghỉ thêm.
Cha mẹ cô đều ở trong thành phố này, con đang ở với ông bà ngoại, cô vốn muốn cùng ở với Trần Béo một đêm trong thế giới của hai người, không ngờ Trần Béo nửa đêm quay về, mang theo mấy người Trần Nhị Trụ.
Người phụ nữ này rót nước cho Trần Nhị Trụ, nói với Trấn Béo: “Vậy để em quay về chỗ cha mẹ”
Trần Béo quay đầu lại, ánh mắt có chút ấm áp, hắn tiến lại gần, cũng kệ bọn Trần Nhị Trụ, ôm chặt hôn người phụ nữ này.
Người phụ nữ đỏ lựng mặt lên, nhưng vẫn ôm lấy hắn. Sau đó Trần Béo nói: “Để Mã Long đưa em về!” Cô gật đầu, quay người gật đầu chào ba người Trần Nhị Trụ, rồi xách vali lên xuống lầu.
Trần Béo lưu luyến nhìn theo bóng cô.
Trần Nhị Trụ liền nói: “Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa, đã cùng nhau mấy ngày rồi, còn chưa chán … bao nhiêu năm chỉ có một lư hương, anh đúng là kì lạ!” Hắn nói là ánh mắt đầu vẻ ghen tỵ.
Mặt Trần Béo liền giãn ra cười, cũng quay lại trêu Trần Nhị Trụ: “Cậu thì hiểu cái gì! Cậu tưởng ta chưa từng ăn vụng chắc, nhưng sau khi ở cùng Hương Hinh, ở cùng với người khác không có vị gì cả” Nói rồi cầm quả táo lên cắn một miếng.
“Bọn Thanh Trúc bang làm lão tử mấy ngày này không hầu hạ phu nhân tốt được” Trần Béo cắn quả táo, nói rít qua răng, gương mặt trở nên hung hãn.
Trần Nhị Trụ thì cười nói: “Em thì lại cảm thấy anh nên cảm ơn Thanh Trúc bang, không làm anh chết trong bụng vợ!”
Trần Béo thuận tay ném quả táo vào hắn, nhưng hắn lại tóm được.
“Rõ ràng là cậu ghen tỵ” Trần Béo tóm lại trong một câu.
Trần Nhị Trụ ăn quả táo Trần Béo ném vào hắn nói: “Hương Hinh là năm đó anh quen trước, bị anh kéo vào tròng …”
Trần Béo cười ha ha, ngồi phịch xuống: “Ai bảo cậu có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, năm đó biết cùng lúc cả hai, cậu lại đi theo đuổi Hà Ngọc có mặt đẹp … Nhưng cô ấy cũng vì cậu mà rất thảm!”
Trần Nhị Trụ liền hừ một tiếng không nói gì nữa.
Hồ Lai thì vẫn ngắm nghía bàn tay mình, Đinh Hạ vẫn chơi với cá, giống như không nghe thấy gì vậy.
Trần Nhị Trụ và Trần Béo đều không nói nữa, lát sau, Trần Nhị Trụ thở dài nói: “Không nói mấy chuyện này nữa, hai ngày nay Thanh Trúc bang có vẻ im ắng hơn nhiều”
Trần Béo liềm hậm hực nói: “Đúng vậy, nên ta mới nhẹ nhàng hơn chút, vốn hôm nay nói đưa Hương Hinh đi chơi, ai dè các cậu lại đến!”
Trần Nhị Trụ lúc này không làm loạn nữa, mà nghiêm túc nói: “Hiện Bân Thịnh Đường cùng Hà Nam bang đấu quyền, thực lực các bên đều theo đấu quyền, Thanh Trúc bang hoành hành từng đó thời gian, cũng đến lúc mệt mỏi rồi, chúng ta thà rằng thừa cơ …”
Trần Béo nheo mắt lại nói: “Đúng là tới lúc giải quyết chúng rồi, nghe cậu nói, đúng là thời cơ tốt! Nhưng Bân Thịnh Đường đấu quyền, Thịnh Thư có cho người ra không?”
Trần Nhị Trụ liền lườm hắn nói: “Đúng là tẩu tẩu về! Lo lắng nhiều vậy làm gì, giờ hẹn Thịnh Thư ra nói chuyện, không phải sẽ biết ngay sao!”