Quốc Tử Giám Có Một Nữ Đệ Tử

Chương 17: Tìm Giai Nhân Hồng Phấn Học Nghệ





Còn chưa tan học, buổi chiều chuyện này đã truyền ra ngoài, Trác Văn Viễn đương nhiên cũng nghe thấy, chạng vạng tối hăng hái tới tìm nàng.

Tang Kỳ thấy hắn giờ học không đến, lại đến lúc tan học, khinh khỉnh xem thường, làm vẻ lão đại không vui nói: "Lúc cần huynh thì huynh ở đâu chứ."
"Trong nhà có việc, thật sự không có cách nào mà.

Nếu không ta cũng muốn xem vẻ mặt kia của Diêm Diễm." Trác Văn Viễn cười tủm tỉm nói.

Tang Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, kéo hắn đi xa, "Huynh cũng biết ta tuyệt đối không cần danh tiếng, chỉ muốn sống yên ổn giải quyết vụ cá cược kia thôi."
Vẻ mặt nàng cầu khẩn, e là lần này lại sinh ra một đống phiền phức nữa, vốn dĩ người không ưa nàng, muốn kiếm chuyện đã đủ nhiều rồi.

Trác Văn Viễn lại bình chân như vại, khẽ phẩy quạt xếp, dắt nàng lên xe ngựa nhà mình, nói: "Ngược lại, ta cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay cũng có chỗ thú vị, không có gì không tốt.


Nghĩ theo một hướng khác, có thể thấy muội rất lợi hại, sau này sẽ không ai dám khi dễ muội nữa." Vừa nói vừa kéo nàng ngồi xuống, "Đưa muội đến một chỗ hay ho."
Nói xong, xe ngựa chậm rãi lăn bánh.

Tang Kỳ ở trong xe, có mấy phần nghi ngờ, còn mang cả xe ngựa đến, muốn đi đâu đây?
Đừng nói, đường đi hãy còn dài, xa lắc xa lơ đến nỗi nàng muốn ngủ thiếp đi rồi mới tới nơi.
Trác Văn Viễn xuống xe trước, đưa tay muốn đỡ nàng, nàng lại không bắt lấy, trực tiếp nhảy xuống một cách nhẹ nhàng, ngạc nhiên nói: "Đây là đâu?"
Trước mắt một cảnh non xanh nước biếc, giống như đã ra khỏi thành Lạc Kinh, đi đến trước một đình viện ẩn vào giữa rừng trúc, phong cảnh đẹp đẽ.

Trác Văn Viễn không giải thích, ra vẻ thần bí dẫn nàng đi vào.

Trong đình viện có một cây cầu bắc qua dòng suối giả, khung cảnh giống như một không gian khác tách biệt hoàn toàn.

Hắn đưa nàng vào một gian phòng ở sâu bên trong, đẩy cửa, mùi phấn xộc thẳng vào mặt, cả phòng mờ ảo dưới những bức màn tơ lụa.

Một nữ tử dung mạo thanh tú, cả người khoác tơ lụa lộng lẫy ngồi ở giữa phòng.

Nhìn thấy hai người, nàng cúi người thi lễ.

"Thế nào, ở đây mà vẫn uyển chuyển à?" Trác Văn Viễn nhíu mày hỏi.

Nữ tử kia khuôn mặt như hoạ, giữa trán điểm một chấm chu sa mị người, khoát tay, dáng vẻ phục tùng, đều toát ra vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng.


Tang Kỳ kinh ngạc há hốc mồm: "Cả ngày hôm nay huynh bận chuyện này sao?"
Kế hoạch đưa nàng cùng đi ong bướm trăng hoa?
Trác Văn Viễn từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng cười một tiếng, ra hiệu cho nữ tử kia ngồi xuống, nàng liền dịu dàng ngoan ngoãn ngồi vào chỗ cũ.

"Đây chính là đệ nhất hoa khôi của Lai Hương viện, là một tay hảo cầm (đàn hay).

Không ít danh sĩ đều phải quỳ gối dưới chân váy của nàng." Hắn đã ngồi trên chiếc trường kỷ đã được chuẩn bị sớm từ trước, đưa tay uống một chén rượu, giới thiệu.

Lúc này Tang Kỳ mới để ý thấy trước mặt cô gái kia đặt một cây đàn cổ tao nhã lịch sự, không quá hoà hợp với khí chất của nàng ấy.

"Xem, ta đặc biệt tìm sư phụ cho muội, muội lại không cảm kích gì." Trác Văn Viễn cong cặp mắt đào hoa, ái muội nói.

Hắn ham mê phong nhã, người cũng phong lưu, thường xuyên ra vào nơi ong bướm, kết bạn với một nữ tử như thế này cũng không có gì lạ.


Tang Kỳ cười khổ một tiếng, cũng ngồi xuống đầu bên kia của trường kỷ, nói: "Huynh cũng biết ta không thuộc về phạm trù đó."
"Không thử sao biết, hạn chót của vụ cá cược càng ngày càng gần, muội không thấy gấp gáp gì sao?" Trác Văn Viễn thân thiện nhắc nhở.

Tính cũng thấy đúng, Tang Kỳ đỡ trán, "Được thôi, còn nước còn tát vậy, thử một chút xem sao." Nói xong chắp tay nói với cô gái kia: "Sư phụ, xin vui lòng chỉ giáo."
"Thiển Tửu ngàn vạn lần không dám nhận." Nữ tử xinh đẹp kia vội cung kính đáp lễ, rồi sau đó ngồi xuống, ngón tay thanh mảnh mềm mại như không xương giơ nhẹ, gảy lên một khúc.

Tiếng đàn triền miên, giọng hát mềm mại bi thương.

Tang Kỳ không hiểu âm luật, cũng cảm thấy êm tai, nhưng trừ êm tai ra thì cũng không nói được gì khác nữa.

Trác Văn Viễn phe phẩy quạt, thi thoảng gật gù, có vẻ đã hoàn toàn nhập tâm, vô cùng hưởng thụ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.