Tang Kỳ không kịp đuổi theo tiếp tục tặng lễ, cắn răng oán hận vội vã chạy về, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc đi trễ.
Lão tiến sĩ đối với chuyện nàng chạy đến Quốc Tử Giám đã ôm một cục giận trong bụng, liền một trận dựng râu trợn mắt, khiến Tang Kỳ coi như kính già yêu trẻ phải cụp mi mà nhận lỗi với ông cả buổi.
Cuối cùng cũng tan học, mới được thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó đã có hẹn với Trác Văn Viễn sẽ đến ăn cơm ở Khánh Phong lâu mà hắn làm chủ, chúc mừng ngày đầu tiên đi học của nàng.
Tuy là cơn mưa đã ngừng, trả lại hoàng hôn mỹ lệ, không khí thoải mái trong lành, chân trời còn có một đoạn cầu vồng, nhưng Tang Kỳ lại không mấy cao hứng.
Trác Văn Viễn gọi mấy món ăn nàng thích, phẩy quạt xếp, lười biếng dựa vào khung cửa sổ, mỉm cười nhìn nàng: "Sao vậy, có trở ngại gì sao?"
Tang Kỳ lườm hắn một cái, oán trách: "Thấy chết không cứu."
Hắn rót cho nàng một chén trà, liên tục nhận tội nói: "Được, được.
Muội cũng biết ta không thích nghiên cứu mấy cái vấn đề đó.
Là ta không biết thật chứ không phải cố tình khiến muội bị chê cười đâu."
Bởi vì con ngươi như cười như không của hắn mà Tang Kỳ không biết được câu nói này của hắn có mấy phần là thật mấy phần là giả, lẩm bẩm hai tiếng.
Uống trà xong, nàng sầu khổ thở dài, kể lại chuyện mình đuổi theo Yến Vân Chi rồi bị y lơ đẹp cho hắn, nâng cằm lên nhíu mày thỉnh giáo: "Huynh từ nhỏ đã sống ở Lạc Kinh, chắc là cùng y có chút quen biết nhỉ, mau chỉ ta cách gì để ứng phó với y đi."
Mặc dù đang mặc một bộ khoan bào của nam, nàng vẫn có đôi mắt xinh đẹp của một giai nhân, dùng bộ dạng tin tưởng khẩn cầu, ánh mắt còn mang theo vài phần ỷ lại nhìn hắn.
Trác Văn Viễn cực kỳ hưởng thụ, hưởng thụ được nửa ngày mới buông tay nói: "Không đâu."
"Yến Vân Chi là kiểu mềm không được cứng không xong, người trong toàn Lạc Kinh đều biết y khó chơi.
Y vừa mới tiến quan đã nhận đến chức Quang Lộc đại phu chính nhị phẩm.
Vốn là trụ cột nước nhà tiền đồ vô hạn, vậy mà nhậm chức mới nửa năm liền xin từ chức, chạy đến Quốc Tử Giám dạy học.
Trong khi đó Hoàng Thượng nhiều lần nghĩ cách triệu y vào triều đều bị y từ chối.
Tới Hoàng Thượng còn không làm được gì y, ta có thể có cách nào được chứ?"
Lúc này, đồ ăn đã lần lượt được dọn lên.
Hắn gắp một khối bánh hoa quế củ sen đặt vào đĩa của Tang Kỳ, giải thích.
Tang Kỳ thở dài: "Hầy, xem ra phải bàn bạc kỹ hơn vậy.
"Đáng ra lúc trước muội không nên nhận vụ cá cược này." Trác Văn Viễn uống một hớp rượu, nhíu mày nói: "Người đó nổi danh giữ mình trong sạch, xưa giờ không nhận quà, nói gì đến túi thơm nữ nhi tặng.
Đây rõ ràng là một cái hố, cũng chỉ có muội mới ngốc đến nhảy vào."
"Muội mới về Lạc Kinh hơn nửa năm, lại không hay ra khỏi cửa, làm sao biết được." Tang Kỳ liếc hắn một chút, "Không nói nữa, tới đâu hay tới đó, trên đời này cũng không có thuốc hối hận."
Sau đó trong bữa cơm này, hai người thật sự không nhắc chuyện của Yến Vân Chi nữa, nhận xét món ăn, chưa gì đã ăn xong.
Tang Kỳ đã nghe qua danh tiếng của Khánh Phong lâu, vô cùng hài lòng.
Lúc ra về còn nhẹ nhàng khoát tay trên cái dạy dày đã muốn hơi nhô lên, lười biếng đi xuống lầu.
Không ngờ chuyện xui xẻo của hôm nay vẫn chưa hết.
Vừa ra khỏi cửa tiệm lại đụng phải Tống Giai Âm, một vị tiểu thư xinh xắn quan hệ không tốt lắm với nàng, là một trong số những người đào hố nàng.
Vốn định làm như không thấy, cô nương mặc bộ váy lụa diễm lệ lại yêu kiều cười một tiếng, cố tình cất giọng: "Kìa, đây không phải là Tang Kỳ sao? Tặng túi tiền đến đâu rồi?"
Bộ hết chuyện nói rồi sao, Tang Kỳ liếc nàng ta một cái, không muốn phản ứng lại, kéo Trác Văn Viễn đi.
Lại nghe tiếng cười lanh lảnh của Tống Giai Âm như âm hồn bất tán, ở phía sau lưng nàng cao giọng nói: "Còn đặc biệt đi đến Quốc Tử Giám nữa? Thật đúng là hao tâm tổn sức.
Đáng tiếc dù có dây dưa đến tết Nguyên Tiêu, y cũng sẽ không nhận đâu.
Đến lúc đó phải biểu diễn đàn hát, mấy ngày này ngươi nên tập luyện cho kỹ đó nha."
Nói xong càng cười vui vẻ hơn..