Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 27: Lai lịch phi phàm



Ân Tịch Ly thấy Tước Vĩ đã tính sẵn đường lui, trong lòng minh bạch dù sao thì thân phận của hắn cũng không tầm thường, với bản lĩnh như thế, làm sao có thể dễ dàng chịu thua, liền gật đầu, “Được a, ngươi muốn kiểm tra theo cách nào?”

Tước Vĩ cười hăng hắc, nói, “Ngươi gấp cái gì? Ta sát hạch hắn chứ đâu có sát hạch ngươi!”

Viên Liệt hỏi, “Tiền bối muốn kiểm tra về phương diện nào?”

“Tiền bối cái nỗi gì a.” Ân Tịch Ly nói, “Người này mệnh suy, hắn mà là tiền bối của ngươi thì ngươi thảm rồi.”

“Nha nha phi!” Tước Vĩ giậm chân mắng, “Ngươi nói xem, tên tiểu tử nhà ngươi có cần phải đáng ghét như vậy không a?”

Ân Tịch Ly cười, “Vậy ngươi dám bảo mệnh ngươi không suy à?”

Lão đầu do dự giây lát, thật lâu sau đó đành thở dài, “Suy!”

Viên Liệt không lý giải được nên nhìn sang Ân Tịch Ly.

“Như thế này.” Lão đầu ngẫm nghĩ một lúc, phán, “Muốn trở thành đồ đệ của ta, phải đáp ứng ba điều kiện!”

Ân Tịch Ly nhìn hắn, “Cứ nói!”

“Thứ nhất là thông minh hơn ta, hai là phải có tài học hơn ta, ba là vận khí tốt hơn ta!” Lão đầu liệt kê một hơi.

Ân Tịch Ly suýt nữa sặc nước miếng, nói, “Lão đầu, ngươi có bệnh a, cái gì cũng giỏi hơn ngươi thì cần quái gì đến ngươi? Đổi lại, có thể thu ngươi làm đồ đệ được rồi!”

“Ai, có chỗ nào không hợp lý a?!” Lão đầu nói, “ Thông minh, tài học và vận khí ảnh hưởng trực tiếp đến việc một người có thể trở thành nhân tài hay không, nếu phải dạy dỗ loại đồ đệ cả đời không thể vượt qua được ta, thì ta còn dạy làm cái gì nữa?!”

Ân Tịch Ly nheo mắt lại nhìn hắn, lão nhân này vẫn đang cố gắng cự tuyệt a.

“Thế nào?” Lão đầu nhướn nhướn mày với Ân Tịch Ly__Không  dám a?

Ân Tịch Ly cười, quay đầu nhìn Viên Liệt.

Viên Liệt gật đầu, hỏi, “Muốn khảo sát ta như thế nào?”

“Rất đơn giản.” Lão đầu cười cười, nói, “Về mặt thông minh a… chơi cờ với ta là được, sau đó đến tài học, ta hỏi ngươi đáp là được, còn vận khí… chúng ta cứ đổ xúc xắc đi!”

“Gì?” Ân Tịch Ly ngạc nhiên, “Còn có cả đổ xúc xắc a?”

“Đúng vậy!” Lão đầu gật cười, “Muốn biết vận khí của một người có tốt hay không, chẳng phải chỉ cần nhìn vào vận số may rủi trong lúc đánh cuộc sao, hô hô.”

Viên Liệt nghĩ ngợi một lát, gật đầu, “Ta chấp nhận!”

Ân Tịch Ly trợn mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, đầu óc ngươi quả thật rất đơn giản a.

Lão nhân phủi phủi tay áo, cười bảo, “Vậy thì bắt đầu đi!”

“Chờ một chút!” Ân Tịch Ly xua tay, “Điều kiện của ngươi đã nói xong rồi, giờ đến điều kiện của ta.”

Lão đầu đưa mắt ngó nghiêng dò xét Ân Tịch Ly, “Ai, ta nói này tiểu quỷ, chuyện của tên kia thì liên quan gì đến ngươi a? Ta đâu có thu ngươi làm đồ đệ.”

Ân Tịch Ly cười, nói, “Lão đầu, ngoại trừ vận khí, thông minh và tài học ra, vẫn còn một thứ ngươi không có nhưng hắn có.”

Lão đầu hơi sửng sốt, nhìn Ân Tịch Ly, “Là cái gì?”

Ân Tịch Ly chậm rãi mở miệng, hạ giọng đáp, “Bằng hữu a.”

Lão đầu hơi chột dạ, lắc đầu, “Ngươi đúng là tên tiểu tử ngỗ nghịch.”

“Một người có được bằng hữu tương trợ hay không, chẳng phải chính là vấn đề rất trọng yếu sao?” Ân Tịch ly cười cười, “Thế cho nên, lần tỷ thí này Viên Liệt có quyền nhờ đến bằng hữu giúp đỡ!”

“Oa…” Lão đầu nhìn Ân Tịch Ly chằm chằm, “Tiểu tử, ngươi chơi ác quá nha, ta chỉ là một lão nhân gia, vậy mà các ngươi còn định đánh hội đồng a?”

Ân Tịch Ly nhướn mày một cái, “Ngươi quản được sao? Thế gian này làm gì có chuyện công bằng? Có bằng hữu thì cứ nhờ bằng hữu, cùng lắm ngươi cũng gọi bằng hữu của ngươi ra đây! Chúng ta kéo đồng bọn đến phân cao thấp!”

Lão đầu tức giận đến nỗi râu mép dựng lên dựng xuống, một hồi lâu sau mới đành chấp thuận, “Được…Coi như ngươi lợi hại!”

Ân Tịch Ly cười, chạy ra cửa, gọi một gã tùy tùng theo bên mình Viên Liệt, phân phó vài câu, tùy tùng kia /liền chạy đi. Không lâu sau, cả một đoàn người kéo tới… Nhân số đông đảo khiến Tước Vĩ trợn tròn mắt.

Tổng hội gồm có Viên Lạc, Tề Diệc, Hạ Vũ, Tiêu Lạc và Quý Tư cùng tới, phía sau còn có cả Tề Linh đi theo góp vui.

“Sao nhiều người vậy?” Viên Liệt nhìn qua hỏi Ân Tịch Ly, “Chỉ để đối phó với một mình hắn?”

Ân Tịch Ly nháy mắt, “Ai nha, lão nhân này lợi hại lắm, nhiều người như thế chưa chắc đã đủ để đánh bại hắn đâu.”

Viên Liệt nhíu mày, hỏi, “Hắn rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?”

Ân Tịch Ly chớp mắt mấy cái, hạ giọng nói, “Một hồi nữa sẽ nói cho ngươi hay.”

“E..hèm.” Lão đầu tằng hắng một tiếng, hỏi Ân Tịch Ly, “Nhiều người như vậy a?”

Ân Tịch Ly mỉm cười gật đầu, ngoắc mọi người lại.

“Đại ca?” Viên Lạc đến cạnh Viên Liệt, có chút khó hiểu, “Chuyện gì vậy? Ngươi và Ân Tịch Ly hòa hảo rồi sao?”

Viên Liệt chưa kịp nói, đã thấy Ân Tịch Ly chạy đến bên cạnh, đưa tay khoát vai hắn cười nói, “Ai nha, huynh đệ với nhau, bất đả bất tương thức​[34]​!”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng Viện Liệt kỳ thực lại nghiêng đầu gườm  Ân Tịch Ly, chung quy cảm thấy hai từ huynh đệ từ miệng hắn nói ra có vẻ hơi kỳ quái.

Quý Tư tiến lại gần, quan sát Tước Vĩ một chút rồi vuốt râu mép, cau mày hỏi Ân Tịch Ly, “Tịch Ly…Đây là?”

Ân Tịch Ly mỉm cười trả lời, “Đây là sư phụ mà ta tìm cho Viên Liệt, Tước Vĩ lão nhân.”

Quý Tư ngạc nhiên, “Tước Vĩ?” Hắn cố suy xét kỹ càng nhưng vẫn không nhớ ra được nhân tài nào có tên như thế a?

Ân Tịch Ly nhìn thấy thần tình của Quý Tư, bèn mỉm cười hạ giọng, nói, “Tướng gia, tên thật của hắn là Cảnh Chi.”

“A…” Quý Tư có phần chấn động, rồi đột nhiên hít sâu một hơi, chỉ vào Tước Vĩ, “Cảnh…Cảnh Chi…”

“Ai.” Ân Tịch Ly vỗ vỗ vào Quý Tư, nói, “Quý tướng, xin đừng quá kích động a.”

Tuy vậy tất cả mọi người đều có thể nhận ra, Quý Tư đang vô cùng kích động, dựa vào gốc đại thụ không ngừng thở dốc, đồng thời nói với Viên Liệt, “Hảo! Tốt lắm! Phải bái sư!”

Viên Liệt càng thêm khó hiểu.

Ân Tịch Ly nói với Tước Vĩ, “Bắt đầu đi, ngươi hãy ra đề mục.”

Tước Vĩ nhìn mọi người một lượt, hỏi, “Chắc là các ngươi cũng không định hợp sức đánh cờ chứ?”

Ân Tịch Ly cười cười, hỏi, “Chơi cờ thì ai tiếp lão đầu kia đây?”

Hạ Vũ đưa tay chỉ vào Ân Tịch Ly, nói, “Hắn, tiểu tử này đánh cờ chưa thua bao giờ!”

Quý Tư cũng gật đầu, với kỳ nghệ (tài chơi cờ) của Ân Tịch Ly, khó có ai vượt qua được hắn.

Ân Tịch ly nhíu mày, “Ta a?”

Tước Vĩ bật cười hăng hắc, “Ta nói này, tiểu Ân tử a, chẳng phải ngươi không có hứng thú với việc chơi cờ sao?”

Ân Tịch Ly sửng sốt, hỏi, “Làm thế nào ngươi biết được?”

Lão đầu vuốt vuốt hàm râu bạc, cười nói, “Ta chỉ biết là…Nếu ngươi học theo kỳ phổ không thôi, thì chắc chắn không thể thắng được lão gia tử ta đâu!”

Ân Tịch Ly nheo mắt lại, lão nhân này!

“Bắt đầu bằng cái gì trước đây?” Tề Linh đến sau lưng Tề Diệc, hiếu kỳ nhìn ngó lão đầu.

“Ồ!” Lão đầu tỏ ra thích thú, quan sát Tề Linh, “Nha đầu kia trẻ trung mơn mởn a, dưỡng thế nào hay vậy?”

Ân Tịch Ly cười đáp, “Việc này thì… Bất quá hình như có người lúc còn trẻ rất đẹp thì phải.”

“A phi!” Tước Vĩ phun một cái phỉ báng Ân Tịch Ly, “Ngươi mà cũng dám nói người khác sao?!”

Ân Tịch Ly bĩu môi tránh sang bên cạnh, tiện thể gấp cuốn sách lão đầu đang đọc lại.

“Trước tiên thi cái gì?” Viên Liệt hiện tại đang rất nôn nóng muốn biết lão đầu kia có thân phận như thế nào, đến tột cùng là có năng lực gì, cho nên liền hối thúc.

Lão đầu ngẫm nghĩ một chút, nói, “Trước tiên đổ xúc xắc đi, so xem tiểu hay đại.”

“Các ngươi so bài bạc với nhau a?” Tề Linh hỏi.

Viên Liệt vừa nghe đến đổ xúc xắc thì ngấm ngầm đắc ý, món này không có khả năng làm khó dễ được hắn, nhưng chưa gì đã thấy Tước Vĩ xua tay, nói, “Không được dùng mánh khóe, cái này phải dựa vào thiên ý, gieo thế nào tùy thích, đổ được cái gì tính cái đó, đổ thắng hai lượt trên ba lần thì thắng!”

Viên Liệt cân nhắc, thấy không thể nào phó mặc cho số phận được…Vạn nhất thua, chẳng phải thật đáng tiếc sao? Hơn nữa, dù gì vận khí cũng có thể dùng năng lực để khống chế được đó thôi!

“Ân…” Tước Vĩ không hề bỏ qua thần tình của Viên Liệt, đưa tay gõ nhẹ hắn một cái, nói, “Chủ nghĩa chính trực a, đổi lại như thế thành ra cũng có chút tố chất đế vương.”

Viên Liệt bất ngờ, lão nhân nhìn thấu được tâm tư của hắn sao?

“Không được!” Tước Vĩ lắc đầu, “Ta không đấu với người có công phu, trong số các ngươi, hãy chọn ra một người không biết võ công để đổ xúc xắc với ta, bằng không thì ta sẽ không đấu!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, những kẻ không biết võ ở đây chỉ có ba người là Ân Tịch Ly, Tề Linh và Quý Tư thôi.

Ân Tịch Ly thấy mọi người nhìn mình thì vội vã lắc đầu ngay, “Đừng nhìn ta, vận khí của ta tệ lắm!”

Hạ Vũ gật đầu, nói với mọi người, “Ta có thể làm chứng, tên này lúc nào cũng tùy tiện gây chuyện thương thiên hại lý, cho nên chắc chắn là đổ thua!”

“Thật vậy sao?” Tề Linh ngạc nhiên.

Ân Tịch Ly lắc đầu, “Ai…thật khổ thân a.”

“Linh nhi.” Viên Liệt nhìn nàng, “Hay là ngươi lên đi?”

Tề Linh trốn ra phía sau Tề Diệc lắc đầu___Không được đâu.

Ân Tịch ly nâng cằm, nói, “Mỹ nữ thì không được!”

“Tại sao?” Tất cả mọi người nhìn hắn.

Ân Tịch Ly cười, “Nữ nhi được trời phú cho nhan sắc thì chí ít cũng đã dùng hết hơn phân nửa vận khí rồi, vận khí còn lại cần hảo hảo cất giữ, nhớ kỹ đừng lấy chồng là kẻ ham mê bài bạc gì gì đó, phải lưu lại vận khí để về sau tìm được ý trung nhân tốt!”

Tề Linh mặt đỏ bừng, chỉ im lặng bám lấy cánh tay Tề Diệc.

Thế mà Tề Diệc vẫn cứ trêu nàng, “Mắc cỡ cái gì? Nhớ kỹ a, để về sau còn tìm được ý trung nhân tốt!”

Quý Tư nhìn trái phải một lượt, thấy chỉ còn lại mình, liền nói, “Ta… không có bài bạc.”

“Không cần ngài bài bạc.” Ân Tịch Ly cười, “Tiện tay gieo xúc xắc một cái được rồi, chỉ để xem vận khí thôi.”

“Nga.”Quý Tư đổi sang rộng lượng, gật đầu, “Vậy thì được, vận khí của ta xưa nay vốn hảo!”

Mọi người ngẫm nghĩ một chút, thấy cũng đúng, phải công nhận, Quý Tư đích thực là người tốt số.

Quý Tư đến bên cạnh bàn, hành lễ với Tước Vĩ một cái, “Lão nhân gia, mời ngài đi trước.”

Tước Vĩ quan sát hắn trên dưới một lượt, gật đầu, “Ngươi là Quý Tư a?”

Quý Tư cung kính đáp lễ, “Là tại hạ.”

Tất cả mọi người có phần bất mãn, thân phận của lão nhân này là như thế nào? Vì sao Quý Tư lại đối với hắn tôn kính đến thế?

Tước Vĩ  chỉ cười cười, dáng cười có chút khổ tâm, “Ai…thời thế đổi thay a, trung thần lương tướng không phải lúc nào cũng có, nếu thường có thì tốt rồi!”

Quý Tư nhíu mày, dường như trong mắt thoáng lộ ra một tia đồng cảm, nói với Tước Vĩ, “Lão nhân gia, ta bất quá chỉ là loại nhân tài vài chục năm lại có, cũng chẳng hiếm hoi gì, ngài mới là kỳ tài độc nhất vô nhị, trăm năm khó thấy một lần, chẳng qua sinh nhầm thời gặp phải hôn quân, nên bị liên lụy thôi.”

Tước Vĩ mỉm cười, gật đầu, “Quả thật nhìn không ra a, tuy bộ dáng ngươi đơn thuần, nhưng lòng dạ chẳng khác gì so với tiểu Ân tử, bất hảo a!”

Quý Tư cười, đáp lễ, “Đa tạ lão nhân gia quá khen!”

Tề Diệc nhíu mày, xoay qua hỏi Viên Liệt, “Người này có thân phận như thế nào a?”

Viên Liệt mù tịt lắc đầu, “Chỉ có thể đợi lát nữa hỏi Ân Tịch ly.”

Tiêu Lạc cúi đầu, hạ giọng nhẩm đi nhẩm lại trong miệng, “Cảnh Chi…”

Hạ Vũ nhìn hắn, hỏi, “Sao vậy?”

Tiêu Lạc lắc đầu, một hồi mới nói, “Hình như nhớ được một câu thơ.”

Hạ Vũ chờ nghe hắn nói, Tiêu Lạc cười gượng gạo, “Ta vốn dĩ không thường nhớ những thứ này, chỉ thuộc được một câu, đại loại là ‘Ngọc dao du hồng duy ái cảnh’…Còn có cái gì ‘chi’ nữa.”

“Hề hô hĩ tai độc luyến chi?” Tề Linh nghe thấy liền nối vào một câu.

“Đúng!” Tiêu Lạc gật đầu, “Chính là câu này, ‘Ngọc dao du hồng duy ái cảnh, hề hô hĩ tai độc luyến chi’​[35]​.” 

Ở bên cạnh, Quý Tư đã bắt đầu đổ xúc xắc với Tước Vĩ.

Ân Tịch Ly đi ngang qua, nghe được Tiêu Lạc đọc lên câu thơ nọ, liền mỉm cười.

“Đây là thơ do hoàng đế vong quốc của triều đại trước làm thì phải.” Tề Linh nói, “Ta cũng chỉ tình cờ đọc qua, hình như còn có phần sau nữa.”

“Ân.” Ân Tịch Ly khẽ gật đầu, nói, “Còn hai câu.”

Tiêu Lạc nhìn hắn chờ đợi, Ân Tịch Ly cười, “Đại chí tại hung ngộ nhan họa, củng thủ giang sơn vi Cảnh Chi​[36]​.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.