Tịch Ly cầm trúng tay, quay lại nhìn… Phát hiện Viên Lạc đã đứng phía sau hắn tự bao giờ, cúi người cười với hắn, “Đã lâu không gặp.”
Tịch Ly hoảng hốt, nghĩ bụng đây là ai a? Viên Lạc thế này phải gọi là bạc đầu sau một đêm hay sao? Cảm giác trưởng thành nhiều như vậy?
Vẻ hồ nghi của hắn tựa hồ khiến Viên Lạc rất đắc chí, tươi cười ngồi xuống, đẩy một vò rượu lên bàn, “Rượu ngon, tặng ngươi này.”
Tịch Ly nhích tới gần ngửi ngửi, nhãn tình lập tức sáng lên__Quả là hảo tửu a!
Viên Lạc thấy thần thái trên mặt hắn rạng rỡ, liền cất tay rót rượu cho hắn, “Biết ngươi thích Lê Hoa Bạch, ta nhờ người đem về rất nhiều, trong viện của ngươi còn chôn mấy vò nữa, đều là ủ năm mươi năm đấy!”
“Thật sao?” Tịch Ly tấm tắc đôi tiếng, “Thảo nào ta thấy trong viện nổi lên mấy gò đất.”
Viên Lạc ngồi xuống tự rót cho mình một chén rượu, uống cạn.
Tịch Ly cầm chén rượu hứng khởi nhấp một ngụm.
“Thế nào?” Viên Lạc hỏi.
“Ân.” Tịch Ly tán thưởng, “Hảo tửu!”
Hai người cứ thế ngồi đối ẩm trong viện, trên cành bạch mai rơi rơi, gặp cơn gió nhẹ lướt qua lả tả rụng xuống.
Có vài cánh đáp trong chén rượu, điểm thêm chút thi vị.
Lúc Viên Liệt và Tề Diệc bước vào sân, vừa vặn bắt gặp hình ảnh này.
Cả hai đứng ngay cửa viện, vô thức mà ngẩn ngơ.
Tịch Ly ngước mặt lên, trông thấy hai người, giơ tay ngoắc, “Lại đây lại đây, có rượu ngon uống.”
Viên Liệt cùng Tề Diệc mới định thần lại, tiến vào trong.
Không lâu sau, Hạ Vũ và Tiêu Lạc cũng tới, mọi người quay quần trong sân thỏa chí đối ẩm, thoải mái nói cười. Viên Liệt bỗng dưng có chút hoang mang… Cái cảm giác huynh đệ ngồi lại cùng nhau thế này, đã rất lâu không thấy.
Viên Liệt lại đảo mắt nhìn Viên Lạc, nhận ra hắn tựa hồ trưởng thành không ít… Chính mình vẫn luôn coi hắn như một tiểu đệ đệ mãi không lớn, nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn có thể để hắn tự đảm đương một phần rồi.
“Ai, Hạ Vũ.” Tịch Ly nhấp rượu, khều khều Hạ Vũ, “Ta đang nghĩ, hoàng thượng dường như không ổn lắm, ngươi đã thấy bộ dạng hiện tại của hắn chưa a?”
Hạ Vũ lắc đầu, “Bộ dạng thế nào?”
Tịch Ly và Viên Liệt lần lượt mô tả lại tình trạng vừa gặp của Trần Tĩnh.
“Nga…” Hạ Vũ mỉm cười, lắc đầu, “Các ngươi vừa đến Hoàng cung xong, tự ngửi thử xem, trên người có phải ám mùi ngòn ngọt không?”
Tất cả mọi người khó hiểu, nhấc tay áo lên ngửi một chút__Quả nhiên!
“Vị ngọt này là cái gì a?” Tịch Ly nghĩ mãi không ra.
“Là lá Đại Yên (nha phiến).” Hạ Vũ bình tâm như vại mà chặc lưỡi, “Nếu ngửi ít, sẽ gây nghiện. Liều lượng hoàng thượng dùng phỏng chừng rất nhiều. Loại dược này không được dùng quá, đến mức nghiện là coi như xong, nếu cả ngày thấy lạnh thân thể lại còm cõi uể oải… Coi bộ sống cũng chẳng được bao lâu nữa.”
“Kẻ nào đã cấp lá Đại Yên cho hoàng thượng?” Tịch Ly bấy giờ, trùng hợp quay đầu sang hỏi trúng Viên Lạc.
Viên Lạc lắc đầu, “Còn ai vào đây, ngoài Quế Thiếu Nghĩa chứ.”
“Lạc, ngươi lui tới với hắn sao?” Viên Liệt khẽ nhíu mày, hỏi Viên Lạc.
Viên Lạc cân nhắc một chút, “Hắn đến tìm ta vài lần, ta chỉ xã giao một chút.”
Viên Liệt kinh hãi, ngăn hắn lại, “Ngươi nổi điên a?!”
Tịch Ly thấy cởi quần không xong, cư nhiên lần mò trên người hắn, lấy ra được một khối ngọc bội, đứng lên hướng ra ngoài, “Tiểu thố tử, ban thưởng cho ngươi này!”
“Uy!” Viên Liệt hoảng hốt, đứng dậy đuổi theo, “Ngươi điên rồi, đó là binh phù của ta!”
Tịch Ly bưng chén rượu chưa kịp chạy khỏi viện đã bị Viên Liệt tóm trở về, cuối cùng còn bị hắn tước đi khối ngọc bích bên hông, Tịch Ly trấn lột một vòng, Tiêu Lạc, Viên Lạc, Tề Diệc chẳng chừa một ai. Đều phải xuất ra phục sức vô giá. Tịch Ly như thể một phá gia chi tử, chơi ngông đưa hết cho Trần Miễn, bảo là của hồi môn, chọc Trần Miễn tức muốn giơ chân đá.
Viên Liệt lắc đầu thở dài, tên này cùng kẻ điên chỉ cách nhau cái ngưỡng mỏng như tờ giấy.
Mọi người uống tận hứng rồi mới giải tán, trở về hết.
Tịch Ly ôm vò rượu ngả lên ghế, nhìn Trần Miễn sai người thu dọn đây đó, bất chợt hỏi hắn, “Bận rộn cả ngày rồi, đã ăn gì chưa?”
“Ăn xong từ sớm, đâu như ngươi a, chỉ biết uống rượu.” Trần Miễn thoáng giận dỗi, “Ngươi nhìn lại ngươi xem, càng ngày càng gầy.”
Tịch Ly cười nhàn nhạt, ngoắc hắn, “Trần Miễn, ta muốn ngươi cùng ái nhân của ngươi đưa nhau đi, ngươi đồng ý không?”
Trần Miễn sửng sốt, quay lại nhìn Tịch Ly, “Ngươi… Có ý gì a?”
Tịch Ly duỗi duỗi ngón tay, “Mạng của Hoàng thượng chắc chỉ còn duy trì được một năm, một năm này Nhạc Đô đại loạn, ngươi cùng ái nhân rời đi càng sớm càng tốt, dẫn luôn cả Diệt Diệt theo. Tước Vĩ lão gia tử ta còn cần đến, xong việc, sẽ đưa đến chỗ các ngươi, ngươi hãy thay ta tận hiếu. Số ngọc bội này xem như lộ phí và vốn liếng, hai ngươi có tài, đến chỗ nào cũng có thể sống tốt. Bảo hai người huynh đệ khác của ngươi cũng đưa thân nhân đi mau.”
Trần Miễn nóng ruột, “Ngươi… ngươi nói cái gì vậy! Bọn ta đi hết thì ngươi phải làm sao đây?”
Tịch Ly nhún vai một cái, “Nếu ta đi cùng các ngươi, các ngươi khó mà chạy thoát.”
“Thế nhưng, dù Hoàng thượng có bại, thiên hạ cũng là của Viên Liệt.” Trần Miễn ngồi xuống bên Tịch Ly, “Hắn sẽ không gây tổn hại đến chúng ta.”
Tịch Ly đưa tay giật một dải tóc của hắn, Trần Miễn đau điếng người.
“Các ngươi lưu lại, chẳng những không giúp được ta trái lại còn có thể gây vướng chân ta.” Tịch Ly thở một hơi dài, “Chính ra, lưu lại ta đơn độc mới không sợ kẻ khác lấy các ngươi ra để uy hiếp.”
Trần Miễn hiển nhiên không thể bỏ qua, ngẩng đầu nhìn Tịch Ly, “Sau này chúng ta còn có thể gặp nhau hay không?”
“Cũng không biết được.” Tịch Ly nhún vai một cái, “Phải rồi, ta tính ra, có thể ta sẽ có nhi tử.”
“Cái gì?” Trần Miễn giật mình, nghĩ bụng chẳng phải Tịch Ly và Viên Liệt là một đôi sao? Nhi tử ở đâu ra.
Tịch Ly lấy trống bỏi ra lắc lắc, “Nếu sau này ngươi gặp một tiểu ngốc tử đặc biệt thích đọc sách, nhớ đưa nhiều sách cho hắn đọc.”
Trần Miễn khẽ gật đầu, hạ giọng hỏi Tịch Ly, “Ta đây… bao giờ đi a?”
“Đêm nay.”
“Nhanh vậy sao?!” Trần Miễn mắt đỏ hoe, “Ngươi chẳng chịu nói trước để ta có thêm chút thời gian.”
“Đã bảo ta đoán cho ngươi rồi, nên ngươi và La Tử Minh hãy đưa thân nhân bỏ trốn. Sau đó đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng trở về, nhớ kỹ.” Tịch Ly nhẹ nhàng vung tay lên, “Đi thu dọn mau.”
Trần Miễn rốt cuộc không kìm được, nước mắt rơi xuống, khẽ níu tay áo Tịch Ly, “Ta ở cùng ngươi thêm một tháng được chứ? Dưỡng cho ngươi béo thêm vài cân rồi đi.”
Tịch Ly vươn tay chỉnh tóc giúp hắn, một hồi lâu sau lắc đầu, “Một ngày cũng không được.”
“Sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế, không nghiêm với kẻ khác, mà hà khắc với bản thân.” Trần Miễn oán giận khóc, “Tất cả mọi người cứ vậy rời đi, đến Diệt Diệt cũng mang đi rồi, chỉ còn ngươi lẻ loi lưu lại một mình.”
Tịch Ly cười nhẹ, “Biết các ngươi tốt là đủ, nhân sinh vốn hợp hợp tan tan, không tán thì làm sao có tụ? Hợp mà lại chẳng tan, nghĩa là người một nhà rồi, nửa kia của ngươi cũng nên nếm thử chút mùi vị.”
Trần Miễn bất đắc dĩ, đêm đến cùng La Tử Minh đưa người nhà đi quy ẩn, lúc Diệt Diệt bị đem đi, vẫn kêu ư ử, Tịch Ly uống rượu, ngồi giữa sân cười.
Ngày thứ hai, trong hoàng cung bất ngờ hạ chỉ, muốn thăng La Tử Minh lên làm nội vụ, Trần Miễn cũng được thăng quan, đồng thời điều vào đại nội… Nhưng thánh chỉ chưa kịp xuống tới, sớ từ quan đã được đưa đến hoàng cung.
Trần Tĩnh không tài nào nghĩ ra vì sao hai người kia đột nhiên bỏ đi, hôm qua Quế Thiếu Nghĩa vừa nhắc nhở với hắn, bảo hai người kia rất có tiền đồ, nên trọng dụng, cớ gì lại đào tẩu chứ?
Vì vậy Trần Tĩnh gọi riêng Tịch Ly đến hỏi, Tịch Ly luôn mồm trách khứ, nói rằng hai người kia tâm đầu ý hợp chi đó, mà hắn lại có ý với Trần Miễn, nên La Tử Minh đêm hôm dẫn người bỏ trốn, hai vị khác trong tứ đại tài tử sợ liên lụy, bèn theo chân, khiến hắn tức chết vân vân…
Khỏi cần nói, Trần Tĩnh cũng thấu hiểu, Trần Miễn quả thật rất được lòng người, ngày trước hắn còn phải lòng… Chỉ tiếc tính cách quá cứng nhắc! Quên đi, đi cũng đã đi rồi.
Ân Tịch Ly đạt được mục đích, đĩnh đạt rời đi, băng qua hành lang dài ở hoa viên, vừa vặn chạm mặt với Quế Thiếu Nghĩa.
“Nước cờ của Ân tướng thật cao siêu, Thiếu Nghĩa bội phục bội phục.” Quế Thiếu Nghĩa diện kiến liền hành lễ với Tịch Ly. Nguyên bản hắn thấy Tịch Ly quan chức ngày càng cao quyền lực cũng mỗi lúc một lớn, âm mưu ép người thân cận của hắn vào cung để áp chế. Nhưng tính tới tính lui, bên cạnh Tịch Ly chỉ có hai người thân là Hạ Vũ và Trần Miễn. Hạ Vũ đã có Tiêu Lạc hậu thuẫn, đồng thời võ nghệ lại cao cường, không dễ lập mưu. Trần Miễn thì khác, hắn cùng La Tử Minh cảm tình thâm hậu, nếu khống chế được hai người này… Quế Thiếu Nghĩa tuy không thể thấu triệt nổi Ân Tịch Ly, nhưng biết nhược điểm trí mạng của hắn là trọng bằng hữu.
Chẳng ngờ hôm qua vừa tính toán xong, bỏ cả đêm đề cử hai người này với Hoàng thượng, mới sáng sớm hôm nay, quý phủ của Ân Tịch Ly đã đi hết đến một con chó cũng không chừa, chẳng phải khiến người ta bội phục sao.
“Ân?” Tịch Ly vẫn tiếp tục giả ngây giả dại, ngơ ngác nhìn Quế Thiếu Nghĩa, “Quế công công nói gì cơ?”
Quế Thiếu Nghĩa sửng sốt, nghiến răng, Ân Tịch Ly còn dám gọi hắn là công công?!
Tịch Ly thở dài với Quế Thiếu Nghĩa, “Chúc mừng công công làm chủ nội cung.”
“Ân tướng.” Quế Thiếu Nghĩa xanh mặt, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc pha lẫn tiếu ý của hạ nhân binh sĩ xung quanh, phẫn nộ hạ giọng nói với Ân Tịch Ly, “Hạ quan đã nhập nội cung bao giờ? Việc này há có thể bừa bãi, có nói cũng đừng nói bậy a!”
Tịch Ly đan hai tay giấu vào giữa tay áo, chậm rãi nói, “Thứ này a, tuyệt đối không thể ăn bậy, đặc biệt rất dễ nghiện đó.”
Quế Thiếu Nghĩa kinh ngạc, quan sát hai bên một chút, đưa tay chỉ một lối đi nhỏ bên cạnh cho Ân Tịch Ly, “Tướng gia có thể hạ cố nói chuyện một chút không.”
Tịch Ly nhún nhún vai, thản nhiên theo chân hắn bước vài cái, đến bên bờ tường.
“Lời ấy của Tướng gia có ý gì?” Quế Thiếu Nghĩa thấy xung quanh không người, nhíu mày hỏi Ân Tịch Ly.
“Nga.” Tịch Ly cười cười, “Vừa rồi ta đang nghĩ a, bất luận thế nào Hoàng thượng cũng không hút Nha phiến này nọ…Vậy đến tột cùng vì sao lại nghiện chứ?”
Sắc mặt Quế Thiếu Nghĩa tái đi mấy phần.
“Hôm nay ta mới phát hiện, trên long án của Hoàng thượng có đặt một lư hương màu bạc, trên lư hương có sáp dầu màu nâu. Quế đại nhân, lư hương ấy hẳn là do ngươi dâng lên đi? Ngươi đoán, nếu tùy tiện tìm một thái y đến xem sáp dầu nọ, chẳng phải là… Ai nha, nói không chừng lúc ấy quả thực phải cung hình (hoạn) rồi.”
Quế Thiếu Nghĩa nhíu cặp lông mày, “Ân tướng đây là muốn tố giác ta?”
Tịch Ly lắc đầu, “Ta cũng không có ý đó, nhược điểm tốt đến thế, đương nhiên phải nắm lấy trong tay.”
“A!” Quế Thiếu Nghĩa cười nhạt, “Ân đại nhân đã nói với ta rồi, không sợ ta có chuẩn bị mà tiêu hủy chứng cứ trước sao?”
Tịch Ly cười đưa tay điểm điểm hắn, “Nói trước, thì cũng nghiện rồi không phải sao?” Vừa nói, vừa sấn tới, khẽ nhắc, “Hoàng thượng lỡ nghiện rồi, thứ này chỉ cần thiếu một ngày, sẽ khó chịu đến mức nào ngươi hiểu rõ! Ngộ nhỡ hoàng thượng cảm thấy không kham nổi giày vò mà tìm một thái y đến xem, oa…Vẫn là cung hình a!”
Quế Thiếu Nghĩa nghiến răng, bất chấp cả mặt mũi khuôn phép, xen lẫn chút hung tợn hỏi Ân Tịch Ly, “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Ta đã nói rồi.” Tịch Ly cười, “Nắm nhược điểm của ngươi a.”
“Ngươi bắt lấy nhược điểm của ta để làm gì?” Quế Thiếu Nghĩa vung tay áo, “Chức quan của ngươi đã cao hơn ta đến thế rồi!”
Tịch Ly nhướn mày, “Ai bảo thâu tóm nhược điểm là muốn áp chế ngươi? Ta chỉ muốn nắm cái mạng của ngươi nhìn ngươi mỗi ngày sống trong bất an thôi.”
“Ngươi…” Quế Thiếu Nghĩa bị Ân Tịch Ly khích giận đến méo mặt, “Ngươi đây là vì cái gì?”
“Chúng ta đều như nhau như nhau!” Tịch Ly ung dung cười, “Ta chỉ giáo huấn ngươi một trận thôi.”
Quế Thiếu Nghĩa sửng sốt, “Giáo huấn gì chứ?”
Tiếu ý trên khóe môi Tịch Ly tiêu biến, mặt thâm trầm lạnh lùng nhìn Quế Thiếu Nghĩa, “Nếu ngươi dám nhằm vào những người bên cạnh ta, ý đồ trong đầu ngươi vừa trỗi, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận cả đời.”
Quế Thiếu Nghĩa mở to hai mắt nhìn Tịch Ly, “Ngươi…”
Ân Tịch Ly lại lấn tới một bước, “Chỉ một câu nói của ta, Viên Liệt có thể đem ngươi ngũ mã phanh thây, ngươi đoán, ngươi tránh nổi sao?”
Quế Thiếu Nghĩa khẽ lùi lại một chút.
Tịch Ly lại tiến lên một bước, “Chẳng phải ngươi muốn mượn tay Viên Lạc soán quyền, thâu tóm thiên hạ sao? Ngươi đoán, Viên Lạc sẽ nghe lời ngươi, hay là ta đây?”
Quế Thiếu Nghĩa lui thêm một bước, Ân Tịch Ly tiếp tục lấn lướt, “Nói đến thiên dựng của ngươi, đem hoàng thượng đùa bỡn trong lòng bàn tay, há sẽ lâu dài? Ngươi đoán, ta có thể dễ dàng vạch trần ngươi hay không?”
“Ân Tịch Ly!” Quế Thiếu Nghĩa đã lùi đến chân tường, “Ngươi chớ nên bức người quá đáng!”
Tịch Ly nhướn mày một cái, “Đây cũng là điều ta muốn nói.”
Quế Thiếu nghĩa nín lặng.
Ân Tịch Ly nhấc tay, chỉ vào bức tường phía sau hắn, lạnh lùng khuyên hắn, “Mỗi người đều có một giới hạn, ngươi hẳn là biết đỉnh điểm của ta ở chỗ nào rồi, về sau hành sự thông minh một chút, đừng tự chuốc lấy họa.” Nói đoạn, quay người lại, giũ tay áo bỏ đi.
Quế Thiếu Nghĩa ngây người tại chỗ một hồi lâu, lau mồ hôi kín đáo giậm chân__Ân Tịch Ly này, bản thân mình cư nhiên lại không có cách gì nắm được hắn!