Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 13: Ánh trăng



Đồng thủ đồng cước*.

*Tay và chân đồng thời vận động cùng một lúc, giống kiểu bộ đội đi 1 2 1 2 í

Xuân Tảo không ngờ rằng chuyện này lại xảy ra với mình, người được trao danh hiệu học sinh gương mẫu trong khóa huấn luyện quân sự hồi lớp 10. Tóm lại, suốt đoạn đường đến cổng trường, cô như gói FRH* mất kiểm soát, tay chân chẳng nghe lời.

*Flameless ration heater: gói sưởi dành riêng cho thực phẩm, được làm bằng vôi sống, natri bicarbonate, magie sunfat và các vật liệu khác. Khi tiếp xúc với nước, phản ứng hóa học sẽ xảy ra để tạo ra nhiệt để làm nóng thực phẩm. (Baidu)

Nhất định là cô nghĩ nhiều nhỉ...

Mong chỉ do cô nghĩ nhiều.

Nguyên Dã thấy cô im lặng hồi lâu: "Sao không nói gì vậy?"

Không hiểu vì sao, cô bỗng không muốn nhìn vào mắt cậu, thậm chí còn khó chịu với sự khác thường của mình. Xuân Tảo liếc qua những sạp hàng nhỏ bên đường đối diện: "Chính cậu là người im lặng trước mà."

"Tôi á?" Thiếu niên dường như vừa nhận ra điều gì đó, ngẫm: "À, phải, là tôi."

Giọng cậu mang theo ý cười: "Xin lỗi nhé."

Nhóc tí hon màu đỏ trên đèn giao thông đứng im, báo hiệu tạm thời không được qua đường.

"Tôi vừa nói gì vô ý sao?"

Cậu thực sự nói thẳng ra như vậy!

Mặt cô vừa mới hạ nhiệt nhờ gió đêm giờ đây lại đỏ bừng.

Xuân Tảo giả vờ thản nhiên, cố tình ung dung nói: "Không có gì."

Nguyên Dã nhìn cô vài giây, chậm rãi nói: "Tôi không hứng thú với chuyện ăn uống đâu. Món nào cũng ăn được, chẳng đặc biệt thích món nào. Có lẽ do lúc nhỏ, mỗi lần ăn cơm bố tôi đều hỏi về học tập hoặc điểm số. Sau này, mẹ tôi..."

Cậu dừng ở đây, chắc hẳn không muốn nói tiếp.

Xuân Tảo ngạc nhiên ngước mắt.

Hóa ra ý cậu là vậy.

Người chột dạ là mình, thế mà còn vô tình gợi chuyện buồn của cậu.

"Thực ra," Xuân Tảo có chút lúng túng, theo bản năng muốn an ủi:

"Tôi cũng giống vậy. Tôi—"

Cô tránh nhắc đến từ "mẹ": "Người lớn cũng thường xuyên hỏi tôi về điểm số trong bữa cơm..."

Hoàn toàn đồng cảm.

Những lúc đó, dù trước mặt toàn món ngon mỹ vị, cô vẫn cảm thấy khó nuốt. Có khi còn ăn cơm chan nước mắt.

"Nhưng tôi vẫn có món rất thích ăn." Chẳng hạn như những món chứa đầy đường, chất béo và calo, mặc dù không bổ dưỡng nhưng lại thỏa mãn khẩu vị con người: "Nếu không...Chắc chả sống nổi mất."

Nói đến đây, giọng cô ngày càng nhỏ dần.

Nếu h.am muố.n bị đè nén quá lâu thì cuối cùng chỉ có hai lối thoát: hoặc tự tê liệt, hoặc bùng nổ gấp đôi.

Nguyên Dã luôn duy trì sự bình tĩnh: "Thật sao?"

"Đúng thế." Xuân Tảo nhìn cậu.

Thiếu niên cũng nhìn cô: "Vậy dẫn tôi đi ăn món mà cậu thích đi."

Xuân Tảo ngẩn người, một lát sau, người nhỏ xanh lè bắt đầu di chuyển dưới ánh mắt cô. Cô cong môi: "Được thôi."

___

Xuân Tảo chọn món gà nugget, loại siêu to khổng lồ.

Xiên nướng trông không đẹp mắt, còn trà sữa thì không phù hợp. Có thể nói, lựa chọn của cô thật ít ỏi đến đáng thương.

May mắn thay, quán gà nugget cô yêu thích vẫn mở cửa.

Vị của nó đương nhiên không có gì để chê, cho nên trước và sau tiết tự học buổi tối nào cũng đều bị học sinh vây kín từ trong ra ngoài.

Cô nhìn chằm chằm vào chảo dầu đang sôi sùng sục, rồi quay đầu tìm Nguyên Dã.

Thiếu niên đứng bên vỉa hè, cúi đầu, lặng lẽ lướt điện thoại. Ánh sáng đèn đường tựa chiếc bình hình nón ngập nước bao phủ người cậu, mái tóc đen khẽ lay động theo gió, giống như một cảnh phim nghệ thuật, mang chút cô đơn hòa quyện cùng tiêu điều. Thật vớ vẩn! Xuân Tảo nhanh chóng xua tan suy nghĩ kỳ lạ ấy, rõ ràng học sinh đi ngang qua đều đang nhìn cậu mà.

Nhìn kìa, thậm chí còn có người chào hỏi cậu.

Ồ? Người thứ hai chào cậu xuất hiện rồi đó.

Sau khi cười đáp lại bạn học, thiếu niên quay mặt về phía cô.

Xuân Tảo lập tức quay đầu, hỏi ông chủ khi nào mới xong, còn nhắc đi nhắc lại: "Đừng chiên lâu quá ạ."

Cô muốn chứng minh với Nguyên Dã rằng trên thế giới này vẫn có những món ăn ngon khó quên, chẳng từ ngữ nào diễn tả hết sự tuyệt vời ấy được.

Nhìn thấy gà chiên vàng rộm, bên trong mọng nước bên ngoài giòn tan, từng miếng từng miếng được cho vào túi giấy lớn nhất, Xuân Tảo không nhịn được mà nuốt nước dãi, ánh mắt dõi theo tay ông chủ đưa đến một hộp nugget.

Ông chủ đang định lấy ra hai cái que tre rồi nhét chúng vào túi giấy, thì bị cô ngừng lại: "Chỉ cần một que thôi ạ."

Anh ngạc nhiên nhìn cô một cái rồi bỏ một que ra, sau đó lấy tiền của cô, chuyển túi gà chiên nóng hổi tới.

Xuân Tảo chen qua đám đông, chạy nhanh về phía Nguyên Dã, giơ tay lên: "Xong rồi, cho cậu đấy."

Nguyên Dã bị kích thước của chiếc túi trong tay cô làm ngạc nhiên: "Nhiều thế này á?"

Xuân Tảo không để tâm, nói: "Cũng bình thường thôi. cậu ăn từ từ nhé." Chắc là sẽ ăn hết nhỉ. Cô tự nhủ trong lòng.

Nguyên Dã nhận lấy, vươn bàn tay dài mở miệng túi ra.

Thấy chỉ có một cái que tre, cậu nhìn Xuân Tảo: "Cậu không ăn à?"

Cô lắc đầu: "Không ăn đâu, cái này mời cậu mà."

Cùng ăn...

Chung một túi...

Thật là kỳ lạ.

Nếu không... cô đâu lấy một cái que tre, chắc chắn phải diệt tận gốc tình huống dễ gây hiểu lầm, tránh dẫm lên vết xe đổ lần trước.

Nguyên Dã không nói thêm gì, lấy một miếng gà vàng óng ánh ra nhét hết vào miệng.

Ai ngờ khi cậu nhìn xuống lại vô tình chạm phải ánh mắt tràn ngập mong đợi của cô.

Cậu không ngậm nữa, bắt đầu nhai miếng gà. Giữa chừng, cậu bỗng nghiêng đầu sang hướng ngược lại, không kìm nổi ý cười.

"Thế nào?" Cô hỏi.

Cậu mím môi nhìn lại: "Cũng khá ngon."

Cũng...

Cô quả thực không hài lòng với câu trả lời này, nhưng cũng không dùng lời lẽ cứng rắn ép cậu trả lời lại, chỉ vô cảm cười nhẹ: "Ngon là được rồi."

Cô rút một gói khăn giấy nhỏ từ túi bên của balo, lấy ra hai tờ, mở rộng rồi xé đôi.

Đôi tay thon dài của cô cầm tờ giấy, tựa như chú chim sẻ trắng nhỏ vỗ cánh bay tới trước mặt cậu.

"Để lót vào, cẩn thận nóng." Cô nói.

Nguyên Dã sững người. Cậu vốn dĩ chẳng thấy nóng tí nào vì có túi giấy và túi nhựa ngăn cản.

Nhưng vẫn làm theo lời cô.

Lót giấy xong, cậu lại ăn thêm một miếng nugget nữa.

Bởi lẽ người bên cạnh...Ánh mắt lấp lánh như mèo con đang âm thầm quan sát cậu, khiến cậu không thể nào lơ đi được.

Cứ thế, họ dạo bước trên đường trong im lặng.

Xuân Tảo nghe thấy tiếng xột xoạt của túi nhựa liền liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Nguyên Dã cẩn thận gấp gọn túi gà, móc vào ngón tay, buông thõng bên người, dường như không định ăn tiếp.

Cô kìm nén sự khó hiểu cũng như phản đối, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu không ăn nữa à?"

Cậu tự nhiên, đơn thuần "Ừm" một tiếng.

Xuân Tảo á khẩu, cố nhịn, mỉm cười nhắc nhở: "Món này phải ăn nóng mới ngon."

Thiếu niên chưa phát giác ra ý tứ, đáp: "Chẳng phải tôi đã ăn vài miếng rồi sao?"

"..."

Xuân Tảo bắt đầu tự niệm chú thanh tịnh trong lòng.

___

Thật phí của trời!

Về đến nhà, Xuân Tảo tức nghẹn đến mức muốn đấm vào ngực vài cái, ai hiểu được cảm giác thất bại khi cố gắng khuyên nhủ mà không thành công này giúp tôi với! Sự không công nhận ấy oan uổng quá đi. Đồ quỷ sứ đáng ghét! Thật sự không ngon sao?

Hay là hôm nay đầu bếp không canh chuẩn độ lửa? Nhưng rõ ràng cô đã đứng cạnh kiểm tra kĩ lưỡng mà. Màu sắc, độ giòn, hương thơm đều hoàn hảo. Cậu có tôn trọng từng miếng gà nugget ngon nhất thế giới này không vậy? Trừ phi mất vị giác, bằng không... vĩnh viễn không tha thứ!

Vẫn là Đồng Việt tốt nhất, mỗi lần mua món này đều hết lòng ủng hộ, ăn ngấu nghiến như cơn bão, khẩu phần lớn cũng bị hai người các cô xử lý gọn lẹ.

Sau một hồi độc thoại nội tâm dài đến tám trăm chữ, Xuân Tảo thoát khỏi vòng xoáy tự nghi ngờ và kết luận:

Nguyên Dã, không biết thưởng thức.

Thôi kệ vậy.

Sau khi rửa mặt xong, Xuân Tảo dùng tăm bông ngoáy tai, nghiêng đầu để "dòng nước" tưởng tượng trong tâm trí mấy ngày nay chảy ra. Lúc cô quay về phòng ngủ, thời gian vẫn còn sớm nên Xuân tổng quản chưa trở lại phòng. Tuy nhiên cô không vội lên giường (lén chơi điện thoại) mà lấy đống bài tập từ giá sách, mở đến trang đã đánh dấu lần trước, rồi chọn một chiếc bút chì kim ở hộp bút, nhấn vài cái.

Vừa định cúi đầu đọc đề, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, lạnh lùng ngẩng đầu, chĩa bút chì về phía bức tường trước mặt rồi làm vài động tác trong không khí, sau đó mới tiếp tục rũ mắt.

Xuân Sơ Trân mở cửa gọi nàng tiên cá đang chìm đắm trong biển đề.

"Con nên đi ngủ rồi."

Xuân Tảo đáp lời, đóng sách lại.

Sau khi dõi theo bóng dáng mẹ di chuyển khỏi phòng, chắc chắn rằng bà đã về phòng ngủ, cô mới tắt hết đèn khiến bóng tối như chiếc áo len đen sì ấm áp khoác trên người mình.

Thần kinh vốn đang căng thẳng thoáng chốc thả lỏng, Xuân Tảo nằm vật ra giường.

Cô quen tay mò điện thoại, vừa định đeo tai nghe thì từ phòng bên bỗng vang lên tiếng động – tiếng bước chân, tiếng mở cửa, hình như có người ra phòng khách... Xuân Tảo chậm rãi hạ tay, nín thở lắng nghe.

Tiếng lò vi sóng?

Xuân Tảo ngồi dậy, lặng lẽ bò đến gần tường.

Chẳng lẽ...

Khóe môi bất giác nhếch lên, Xuân Tảo khoanh tay trước ngực, thầm nghĩ: đúng là chẳng biết thưởng thức, giờ đói mới ăn, nhưng tiếc là đã lỡ mất thời điểm ngon nhất rồi.

Xuân Tảo nằm xuống, đeo tai nghe, bật đếm ngược 20 phút, sau đó chọn playlist làm nhạc nền lướt mạng.

Ứng dụng đếm ngược là công cụ cô dùng để giới hạn thời gian lướt mạng của mình.

Thế giới bên ngoài đầy cám dỗ do đó chỉ khi tự kiểm soát nghiêm ngặt, cô mới không bị sa đà vào thú vui vô độ.

Khi bài hát đầu sắp hết, chợt có tin nhắn hiện lên. Xuân Tảo nghĩ rằng Đồng Việt muốn buôn về bữa tiệc tối nay nên định nhấn vào để xả nỗi bực tức, nhưng không ngờ lại là tin nhắn của Nguyên Dã.

Chỉ vỏn vẹn ba chữ:

- Ngủ chưa thế?

Avatar của cậu là một thiếu niên "chill guy", khiến cô không thể đoán ra hàm ý câu hỏi này.

Xuân Tảo bỗng nhớ lại lời bạn khuyên: "Sau này cậu ấy nhắn tin, chỉ cần xem là được."

Xuân Tảo quyết định thực hiện "chỉ cần xem là được".

Nhưng rõ ràng cô đang online, liệu giả vờ offline có quá vô tình không?

Cuối cùng, do không nỡ nên cô chat: "Chưa. Có chuyện gì không?"

Đối phương trả lời rất nhanh:

- Mở cửa.

Hai chữ ngắn gọn thôi mà khiến tim cô lỡ mất hai nhịp.

Nửa đêm rồi đó, đột kích gì thế này...?

Bóng tối vốn đang an toàn giờ đây trở nên bất an chỉ vì tâm tư bắt đầu dao động.

Xuân Tảo nhìn chằm chằm màn hình, nhận ra mình quên thở một lúc. Cô hít một hơi thật sâu, ngồi bật dậy, cẩn thận hỏi: "Cậu đang ở ngoài sao?"

Nguyên Dã: "Không."

......

Vừa định hỏi rõ, cậu lại nhắn: "Mở cửa rồi sẽ biết."

Xuân Tảo nhéo ngón tay, rón rén xuống giường. Cô xỏ dép, khẽ khàng bước chậm đến cửa, mở hé.

Qua khe cửa nhỏ hẹp, cô quan sát bên ngoài --

Phòng khách tối mù mịt, chẳng có ai.

Thứ tồn tại cảm giác mạnh nhất có lẽ là mùi hương khó cưỡng tỏa ra từ gà nugget.

Xuân Tảo cầm tay nắm cửa, từ từ mở rộng tầm nhìn. Nhưng giữa chừng, cô chợt ngừng lại.

Bàn ăn ở giữa phòng khách tự dưng xuất hiện một bộ bát đũa, trong bát chứa gà nugget. Chúng được đặt ngay phía gần cửa phòng cô.

Điện thoại nằm im trên đầu giường bỗng phát sáng.

Xuân Tảo quay vào, đọc tin nhắn của Nguyên Dã: "Thấy chưa?"

Xuân Tảo cúi đầu chat: "Thấy rồi."

Cô lờ mờ nhận ra ý cậu, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Cậu thực sự không ăn à?"

Cậu trả lời: "Tôi dành một nửa cho cậu."

Xuân Tảo đứng ngẩn ngơ.

...Hóa ra trên đường không ăn là vì điều này.

Cô thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề.

Xuân Tảo bước ra ngoài, ôm bát đũa còn nóng vào phòng, đóng chặt cửa.

Trước món gà nugget yêu thích, lần đầu cô nảy sinh cảm giác ngán ngẩm, nhưng không phải vì tâm tình tiêu cực, mà là... cô bỗng cảm thấy bản thân ngày càng mơ hồ về Nguyên Dã. Một làn sương mông lung mờ ảo bao trùm khắp cơ thể, khiến cô mất phương hướng. Xuân Tảo chỉ ngồi trước bàn thôi mà cứ ngỡ như đang nằm trên con thuyền trôi dạt giữa đại dương mênh mông, lắc lư theo từng cơn sóng bất định.

Hình như cô luôn...

Tự cho mình là đúng mà hiểu sai về cậu.

Cô quả quyết cầm điện thoại, nhắn tin thú nhận: "Xin lỗi. Tôi cứ nghĩ cậu không ăn trên đường vì không thích, còn giận dỗi. Là tôi mang lòng dạ tiểu nhân."

Xuân Tảo vừa nhai vừa nhìn dòng chữ đang soạn tin của cậu hiện lên rồi biến mất. Sau một hồi lâu, cậu chỉ nhắn lại hai câu đơn giản:

- Tôi hiểu.

- Nhưng cậu thật sự mua hơi nhiều.

Xuân Tảo bật cười.

Sợ làm mẹ thức giấc, cô vội đưa tay bịt miệng: "Dù gì cũng dùng SIM của cậu, tôi phải đãi thật to chứ."

Nguyên Dã đáp: "Vậy bây giờ hai người ăn không phải vừa chuẩn sao?"

Trong lòng vui sướng như vạn vật nảy mầm, trời quang mây tạnh, Xuân Tảo đồng tình: "Chuẩn."

Cô không cam tâm cũng không từ bỏ ý định, hỏi lần hai: "Thế cậu thấy ngon không?"

Cậu không vòng vo, trực tiếp khẳng định: "Ngon."

Xuân Tảo: "Thật không?"

Nguyên Dã: "Ừm."

Xuân Tảo đặt điện thoại và đũa xuống, hai tay siết chặt thành nắm đấm, xoa gương mặt đang cười đến cứng đờ, rồi tiếp tục cầm điện thoại.

Màn hình nhảy ra một tin: "Ăn xong để vào bếp nhé, lát nữa tôi rửa."

Gương mặt vừa hạ nhiệt lại bắt đầu nóng lên, cô vội vàng từ chối: "Không cần, tôi tự làm được."

Kết quả thiếu niên rất thực tế mà nhắc nhở: "Cậu không sợ mẹ cậu phát hiện à?"

Xuân Tảo: "..."

Dù lo lắng thật nhưng cô ngại để Nguyên Dã giúp đỡ thêm nữa. Sau khi ăn sạch gà, cô quyết tâm, khẽ đi chậm chạp như rùa ra ngoài.

Cô không dám bật đèn nên chỉ đành mò mẫm trong ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ kết hợp với thông điệp mà trái tim mách bảo để đến bếp.

Cả gian bếp thơm phức mùi bột thì là cay của nugget.

Xuân Tảo hít mũi, dừng trước bồn rửa, quay đầu nhìn quanh hai lần, rồi cẩn thận vặn vòi nước thật nhỏ. Nhưng cô lỡ vặn quá tay làm nước phun mạnh xuống bồn, tiếng vang như thác chảy trong màn đêm tĩnh mịch. Cô hoảng sợ tắt ngay, rồi thử lại, cuối cùng điều chỉnh thành "mưa nhỏ tí tách".

Vừa định ngâm bát dưới nước, sau lưng bỗng két một tiếng.

Là tiếng mở cửa.

Tim Xuân Tảo đập thình thịch, cô vội vàng tắt nước, bối rối ôm bát, ngồi thụp xuống đất, nín thở.

Cô không hiểu sao mình lại ngồi xổm, cứ như bịt tai trộm chuông, trông chẳng khác gì một binh lính không khí cốt đầu hàng.

"Là tôi." Âm thanh trầm thấp của thiếu niên truyền đến từ phía sau, xen lẫn ý cười không che giấu.

Lúc Xuân Tảo ngẩng đầu, Nguyên Dã đang đứng nhìn cô từ trên xuống. Ở góc độ này, gương mặt cậu hoàn hảo vô cùng.

Đôi mắt còn rất sáng.

Xuân Tảo thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, quay người: "Cậu làm tôi sợ chết khiếp!"

Giọng nói thì thầm bí mật, chỉ có hơi thở gấp gáp bộc lộ tâm trạng cô.

"Tôi đã bảo cậu cứ để đó mà."

"..."

Xuân Tảo không biết phải phản bác thế nào.

Trong khung cảnh tối đen như mực, thiếu niên trước mặt tựa như ánh trăng sáng rực rỡ. Sở dĩ sự liên tưởng vô căn cứ này xuất hiện là vì nụ cười của cậu quá đỗi xinh đẹp.

"Đưa cho cậu này." Xuân Tảo vẫn còn run, không dám nhìn thẳng vào cậu nữa, chỉ đẩy cái bát chưa kịp rửa vào tay cậu, bỏ dở hành động sinh tử: "Tôi đi đây."

Nguyên Dã nhận lấy, nghiêng người nhường đường.

Đang định đi thì Xuân Tảo chợt chững lại.

Dù biết mẹ mình chắc chắn không quản Nguyên Dã, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Cô nghiêm mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Cậu nhớ làm nhẹ nhàng nhé, lau khô nước trước khi úp, với cả làm xong thì về phòng ngủ ngay đấy."

Nguyên Dã nhìn cô, không đáp gì.

Chỉ có khóe miệng không chịu hạ xuống.

Xác nhận đã dặn dò xong, Xuân Tảo quay người đi tiếp, vừa bước khỏi cửa bếp, phía sau bỗng vang lên câu trả lời của cậu. Giọng điệu trầm thấp, mang rõ ý trêu chọc:

"Biết rồi, đại tiểu thư."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.