Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 14: Bình minh trên biển



Sau khi trở về phòng, Xuân Tảo lập tức vùi mình vào trong chăn. Giữa tiết trời oi bức, chiếc chăn điều hòa mỏng nhẹ tựa như đám mây vô thực, càng làm nổi bật gương mặt nóng ran giấu đầu hở đuôi của cô.

Đại tiểu thư.

Sống chừng này tuổi rồi, chưa ai gọi cô như vậy, kể cả bố mẹ. À không đúng, chị cô trước đây từng trêu thế, nhưng cảm giác khi đó hoàn toàn khác với Nguyên Dã. Lúc ấy, cô chỉ bật chế độ hỏi xoay đáp xoáy mà thôi.

Nhưng vừa nãy thì...

Cột sống như có dòng điện chạy qua.

Tiếp đến là nổi da gà. Cơn nóng mùa hè tràn ngập khắp nơi, khiến người ta chỉ muốn trốn chạy khỏi tiết trời không lối thoát này.

Tiếng vang trong lồng ng.ực như át đi thính giác của cô, làm cô không ngừng nghĩ về việc muốn hỏi Nguyên Dã về phòng lúc nào, nhưng cô căn bản chẳng làm được.

Tập trung lắng nghe nhịp đập trái tim mình, thình thịch, thình thịch, nhanh đến nghẹt thở.

Xuân Tảo đeo tai nghe, bật nhạc mức to nhất.

Cô cầm điện thoại lên, màn hình hiện giao diện QQ. Người đầu tiên là "Đồng- Thuyền Trưởng*", người thứ hai chính là Nguyên Dã...\

*raw: 嗑学家 là từ chơi chữ, đồng âm với 科学家 (nhà khoa học), nghĩa tương tự thuyền trưởng

Xuân Tảo lập tức tắt ứng dụng.

Vì sao.

Vì sao.

Không phải cô chưa từng tiếp xúc với con trai. Suốt chín năm đi học, có nhiều bạn nam đồng trang lứa đã tỏ tình cô, lúc thì qua những bức thư, lúc thì qua sự quan tâm đặc biệt. Nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình rung động, cho dù có cảm xúc thì cũng chỉ nhàn nhạt: Như vậy không ổn lắm đâu...

Nhưng hôm nay, ngay lúc này, cô lại thấy: Rất bất ổn.

Vô cùng bất ổn.

Cực kỳ, tuyệt đối, không thể bất ổn hơn.

Thực ra Nguyên Dã cũng không làm gì quá lớn lao.

Chỉ là giúp đỡ đúng thời điểm, cử chỉ chu đáo, biết có qua có lại.

Dù sao bây giờ họ cũng là bạn cùng phòng, so với cùng trường, cùng khối, thì có thêm một tầng quan hệ. Quả là người có nhân duyên tốt, cậu cư xử rất hoàn hảo.

Cách giải thích này thật hợp lí.

Nhưng tại sao cô phản ứng dữ dội thế nhỉ.

Xuân Tảo chìm vào giấc ngủ trong sự bối rối. Ngày hôm sau, chào đón cô là hình ảnh thiếu nữ với quầng thâm mắt nhạt trên gương. Cô xoa xoa mí mắt hơi sưng của mình, không nói lời nào mà chỉ thở dài.

Có vẻ Xuân Sơ Trân cũng nhận ra: "Con mất ngủ à?"

Xuân Tảo ngừng xé bánh mì nhân chà bông: "Từ khi vào cấp ba có hôm nào con ngủ ngon sao?"

Xuân Sơ Trân nghẹn lời, vài giây sau mới đáp: "Mẹ chỉ hỏi han vài câu thôi, sáng sớm gắt gỏng làm gì?"

Xuân Tảo im lặng.

Trong cửa hàng văn phòng phẩm, hội chị em gặp nhau như thường lệ. Đồng Việt, người luôn thích buôn dưa lê, vừa gặm bánh bao vừa hỏi chuyện tối qua. Nhưng Xuân Tảo không thể kể toàn bộ chi tiết, đành tóm gọn một câu: "Mời cậu ấy ăn gà nugget xong rồi về."

"Chỉ vậy thôi á?" Đồng Việt rõ ràng chưa hài lòng.

Xuân Tảo nghiêm mặt nói: "Chỉ vậy thôi."

Cô nói dối.

Cô không muốn chia sẻ, không muốn mở lòng.

Nhìn khuôn mặt bạn mình trông có vẻ thất vọng, Xuân Tảo rơi vào mâu thuẫn sâu sắc. Cô sợ Đồng Việt sẽ dựa vào đó mà phân tích thêm hàng nghìn chữ, mở ra nhiều ngõ ngách mà cô không dám đối mặt. Ngay khoảnh khắc này, có vô vàn tia sáng chiếu rọi vào sâu trái tim cô, ngày càng mạnh mẽ rực rỡ khiến cô không thể chịu đựng nổi.

Cô thản nhiên nói: "Cuối cùng cũng mời xong, không còn cảm giác nợ nữa rồi."

Giọng điệu giả vờ thoải mái, thực chất trái tim đã treo lên tận cổ họng, thậm chí có chút nghẹn ngào.

Đồng Việt hoang mang trước lời nói của cô: "Rốt cuộc cậu đang nói gì vậy hả?"

Xuân Tảo nhìn bạn: "Tớ nói sai à?"

"Không hẳn..." Đồng Việt nhai bánh bao, ấp úng đáp: "Chỉ là... tớ nghĩ cậu nên đến đền Tịnh Vân tìm sự đồng cảm."

Đền Tịnh Vân.

Vốn là địa điểm Phật giáo nổi tiếng.

Xuân Tảo: "...Cậu có bệnh không."

Đồng Việt: "Cậu mới có bệnh á."

___

Tiết thể dục, Xuân Tảo vẫn đứng ngay ngắn như thường lệ, trong khi Đồng Việt và Đinh Nhược Vi ở hành lang để làm báo tường. Cô chưa đến nhiệm vụ nên tiếp tục học thể dục.

Thiếu đi tiếng hót líu lo ríu rít của con chim hỉ thước Đồng Việt, cô cảm thấy cực kì cô đơn.

Vô tình lướt qua lớp trưởng lớp 1 đang hướng dẫn bạn học tập, Xuân Tảo nhanh chóng quay đi, chăm chú nhìn đuôi tóc nữ sinh trước mặt.

Khi nhạc bài thể dục vang lên, Xuân Tảo bắt đầu khởi động tay chân.

...

"Động tác xoay người –"

Giọng nam dõng dạc hô theo nhịp, vang vọng khắp sân:

"Một... hai... ba bốn năm sáu bảy tám..."

Xuân Tảo gập một cánh tay, tay kia duỗi thẳng, xoay người, phản xạ tự nhiên quay sang nhìn phía sau bên trái.

Đôi mắt cô gái khẽ động.

Trong tầm mắt xuất hiện cái gáy xa lạ.

Cô nhìn nhầm sao?

"Ba hai ba bốn năm sáu bảy tám..."

Lợi dụng cơ hội, Xuân Tảo nhìn một lần nữa.

Nguyên Dã thật sự không có trong hàng, vị trí của cậu bị một bạn nam đeo kính chiếm.

Cậu đi đâu rồi...?

Kể từ khi thói quen này hình thành, đây là lần đầu Xuân Tảo không thấy Nguyên Dã trong hàng.

Ban đầu là nghi ngờ, sau đó là bất an – cảm giác bơ vơ, lạc lõng, tựa như con thuyền vốn đã quen với việc ngắm ngọn hải đăng vào mỗi hôm trời nắng, đột nhiên có một ngày, ngọn hải đăng biến mất, chỉ còn lại mình nó giữa đại dương bao la.

Âm thanh của loa phát thanh trở nên xa vời.

Sau khi kết thúc tiết thể dục, Xuân Tảo lo lắng khoanh tay đi về phía đường chạy.

Bạn cùng bàn Lư Tân Nguyệt nhìn thấy bóng lưng cô đơn của cô từ xa, liền bỏ hai cô gái đang đi cùng, chạy tới khoác tay cô.

Xuân Tảo giật mình, quay đầu: "Sao cậu lại đi một mình vậy?"

Lư Tân Nguyệt nói: "Tớ đang định hỏi cậu, Đồng Việt đâu?"

Xuân Tảo trả lời: "Cậu ấy làm báo tường với Đinh Nhược Vi rồi."

"À, ừ nhỉ." Lư Tân Nguyệt mới nhớ ra: "Sao cậu không đi?"

"Chưa đến nhiệm vụ viết chữ của tớ mà."

Lư Tân Nguyệt cười tinh nghịch: "Cậu đến đây trốn việc à?"

"Hả." Xuân Tảo điều chỉnh tâm trạng trầm tư suy nghĩ của mình, nói: "Không học thể dục mới là trốn việc đấy."

___

Tiết học buổi sáng cuối cùng là tiếng Anh, Xuân Tảo phải lên tầng hai lấy bài kiểm tra tối qua để giáo viên chấm.

Cô ôm chồng bài từ văn phòng ra, dừng lại ở đầu cầu thang quen thuộc.

Tầng hai chủ yếu là các lớp tự nhiên, hành lang lúc nào cũng ồn ào, tràn ngập hormone nam sinh, nên cô thường tránh xa đó.

Nhưng hôm nay...

Một ý nghĩ lạ lùng bất ngờ xuất hiện.

Thúc giục cô làm chuyện mà cô không hề muốn, cũng chưa từng thử trước đây.

Xuân Tảo siết chặt chồng bài trong tay, nhắm mắt đi nhanh về phía trước.

Chỉ cần xuống cầu thang gần nhất, cô sẽ dễ dàng đi qua một lớp học... Nữ sinh nhanh chóng lướt qua vệt sáng và bụi mờ ở góc hành lang, đến được tầng một.

Cô nhảy khỏi bậc cuối cùng.

Bảng tên lớp 11 (1) hiện ra trước mắt, Xuân Tảo tiến lại gần cửa sổ lớp, thả chậm bước chân.

Thừa dịp bây giờ —

Chớp mắt nhìn vào trong.

Tất cả cảm xúc lạ lẫm trong lòng cô lập tức ổn định.

Thiếu niên đẹp trai ngồi yên tại chỗ của mình, tươi cười rạng rỡ, dùng sách hoặc cũng có thể là vở gõ nhẹ vào bả vai người phía trước, đối phương có vẻ đang ngủ bù. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu một nửa cơ thể cậu, mờ ảo, sáng mịn như thể vừa từ giấc mơ trở về hiện thực.

Xuân Tảo thỏa mãn thu mắt.

"Nguyên Dã!"

Cô nghe thấy ai đó giận dữ gọi tên cậu.

Tựa như đang tham gia vào trò đùa, Xuân Tảo mỉm cười theo.

Cô về lớp với tâm trạng nhẹ nhàng, phơi phới như cánh chim tung tăng bay trong khung cảnh bình minh lấp ló trên biển, ánh nắng vàng ươm soi sáng mặt nước lóng lánh. Cô thuần thục phát bài cho các bạn, rồi bước xuống bục giảng. Khi đi ngang qua chỗ Đồng Việt, một mùi kẹo sữa ngọt ngào xộc vào mũi, cô hạ mắt thì thấy Đồng Việt đang từ từ xoa kem dưỡng da tay.

Xuân Tảo xòe năm ngón, giơ tay phải lên, lắc qua lắc lại trước mặt cô ấy.

"Làm gì vậy?" Đồng Việt ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu.

Không có gì.

Chỉ là muốn thử xoa một chút thôi. Có kỳ lạ không? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.