Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 15: Chun buộc tóc



Những ngày kế tiếp, Nguyên Dã không vắng mặt bất kỳ tiết thể dục nào nữa. Mỗi khi quay đầu nhìn cậu, Xuân Tảo đều cảm nhận được một dòng nước ấm áp mơn trớn trái tim mình.

Dường như cậu trở nên đẹp trai và đặc biệt hơn trước. Các bạn nam cùng tuổi thường thích chạy nhảy ngoài trời, chẳng để tâm đến nắng, vậy nên gáy lúc nào cũng đen đúa, trông như chưa tắm mấy ngày liền. Nhưng Nguyên Dã thì khác, dù cách xa cả biển người, cậu vẫn sạch sẽ, rạng rỡ như nhật chiếu kim sơn* hay rừng tuyết vân sam.

*"Nhật chiếu kim sơn"‌ mô tả thời điểm bình minh hoặc hoàng hôn trên đỉnh Cống Ca, khi những tia nắng chiếu vào ngọn núi phủ tuyết, khiến những đỉnh núi tuyết trắng như được mạ vàng rực rỡ, tạo thành cảnh quan thiên nhiên tráng lệ. (Kênh 14)

Thực ra, Nguyên Dã cũng mang phong cách cà lơ phất phơ thường thấy ở các nam sinh, không chỉn chu từng động tác. Thỉnh thoảng cậu còn nói chuyện với người bên cạnh, phần lớn thời gian đều cười, đuôi mắt híp lại dưới ánh nắng, kết hợp khóe miệng cong cong.

Dù nụ cười ấy ở rất xa nhưng vẫn lan truyền đến cô.

Xuân Tảo chỉ đành cố gắng mím môi, làm vẻ mặt vô cảm.

Cơ mà... lúc tập thể dục Nguyên Dã có nhìn thấy cô không nhỉ?

Dẫu sao họ cũng quen nhau, hai lớp lại gần như vậy.

Trong mắt cậu, bóng lưng của cô sẽ trông thế nào ta?

Tối thứ sáu, sau khi rửa mặt xong, lúc sấy tóc trước gương, Xuân Tảo bỗng tò mò. Cô quay về phòng, lén lút lấy chiếc gương tròn nhỏ từ hộp bút mang vào vệ sinh, buộc tóc như mọi ngày, rồi tìm một góc độ quan sát gáy mình trong gương.

... Hóa ra trông khá bình thường.

Kiểu tóc quá quen thuộc, còn có mấy sợi tóc nhỏ lộn xộn, dây chun màu đen thì chẳng nổi bật gì, gần như hòa vào mái tóc.

Xuân Tảo lần lượt thử buộc đuôi ngựa thấp xong đến cao, cuối cùng bất lực đặt gương xuống, tự hỏi khác biệt ở đâu.

Về lại phòng, cô mở ngăn kéo, lấy hộp nhựa trong đựng dây buộc tóc ra. Lư lọi một hồi, toàn là màu đen, xám, nâu hoặc loại dây nhựa trong như dây điện thoại cũ. Mấy màu nổi nhất cũng chỉ có xanh xám hoặc hồng nhạt đơn sắc.

Xuân Tảo ngả người tựa vào ghế.

Da đầu cô ngứa ngáy vì phiền muộn.

Cô gãi đầu, rõ ràng vừa mới gội xong, tóc vẫn còn mềm mại, thơm lừng.

Tối thứ sáu là ngày Xuân Tảo tự cho phép mình thư giãn, nên thời gian lướt mạng sẽ kéo dài gấp đôi ngày thường. Gần 11 rưỡi, cô dọn dẹp bàn học, chui vào chăn, đặt hẹn giờ 40 phút, sau đó mở QQ.

Tài khoản của Nguyên Dã luôn online, vừa đăng nhập là có thể thấy.

Đã khuya thế này rồi mà cậu vẫn chưa về nhà. Còn cô, giống như đang sống bên cạnh một thung lũng vắng lặng.

Xuân Tảo bỗng chán nản.

Nghe nhạc không vào tai, lại chả thấy buồn ngủ. Cô cứ vô định lướt Weibo khoảng 10 phút, quyết định sớm kết thúc khoảng thời gian "nghiện điện tử" của mình. Vừa định thoát thì danh sách bạn bè bất ngờ hiện lên một tin nhắn, của Nguyên Dã gửi đến, với thông báo: [Hình ảnh].

Xuân Tảo tim đập thình thịch, mở ảnh ra xem.

Cậu gửi một bức ảnh chụp bằng điện thoại, không cần phóng to cũng nhận ra đây là một góc của tấm bảng báo tường Quốc khánh mà cô đã dành hết tâm sức làm những ngày qua.

Trong ảnh, ngoài một số khung và hình vẽ, phần lớn là chữ viết tay của cô.

Cô phóng to nét chữ kia lên. May thay, dòng chữ nhỏ nhắn, ngay ngắn rất đẹp mắt – nhờ Xuân Sơ Trân bắt cô luyện viết theo mẫu nửa tiếng mỗi ngày từ hồi sáu tuổi.

Nhưng Nguyên Dã chụp lại làm gì?

Cậu biết đây là chữ cô viết sao? Chắc do cửa sổ lớp 1 hướng thẳng ra hành lang có bảng báo tường, hai ngày nay mỗi khi rảnh cô đều trèo lên ghế để tranh thủ viết nên thật khó để làm ngơ ha! Dù gì lần trước cậu cũng đến giúp lau bảng.

Xuân Tảo ngượng ngùng trả lời: Sao thế?

Vẫn là bức ảnh cũ nhưng lần này có một dấu khoanh tròn màu đỏ.

Trong vòng tròn là một chữ trên bảng.

Nguyên Dã: Có chữ bị viết sai.

Xuân Tảo nhìn chăm chú, nhất thời không biết nói gì.

Quả thực là sai một chữ, chữ "裨" trong đại hữu bì ích*. Bộ 衣 bị cô viết nhầm thành bộ 示, thiếu mất nét chấm.

*raw: 大有裨益, thành ngữ TQ nghĩa là rất có ích

Chắc hẳn vì deadline gấp cộng với việc hai đứa kia cứ cách vài phút lại hối thúc, nên cô mới mắc phải lỗi ngớ ngẩn này.

Giờ bị phát hiện.

Xấu hổ quá đi mất huhu.

Xuân Tảo cố tỏ ra bình tĩnh, giữ phong thái ngụy quang chính*:

*raw: 伟光正 (ngụy quang chính), viết tắt của "Vĩ đại, vinh quang và đúng đắn", bắt nguồn từ khẩu hiệu chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc thế kỷ trước – "Đảng Cộng sản Trung Quốc vĩ đại, vinh quang và đúng đắn muôn năm!" (China digital times)

– À, tôi thấy rồi.

– Cảm ơn đã chỉ ra chỗ sai nha.

– Thứ hai sẽ sửa ngay.

Nhưng cậu lại gửi bức ảnh đó lần thứ ba, công khai "tuyên án" trong khung chat.

– Không cần đâu, tôi thêm vào rồi.

– Dùng phấn viết.

– Chắc là không sao đâu nhỉ?

Xuân Tảo ngẩn người, mở ảnh ra xem.

Dù nhìn xa thì không khác biệt, nhưng khi phóng to, rõ ràng đây không phải cùng một ảnh. Ánh sáng khác nhau, góc độ cũng có chút khác biệt. Chữ sai mà cô viết bằng màu trắng của màu nước đã được sửa lại bằng phấn trắng. Vì loại màu khác nhau, cậu tô đậm nhiều lần nét "chấm" bị thiếu kia, để cả chữ nhìn hòa hợp hơn.

Xuân Tảo thắc mắc: Sửa lúc nào thế?

Nguyên Dã: Bây giờ.

Xuân Tảo ngạc nhiên: ... Cậu còn ở trường à?

Nguyên Dã trả lời rất bình thản: Ừ, giờ này vừa hay không có ai.

Xuân Tảo cạn lời.

Với tư cách là học sinh top 5 lớp chọn Văn, bị chỉ ra lỗi chính tả đáng lẽ là chuyện rất mất mặt. Nhưng khi định thần lại, cô đã cười rộ lên mà bản thân không hay biết.

Hóa ra thật sự có người chủ động đọc báo tường nhàm chán, còn chơi trò "tìm điểm khác biệt".

Xuân Tảo bó tay trước hành động của Nguyên Dã, chỉ biết mình đã cắn môi rất lâu – để ngăn tiếng cười bật ra.

Cô tiếp tục gõ: Tôi còn tưởng cậu về nhà hoặc đi net qua đêm cơ.

Nguyên Dã trả lời: Không thể có lựa chọn khác sao?

Xuân Tảo: Hả?

Nguyên Dã: Ví dụ như...

Nguyên Dã: Tôi đang trên đường về.

Xuân Tảo nhìn chằm chằm hai câu này vài giây, theo bản năng kéo chăn che kín mặt. Tuy nhiên tay không đủ che, với niềm vui hiện tại, dù có dùng cả hai tay, nụ cười vẫn sẽ nở bung, không thể giấu.

Cô nên đáp lại thế nào đây?

— Chú ý an toàn? — Không cần vội đâu? Cứu mạng, hoàn toàn không nghĩ ra.

Xuân Tảo đành đầu hàng, lựa chọn bỏ qua.

10 phút sau, bên ngoài có tiếng động, thiếu niên bật đèn, đổi dép, mở cửa phòng ngủ... Âm thanh lặt vặt rõ mồn một trong đêm khuya. Xuân Tảo tập trung lắng nghe, cảm giác trong cơ thể đang sở hữu vì tinh tú mãi mãi sáng lấp lánh. Cô xoay người, gửi đi tin nhắn đắn đo từ nãy:

– Cảm ơn cậu nhé.

– Không ngại cực khổ giúp tôi sửa chính tả.

Nguyên Dã: Ai bảo tôi nhìn thấy chứ.

Rồi báo trước:

– Tôi đi tắm đây.

– Lát nữa không trả lời ngay được.

Mặc dù đang hạnh phúc đến mức muốn nhảy cẫng trên giường, Xuân Tảo vẫn cố giữ điềm tĩnh "Ừ" một tiếng, nói: Ngài cứ tự nhiên, tôi phải đi ngủ rồi.

Nguyên Dã: Được, ngủ ngon.

Chúc ngủ ngon xong đã gần nửa đêm, dù quá giờ đi ngủ của Xuân Tảo nhưng tâm trí cô lại vui như trẩy hội, chẳng hề mệt mỏi tí nào. Nhạc ngủ quá vô dụng nên cô đành phải biến động tĩnh bên ngoài thành BGM, mãi đến khi Nguyên Dã trở về phòng ngủ bên cạnh, cả căn nhà hoàn toàn yên tĩnh, cô mới an tâm nhắm mắt.

___

Trước tiết tự học tối chủ nhật, Xuân Tảo rời nhà sớm hơn ngày thường, ghé vào cửa hàng văn phòng phẩm.

Ngắm nghía khắp cửa hàng nửa ngày, cuối cùng Xuân Tảo chọn ba chiếc bút bi vô tri, đủ bộ đỏ, xanh, đen.

Cô cầm chúng lên để làm bình phong che mắt thiên hạ, sau đó chuyển sang khu phụ kiện tóc.

Bên ngoài văn phòng phẩm, Đồng Việt đang ngồi trước cửa hàng tiện lợi ngay cạnh, ăn kem que Đông Bắc.

Cô bạn ngạc nhiên, rút que kem ra khỏi miệng: "Ủa? Sao hôm nay cậu đến đây?"

Xuân Tảo lắc túi, tiếng bút va vào nhau kêu lạch cạch: "Mua bút nè."

Đồng Việt "ồ" một tiếng: "Vậy đợi tớ ăn xong rồi đi chung nha."

Xuân Tảo đồng ý, nhét sâu cái scrunchie mới mua vào túi quần.

Scrunchie màu trắng kem, in họa tiết phong cách tranh sơn dầu rực rỡ, chất liệu vô cùng mềm mại.

Để tránh mẹ hỏi nhiều, sáng thứ hai sau khi xuống tầng, Xuân Tảo mới buộc nó lên bím tóc đuôi ngựa gọn gàng.

Ban đầu cô còn lo Đồng Việt sẽ làm ầm ĩ lên, nhưng đối phương hình như hoàn toàn không để ý.

Có lẽ vì trang sức Đồng Việt dùng thường màu mè hơn, nên thứ trên đầu cô trong mắt Đồng Việt chỉ thuộc kiểu truyền thống, chẳng đáng nói.

Người đầu tiên phát hiện là Lư Tân Nguyệt.

Cô bạn mới đi vệ sinh về, trên đường đến chỗ ngồi nhìn lướt qua cô, rồi kinh ngạc: "Xuân Tảo ơi, cái chun mới của cậu đẹp đó nhen."

Xuân Tảo ngại ngùng vuốt tóc, khuôn mặt đỏ ửng: "Thật sao, hôm qua tớ đi dạo xong tiện thể mua ở văn phòng phẩm thôi."

"Chuẩn!" Lư Tân Nguyệt đến gần quan sát kỹ hơn: "Trước đây chưa thấy cậu dùng scrunchie bao giờ... Tóc cậu dày nên buộc lên pơ phệch luôn!"

Cô bạn hóa thân thành tàu hỏa nhỏ*: "Huhu, tớ càng hối hận vì cắt tóc ngắn rồi."

*raw: 小火车, thuật ngữ mạng chế từ nhân vật hoạt hình đầu tàu hỏa Thomas (phim Thomas and friends). T tra baidu ask thì thấy có lầu trả lời chủ thớt là từ này ẩn dụ khá dark??? nhưng mà chắc ý tác giả ở đây là tàu kêu woo woo woo=huhuhu nhỉ

Xuân Tảo an ủi: "Không sao đâu, cửa hàng đó còn có kẹp tóc cùng mẫu, mai tớ tặng cậu, nhất định phải ưu tiên cho Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta một cái."

Lư Tân Nguyệt ôm chặt cô: "Tảo Tảo là tốt nhất –"

Cô bạn ngồi bàn trên nghe thế liền tò mò ngoảnh đầu: "Trông như nào vậy? Cho tớ xem với."

Xuân Tảo vui vẻ quay đầu khoe, mấy cô bạn xung quanh cũng vây lại, liên tục khen ngợi làm cô lâng lâng sung sướng.

___

Lớp 11 (1) đều học thể dục sau tiết toán mỗi thứ hai hàng tuần. Chuông hết giờ vừa reo, giáo viên lập tức gọi lớp trưởng lên tầng giúp chấm bài, sau đó nhìn về ba dãy cuối lớp, tìm vị trí của Nguyên Dã, muốn kéo thêm một cao thủ toán học làm chân chạy vặt miễn phí.

Nhưng thiếu niên đã đoán ra từ trước, chưa đợi thầy lên tiếng, cậu nhạy bén như bạch long, nhanh chóng luồn từ cửa sau chạy vào hàng lớp, không để thầy có cơ hội tóm được.

Lúc xuống sân, mọi người tự giác xếp đúng vị trí.

Bên cạnh Nguyên Dã là bạn cùng bàn, Đồ Văn Vĩ.

Lễ chào cờ chưa bắt đầu nên hai thiếu niên chán muốn chết, bèn nói về giải đấu eSports.

Hai người cậu một câu tôi một câu, thảo luận và phân tích chiến đội mà mình yêu thích.

"Nhưng mid của họ thì cậu không thể chê được đúng không? Trận mùa hè vừa rồi chiêu của Taliyah quá xuất sắc..." Đồ Văn Vĩ nói thao thao bất tuyệt, nhưng nhận ra Nguyên Dã không hề chen ngang phản bác như trước, còn thường đưa lý lẽ sắc bén làm cậu cứng họng.

Cậu nghiêng đầu nhìn.

Quả nhiên thiếu niên đang mất tập trung, ánh mắt dừng lại ở một hướng xa xăm nào đó.

"Này, cậu có nghe tớ nói không?" Đồ Văn Vĩ bất mãn.

Người bạn cùng bàn không thèm quan tâm, tâm trí hoàn toàn rời khỏi "cuộc tranh luận trẻ trâu" của bọn họ.

Đồ Văn Vĩ liền húc cậu một phát, tò mò không biết cậu rốt cuộc đang nhìn gì.

Nguyên Dã giật mình, quay đầu, nhướng mày khẽ hỏi: "Sao không nói tiếp đi?"

Đồ Văn Vĩ: "Cậu có nghe à?"

Nguyên Dã: "Vẫn nghe mà."

Đồ Văn Vĩ: "Vậy kể lại cho tớ."

Nguyên Dã lập tức tóm tắt y hệt: "Mid, mùa hè, Taliyah. Tớ chỉ lười nói với cậu thôi."

"..." Đồ Văn Vĩ tâm phục khẩu phục, chửi đổng vài câu.

"Suy cho cùng cậu đang nhìn gì vậy?" Cậu lần theo hướng nhìn của Nguyên Dã khi nãy.

Nguyên Dã bước lên nửa bước, lặng lẽ chắn tầm nhìn của cậu, sau đó mỉm cười: "Chú chim nhỏ màu mè."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.