Hậu quả của cảm xúc thất thường kích thích hormone quá mức chính là việc Xuân Tảo đến tháng sớm hơn dự kiến.
Nhìn vết máu đỏ thẫm trên ga giường, Xuân Tảo bực bội thu dọn.
Khi kim đồng hồ chỉ 8 giờ, cô lén lút mang ga giường và quần ngủ ra khỏi phòng.
Xuân Sơ Trân đang ngồi nhặt rau trên bàn ăn ở phòng khách, thấy con gái khom lưng, không cần đoán cũng biết: "Con dây lên giường hả?"
Xuân Tảo đỏ mặt: "Mẹ nhỏ giọng chút được không ạ."
Xuân Sơ Trân trừng mắt: "Mẹ nói to lắm sao?"
Thật ra mẹ nói với âm lượng vừa phải, nhưng trong căn nhà không quá rộng này, cô sợ Nguyên Dã nghe được.
Xuân Tảo đem ga giường và quần áo ngâm vào hai chậu có kích thước khác nhau.
Nghe thấy tiếng nước từ phòng vệ sinh, Xuân Sơ Trân bước chậm tới: "Con để đó đi, lát nữa mẹ giặt."
"Vâng." Xuân Tảo nhìn mẹ một cái.
Miệng thì nói vậy, tuy nhiên cô vẫn tự giặt quần áo tỉ mỉ suốt nửa tiếng. Trong lúc đó, Xuân Sơ Trân liên tục thúc giục: "Bữa sáng nguội rồi kìa, ra ăn trước đã. Mẹ nói để đấy mẹ giặt rồi mà."
Xuân Tảo đỏ mặt đáp: "Đợi mẹ giặt thì đến bao giờ."
— Lỡ lúc đó Nguyên Dã thức dậy vào phòng vệ sinh thì sao.
Nếu cậu nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Sự bất tiện khi nam nữ dùng chung vệ sinh đạt đỉnh điểm vào kỳ kinh nguyệt. Hai ngày kế tiếp, vì cần thay băng vệ sinh thường xuyên nên mỗi lần thay, Xuân Tảo đều phải dùng giấy bọc kĩ càng, rồi thay hẳn túi rác bên cạnh bồn cầu.
Xuân Sơ Trân hiểu nhưng không thích việc cô mỗi ngày xuống tầng ít nhất năm lần để đổ rác: "Mẹ mua túi rác nhiều đến mấy cũng không đủ cho con dùng kiểu này."
Xuân Tảo ngẩng đầu cãi: "Nếu con không dùng thế này thì túi rác mẹ mua cả đời cũng chẳng hết."
Xuân Sơ Trân biết nguyên nhân hành vi khác thường của con gái, phân tích: "Kể ra con cứ tự nhiên như ngày thường thì người ta mới không nghĩ nhiều."
Xuân Tảo: "Mẹ có đến tháng nữa đâu mà hiểu được"
Xuân Sơ Trân lộ vẻ bi thương: "Đắc ý gì chứ, làm như con có kinh cả đời ấy."
Xuân Tảo: "..."
Cô tự trấn an rằng mẹ bước qua tuổi ngũ tuần rồi, từng nếm trải muôn vàn cay đắng của cuộc sống nên giờ đây nhìn mọi chuyện đều nhẹ tênh. Còn cô, mới va vấp với đời được ba năm ngắn ngủi, trong lòng có khúc mắc cũng là điều dễ hiểu.
May mắn thay, cuối tuần Nguyên Dã thường không ở nhà thuê. Có lẽ cậu thích ra ngoài khám phá đại dương hơn là quanh quẩn trong ao nước nhỏ này. Chính vì thế, ngoài việc đồng cảm với hoàn cảnh gia đình, Xuân Tảo còn rất ngưỡng mộ sự tự do của cậu.
Cô nghĩ, nếu ở thời cổ đại, Nguyên Dã nhất định trở thành chàng thiếu niên kiếm khách, hành hiệp trượng nghĩa.
Cô thì sao?
Xuân Tảo dùng bút chống cằm, ngồi trước bàn học thẫn thờ tưởng tượng.
Một tiểu thư khuê các đại môn bất xuất nhị môn bất mại*?
*raw: 大门不出二门不迈, chỉ người con gái thời phong kiến không được bước ra khỏi cửa. Ngày nay thường được dùng để nói đến những người thích tự nhốt mình trong phòng. (baidu)
Nghe thật giống nam nữ chính kinh điển trong mấy bộ ngôn tình cổ đại mà Đồng Việt từng kể. Nghĩ đến đây, Xuân Tảo bất giác mỉm cười.
Cô xoay bút, gạt bỏ mơ mộng hão huyền.
Sáng sớm thứ hai, trước khi đi học, cô cẩn thận thay túi mới cho thùng rác ở phòng vệ sinh.
Canh đúng thời điểm Nguyên Dã vừa rời khỏi phòng tắm, cô liền lẻn vào ngay sau đó. Trong không khí còn phảng phất mùi kem đánh răng trái cây nam tính. Xong xuôi, cô buộc chặt túi rác, móc vào ngón tay, chào mẹ rồi vội vã đến trường.
Đầu tháng mười, cái se lạnh của mùa thu len lỏi khắp nơi, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch đáng kể. Hơn nữa, do ngày đèn đỏ cần phải giữ ấm nên Xuân Tảo khoác thêm áo dài tay mỏng.
Cô xách túi rác, thong thả xuống cầu thang.
Đến tầng hai, cô chợt dừng bước.
Một bóng dáng thon dài đứng ở góc rẽ, mí mắt cụp xuống, chăm chú nhìn điện thoại.
Xuân Tảo nhìn cậu, chưa kịp cất lời chào thì đối phương đã nhận ra sự hiện diện của cô, ngẩng mặt, nở nụ cười trong trẻo hơn cả nắng thu: "Chào buổi sáng, Xuân Tảo."
Xuân Tảo chớp mắt: "Chào buổi sáng."
"Cậu đứng đây làm gì vậy?" Cô tò mò bước tới.
Không lẽ... cố ý chờ cô?
Nguyên Dã giơ điện thoại về phía cô: "Tôi đang đặt đồ ăn sáng trước, lát nữa đến cổng trường lấy."
Oh sorry, là cô tự mình đa tình. Xuân Tảo liếc màn hình: "Có thể làm thế này à?"
Nguyên Dã cất điện thoại vào túi quần: "Ừ, tiết kiệm thời gian."
Xuân Tảo gật đầu khen ngợi: "Đã tiếp thu."
Hai người cùng xuống tầng dưới.
Xuân Tảo đi trước, Nguyên Dã theo sau.
Cậu ngắm mái tóc đuôi ngựa đen nhánh quen thuộc, nhìn cô đang tung tăng nhảy nhót, thoáng nhíu mày, không hỏi gì thêm.
Dường như hôm nay cầu thang dài hơn thường ngày.
Xuân Tảo cảm thấy như có gai đâm vào lưng*, khiến tay chân trở nên lóng ngóng. Cổ họng cũng nghẹn lại, như đang mắc kẹt viên kẹo trái cây, dù vị ngọt lan tỏa nhưng không thể nuốt trôi, rất giống bản thân mình lúc này, tiến thoái lưỡng nan, chẳng biết mở lời thế nào.
*raw: 如芒在背, thành ngữ TQ chỉ sự bất an
Cuối cùng họ đã thoát khỏi cầu thang tăm tối, đến với ánh sáng trắng tinh mơ của bầu trời.
Xuân Tảo quay đầu, bắt chuyện: "Hôm nay thời tiết thật đẹp."
Nguyên Dã nể mặt, hít sâu một hơi: "Hình như vậy."
"..."
"..."
Sự im lặng ngắn ngủi.
Nguyên Dã chú ý đến túi rác màu xám mà cô cầm từ đầu: "Để tôi giúp cậu vứt."
Cô gái hoảng hốt giấu túi rác sau lưng: "Không cần!" Nhận ra phản ứng của mình hơi quá khích, cô hạ giọng: "Dù sao cũng không nặng, tôi tự vứt được..."
Nguyên Dã không hiểu: "Sống chung một tháng rồi, cần gì khách sáo thế?"
"Không phải." Xuân Tảo trăm miệng khó cãi, vẫn giữ nguyên động tác giấu túi rác. Giải thích kiểu gì bây giờ? Lưng cô bắt đầu đổ mồ hôi.
Vật cực tất phản*, trong lúc tuyệt vọng, Xuân Tảo chợt nhớ tới câu nói của mẹ: "Kể ra con cứ tự nhiên như ngày thường thì người ta mới không nghĩ nhiều."
*raw: 物极必反, sự vật, hiện tượng phát triển cho tới cùng cực thì sẽ chuyển hóa ngược lại. Câu này là kinh điển của Đạo giáo. (hoasinhanhca.wordpress.com)
Vậy nên cô cắn răng, từ từ đem túi rác trở về: "Bên trong có... băng vệ sinh tôi đã dùng rồi."
Nguyên Dã hoàn toàn không nghĩ đến vụ này.
Bị sự thẳng thắn vụng về của cô đánh trở tay không kịp.
Cậu cũng ngượng ngùng trong chốc lát. Sau vài giây sững sờ, ánh mắt đen láy của cậu dời đi nơi khác, chỉ khẽ ho một tiếng: "...À, vậy sao, xin lỗi."
"Quá trớn rồi." Cậu buột miệng.
Tai Xuân Tảo đỏ như chảy máu, cố giả vờ bình tĩnh: "Cậu đang nói gì vậy..."
Rốt cuộc cậu đang nói gì vậy.
Nguyên Dã cũng muốn hỏi chính mình.
Trong giờ truy bài môn tiếng Anh sáng thứ hai, Nguyên Dã lơ đãng đọc đoạn văn. Thỉnh thoảng cậu bật cười, hoàn toàn không thể kiểm soát cảm xúc.
Chỉ cần nhớ đến tình cảnh sáng nay lại thấy buồn cười.
Một kiểu buồn cười vừa ngượng ngùng vừa thú vị.
Đặc biệt lúc nghĩ tới gương mặt cô dần đỏ ửng, trông chẳng khác gì bong bóng kẹo cao su dâu tây căng tròn sắp nổ tung, chuẩn bị bắn cả vào cậu.
Quả thật bắn trúng cậu.
Hóa ra đây là tài năng của cô, đã im lặng thì thôi chứ một khi lên tiếng thì ai nấy đều phải kinh ngạc, tạo ra tình huống khó xử lý hơn đề Olympic gấp vạn lần, khiến não cậu thực sự ngưng hoạt động một thời gian.
Đồ Văn Vĩ chú ý sự khác thường này: "Ngài không sao chứ?"
Nguyên Dã nhanh chóng thu liễm hết thảy tâm tình: "Không có gì", sau đó liếc mắt: "Cậu có thể tập trung tự học không?"
"Cậu mới là người nên tập trung tự học đấy, cứ phát điên làm ảnh hưởng đến tớ."
"Ai phát điên chứ?"
Thế nhưng chỉ hai phút sau, người vừa phủ nhận mình "phát điên" lại lén núp sau sách, bả vai run rẩy.
Đồ Văn Vĩ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mái tóc đen dày và đôi tai đỏ ửng của bạn mình.
Cuối cùng, Nguyên Dã ngồi thẳng lưng, hắng giọng vài lần, khôi phục dáng vẻ bình thường.
Đồ Văn Vĩ buồn bực: "Rốt cuộc cậu đang cười cái gì vậy?" Ý cậu chính là việc học đã vất vả thế này, có chuyện vui sao không chia sẻ với anh em?
Nguyên Dã hạ thấp cuốn sách, liếc cậu một cái: "Muốn biết hả?"
Đồ Văn Vĩ: "Đương nhiên."
Nguyên Dã: "Tối qua trước khi ngủ có phải cậu đấu rank không?"
Đồ Văn Vĩ gật đầu: "Ừ."
"Tớ xem cậu đánh được nửa ván, cho nên..." Cậu hiểu rồi chứ.
"Cậu cút ngay."
___
Tối hôm ấy, sau khi tắm xong, Nguyên Dã lau tóc đi ra ngoài, vô tình liếc qua thùng rác, cậu lại muốn cười.
Về đến phòng, cậu hất mái tóc đen ướt nhẹp, tựa lưng vào đầu giường, thất thần suy nghĩ.
Dù không phải không biết chu kỳ sinh lý của con gái, nhưng đối mặt với tình huống như vậy vẫn khiến cậu thấy mất tự nhiên. Liệu biểu hiện của mình ban ngày có bất lịch sự không nhỉ?
Mặc dù sau đó, cậu đã gượng gạo hỏi thăm: "Hai ngày này cậu thấy khó chịu không?" và nhận được câu trả lời nghiêm túc từ cô: "Tôi uống thuốc giảm đau rồi nên không sao đâu."
Kèm theo phổ cập kiến thức khoa học: "Hơn nữa hôm nay là ngày thứ ba rồi, chẳng còn cảm giác gì mấy. Thường thì hai ngày đầu mới khó chịu cơ."
Nghe xong, cậu quan sát cô kỹ hơn chút.
Ngoài khuôn mặt đỏ bừng vì cố tỏ ra bình thản, kỳ thực không có gì khác thường, bảo sao ban đầu cậu không nhận ra.
Ngày thứ ba.
Nguyên Dã mở lịch trên điện thoại, đếm ngược lại, nhận ra ngày đầu tiên là thứ bảy. Dẫu ở chung một nhà thế mà cậu hoàn toàn không hay biết, bởi hôm đó cô cứ ru rú trong phòng học bài, đến gặp mặt cũng khó.
Trong lúc chờ tóc khô, Nguyên Dã tốc chiến tốc thắng làm hai trận rank, rồi thoát game.
Cậu chuyển sang ứng dụng nhắn tin, vừa mở ra đã thấy Xuân Tảo đang online.
Avatar của cô giống hệt nickname, là một chú chim nhỏ vẽ bằng nét bút đen đơn giản. Có lẽ là do chính tay cô vẽ.
Sau khi cẩn thận cân nhắc từng lời, cậu quyết định mất bò mới lo làm chuồng*, chat: "Thật ra không sao đâu, tôi không nghĩ nhiều, đừng làm chuyện bé xé ra to nhé."
*raw: 亡羊补牢, thành ngữ TQ có nghĩa hỏng rồi mới lo cứu chữa.
— Nhằm giải quyết những chuyện nhạy cảm trong thời điểm đặc biệt này.
Cậu cố tình bỏ bớt vị ngữ của câu để lời nói trở nên uyển chuyển và tế nhị hơn.*
*raw tin nhắn trên: 其实没关系, 我没所谓的, 不用这么大费周章. Đáng ra sau từ 的 phải có vị ngữ (ví dụ như ngày đèn đỏ/chuyện đến tháng/...) nhưng na9 bỏ qua.
Thực sự cậu chả nghĩ gì.
Cậu không phải biến thái, cũng không có lòng hiếu kỳ vô duyên, càng không vì chuyện này mà nảy sinh định kiến mù quáng với cô.
Trái lại.
Nguyên Dã tiếp tục gõ: "Chủ yếu vẫn do tôi mà! Tôi đến đây sống khiến cậu bất tiện, đúng không?"
Khung chat yên tĩnh hai phút.
Cô tức giận gửi sticker mèo xù lông "Bớt quản tôi!!!"
Nguyên Dã sững người.
Nhìn ba dấu chấm than trên sticker một hồi, cuối cùng cậu cong môi đầu hàng, đáp lại hai chữ:
"Ok."
"Ok."
Thiếu niên ngả người xuống, dùng cánh tay kê đầu, lặng lẽ đánh dấu ngày 26 tháng 9 trong lòng, đồng thời tự gật gù với kết luận từ chút kinh nghiệm ít ỏi của bản thân:
Ừm, quả nhiên mỗi tháng con gái đều có vài ngày không dễ chọc...