Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 18: Gió thu và mưa phùn



Trên bệ cửa sổ phòng ngủ của Xuân Tảo bày vài chậu cây cảnh. Ngoài mấy cây hành, tỏi để nấu ăn thì cây xanh thực thụ chỉ có ba chậu. Trong đó, hai chậu là bạc hà và hương thảo, thỉnh thoảng bị Xuân Sơ Trân hái làm gia vị hoặc trang trí các món Âu. Chậu còn lại là hoa hướng dương xù mà Nguyên Dã chụp – cũng do Xuân Sơ Trân mua. Lúc rảnh rỗi bà thường lướt ứng dụng, và vào một phút ngẫu hứng, đã mua giống hoa "nhập khẩu Thái Lan" mới với giá 5.8 tệ, được đề xuất ngay trên trang chủ.

Tuy nhiên, sau khi trồng xong, Xuân Sơ Trân lại đùn đẩy trách nhiệm, hoàn toàn quên mất chậu hoa bên ngoài cửa sổ phòng con gái. Trái ngược, Xuân Tảo thường xuyên tưới nước, mỗi lần nghỉ đông hay nghỉ hè phải về nhà lâu, cô đều lo lắng cho nó.

Cũng may sinh mệnh hoa hướng dương khá kiên cường, có thể vượt qua mùa đông lạnh lẽo lẫn chịu đựng cái oi bức của mùa hè, cuối cùng đúng hẹn nở rộ trong tiết thu phân.

Xuân Tảo chăm chú ngắm nhìn bức ảnh đóa hoa tựa như ly rượu sứ màu hồng phấn, ngẩn người hồi lâu.

Tại sao Nguyên Dã lại chú ý đến hoa của cô?

Cậu chưa về nhà hả?

Chẳng lẽ cả kỳ nghỉ đều ở phòng trọ một mình?

Không cần hỏi nguyên nhân hay kế hoạch nghỉ lễ của cậu, cô đã tự hiểu.

Chỉ là, khi nghĩ tới thiếu niên đơn độc dưới ánh đèn đường đêm hôm đó, trái tim cô như bị chích một cái, mơ hồ nhói đau.

Xuân Tảo bỗng trở nên sáng suốt hơn, nhanh chóng chọn cái màu hồng, rồi truy tìm Đồng Việt khắp cửa hàng.

Xuân Tảo bất an. Dù đang ngồi trong quán trà sữa sang trọng, trước mặt là cốc đồ uống với lớp kem trang trí đẹp như tháp tuyết, cô vẫn chả có hứng chụp ảnh.

Thậm chí còn xuất hiện "nhân cách khác" thay cô buôn dưa lê với Đồng Việt.

Không thể tập trung nổi.

Không thể tận hưởng buổi chiều quý giá vốn nên thư giãn này.

Tin nhắn bình thản của Nguyên Dã trở thành bùa chú vĩnh cửu, bám chặt vào lưng cô như hình với bóng.

Thật ra cô cũng chẳng biết sao mình lại bồn chồn, lo lắng, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chơi đến vậy.

Rốt cuộc cô nóng lòng đi đâu?

Cố cầm cự đến năm giờ chiều, sau đó Đồng Việt phải về ăn tối với gia đình nên hai cô gái đành chia tay nhau ở ga tàu điện ngầm. Mãi đến khi tiễn bạn lên tàu xong, Xuân Tảo mới có thể thả lỏng tay trái, siết chặt điện thoại, thành thạo qua chuyến của mình.

Đứng bên sân ga.

Cô mở QQ, nhìn chằm chằm tin nhắn của Nguyên Dã – tin nhắn mà lúc nãy cô giả vờ lỡ.

Tàu điện ngầm chạy vùn vụt rồi dừng trước mặt cô, hành khách ào ạt xuống tàu như cá đẻ trứng, khiến Xuân Tảo vô thức lùi nửa bước.

Sau 15 phút, cô kéo quai túi đang tuột khỏi vai, hòa vào dòng người.

___

Trong với ngoài cổng ga tàu điện ngầm như hai thế giới khác biệt, hóa ra trời mưa.

Mưa thu đến nhanh, không dữ dội nhưng dày đặc, những hạt mưa như tấm màn mỏng che phủ cả thành phố.

Một khi đã quyết tâm thì do dự chỉ là thừa thãi, Xuân Tảo nín thở, hăng hái lao vào màn mưa.

Vũng nước bị giày vải của cô giẫm lên, tạo thành pháo hoa trong suốt.

Xuân Tảo thở hổn hển trú trong cửa hàng Familymart đối diện trường, chọn một ít sữa hộp và đồ ăn vặt.

Trong lúc chờ thu ngân quét mã thanh toán, cô cúi đầu chat với Đồng Việt: "Hiếm khi ra ngoài nên tớ không muốn về nhà sớm, chắc sẽ đến hiệu sách một lát. Nếu mẹ tớ gọi cho cậu, cứ bảo tớ đang ăn tối với cậu nha."

Đồng Việt tập mãi thành quen với tình huống này, trả lời một chữ "OK", rồi lại lo lắng hỏi: "Nếu bà ấy bảo cậu bắt máy thì sao?"

Xuân Tảo đáp: "Nói tớ đi vệ sinh rồi."

"Bạn cần túi nilon không?" Thu ngân cắt ngang dòng suy tư của cô, làm cô xấu hổ như thể vừa bị bắt quả tang mình đang nói dối.

Xuân Tảo ngẩng đầu: "À, cần ạ."

Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, mây đen bao trùm, ánh đèn neon phản chiếu trên mặt đường như hồ quang* gợn sóng. Cô định mua một chiếc ô, nhưng khi nhìn giá, cô lại đặt lại kệ.

*hồ nước bị ánh sáng phản chiếu

Dù sao cũng chỉ đi xem một chút.

Nếu cậu không ở nhà, cô sẽ để đồ ở phòng khách rồi nhắn tin an ủi, bảo rằng thật ra kỳ nghỉ này cũng không quá cô đơn và chán chường, ít nhất vẫn có một... "người bạn" quan tâm cậu;

Nếu cậu ở nhà, cô sẽ đưa đồ cho cậu, giả vờ mình tiện đường đi chơi lúc chiều nên mua về – để cảm ơn đồ ăn vặt cậu tặng ngày trước.

Chắc chắn không lộ sơ hở.

Xuân Tảo đứng trước cửa thang máy, không khí dưới mái hiên thổi vào hơi lạnh, nhưng cô không hề để ý, chỉ nhẹ nhàng cong môi, lấy giấy lau khô mặt và tóc.

Không còn bị mái che khuất, phần tóc ẩm ướt ở đỉnh đầu hẳn sẽ xẹp xuống, làn váy xộc xệch cũng nặng hơn, phải dùng tay kéo ra, nếu không... rất dễ vén lên trên đùi.

Đảm bảo bây giờ bộ dạng cô thảm hại y hệt Cinderella sau 12 giờ đêm.

Có khi còn kinh dị hơn.

Chí ít trên đường chạy trốn, Cinderella đâu ướt như chuột lột.

Không nghĩ nhiều nữa, cô vội vàng tự nhủ quy trình: Lên tầng → Mở cửa → Nhìn Nguyên Dã → Đưa đồ → Tạm biệt.

Chỉ vậy thôi, năm bước đơn giản, e rằng chẳng cần vào trong.

___

Nguyên Dã ngủ gật bên bàn. Ngoài cửa sổ, gió thu và mưa phùn trực tiếp tràn qua cả rèm.

Rèm vải lay động, đánh thức thiếu niên đang say giấc nồng, cậu mở mắt, trang giấy trước mặt đã bị hắt vài giọt mưa, tạo thành vệt nước xám, chữ "Dã" cũng trở nên nhạt nhòa.

Cậu giật mình, vội vàng rời ghế.

Bầu trời tối đen như tờ giấy Tuyên thấm đầy mực, cậu định kéo hai cánh cửa sổ về nhưng lại lỡ tay đẩy chúng ra xa, nhoài người liếc nhìn bệ cửa sổ bên phải.

Những bông hoa nhỏ trong chậu đất nung rung rinh nước, may không bị gió thổi tàn.

Cậu chốt then cửa, khiến căn phòng càng thêm im ắng ngột ngạt, giống mỗi sáng thức dậy trong ngày nghỉ.

Cậu xoay người, bắt đầu dọn dẹp đống giáo trình bừa bộn trên bàn.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng cót két của cánh cửa sắt.

Phòng cậu gần cửa nhất nên thanh âm này đặc biệt rõ ràng hơn.

Nguyên Dã dừng tay, nhíu mày, cảnh giác đi về phía cửa kiểm tra.

Ngay giây sau, cậu kinh ngạc mở to mắt.

Cánh cửa sắt cũ kĩ rỉ sét như trang sách cổ xưa từ từ hé mở, biến ra nàng công chúa.

Dưới ánh sáng mỏng manh, nhìn cô trong veo như giọt sương, mắt như đá quý, tóc như tơ lụa, làn da trắng mịn màng như tuyết.

Như bị bóp nghẹt.

Yết hầu thiếu niên trượt lên trượt xuống, đáng lẽ cậu phải nói gì đó, nhưng lại không thể, khó chịu vô cùng.

Nếu ánh mắt trở thành một loại ngôn ngữ, chắc chắn đó là dãy byte điên cuồng loạn động*, là dòng code rối tinh rối mù trên màn hình máy tính.

*疯狂跳动: giật đùng đùng

Xuân Tảo quan sát thiếu niên cao gầy đằng sau cánh cửa, cảm thấy kinh ngạc xong, vẻ mặt cậu trở nên khó lường, tựa hồ không định mở miệng trước.

Liệu có phải do cô đến quá mạo muội kết hợp cùng bộ dạng dọa người không? Quả thật, phòng khách không bật đèn, song, cô lại đang mặc váy trông hơi giống ma nữ, cộng với khung cảnh tối mù mịt mưa gió bên ngoài.

"Ô... cậu ở đây à." Cô đẩy cửa vào, khô khốc cất tiếng.

Nguyên Dã hoàn hồn, trầm giọng "Ừ" một cái.

Cậu bật đèn chùm trong phòng khách lên, làm cô gái với chiếc váy ướt sũng hiện ra rõ ràng, sống động và chân thật hơn bao giờ hết...

Cậu mất tự chủ rời mắt: "Sao cậu đến đây?"

Tùy ý hỏi.

Cậu thầm mắng chính mình, cậu thừa nhận, cậu có chút hèn hạ, cố ý thu hút sự chú ý và lòng đồng cảm của cô, bởi lẽ đó là bản năng đối nhân xử thế ăn sâu vào xương tủy cậu suốt những năm qua. Cậu biết ưu thế của bản thân, cũng biết cách chiếm thiện cảm của người khác nhanh nhất. Kỳ thực cậu dùng bức ảnh chậu hoa làm cái cớ để nói chuyện với cô, buôn vài câu nhằm giết thời gian chiều khô cằn ấy.

Nhưng cậu không ngờ cô lại tự mình đến.

Còn gặp phải cái thời tiết quái quỷ này nữa.

Xuân Tảo cẩn thận nhìn cậu, cô thấy hình như Nguyên Dã không thoải mái lắm, giống như bầu trời u ám đầy mây hiện giờ.

Chắc hẳn mình làm phiền cậu ấy rồi nhỉ!

Cô muốn nghiêng đầu chạy ngay lập tức.

Tuy nhiên vẫn phải hoàn thành trọng trách đè nặng trong lòng, không thì khi trở về cô sẽ mất ngủ cả đêm:

"Tôi đọc tin nhắn của cậu rồi, lúc chiều tôi đang đi dạo phố nên không thể trả lời ngay được." Cô vừa nói vừa chà giày vào thảm ở cửa.

Sau đó, cô bước nhanh đến bàn ăn, đặt túi đồ lên.

"Có điều tôi tiện đường mua những thứ này ở Familymart gần nhà, trên đường về muốn mang cho cậu, nhân tiện cảm ơn lần trước cậu đã tặng tôi đồ ăn vặt." Cô nhấn mạnh từ "tiện", lùi lại cửa, giả vờ tự nhiên khều khều mấy sợi tóc ướt.

"Không nghĩ tới trời sẽ mưa..."

"Nên không mang ô."

Nguyên Dã hít một hơi, im lặng về phòng ngủ, lấy chiếc khăn mặt lớn từ tủ quần áo, đến đưa cô: "Lau khô đi."

Xuân Tảo nhận lấy, vắt kiệt nước phần đuôi tóc rồi nhẹ nhàng nâng lên đ.ỉnh đầu xoa.

Nguyên Dã nhận ra cô không thay giày.

"Cậu sắp đi à?" Cậu hỏi.

Dưới chiếc khăn mềm, cô ngước nhìn cậu: "Ừ, tôi chỉ tiện tay mang đồ cho cậu thôi."

Tiện đường, tiện tay, còn từ nào đồng nghĩa không ta, chỉ sợ lát nữa cô sẽ bí từ mất.

Nguyên Dã nghiêng đầu nhìn những giọt nước lưu luyến không rời cửa sổ: "Hay là...."

Cậu định nói lại thôi, không biết giữ cô như vậy có ổn không, cuối cùng vẫn tiếp tục: "Chờ mưa tạnh rồi hẵng đi."

Xuân Tảo nhìn theo ánh mắt cậu: "À, được rồi."

Mặc dù căn hộ có tận ba phòng ngủ một phòng khách, đầy sự lựa chọn, nhưng vào phòng ngủ của ai cũng không thích hợp lắm.

Đương nhiên phải tránh hiềm nghi từ không gian riêng tư.

Xuân Tảo ngồi xuống bàn ăn, lúng túng lau tóc.

Cô cảm thấy não mình như bị mài phẳng.

Thế mà Nguyên Dã vẫn có thể thản nhiên lấy hộp sữa Meiji trong túi, bỏ vào lò vi sóng quay 40 giây, rồi lấy ra, quen thuộc ngồi phía đối diện, mở miệng uống.

Ngón tay thon dài của cậu khẽ tách hai cánh hộp, chậm rãi nhấc lên dọc theo sườn, thừa cơ đẩy miệng nhỏ.

Khi cậu dùng sức, đường gân xanh lập tức nhô trên mu bàn tay trắng lạnh như dãy núi quanh co uốn lượn.

Đây là lần đầu Xuân Tảo thấy một người mở hộp sữa nghệ như vậy.

Hoàn hảo đến mức chữa lành chứng ám ảnh cưỡng chế.

Nguyên Dã cắm ống hút, đặt hộp sữa trước mặt cô: "Lạnh không?"

Xuân Tảo xếp khăn lên đùi: "Không lạnh."

Cậu ngắm cô.

Vì chiều cao chênh lệch nên cậu dễ dàng thấy đôi vai nhỏ nhắn tròn trịa của cô, lớp vải ướt nhẹp làm lộ dây áo lót, làn da bên dưới cũng mờ mờ ẩn hiện.

Tầm mắt cậu hoảng hốt vội di chuyển lên trán cô.

... Đến việc hỏi "Cậu muốn đi thay đồ không?" thôi mà cũng nan giải.

Sau cùng cậu kiềm chế nói: "Vậy ít nhất uống một chút đi."

Xuân Tảo ngẩng mặt.

Thiếu niên vốn đã cao, cộng với việc cô đang ngồi càng khiến áp lực thêm rõ rệt.

Do đó dẫu cậu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng chẳng khác gì mệnh lệnh tuyệt đối.

Xuân Tảo cầm hộp sữa, hút một ngụm.

Nguyên Dã ngồi đối diện cô.

Không ai cất tiếng.

Mưa rơi đập mạnh vào cửa kính, vây quanh bốn phương tám hướng, rung chuyển toàn bộ không gian.

Cũng giống cô, thân thể là ngôi nhà, nhịp tim là hạt mưa.

Xuân Tảo móc điện thoại trong túi vải ra, bật lên xem, đã 6 rưỡi rồi, chắc chốc nữa cô sẽ bắt taxi về.

Cô ngại ngùng vừa nghịch điện thoại vừa uống sữa, bất tri bất giác nhanh chóng uống hết, không cẩn thận phát ra tiếng hút sùn sụt.

Tương tự, thiếu niên đang nghịch điện thoại ngẩng đầu nhìn cô.

Khi rũ mắt xuống, cậu không thèm giấu diếm mà nở một nụ cười, mặc kệ cô có thấy hay không.

Xuân Tảo đỏ mặt, vân vê đầu ống hút vô dụng, đùa nghịch trong lỗ nhỏ.

Cô đành bắt chuyện: "Cậu... làm xong bài tập chưa?"

Cậu bỗng nhiên bật cười, âm thanh rất nhỏ, gần như không nghe thấy.

Có gì buồn cười đâu chứ, cô thầm nghĩ, hai tai đỏ bừng.

Nguyên Dã đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn cô: "Chưa."

"Còn cậu?" cậu hỏi.

"Tôi làm xong rồi. Hôm qua tôi làm luôn." Nói xong Xuân Tảo liền cảm thấy mình như học sinh tiểu học đắc ý, thực sự cô không cố tình khè cậu.

Quả nhiên cậu cười: "Ồ. Giỏi đấy."

Cứu tôi với – Xuân Tảo thầm ôm đầu đập đất. Trước mặt cậu, cô căn bản không thể tự nhiên nổi, cứ như bị bó tay bó chân, thần hồn nát thần tính. Dù cậu chẳng động vào cô, nhưng hơi thở của cậu như sợi dây vô hình trói cô lại, khiến cô mất khống chế.

Vẫn nên tìm việc làm, không ở cùng chỗ thì tốt hơn.

Xuân Tảo cúi đầu, mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng cô nhéo nhéo tóc ướt, rồi nhìn Nguyên Dã: "Này."

Vừa nói xong, thiếu niên lập tức bỏ điện thoại.

"Hửm?"

Một câu của cô được bao bọc bởi một câu của cậu, dường như họ đã thành công kết nối tín hiệu với nhau giữa không gian vắng lặng.

Cậu dùng đôi mắt trong trẻo chờ cô hồi lâu.

Chờ cô đắm mình xuống hồ, chìm sâu, mãi mãi chìm sâu, không thể trở về bờ.

Giọng điệu vốn đang đánh trống khua chiêng lập tức hoảng loạn, dần bé đi:: "Tôi... có thể dùng máy sấy tóc một chút không?"

Có vẻ cậu không ngờ cô sẽ hỏi vậy, lông mi đen dày chớp hai cái, đáp "Ừ", sau đó hơi nhướng mày: "Nhưng hình như máy sấy của cậu mà, sao cậu hỏi tôi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.