Kỳ thi tháng cách kỳ nghỉ Quốc khánh không lâu, vì vậy, nửa cuối kỳ nghỉ, Xuân Tảo ở nhà chăm chỉ ôn tập. Thỉnh thoảng cô lơ đãng buôn mấy câu với Đồng Việt và Nguyên Dã. Trong khoảng thời gian đó, thiếu niên gửi cô vài bức ảnh – những địa điểm học tập mà cậu từng chia sẻ, như quán cà phê cậu thường ghé qua, phòng tự học giống văn phòng công ty, hay thư viện thành phố với bàn ghế, giá sách. Có vẻ cậu rất thích vị trí gần cửa sổ, nơi mọi cuốn sách đều được ánh nắng chiếu sáng rõ ràng.
Xuân Tảo ấn lưu tất cả ảnh trên, mỗi tối trước khi đi ngủ cô lại lôi ra xem, như thể mình đang ở đó.
Ngày tựu trường, do có lớp tự học buổi tối nên khoảng hai giờ chiều, Xuân Tảo về nhà thuê. Mẹ cô đang bận dọn dẹp bên ngoài, còn cô thì vào phòng sắp xếp bài tập và giáo trình ôn thi.
Đến lớp, cô đi qua hành lang quen thuộc, ngó nhìn lớp 1 – địa điểm phải tới của cô. Vào giờ này, học sinh gần như đông đủ, náo nhiệt bởi các nam sinh hiếu động, tiếng bóng rổ vang hòa cùng tiếng cười rôm rả.
Đáng tiếc, cô không thấy Nguyên Dã.
Kết thúc một ngày trong sự thất vọng, Xuân Tảo mơ hồ ngồi phịch xuống ghế.
Sau khi ngồi xuống, cô lại cảm thấy bản thân thật nhỏ nhen ích kỷ. Dựa vào cái gì, người ta có sống vì mình đâu, sao cậu ấy không thể có việc riêng?
Dựa vào cái gì, mỗi lần mình tìm cậu thì cậu phải xuất hiện ngay lập tức? Cậu có phải chương trình truyền hình trên tivi dễ dàng điều khiển từ xa đâu.
Mang trong mình lòng tự trách, cô trút giận vào cuốn sách giáo khoa.
Lư Tân Nguyệt thấy cô mất tập trung liền hạ sách, hỏi: "Sao thế, Tảo Tảo của chúng ta hôm nay không vui à?"
Xuân Tảo hoàn hồn: "Không có, không có."
Rồi cô gõ nhẹ sách: "Chắc là di chứng kỳ nghỉ thôi."
"Công nhận." Lư Tân Nguyệt học cô, gõ sách lạch cạch: "Mười ngày nghe thì dài, ai ngờ nháy mắt đã hết! Mà mai thi luôn rồi, đồ trường học cầm thú."
Hai cô gái nhìn nhau cùng cười khổ.
Bởi vì phải sắp xếp chỗ ngồi định kỳ hàng tháng nên chủ nhiệm đến sớm hơn ngày thường.
Lớp học nhanh chóng ồn ào tiếng bàn ghế va đập. Trước kia Xuân Tảo ngồi ở hàng thứ ba, vị trí gần cửa sổ của tổ bốn, lần này cô ngồi ngay tổ một, sát hành lang. Vốn dĩ đây là chỗ Lư Tân Nguyệt, nhưng cô nàng lại cảm nhận được nguy cơ tứ phía, nên sau một phen mềm rắn đủ kiểu, cuối cùng cô nhận "ngai vàng" này.
Huống chi....
Cô còn có tâm tư riêng.
Ngồi gần hành lang như vậy, nếu Nguyên Dã vô tình đi qua lớp, cô chắc chắn có thể ngắm đầu tiên.
Nghĩ đến đó, cô bất giác cười nhẹ.
Kê hết bàn ghế xong, lớp học dần yên tĩnh như cũ, Xuân Tảo mới dập tan mơ mộng nhỏ bé của mình, tập trung học.
Hai ngày tiếp theo, Xuân Tảo toàn tâm toàn ý nghênh chiến kỳ thi tháng. Khác hẳn Đồng Việt nước đến chân mới nhảy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì cô chả bao giờ thức đêm ôn bài.
Với những học sinh top đầu khối xã hội như cô, rất khó gia tăng chênh lệch điểm số, vậy nên thực chất mỗi kỳ thi là một cuộc đua của chính mình, thắng là tiến bộ; thua phải tỉnh táo tự kiểm điểm bản thân.
Kỳ thi cuối kỳ trước, cô đứng thứ tư khối xã hội.
Nếu khoe thành tích ấy trong buổi tụ họp gia đình, chắc sẽ được tán thưởng như món ngon trên bàn tiệc. Nhưng đáng tiếc, trong mắt Xuân Sơ Trân thành tích của cô "chỉ thường thôi". Dù top năm, top ba hay thậm chí đứng đầu, với bà, đều như khoảng cách giữa mây và bùn, trời và đất, xa vời như đỉnh Everest đến Tân Cương.
Ba ngày sau, Xuân Tảo nhận kết quả thi tháng, vẫn giữ nguyên vị trí thứ tư trong lớp và thứ tư toàn khối.
Cô cùng chính mình vẫn không phân nổi thắng bại.
Đồng Việt trước sau như một ngồi cạnh thán phục: "Xuân Tảo, tại sao cậu lại thi tốt thế hả! Cậu trâu bò vl!"
Nhưng Xuân Tảo không thể cười nổi, vừa im lặng lật bài thi, nhìn những câu hỏi bị trừ điểm vừa cố kìm nén nước mắt đang chực trào. Dường như nó trở thành phản xạ ăn sâu vào tâm trí sau mỗi kỳ thi. Thậm chí cô còn hình dung rõ cách mẹ sẽ soi xét từng môn học, cách bà luôn cố tình không thấu hiểu, chỉ chăm chăm nhìn vào nhược điểm mà mỗi bà thấy chưa tốt.
Xuân Tảo kẹp tất cả các bài thi lại, mang về nhà để mẹ cô "xem xét hồ sơ vụ án".
Không ngoài dự đoán, Xuân Sơ Trân đóng cửa, bắt đầu "biểu diễn" như thường lệ, tàn nhẫn chế giễu: "Sao thành tích của con vẫn không thay đổi?"
"Mẹ cạn lời rồi."
"Không phê bình cũng không khen nổi? Con nói đi, đứng top ba khó lắm à?"
"Đặc biệt là môn toán," bà lôi bài thi ra: "Điểm y hệt đợt trước, con chỉ cần lấy thêm mấy điểm ở bài nâng cao là lên hạng được mà."
Bà lại càu nhàu: "Lần nào thi cũng thiếu vài điểm là đạt 140, con bị gì vậy."
Xuân Tảo ngồi im hít một hơi dài, không nhìn bà cũng không nhìn bài thi: "Câu nâng cao dễ làm chắc."
"Vậy sao người ta làm đúng được, sao người ta đạt điểm tối đa được, họ không phải học sinh à?"
"Con không giỏi bằng họ được chưa?" Xuân Tảo nói điều bà muốn nghe đồng thời tự phủ nhận bản thân. Cô khụt khịt mũi, muốn lấy giấy lau mắt.
Tuy nhiên cô vẫn kiên cường nắm chặt tay dưới bàn, cố nhịn khóc.
Xuân Sơ Trân bị câu nói "phó mặc cho số phận" của cô làm đơ người vài giây: "Biết không bằng người ta thì càng phải tìm ra nguyên nhân vấn đề của mình, nhìn kết quả giữ nguyên mà không lo hả?"
"Mẹ thấy lo dùm con đấy."
"Lớp 11 sắp lên 12 rồi, mẹ hy vọng con đạt thành tích cao ở thành phố, ở tỉnh, làm rạng danh Xuân gia, nhưng con cứ thế này... không lên không xuống, ai yên tâm nổi?"
Xuân Tảo thở dài, giải tỏa sự bất mãn: "Con thi kém à?"
Xuân Sơ Trân đứng cạnh cô, thân hình như ngọn núi nặng trĩu: "So với những người không bằng con — như bạn con chẳng hạn, chắc chắn không kém, nhưng thủy vãng cao xử lưu*, người cũng không thể đi xuống, nếu không sao có thể tiến bộ?"
*raw: 水往高处流, câu gốc 人往高处走, 水往低处流 (Nhân vãng cao xứ tẩu,thủy vãng đê xứ lưu): Con người luôn hướng đến tầm cao, dòng nước luôn hướng về chốn thấp. (tiengtrungcamxu.com)
Xuân Tảo lạnh lẽo cười khẩy trong lòng.
Dù sao lúc nào bà chả có lý lẽ – những lời nói suông đầy giả tạo.
Mãi mãi như gió thổi mây bay.
Xuân Sơ Trân nhìn con gái ngồi bất động như búp bê gỗ, thân hình mảnh khảnh run rẩy, trong căn phòng chỉ còn vang vọng tiếng thở nặng nề của cô. Bà không đành lòng mắng thêm, cầm tập bài thi bỏ vào túi, rồi để lại một câu ngắn ngủi: "Ra ăn khuya đi." trước khi rời phòng.
Xuân Tảo mắt đỏ hoe liếc bóng lưng bà, thở dài, cuối cùng lấy tờ bài thi toán mà mẹ cố ý chừa vuốt thẳng, mở mặt đầu tiên, nhìn điểm 137 đỏ chót hồi lâu, sau đó cẩn thận kẹp cả bốn góc.
Xuân Tảo trống rỗng ngồi ăn ngũ cốc yến mạch kèm sữa tươi ở phòng khách, hai mắt vô thức trở nên mờ mịt.
Xuân Sơ Trân im lặng chơi điện thoại bên cạnh.
Tiếng cửa mở của Nguyên Dã đánh vỡ khoảng lặng này, cậu thay giày xong liền gật đầu chào Xuân Sơ Trân.
Cậu nhìn cô gái đang cúi đầu ăn hai giây, rồi về phòng.
Tất nhiên Xuân Tảo biết cậu đã về.
Nhưng hiện tại cô không có tâm trạng dư thừa để chào cậu.
Đây chính là tài năng của Xuân Sơ Trân: đóng băng vườn hoa hồng cô tỉ mỉ chăm chút hay giáo đường pha lê cô thành tâm xây dựng trong tích tắc.
Như cơn lốc xoáy nhẫn tâm san phẳng quang cảnh mỹ lệ.
Thiếu niên đóng cửa phòng.
Xuân Sơ Trân quay lại nhìn, hạ giọng: "Con biết điểm số người phòng bên không, hình như nó giỏi lắm hả?"
Xuân Tảo khó chịu, lạnh lùng đáp: "Không biết, con chỉ biết cậu ấy luôn đứng đầu lớp tự nhiên."
Xuân Sơ Trân trợn tròn mắt: "Đỉnh vậy á?"
Xuân Tảo: "Vâng."
Quả nhiên.
"Sao con không thể đứng đầu lớp xã hội?" Xuân Sơ Trân che trán thở dài.
*Xin lỗi chị Tảo Tảo đọc đến đây e buồn cười quá=))))))
Xuân Tảo: "..."
Người phụ nữ thất vọng, nhìn quanh căn nhà nhỏ của họ: "Đáng ra tiền thuê nhà này phải tăng gấp đôi."
"Nhà này của mẹ à?" Xuân Tảo múc thêm ngũ cốc vào bát.
Xuân Sơ Trân cảm thấy bất công: Chẳng thấy thằng nhóc học bài bao giờ... Haizz, có lẽ một số đứa trẻ thông minh bẩm sinh."
"Sao mẹ biết cậu ấy không học?" Xuân Tảo uống hết sữa còn sót trong bát, nói tiếp: "Con thấy mẹ nhận cậu ấy làm con trai được rồi đấy."
Xuân Sơ Trân hừ một tiếng, tức giận bất mãn: "Con ăn nói kiểu gì vậy?"
Xuân Tảo không biện minh nữa.
Xuân Sơ Trân vẫn lải nhải không ngừng: "Hết nói nổi với con, người ta còn không có mẹ kèm học, ai ya, thật khó hiểu, thật khó hiểu..."
Xuân Tảo đập thìa, đứng dậy về phòng.
Cảm giác khó chịu liên tục dâng cao. Vốn dĩ cô muốn khóc một trận thật đã, nhưng đôi mắt cay xè không rơi nổi giọt nước nào. Phải chăng vì cô "quen" rồi? Quen với việc bị so sánh thường xuyên, quen với cảm giác bị phủ phận, căng thẳng dồn nén. Có lần đang rửa bát, nhìn miếng bọt biển ướt đẫm dưới tay, Xuân Tảo chợt liên tưởng đến mình. Giống như miếng bọt biển cố gắng hút nước, cô cũng luôn nỗ lực hết mình. Tuy nhiên càng cố gắng, gánh nặng càng đè nặng lên vai. Song, một khi không đáp ứng được kỳ vọng, cô sẽ bị kiệt như cách người ta vô tình bóp nát miếng bọt biển kia.
Đêm ấy, Xuân Tảo nằm ườn trên giường, tâm trạng tệ đến mức không có hứng thú nghịch điện thoại.
Cô vô hồn nhìn trần nhà mờ mịt, bắt đầu tự an ủi tinh thần sau mỗi kỳ thi.
Mày sống cho mình.
Xuân Tảo à, sống cho mình thôi. Mày không cần bất kỳ ai công nhận, nhất là Xuân Sơ Trân, đừng quan tâm bà ấy nghĩ gì nữa.
Học, hết sức học, toàn tâm toàn ý học, học đến mức không đụng tường nam*, học vì đó là con đường duy nhất để phá vỡ mọi rào cản và tự do bay nhảy.
*Câu gốc: 不撞南墙不回头 (chưa đụng tường nam chưa quay đầu), chỉ sự cố chấp, không nghe lời khuyên của người khác (tuhoctiengtrung.vn)
Cô liên tục tự an ủi, liên tục tự chữa lành, cuối cùng cảm xúc tiêu cực mới tiêu tan.
___
Tối hôm sau là tiết tự học môn toán, tiết đầu dùng để chữa bài thi, tiết thứ hai để học sinh ôn tập và hoàn thành bài tập.
Cả lớp im phăng phắc.
Tỉ mỉ ghi chép những câu bị trừ điểm vào sổ sai xong, Xuân Tảo tìm dạng bài tương tự trong tài liệu hoặc sách bài tập, đối chiếu và phân tích với lỗi ở bài thi, tổng hợp lại. Sau khi xác định được vấn đề, cô đóng sách, nhắm mắt nghỉ ngơi, chuẩn bị làm câu nâng cao.
Làm một mạch đến câu gần cuối, bỗng chốc có cái gì đó thoáng qua, rơi xuống tờ nháp trước mặt cô.
Tiếng động không lớn, nhưng đủ thu hút cô.
Xuân Tảo dừng bút nhìn, phát hiện một viên kẹo trái cây màu xanh nhạt, vỏ trong suốt, bên trên kẹp mảnh giấy nhỏ rực rỡ sắc màu.
Cô liếc hướng bục giảng, nhẹ nhàng đưa tay lấy viên kẹo...
Ai ném thế?
Cô nhìn sang bạn cùng bàn, nhưng cậu ta đang chăm chú học bài, không để ý cô, bàn trước bàn sau càng bất khả thi. Ngẩn ngơ 15 phút, như có linh cảm, cô ngẩng đầu nhìn cửa.
Bóng dáng Nguyên Dã xuất hiện ở hành lang yên ắng. Cậu mặc đồng phục, bước nhanh như gió, không quay đầu cũng chẳng có động tác báo hiệu. Dường như tự đến, hoặc đơn giản, chỉ đi ngang qua thôi.
Là cậu sao?
Hình như đúng là cậu.
Dẫu không hiểu rõ ý nghĩa của hành động kia, cô vẫn mơ hồ đoán được. Trên mặt Xuân Tảo tràn ngập niềm vui, mỉm cười, nhét viên kẹo vào balo, mang về nhà.
Tâm trạng u ám chuyển thành tươi sáng, cô sẽ hỏi lý do và cảm ơn cậu.
Trước khi đi ngủ, cô mở QQ, thấy cậu nhắn một tin dài tầm 11 giờ hơn:
"Có người thích ăn kẹo, nhưng hắn không dám ăn nhiều, sợ bị sâu răng.
Có chú chim nhỏ cũng thích ăn kẹo, nên hắn nghiêm khắc dạy: Ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng nhớ chưa.
Trớ trêu thay, chú chim nhỏ không những không sợ mà còn cười ha hả: Ta mặc kệ, ta có răng đâu, lêu lêu!"
Câu chuyện vô cùng nhảm nhí.
Thế mà khiến cô lập tức bật cười đồng thời tuôn trào nước mắt đã ứ đọng từ qua.
Xuân Tảo dùng chăn che mặt, khóc hết tủi hờn, rồi lấy giấy trên bàn lau mặt, đọc lại tin nhắn đó.
Lần này, chỉ còn nụ cười.
Cô gõ: "Ai nói tôi không có răng?"
Nguyên Dã liền trả lời: "Chắc vừa cười xong nên mới phát hiện mình có răng nhỉ."
Xuân Tảo vội cắn chặt răng, nghi ngờ nhìn xung quanh.
Cậu có siêu năng lực đọc nội tâm hả, sao dự đoán phản ứng và tâm trạng của cô hay vậy?
Miệng không thể ngừng cười.
Cô móc viên kẹo giấu dưới gối ra, bóc vỏ ăn. Vị trái cây ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa. Mặc dù đã đánh răng, mặc dù mẹ cấm ăn kẹo từ nhỏ, mặc dù tăng 0.01% nguy cơ sâu răng, nhưng đêm nay, đêm mà vị ngọt của kẹo xóa tan mọi phiền não, cô chỉ muốn trở thành chú chim nhỏ không răng, miễn cô mặc kệ thì vũ trụ cũng chẳng quấy rầy được.
Tác giả có chuyện muốn nói:
P.S.: Câu chuyện nhỏ về việc ăn kẹo được cải biên từ truyện tranh thiếu nhi.