Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 21: Chắc chắn có vấn đề



Ai cũng biết, kẹo không thể mua lẻ, vì vậy gói kẹo trái cây nhanh chóng bị mấy nam sinh ngồi gần Nguyên Dã chia nhau ăn hết.

Tất nhiên, do cậu chủ động mời họ. Phân phát xong, cậu ngồi xuống tiếp tục làm bài.

Hứa Thụ Châu ngồi bàn trên xé một viên kẹo vỏ hồng, bỏ vào miệng rồi nhai rôm rốp như bò ăn mẫu đơn*. Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, cậu quay đầu hỏi: "Có ý gì? Cậu sắp kết hôn à?"

*raw: 牛吃牡丹, chỉ sự không biết trân trọng thứ tốt đẹp. Ví dụ, đầu bếp cao cấp dành nhiều thời gian và công sức để chế biến món ăn ngon, nhưng người ăn chỉ vài miếng và thậm chí không biết vị của nó (baidu)

Nguyên Dã liếc cậu ta: "Cậu không sao đấy chứ?"

Đồ Văn Vĩ đang xếp năm viên kẹo của mình trên bàn, không buồn ngẩng đầu mà xen vào: "Cậu ấy không sao, nhưng cậu chắc chắn có vấn đề."

Hứa Thụ Châu hào hứng nhướng mày: "Dã ca, chuyện gì thế?"

Đồ Văn Vĩ hừ lạnh: "Tớ nghi ngờ tiểu tử này giấu anh em lén yêu đương."

Nguyên Dã cười như không cười: "Đừng tung tin vịt."

"Ôi chao, cậu ấy nhột rồi kìa." Hứa Thụ Châu chỉ cậu.

"Nhột hả, vậy không yêu đương thì cũng có chuyện." Đồ Văn Vĩ gật gù, nhìn các nữ sinh phía trước: "Khẳng định không phải người lớp mình, chưa thấy cậu thân với bạn nữ nào cả. Rốt cuộc là lớp nào thế? Tầng trên hay tầng dưới? Hay lớp bên cạnh? Khai thật đi."

Hứa Thụ Châu phụ họa: "Đúng rồi! Khai thật đi!"

Nguyên Dã cúi mặt đọc đề, bất vi sở động*, mặt không biểu cảm xoay bút.

*raw: 不为所动, không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi (hoasinhanhca)

"Chẳng lẽ là Lâm Tâm Nhụy lớp 4?" Đồ Văn Vĩ cười gian: "Trong tầng chúng ta thì cô ấy xinh nhất rồi. Hồi lớp 10 có tin đồn cô ấy tỏ tình Dã ca trên diễn đàn trường mà, đại hội thể thao còn đích thân mang nước cho cậu ấy nữa."

Nói đến đây, giọng điệu không khỏi lộ vẻ hâm mộ, ghen tị.

Hứa Thụ Châu gật đầu: "Không tệ, nhan sắc xứng đôi, ba ba đồng ý hôn sự này!"

Nguyên Dã chống trán, từ chối tham gia hội buôn chuyện của bọn họ.

Hứa Thụ Châu và bạn cùng bàn kẻ xướng người họa, càng nói càng hưng phấn, liên tục kêu tiếng vượn ở hai bờ sông.

Nữ sinh hàng hai, ba thấy ồn ào bèn ngoái đầu, rồi ngán ngẩm lắc đầu, thầm nghĩ sao mình lại xui xẻo vớ phải đám quái vật ấy.

Chỉ có một con bạch mã trầm lặng – Nguyên Dã – cuối cùng không nhịn nổi nữa: "Được rồi, chi bằng dành thời gian quan tâm chuyện này để tìm cách đạt điểm tối đa môn toán và tổ hợp khoa học đi."

Đồ Văn Vĩ và Hứa Thụ Châu trúng tim đen, đồng thời cứng họng.

"Điểm tối đa giỏi lắm à."

"Có bản lĩnh thì lần nào cũng đạt điểm tối đa xem."

Nguyên Dã thản nhiên đáp: "Tớ ít lần đạt điểm tối đa hả?"

Quả nhiên câu nói gợi đòn này vừa dứt, câu liền nghênh đón một trận song ca quốc túy. May thay, chuông vào lớp vang lên, chủ nhiệm kịp thời xuất hiện, giải cứu đôi tai cậu khỏi sự tra tấn.

Thầy toán vốn nổi tiếng thích dạy quá giờ, tan học năm phút rồi mà thầy vẫn mọc rễ trên bục giảng, thao thao bất tuyệt, không định giải phóng.

Nhóm hung thú trẻ trâu tức giận nhưng chẳng dám cất tiếng, sốt ruột đến mấy cũng chỉ có thể ngồi dưới bàn rung chân hoặc vò đầu bứt tai.

Từng nhóm nữ sinh lớp xã hội ngang qua cửa sổ, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió.

Đám con trai vô thức dõi theo.

Chủ nhiệm nhận ra, mu bàn tay gõ tấm bảng đen: "Bên ngoài đẹp thế thì ra mà ngắm."

Đồ Văn Vĩ nghiến răng lẩm bẩm: "Em muốn lắm chứ."

Hứa Thụ Châu ngồi bàn trước khẽ cười khẩy.

Tiết sau của lớp 3 là tiết tin học nên phải di chuyển sang phòng đa phương tiện*.

*Phòng học kết hợp nhiều loại hình điện tử (máy tính, máy chiếu, tivi,...)

Ngay từ sáng sớm, Xuân Tảo đã ôm chồng giáo trình tin học đến phòng chiếm chỗ – bao gồm cả suất của Đồng Việt, người đang "đánh trận" trong vệ sinh.

Cho nên khi cô xuất hiện sau khung cửa sổ, Nguyên Dã lập tức nhìn thấy.

Ngắm mái tóc đuôi ngựa đung đưa của cô, bước chân ung dung, có vẻ tâm trạng rất tốt, cậu mỉm cười nhẹ rồi thu ánh mắt.

___

Quả thật viên kẹo của Nguyên Dã có phép màu, chí ít vài ngày sau đó, Xuân Tảo không còn bị cảm giác buồn bã bao vây.

Mấy lời lải nhải không ngừng về kỳ thi tháng của Xuân Sơ Trân như gió thoảng bên tai, bà nói việc của bà, cô làm việc của cô, tự động phớt lờ.

Có lẽ nhận ra con gái không để tâm, bà liền mất hứng. Thế là Xuân Sơ Trân đổi mục tiêu, nhắm vào thiếu niên gương mẫu cùng nhà. Một buổi sáng nọ, Nguyên Dã đeo balo cặp lệch bên, chuẩn bị ra cửa thì bà giữ lại, tha thiết hỏi thành tích thi tháng của cậu.

Nguyên Dã dừng chân, không hiểu chuyện gì, liếc Xuân Tảo.

Cô gái cắm đầu gặm sandwich không phản ứng, vành tai đỏ như hạt lựu.

Vậy chỉ đành tự do ứng biến.

Cậu trầm giọng báo tổng điểm.

Dù tương đối biết thực lực của cậu, nhưng Xuân Sơ Trân vẫn sốc trước con số khủng khiếp kia, tiếp tục hỏi: "Cháu giỏi IMO* như thế chắc điểm Toán cũng cao nhỉ?"

*IMO: viết tắt của International Mathematical Olympiad, Olympic Toán học Quốc tế

Nguyên Dã đáp: "Tạm ổn ạ."

Xuân Sơ Trân: "Bao nhiêu điểm?"

Ban đầu định khai thấp hơn hai ba điểm, cuối cùng cậu chọn nói thật: "150 ạ."

Xuân Sơ Trân trố mắt kinh ngạc: "Tối đa á?"

Nguyên Dã gật đầu, lại liếc Xuân Tảo.

Dường như cô gái đã khôi phục thái độ bình thường, chậm rãi uống sữa đậu nành, hàng mi không thèm rung động.

"Thằng nhóc học giỏi quá" vẻ mặt Xuân Sơ Trân buồn bực: "Kèm cho Xuân Tảo nhà dì được không, con bé học toán mãi không khá được."

Nguyên Dã gật nhẹ: "Cũng được ạ."

Rồi thắc mắc: "Nhưng mà Xuân Tảo thi không tốt sao?"

Xuân Sơ Trân sốt ruột thở dài: "Kém xa cháu, loanh quanh 130, bao lâu nay chẳng tiến bộ gì cả."

"Chắc dì chưa hiểu rõ." Nguyên Dã bình tĩnh nhìn bà: "Đề toán của kỳ thi đại học mới giống nhau, vốn không công bằng với học sinh khối xã hội nên điểm số của cậu ấy rất cao đấy ạ."

Xuân Sơ Trân không ngờ cậu sẽ phản bác thẳng thừng, bỗng dưng sững sờ: "Dì biết mà, tuy nhiên không thể tiến bộ hơn à!"

Thiếu niên không đồng tình nhíu mày một cái, sau đó mỉm cười: "Đâu cần nói 'kém xa' chứ. Nếu tính vậy thì điểm văn anh của cháu kém xa Xuân Tảo rồi."

"Có khi cháu còn phải nhờ cậu ấy kèm."

"Nhưng mà—" Cậu đánh trống lảng: "Ngày nào cậu ấy cũng nhốt mình trong phòng, hình như không có thời gian chia sẻ kinh nghiệm ha?"

Nói xong, Nguyên Dã nhẹ nhàng chào: "Dì, cháu đi trước ạ." liền rời khỏi nhà.

Để lại Xuân Sơ Trân đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Giọng nói của thiếu niên vừa nhanh vừa rõ ràng, cứ như liên tục gõ chữ trong đầu bà, khiến bà chẳng kịp xử lý, hồi lâu mới quay sang mơ hồ hỏi con gái: "Ý nó là gì? Không muốn giúp hả?"

Xuân Tảo suýt phụt sữa đậu nành, vội đặt cốc, nhướng mày giả vờ nghiêm túc: "Chắc vậy."

Xuân Sơ Trân im lặng nhìn trần nhà hai giây, rồi lấy khăn lau bàn: "Kiêu cái gì nhỉ, tưởng đứng nhất là ngon á."

Xuân Tảo cười trừ: "Thôi, thông cảm đi mẹ, học bá phải có sự kiêu hãnh riêng chứ."

Xuân Sơ Trân chống hông, chưa hết bực: "Con có đâu."

Xuân Tảo thầm phản bác: Mẹ biết chắc?

___

Sau khi thu dọn sách vở, Xuân Tảo đeo balo, tung tăng xuống lầu. Dẫu hơi mất dậy, nhưng thỉnh thoảng thấy mẹ mình "quê" vui phết.

Ra khỏi cửa thang máy, cô thấy Nguyên Dã.

Cậu đứng thẳng lưng dưới bậc thềm, không nhìn điện thoại, rõ ràng đang đợi ai đó. Lúc phát hiện cô, cậu nở nụ cười đầy ẩn ý.

Xuân Tảo lĩnh hội trong nháy mắt.

Khoảnh khắc ấy, cô đơn phương cảm thấy quan hệ giữa mình và Nguyên Dã tiến triển thăng hoa, từ đồng phạm trở thành đồng minh chung thuyền. Nếu cô lạc lối giữa cơn bão đêm đen tối, cậu sẽ là người cầm lái, đưa con thuyền của họ trôi về phía mặt trời mọc và đảo xanh.

Cô chỉ mình: "Cậu đợi tôi hả?"

Nguyên Dã đáp: "Nếu không tôi đợi ai?"

Xuân Tảo ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhỏ sau song sắt nhà mình: "Có thể cậu đang đợi mẹ tôi cầm chổi xuống xử lý cậu mà."

Nguyên Dã cười ha hả, không tin: "Không đến mức đó chứ?"

"Dọa cậu thôi." Xuân Tảo bước xuống bậc thềm, chân thành cảm thán: "Cậu trâu bò thật."

Nguyên Dã tự giác đi song song với cô, giữ khoảng cách vừa đủ: "Chỉ—" cậu ngập ngừng: "Tàm tạm?"

Xuân Tảo cười khẩy trong lòng: "Giả vờ khiêm tốn là một kiểu kiêu ngạo đấy. Cậu không thấy mẹ tôi quê cỡ nào đâu."

Khoảnh khắc đáng ghi vào sử sách.

Cô kính phục nhìn cậu: "Hình như cậu chẳng sợ phụ huynh nhỉ? Lần trước với bố cậu cũng vậy."

Nguyên Dã nói: "Đều là con người cả, phân chia giai cấp à mà phải sợ?"

Xuân Tảo liếc cậu: "Chờ tôi thi được hạng nhất đã, may ra tâm thái mới giống cậu."

Nguyên Dã đáp: "Top 4 không được sao?"

Xuân Tảo thình lình trừng mắt, khuôn mặt từ từ nóng lên: "Sao cậu biết tôi top 4?"

Nguyên Dã thản nhiên: "Hai ngày trước tôi vào phòng giáo viên có việc, bàn chủ nhiệm lớp cậu ngay cạnh thầy chủ nhiệm lớp tôi. Bảng xếp hạng tháng của lớp cậu đặt trên bàn, tiện thể ngó thôi."

Xuân Tảo: "..."

"Sao thế?" Nguyên Dã nghi hoặc nhìn cô thất thanh.

"Tôi chẳng còn chút riêng tư." Cô lẩm bẩm.

Nguyên Dã đút tay vào túi quần, làm bộ rút điện thoại: "Hay tôi gửi file Excel thành tích lớp tôi trên weixin cho cậu xem nhé?"

Xuân Tảo vội quay mặt hướng khác, tránh mù mắt bởi ánh hào quang học bá: "Thôi thôi, đừng đả kích người ta nữa."

Nguyên Dã nhân lúc cô không để ý khẽ bật cười, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ đứng đắn: "Có điều, hỏi thật đấy... Cậu muốn tôi kèm không?"

Xuân Tảo nhìn cậu: "Kèm gì?"

"Toán."

"Không cần." Cô từ chối nhanh như chớp, hừ nhẹ: "Cậu nghe lọt tai mẹ tôi à!"

"Không liên quan đến mẹ cậu." Nguyên Dã hơi cong môi: "Tôi chỉ muốn nhắc cậu, việc học không thể hoàn toàn dựa vào thầy cô."

Lần này Xuân Tảo không hiểu: "Chẳng phải học tập dựa vào bản thân sao?"

Nguyên Dã đáp: "Đúng, nhưng chính xác hơn, dựa vào phương pháp. Nếu phương pháp sai thì nỗ lực thế nào cũng vô ích."

Xuân Tảo im lặng tiêu hóa lời cậu, mím môi, nói rành rọt: "Tôi sẽ tự tìm phương pháp của mình."

Bất kể người ngoài hiểu hay không, ở phương diện học tập, cô luôn có một niềm kiêu ngạo và lòng tự tôn bền vững như tảng đá hoa cương, tin rằng bản thân chưa khai phá hết tiềm năng, nên tuyệt đối không dễ dàng khuất phục.

"Cho dù không phải cách tối ưu nhất." Ngữ khí cô gái kiên định: "Vẫn tốt hơn mấy cái trên."

Nguyên Dã nhìn cô, không nói gì.

Từ góc nhìn trên cao của cậu, độ cong khuôn mặt cô hiện lên tựa vầng trăng lưỡi liềm, hàng mi được ánh sáng chiếu rọi hơi vểnh, giống hệt những sợi tơ ngỗng vàng nhạt. Tất cả đường nét ấy đều mềm mại, uyển chuyển; kỳ lạ thay, cậu lại phảng phất cảm nhận ý chí quật cường sắt đá.

Lòng quyết tâm bị sự im lặng kéo dài vài giây mài mòn, Xuân Tảo bừng tỉnh. Cô bất tri bất giác áy náy: "Xin lỗi, tôi không cố tình cự tuyệt ý tốt của cậu đâu."

"Cậu giúp tôi rất nhiều rồi... tuy nhiên chuyện này..." Cô nhất thời không biết diễn đạt thế nào, vẻ mặt thoáng khó xử. "Nói sao nhỉ..."

Không biết diễn đạt thế nào, kỳ thực đây chính là cảm xúc chân thật của cô, đây mới là mình.

Khi cô đang cố gắng tìm cách giải thích, Nguyên Dã dịu giọng ngắt lời: "Tôi biết."

Xuân Tảo gật đầu lia lịa: "Tôi biết là cậu biết."

Lời nói buột miệng đó vô tình trở thành trò đối chữ*, khiến Xuân Tảo ngại ngùng vô cùng. Ấy thế mà thiếu niên bên cạnh hiếm khi mím môi.

*raw: 绕口令 (nhiễu khẩu lệnh), trò chơi uốn lưỡi là một trò chơi dân gian của Trung Quốc. Những từ có phụ âm đầu, cuối hoặc thanh điệu dễ gây nhầm lẫn được sử dụng để tạo thành các câu lặp lại, chồng chéo, quanh co và khó đọc, cần phải đọc hết trong một hơi. (baidu). T thấy cái này na ná đối chữ đó

Trong làn sương sớm mỏng nhẹ, cậu trầm tư suy nghĩ.

Hai người yên tĩnh sóng bước vài cái, cậu khẽ cười, đưa tay xoa xoa chóp mũi.

Phản xạ chậm vậy trời, Xuân Tảo nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt thắc mắc.

Cậu liếc cô cực nhanh: "Tôi vừa xác nhận một chuyện."

"Chuyện gì?" Cô hỏi.

Cậu dõi mắt nhìn tấm bảng quảng cáo phía xa, rồi cười nhẹ: "Mắt bạn cùng bàn tôi chắc chắn có vấn đề."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.