Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 23: Đầu xuân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Đồng Việt rời đi, căn nhà lập tức biến từ khu rừng muôn thú thành vùng đất hẻo lánh, khiến Xuân Tảo mất tự nhiên về chỗ. Cảm giác tồn tại của thiếu niên cạnh bên mạnh mẽ như tòa Bạch Tháp*, do đó cô không dám viết nhanh. Hơn nữa, rõ ràng bút cậu đang di chuyển trên giấy mà chẳng khác gì đang kí đầu cô.

Lúc Đồng Việt ở đây, Nguyên Dã chỉ đành ngồi giữa. Nhưng giờ Đồng Việt đã đi, bàn học rộng rãi hơn hẳn, vậy mà cậu vẫn không hề xê dịch nhằm kéo giãn khoảng cách hai người.

Xuân Tảo nhận ra điều đó, khóe môi khẽ cong. Để kiềm chế ý cười, cô cắn nhẹ đầu bút, không nhìn cậu nữa.

Cũng không bắt chuyện, sợ gây nhiễu loạn mạch suy nghĩ của cậu.

Thời điểm sang bài cuối cùng, Nguyên Dã ngó qua Xuân Tảo. Cô gái buông bút, chăm chú đọc cuốn sách tư liệu văn học dày cộm.

Nhưng, sau hai phút, cô vẫn chưa lật trang.

Cậu vô thức mỉm cười, cố tình viết sai, hỏi cô: "Có bút xóa không?"

Cô ngừng đọc, ló đầu khỏi cuốn sách: "Xóa băng được không?"

Dù cả hai đều là vật dụng bị giáo viên cấm, tuy nhiên so với bút xóa nước nham nhở, cô thích dùng loại này hơn.

"Cũng được."

Xuân Tảo đặt sách xuống, lấy bút xóa từ hộp bút ra, đẩy về phía cậu.

Thấy cậu chỉ mang đúng một cây bút, cô không khỏi than thở sự giản dị nghèo nàn của con trai, nói thêm: "Tạm thời tôi chưa cần dùng, cậu cứ giữ mà dùng đi, làm xong trả tôi sau."

Nguyên Dã gật đầu: "Ừ" rồi xoẹt một đường.

Dán xong, cậu không đặt bút xuống mà giữ nó ở tay trái, những ngón tay thon dài với đốt xương rõ nét tùy ý chơi đùa.

Xuân Tảo lén nhìn, hơi thất thần.

Mấy mẩu chuyện tình yêu ngọt ngào của Đồng Việt vang vọng trong đầu.

Nắm tay, đan tay cảm giác thế nào nhỉ?

...

Ôi, não cô bắt đầu dở chứng rồi.

Khi Nguyên Dã cất bài thi tràn ngập ghi chú công thức, đột nhiên điện thoại Xuân tảo nằm trên bàn rung dữ đội.

Cô hoảng hốt, vội sang chỗ khác nghe máy.

Tới tận bây giờ, Nguyên Dã mới có thể thoải mái ngẩng đầu ngắm cô. Làm một công đôi việc không khó, cái khó là mắc kẹt ở bước chứng minh, dẫu tâm trí cậu đã có đáp án cuối cùng.

Đợi Xuân Tảo quay đầu, cậu lặng lẽ trả bút xóa băng trước mặt cô.

Cô đang tập trung vào cuộc gọi nên tiện tay nhét hộp bút.

Bỗng dưng cô bật loa ngoài, đứng dậy tìm kiếm đồ gì đó.

Nguyên Dã hỏi: "Sao thế?

"Đồng Việt nói cậu ấy làm mất bài tiếng Anh, hỏi có để quên ở chỗ tôi không."

"Biết ngay mà—" Cô lật xấp tài liệu của mình, rút tờ đề "lạc loài", rồi giơ điện thoại: "Ở chỗ tớ nè."

Đầu dây bên kia, Đồng Việt thở phào một hơi: "Vậy thì tốt quá, nếu mất chắc tớ không sống nổi. Tối nay đúng tiết cô Cao Tử Phi."

Cao Tử Phi chính là lãnh đạo trực tiếp của Xuân Tảo, giáo viên tiếng Anh lớp 3.

"Nhưng tớ còn chưa viết bài luận nữa." Đồng Việt lập tức đổi giọng mè nheo.

Xuân Tảo ngồi xuống, lật đến trang cuối bài tiếng Anh: "Không sao, tớ viết giúp cậu, chữ cậu cũng không khó bắt chước lắm."

Đồng Việt rối rít cảm ơn kèm theo loạt âm thanh "chụt chụt". Xuân Tảo vừa cười vừa nổi da gà, nhanh chóng cúp máy.

Ngước đầu, cô bắt gặp cảnh tượng thiếu niên chống cằm nhìn mình, mang ý cười.

Xuân Tảo đối mắt với cậu một lúc rồi dời, ấy vậy mà lúc trở lại vẫn thấy tầm mắt cậu dừng nơi này, hàm chứa ẩn ý.

Cô bị cậu nhìn chằm chằm đến mức bất an: "Có chuyện gì sao?"

Thiếu niên mở miệng: "Cậu rất am hiểu chuyện này ha."

Xuân Tảo không hiểu: "Hả?"

Nguyên Dã nói tiếp: "Giúp người khác làm bài."

"Nào có." Xuân Tảo thề thốt phủ nhận: "Là bài cậu ấy rơi vào tay tôi trước, tối nay chúng tôi có tiết tự học tiếng Anh, cậu ấy lại về rồi, trừ cách nào tôi còn làm gì được nữa?"

Nguyên Dã nhìn cô với vẻ hoài nghi: "Thật không?"

"Chuẩn."

"Vậy kỳ nghỉ đông năm ngoái thì sao?"

Kỳ nghỉ đông năm ngoái?

Xuân Tảo sững sờ, mở to đôi mắt, bỗng nhiên cô phát hiện vấn đề, kinh ngạc nhìn Nguyên Dã, không thể nào – không thể như vậy được, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi tai nóng bừng như sắp bốc khói đã phản bội cô. Cô giả vờ bình thản: "Kỳ nghỉ đông năm ngoái? Là sao?"

Nguyên Dã không vội vạch trần, tiếp tục chơi cùng cô: "Nhắc cậu nhớ nhé? Quán net Thịnh Hâm gần chợ Thành Khang."

"Hả? Ở đâu cơ?" Xuân Tảo nghiêng đầu, vụng về diễn.

Thiếu niên càng thêm buồn cười trước dáng vẻ "mèo nhỏ nghiêng đầu" của cô: "Tôi nhớ, khi tôi mới chuyển đến khu này, vô tình gặp cậu vào một buổi tối."

"Bọn mình còn nói về quán net chợ Thành Khang, cậu bảo là chưa bao giờ đến."

"Nhưng sao tôi lại thấy cậu ở đó tại kỳ nghỉ đông năm ngoái..."

Nói chính xác hơn, đấy không phải lần đầu Nguyên Dã gặp Xuân Tảo. Trước kia, trên bảng thành tích, cậu hơi mơ hồ ấn tượng với cô.

Cậu khá giỏi ghi nhớ khuôn mặt, thói quen giúp cậu tránh "sự cố xã giao", duy trì các mối quan hệ xã hội cần thiết nhưng không quá quan trọng.

Chưa kể, chúng thường xuất hiện trên bảng xếp hạng đỏ chót.

Là người luôn đứng nhất và giành vô số giải thưởng từ nhỏ, Nguyên Dã không mấy hứng thú với sự khen thưởng mang tính hình thức nên hiếm khi đứng xem. Tuy nhiên hôm đó, bạn cùng phòng lớp 10 kéo cậu đến bảng thành tích. Vì quan tâm thứ hạng của mình, Nguyên Dã lướt qua, vô tình dừng ở tên một cô gái. Lần đầu cậu thấy họ "Xuân" và tên "Tảo", vô cùng độc lạ, tràn đầy sức sống. Tên cô gợi ngày đầu xuân với búp non tươi tắn và bầu trời mênh mông xanh biếc.

Cậu nhìn ảnh cô. Trên bảng thành tích, hầu hết mọi người đều đeo kính, nhưng cô là ngoại lệ. Đôi mắt vừa lạnh lùng vừa sắc sảo như xuyên thủng lớp kính, mái Pháp thưa rủ xuống trán, đôi môi khẽ mím.

Ngược lại, có chút... quật cường? Tự tin? Từ chối giao tiếp?

Dù sao thì trông có vẻ khó gần, lúc đó cậu chẳng để tâm nhiều, mất kiên nhẫn thúc giục bạn: "Tìm thấy chưa, khó vậy sao?"

"Cậu nghĩ ai cũng dễ tìm như cậu à." Người kia suýt đấm cậu một cái.

Rồi tới Tết Nguyên Đán.

Sau khi mẹ mất, ngày đoàn viên đối với cậu chỉ còn là sự dày vò, căn nhà thiếu bóng dáng mẹ chả khác gì đống đổ nát hoang tàn. Song, cha cậu tái hôn, trong nhà có thêm sinh khí của phụ nữ và trẻ nhỏ; trớ trêu thay, cậu cảm thấy nơi này càng ngày càng tiêu điều lạnh lẽo hơn, bởi thế mỗi năm sau giao thừa, cậu tự nhốt mình ở quán net, mù mịt chìm đắm trong game.

Quán net chính thống không chào đón trẻ vị thành niên, tuy vậy không phải chỗ nào cũng từ chối.

Qua nhiều năm, cậu đã thuộc lòng tháp chuông và đầm lầy sẵn sàng chứa chấp con quái vật tuổi mới lớn như mình.

Đó là ngày mùng ba Tết, cậu gửi balo tại thư viện thành phố, một mình đến quán net chợ đồ nhỏ Thành Khang – nơi học sinh ca tụng "thiên đường vị thành niên", lãnh địa để họ mua thuốc lá, chơi điện tử.

Thời gian nghỉ đông, các phòng máy đều chật kín. Cậu đành ngồi tạm sảnh tầng hai, mở máy, đao quang kiếm ảnh* đánh hai ván CSGO. Bị khói thuốc nồng nàn khắp phòng làm đau đầu chóng mặt, cậu phải tháo tai nghe, ra cửa sổ hít thở không khí.

Cửa sổ tầng hai mở rộng, đối diện một con ngõ nhỏ.

Các dãy cửa hàng xây liền kề dưới đất nên trên đỉnh không lọt nổi chút ánh sáng, diện tích lại hạn hẹp, cho dù đứng ở tầng hai vẫn sẽ thấy bí bách ngột ngạt.

Tất nhiên cậu có thể thu toàn bộ tình cảnh trong con ngõ vào mắt.

Không ngờ bên ngoài hãy còn người hút thuốc.

Một nam một nữ, chắc là người yêu, mặc áo khoác lông đen giống nhau. Nam sinh trầm mặc hút thuốc, nữ sinh mặc váy ngắn, tóc vàng highlight một sợi đỏ thẫm.

Cô đang gọi điện, giọng trong trẻo: "Cậu đến chưa?"

"Ừ, được, tớ đợi cậu cạnh thùng rác gần quán net Thịnh Hâm."

Nói xong, cô tắt điện thoại, quay sang nhìn bạn trai: "Cô ấy bảo sắp tới rồi."

Nam sinh gật đầu, nhả vòng khói, mùi thuốc lá đậm đặc theo dòng không khí bay tứ tung, không thể tránh được.

Nguyên Dã nhíu mày, quyết định về chỗ.

Ngay giây sau, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi vui mừng của nữ sinh: "Xuân Tảo—ở đây—"

Cái tên độc lạ thân quen ấy đánh thức trí nhớ cậu. Có thứ gì đó chuẩn bị trỗi dậy. Nguyên Dã quay đầu, nhìn xuống ngõ, phát hiện cô gái chạy nhanh về phía quán.

Khí chất hoàn toàn khác hai người kia, trông giống bạn đồng trang lứa cậu thường gặp ở trường hơn.

Chiếc balo cô gái khẽ đung đưa. Cô mặc áo bông trắng, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, khăn len xanh lam quấn quanh cổ, thắt thành nút gọn gàng, ôm lấy gương mặt trắng trẻo của cô.

Như chú chuột chũi, cô cảnh giác nhìn đông nhìn tây vài giây, khiến Nguyên Dã hứng thú tựa tay trên bệ cửa.

Cậu nhân cơ hội xác nhận mặt cô luôn.

Chính là cô gái trên bảng thành tích cuối kỳ – Xuân Tảo.

Thời tiết rất lạnh vì vậy cô cấp tốc nói, làn hơi mỏng manh liên tục tỏa ra từ khóe môi: "Xin lỗi, xin lỗi, tớ đến muộn."

"Không sao." Nữ sinh tóc vàng cười với cô: "Bọn tớ không đợi lâu lắm."

Cô gái vừa thở d.ốc vừa tháo balo, nhanh nhẹn móc xấp tài liệu dày: "Kiểm tra nè."

Nữ sinh tóc vàng lật vài trang cho có, không xem kỹ, chỉ nói: "Cậu làm thì cần gì kiểm tra nữa."

Xuân Tảo ngượng ngùng cười, hơi tự hào: "Phần dưới gồm cả bạn trai cậu, tớ đổi kiểu chữ khác rồi, cho dù thầy giáo có mười đôi mắt cũng không nhận ra được đâu."

Hai người kia cúi đầu kiểm tra, trố mắt kinh ngạc: "Vl, cậu đúng là tri kỷ."

Lời khen dồn dập làm cô kiêu ngạo, hất hất tóc mái.

Nữ sinh tóc vàng huých tay bạn trai: "Đứng đó chi, trả tiền đi chứ."

"À, ờ." Lúc này nam sinh mới phản ứng, rút phong bao đỏ gọn gàng: "Cầm này."

"Cậu đếm thử xem."

Xuân Tảo mở mép bao lì xì ra nhìn thoáng qua: "Hình như quá 500?"

"Bọn tớ đưa thêm 300." Nữ sinh tóc vàng vừa nói vừa ngăn cô rút tiền thừa: "Không được trả bọn tớ, cậu giúp bọn tớ một việc siêu lớn mà."

"Nào lớn, không phải tớ cũng nhận tiền các cậu đó à."

"Nhưng cậu bỏ rất nhiều công sức đấy. Tết rồi, bạn bè với nhau, đừng khách sáo nữa."

Cô im lặng hồi lâu, khi mở miệng có chút nghẹn ngào: "Các cậu tốt quá."

"Được rồi—" Nữ sinh tóc vàng thản nhiên véo má cô: "Muốn cảm ơn thì cảm ơn tiền lì xì Tết đi."

Rồi nhiệt tình mời mọc: "Xuân Tảo ơi, tối nay đi ăn với bọn tớ nhá."

Cô lắc đầu từ chối: "Thôi, tớ phải về nhà. Hôm nay mẹ tớ thăm họ hàng, về nhà không thấy tớ chắc chắn lại hỏi đủ thứ."

"Vậy à." Nữ sinh tóc vàng tiếc nuối, hỏi tiếp: "Sang năm lên lớp 12, cậu còn giúp bọn tớ làm bài không?"

Xuân Tảo do dự: "Chắc không..."

"Không phải chứ? Thế tớ với tiểu Lâm biết làm sao đây!"

Cô nghiêm túc nhìn họ, tỉnh bơ nói: "Thì các cậu cứ làm đôi uyên ương bạc mệnh đi."

Hai người cười phá lên.

Đằng sau cửa sổ, Nguyên Dã cũng khẽ bật cười.

Cô trông chẳng giống kiểu người hay nói đùa chút nào, nhưng rất thú vị, tạo cảm giác hài hước và... đáng yêu.

Ba người hàn huyên thêm vài câu, rồi Xuân Tảo tạm biệt rời đi.

Cô đến vội vã tuy nhiên lúc đi nhẹ nhõm hơn hẳn, như chú cừu con no cỏ non, chỉ thiếu nước kêu "be be" thôi.

Dõi theo bóng dáng cô khuất dần nơi đầu ngõ, Nguyên Dã mới đứng thẳng dậy, quay về chỗ ngồi.

Kỳ nghỉ đông kết thúc, tựu trường, chia lớp, xếp hạng, huấn luyện... tất cả diễn ra tựa bánh xe lăn, từng trạm từng trạm, tưởng chừng không nghỉ ngơi. Bởi lớp học gần nhau, đôi lần Nguyên Dã bắt gặp cô ở sân trường. Bên cạnh cô luôn có vài người bạn cố định, có điều hầu hết thời gian họ ríu rít nói chuyện, còn cô yên lặng lắng nghe, đôi môi khẽ mím, trông giống hệt tấm ảnh cậu thấy. Kỳ thi giữa kỳ hai lớp 10 diễn ra vào tháng 5, không khí cuối xuân ngập tràn hương long não. Bảng thành tích lại được cập nhật trong tủ kính, lần đầu tiên, Nguyên Dã dừng bước trước khu dành cho khối xã hội – nơi chẳng liên quan gì đến cậu.

Cậu tìm gương mặt ấy, rồi rời đi.

Lần này, cậu đã ghi nhớ thứ hạng cô: hạng 5.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đây là "đôi tai lừa" của Xuân Tảo.

Nam chính từng thử thăm dò (gợi ý ở chương 4).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.