Xuân Tảo có hai bí mật.
Bí mật đầu tiên là hộp báu vật của cô – hay còn gọi là "điểm phóng thích chim nhỏ." Giống chị gái Xuân Sướng, cô cũng có tuổi dậy thì không thể chia sẻ. Kể từ khi cô chào đời, Xuân Sơ Trân đã như bạo chúa, tính khí thất thường, mà bố cô lại lười biếng nhu nhược, chẳng bao giờ can thiệp chuyện gia đình, cùng lắm chỉ ba phải nịnh bợ.
Điểm khác biệt giữa hai chị em là Xuân Sướng chọn cách viết để trút bầu tâm sự, nhật ký chất đống thành núi từ hồi trung học. Còn Xuân Tảo thích sưu tầm những món đồ kỳ quặc. Mỗi lần nhìn thấy, Xuân Sơ Trân đều chỉ trích: "Lại đi nhặt rác à?" Ít ai biết, chính những món đồ đó là cách để cô gửi gắm tâm tư và giải tỏa căng thẳng.
Bí mật thứ hai đơn giản không kém:
Cô muốn đi khám phá.
Nó hoàn toàn trái ngược với quan điểm giáo dục của Xuân Sơ Trân. Bà luôn coi chuyện "chơi bời" như hồng thủy mãnh thú. Lẽ ra, ở độ tuổi này, hai chị em cô phải được dãi nắng dầm mưa, hít hà hương hoa, nhưng thực tế, họ bị giam cầm trong lồng sắt. Lúc ấy, cả nhà vẫn ở chung nên vạ lây sang cả bố cô, muốn mở tivi xem bóng đá cũng cần xin phép trước.
Xuân Sơ Trân là nội trợ vì vậy toàn bộ thu nhập gia đình phụ thuộc vào người bố suốt 30 năm làm việc tại văn phòng chính quyền địa phương. Bà thường xuyên than phiền ông không có chí tiến thủ, thăng chức khó hơn lên trời gấp nghìn lần.
Tuy rằng cuộc sống của họ chẳng thiếu thốn, nhưng Xuân Sơ Trân – người quản lý tài chính – cứ thích tính toán tiết kiệm từng con số thập phân, khiến hai chị em nịnh hót lấy lòng mãi mới cho vài đồng kèm theo điều kiện báo cáo tất tần tật khoản tiêu cho dù nhỏ đến mấy.
Sau khi chị gái học đại học, cô ấy điên cuồng làm thêm, bước đầu giành tự do tài chính. Không còn bị mẹ quản thúc, kỳ nghỉ của chị tràn ngập hình ảnh núi non, đại dương và đồng cỏ xanh qua những bức ảnh trên mạng xã hội. Vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, Xuân Tảo học theo chị. Cô quyết tâm tìm mọi cách tiết kiệm tiền, để tốt nghiệp cấp ba xong, cô có thể vứt bỏ xiềng xích, thoải mái khám phá bãi biển cát vàng sóng xanh mà cô hằng mơ ước.
"Quỹ Kiến Hải."
Cô tự mình đặt tên cho khoản tiết kiệm này.
Ngoài tiền lì xì hoặc tiêu vặt chị gái thỉnh thoảng gửi qua Weixin, vào mùa hè sau kỳ thi cấp ba, cô còn may mắn tìm được công việc đầu tiên.
Đến từ cô bạn xinh đẹp cùng lớp cấp hai tên An Dập, gia đình khá giả nhưng học hành bết bát, điểm thi vào cấp ba không nổi mức tối thiểu. Nếu không du học, cô ấy chỉ có thể học trường dạy nghề. Vốn dĩ Xuân Tảo và An Dập hiếm tiếp xúc, bỗng nhiên một ngày cuối tháng Bảy, An Dập bất ngờ nhắn riêng cho cô ở nhóm chat lớp: "Xuân Tảo, cậu có bận không?"
Lúc đó, Xuân Tảo đang học trước chương trình lớp 10, thời gian khá rảnh rỗi nên cô trả lời: "Không bận lắm."
An Dập nói: "Tớ có hai cậu bạn ở Nhị trung, không muốn viết nhật ký đọc sách trong kỳ nghỉ hè. Họ nhờ tớ tìm người làm giúp, cậu muốn nhận không? Xem như kiếm thêm chút tiền, giá cả có thể thương lượng."
Xuân Tảo hơi do dự, cắn môi hỏi thử: "Các cậu định trả bao nhiêu?"
An Dập nhắn một con số: "Nếu không đủ, có thể tăng."
Số tiền đó khiến con đỗ nghèo khỉ như Xuân Tảo há hốc mồm, nhưng cô vẫn cẩn trọng trả lời: "Tối tớ báo cậu nhé."
Bốn giờ chiều, An Dập nhắn tiếp: "Bọn họ có thể tăng giá thêm chút nữa."
Lần này, Xuân Tảo không do dự.
Nhận nhiệm vụ, cô lên mạng tìm các kiểu chữ nam tính hơn, tập viết thử hai ngày, rồi chính thức bước chân vào con đường làm thuê.
Có điều cô chỉ nhận đơn tại kỳ nghỉ dài.
Lên cấp ba, khối lượng bài vở tăng vọt, thời gian học bận rộn chẳng khác gì miếng bọt biển kiệt nước. Chưa kể, mẹ cô quản rất chặt, không thể tùy tiện hành động.
Sau đó, An Dập học trường nghề, từ người môi giới trở thành khách hàng trực tiếp của Xuân Tảo. Kỳ nghỉ đông lớp 10, cô nhận đơn hàng của An Dập và bạn trai cô ấy.
An Dập học ngành hướng dẫn viên du lịch. So với việc phải hầu hạ "cửu tôn đại Phật" mỗi ngày, giúp An Dập dễ chịu hơn nhiều. Cô thường lén binh đăng dạ chiến*, vừa tra cứu vừa làm bài, như thể đang du ngoạn danh thắng và biển hồ, tưởng chừng là "Từ Hà Khách"** phiên bản giấy trắng mực đen.
*raw: 秉灯夜战, ban ngày học chưa đủ ban đêm vẫn học tiếp, chỉ người chăm chỉ (baidu)
**nhà du hành, nhà thám hiểm và nhà Địa lý học nổi tiếng của Trung Quốc thế kỷ 17 (vietnamese.cri.cn)
Cảm giác ấy thật sự vô cùng tuyệt vời.
Xuân Tảo vẫn tưởng chuyện kia có mỗi trời biết, đất biết, An Dật với cô biết.
Ngay cả chị gái và bạn thân nhất, cô cũng chưa từng tiết lộ.
Ai ngờ, cuối cùng, người qua đường Nguyên Dã trực tiếp chứng kiến hiện trường phạm tội.
Hiện tại, mặt cô đỏ bừng, mái tóc cháy rụi. Cảm giác xấu hổ y hệt bị công khai xét xử.
Cô đành giơ tay đầu hàng, cúi đầu nhận tội: "Đúng vậy, tôi từng đến quán net đó, cũng từng làm thuê bài tập cho người khác."
Nguyên Dã nheo mắt, bất đắc dĩ: "Tôi đâu bắt cậu trình bày rõ thế."
Xuân Tảo không dám nhìn thẳng mắt cậu: "Tôi có lý do cá nhân..."
Nguyên Dã hỏi: "Cậu thiếu tiền lắm à?"
Thoạt nhìn không giống chút nào. Gia cảnh không giống, chi phí ăn mặc cũng không giống. Đặc biệt, căn hộ cô thuê không hề rẻ.
Xuân Tảo lắc đầu: "Không, tôi sở hữu một kho bạc nhỏ."
Nguyên Dã hơi nhướng mày.
Đã nói tới vậy rồi, Xuân Tảo quyết định thành thật: "Để sau khi tốt nghiệp, tôi có thể đi du lịch mà không cần xin phép mẹ, cũng có thể mua thứ mình thích."
Nguyên Dã gật đầu, trầm tư: "Ra vậy."
Xuân Tảo lặp lại: "Thì đó, chỉ đơn giản thế thôi."
Nguyên Dã buông tay chống cằm, ánh mắt lướt qua quyển vở trên bàn cô:
"Tôi xem vở cậu được không?"
Xuân Tảo ngẩn người, nhưng vẫn đồng ý, đưa vở cho cậu.
Nguyên Dã lật nhanh vài trang, làn gió thổi tung mái tóc đen của cậu. Ánh mắt cậu nghiêm túc khiến lòng Xuân Tảo nóng lên. Một lát sau, cậu đặt vở xuống, nhìn quanh phòng cô:
"Còn mấy quyển khác? Lịch sử, chính trị, địa lý, tiếng anh, ngữ văn, tất cả đâu rồi?"
Xuân Tảo khó hiểu: "Cậu mượn làm gì? Cậu là dân khối tự nhiên mà?"
Thiếu niên cười, giả bộ bí ẩn: "Giúp cậu mở rộng kho bạc nhỏ."
Xuân Tảo trợn mắt.
Thiếu niên cầm điện thoại, trượt vài cái rồi ra hiệu cô nhìn.
Màn hình dừng ở ứng dụng mua bán đồ cũ: "Hầu hết học sinh giỏi bán file PDF vở mình ở đây, có môn lẻ và cả bộ đầy đủ. Vở cậu sạch đẹp thế này, không kiếm chút tiền thật phí."
Lần đầu Xuân Tảo biết cách kiếm tiền ấy, cô ngạc nhiên lướt ứng dụng Nguyên Dã mở sẵn.
Cô ngẩng đầu hỏi: "Thật sự có người mua sao?"
"Đương nhiên." Nguyên Dã hất cằm: "Cậu nhìn bộ vở của người đạt 680 điểm thi đại học kia đi, hơn 300 người mua, chắc bán ít nhất một nửa rồi."
Xuân Tảo lại hỏi: "Cậu từng bán chưa?"
Nguyên Dã đáp: "Lúc tốt nghiệp cấp hai có thử."
"Sao không bán nữa?"
"Vì sau này tôi ra đề."
"Đề gì?"
"Đề IMO, cung cấp cho các tổ chức giáo dục."
Xuân Tảo hoàn toàn mù mịt: "Bán được á? Giống cách này, một lần 20 30 hả?"
Nguyên Dã bật cười: "Có khi hơn đấy."
Xuân Tảo biến thành bé con hiếu kỳ: "Bao nhiêu?"
Nguyên Dã nói: "Một bộ đề 5000."
Xuân Tảo: "..."
"Thật không?" Khoảng cách thu nhập hơi ảo, cô tưởng mình nghe nhầm.
Nguyên Dã: "Thật mà."
Ngực đau, tim sắp nứt, ngọn lửa ghen tị hùng hục thiêu đốt cô.
Cô hỏi: "Bắt buộc là thi đua sinh à?"
Nguyên Dã: "Ừ, còn phải đoạt huy chương vàng."
"Oh..." Xác định mình vô năng, Xuân Tảo vội dẹp bỏ tâm tư viển vông, tập trung lợi ích thực tế trước mắt: "Vậy tôi cần làm gì?"
Nguyên Dã lấy lại điện thoại, hờ hững nói: "Cậu không cần làm gì cả, đưa hết vở mình cho tôi là được."
Xuân Tảo chớp mắt: "Vở từ cấp ba thôi á?"
"Ừ, không kén chọn."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi có tài khoản chợ cá*, điện thoại cũng có phần mềm scan, tôi sẽ giúp cậu quét thành PDF, nén file, xong bán hộ cậu luôn."
*闲鱼 (xianyu), tên gọi khác là 2taobao, ứng dụng bán đồ second hand do Alibaba phát hành
"Thực sự tôi không cần làm gì hết?" Xuân Tảo thấy có gì đó sai sai: "Cuối cùng tôi vẫn nhận tiền?"
"Chẳng phải vở do cậu ghi sao?"
"Nhưng—" Không đúng, cô giữ cảnh giác, không thể rơi vào bẫy logic của Nguyên Dã: "Tôi ghi để học, chưa từng nghĩ đến chuyện kiếm tiền, hơn nữa scan từng tờ mất công lắm."
Cậu tưởng cô ngốc à?
Hồi tiểu học phải đến tiệm in scan bài văn mẫu, sao cô không biết được quá trình này phiền phức thế nào.
Toàn bộ suy nghĩ bách chuyển tâm hồi* của cô đều viết trên mặt.
*raw: 百转千回, rối bời, nhiều hướng nghĩ khác nhau
Nguyên Dã nhịn cười, bình tĩnh nghịch cây bút trong tay, sửa lời: "Tôi đâu làm không công. 2:8, tôi lấy hai phần coi như phí lao động. Ổn không?"
Xuân Tảo ngẫm một lúc, gật đầu đồng ý.
Cô ôm tất cả vở ra, xếp thành hai chồng cao chót vót trên bàn, sau đó phủi tay nhìn Nguyên Dã: "Nhiều lắm đó, giờ hối hận còn kịp."
Nguyên Dã liếc: "Chút này tính là gì."
Cậu lật trang vở khác của cô. Chữ cô là kiểu chữ nhỏ điển hình, tinh tế đủ làm mẫu chữ luyện. Nội dung chính được đánh dấu bằng bút note xanh đậm hoặc đỏ, đôi khi dùng bút dạ quang trang trí tiêu đề. Góc dưới mỗi trang đều đánh số, mép giấy gắn đầy ghi chú màu mè, tóm tắt kiến thức quan trọng từng bài, thuận tiện tra cứu.
Nhìn hồi lâu, Nguyên Dã rời mắt khỏi trang giấy, phát hiện cô đang liếc trộm mình, như muốn nói.
"Cậu muốn nói gì à?" Cậu khép vở.
"Cậu cài ứng dụng scan nào?" Cô giơ điện thoại: "Tôi có thể tải về giúp cậu, như vậy hiệu suất cao hơn."
"Không cần." Nguyên Dã lấy lý do chính đáng: "Dễ rối."
"..."
Xuân Tảo khẽ thở dài, không thể tập trung đọc sách. Lát sau, cô đặt sách xuống, bĩu môi: "Nguyên Dã."
"Hửm?"
"Sao cậu tốt với tôi vậy?" Dường như cô sắp khóc, viền mắt phiếm hồng dù cố nhịn.
"..."
Cậu bỗng thấy bất lực, khó lòng trả lời vấn đề trên, có lẽ vì cô hỏi quá thẳng thắn mà ánh mắt vẫn trong veo; hoặc có lẽ vì đáp án duy nhất đã sớm ngủ đông, khó nói thành lời.
Nó càng ngày càng lớn mạnh, lan rộng, chiếm đoạt suy nghĩ và trái tim cậu nhưng lại không tới nỗi khiến cậu bối rối, cũng không lộ sơ hở. May mắn thay, cậu đủ lý trí để ngăn nó trước bờ vực sụp đổ, nhanh chóng sa vào lưới tình, kinh động đối phương.
Thế nên Nguyên Dã nhẹ nhàng mở miệng:
"Chắc giống cư dân mạng hay nói... 'Chính vì từng dầm mưa nên tôi cũng muốn cầm ô che cho người khác'?"*
*Vì từng trải qua khó khăn tương tự nên muốn giúp người ta
"Cái quái gì vậy." Xuân Tảo xì một tiếng, nín khóc phì cười, hiển nhiên bị đánh lừa rồi.
Nguyên Dã cong môi, tiếp tục scan đống vở trước mặt.
Cậu tạo album riêng nhằm lưu ảnh scan.
Thấy cậu bật chế độ bận rộn, Xuân Tảo không quấy rầy nữa, vào phòng lấy cuốn "Hồng Lâu Mộng" đọc lần thứ tư.
Cậu chăm chú scan tài liệu, cẩn thận đọc từng đoạn miêu tả sinh động của cô. Bỗng dưng ánh mắt cậu ngưng ở một trang: "Gió thổi qua cánh đồng khiến những cọng cỏ non đung đưa giữa lớp bụi mờ, phủ lên mặt đất một màu xanh mới, một màu xanh tràn đầy hy vọng, chậm rãi lan tỏa. Vô vàn phiến lá đan vào nhau tạo thành chiếc neo vững chãi cõi ảo mộng, kéo cả miền hoang bước sang mùa xuân." Đọc đoạn văn ấy hồi lâu, cậu thoát ứng dụng scan, mở camera ở chế độ im lặng, rồi chụp nguyên vẹn trang đó.
Cái khác đều có thể bán được.
Ngoại trừ mùa xuân phải giữ cho riêng mình.