Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 25: Phù quang lược ảnh



PHÙ QUANG LƯỢC ẢNH*

*raw: 浮光碎影, thành ngữ TQ có nghĩa thoáng quan, lướt qua

________

Nguyên Dã chỉnh ảnh, đặt làm hình nền điện thoại, nhưng chỉ màn chính thôi. Cậu không đổi màn khóa, tránh lộ sơ hở.

Cho dù đã giấu kỹ như vậy, trong một lần lén dùng máy sau giờ học, cậu vẫn bị Đồ Văn Vĩ bắt quả tang.

Điện thoại của Nguyên Dã có ít ứng dụng, được sắp xếp gọn gàng, nên hình nền hiện lên rất rõ nét.

Màn hình luôn đen thui bỗng phát sáng, Đồ Văn Vĩ vô tình liếc: "Cậu đổi hình nền à?"

Nguyên Dã thoáng sững người, rồi nhanh chóng mở một ứng dụng để che: "Ừ, sao?"

"Hình gì? Sao toàn chữ thế, chẳng lẽ là bùa ngải hoặc kinh văn hả!?"

Nguyên Dã phục mạch não cậu, thuận miệng đáp: "Ừ."

"Để tăng thành tích với vận may à?"

"Cầu đào hoa."

Đồ Văn Vĩ cạn lời, lướt nhìn gương mặt đẹp trai đến mức đàn ông cũng phải công nhận của Nguyên Dã: "Ngài mà còn cần cầu đào hoa á?"

Nguyên Dã giữ mặt đạm: "Đùa tí."

"Tớ biết ngay..." Đồ Văn Vĩ vỗ ngực thở phào, lại ghé sát: "Nếu thực sự là bùa cầu đào hoa thì cho tớ một tấm đi, tớ muốn làm quen con gái."

Nguyên Dã nhại cậu: "Muốn làm quen con gái?"

"Ừ ừ!" Đồ Văn Vĩ gật đầu như giã tỏi.

Nguyên Dã hất cằm về phía cửa lớp: "Ra ngoài là được liền, suốt ngày ngồi lì một chỗ chỉ có thể ngắm tớ thôi."

Đồ Văn Vĩ nhìn chằm chằm cậu, quay đầu: "... Trước kia khá thuận mắt, bây giờ thật buồn nôn."

Nguyên Dã đá chân ghế cậu ta.

___

Tiết học sáng thứ tư, Xuân Tảo bị thầy Cao gọi lên văn phòng chữa bài. Sau một hồi bận rộn, cô vội vàng về, phát hiện "vườn không nhà trống", chả còn bóng dáng ai. Cô đứng ngẩn trước cửa, đưa mắt nhìn quanh, đúng lúc thấy hai cô bạn cùng lớp vừa đi lấy nước về, cười đùa vui vẻ.

Xuân Tảo hỏi: "Mọi người đâu vậy? Sao mất tích hết thế?"

Một bạn đáp: "Cậu không biết à? Sáng nay thầy Thang có việc, giáo viên thể dục thông báo đổi tiết buổi chiều, do đó cả lớp kéo nhau xuống sân rồi."

"Tớ vừa ở văn phòng về." Xuân Tảo vỡ lẽ: "Vậy sáng nay không có tiết Toán hả?"

Bạn học gật đầu: "Ừa, đổi sang buổi chiều mà. Đi nào, sắp vào tiết đó."

Xuân Tảo theo họ băng dọc hành lang, ngang qua lớp 1, cô nhận ra bên trong cũng không có ai, chừa mỗi ánh nắng cùng núi vở biển sách.

Chắc lớp kia đi thực hành trong phòng thí nghiệm hoặc phòng đa phương tiện nhỉ?

Vừa suy đoán, cô vừa nhanh chân gia nhập hàng ngũ lớp kịp lúc chuông vào tiết reo.

Lớp chia thành hai hàng, đứng nghiêm báo số điểm danh, sau đó giáo viên thể dục thổi còi, dẫn các hàng chạy khởi động.

Giáo viên thể dục của họ là cô gái trẻ dạy học không lâu, thường mặc đồ thể thao sặc sỡ, làn da rám nắng, trông khỏe khoắn, tràn đầy năng lượng.

Mới chạy nửa vòng sân thôi mà nữ sinh đã bắt đầu thở hổn hển. Tận dụng khoảng thời gian điều chỉnh hơi thở, bọn họ tranh thủ buôn chuyện.

Chẳng hạn như Đồng Việt và Lư Tân Nguyệt cạnh Xuân Tảo, hai cô nàng háo hức bàn luận mấy nam thần trong nhóm nhạc thần tượng.

Gió thu tới làm tán lá long não run rẩy dưới những đám mây trắng to lớn chễm chệ trên mái hiên.

"Chuyện gì thế này! Con gái đều chạy không nổi à?!" Giữa lúc đang chạy, phía sau vang lên một giọng nam mạnh mẽ, khiến cả đám nữ sinh lớp 3 đồng loạt ngoái đầu.

Nhóm nam sinh bất ngờ tăng tốc, lướt qua bên trái họ nhanh như gió.

"WTF! Là lớp 1!" Đồng Việt lập tức di dời sự chú ý từ idol Hàn sang nhóm nam sinh phía trên: "Ông trời có mắt! Cuối cùng tớ được học thể dục chung với lớp 1 rồi!"

Lư Tân Nguyệt thắc mắc: "Sao cậu biết là lớp 1?"

"Cậu không thấy Nguyên Dã à!"

Như cột mốc tiêu biểu hay núm vặn âm lượng, lớp 3 bỗng ồn ào rì rầm. Dẫu thiếu niên không đứng cuối hàng vẫn cao hơn người khác nửa cái đầu, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, chỉ riêng bóng lưng đã toát khí chất khác biệt, cuốn hút lạ thường.

Xuân Tảo ngước mắt nhìn thoáng, rồi vội vã cúi đầu, cảm giác tất cả ánh nắng hội tụ tại khuôn mặt cô.

Đột nhiên thầy lớp họ xoay người, chạy lùi, nhiệt tình vẫy tay với cô lớp Xuân Tảo, nửa đùa nửa khiêu khích: "Cô Dư, bọn tôi đi trước nhé."

Không ít nam sinh lớp 1 ngoái đầu hùa theo.

Cô nhẹ nhàng rút còi khỏi miệng, bình thản nói: "Kệ họ chạy trước, chúng ta cứ từ tốn mà đi ha..."

Đám nữ sinh cười rộ lên, trong trẻo tựa tiếng chim oanh.

Hôm nay lớp 3 tập bóng chuyền. Vài học sinh bị phân công đến phòng dụng cụ lấy bóng, trong khi số còn lại chia từng cặp luyện tập đệm bóng đôi.

Đồng Việt chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội thưởng thức trai đẹp, vội chạy theo lớp trưởng đi lấy bóng. Trên đường "tình cờ" lướt qua lớp 1, cô liền quét mắt đánh giá toàn bộ đám con trai, ngoại trừ Nguyên Dã.

Nguyên Dã là của Xuân Tảo.

Chồng của bạn thân thì không được động vào, khỏi bàn cãi.

Trở về đối diện Xuân Tảo, Đồng Việt ném bóng chuyền cho cô, vẻ mặt chán nản: "Ngoài Nguyên Dã chẳng thấy ai hơn Lục Cảnh Hằng, thất vọng nha."

Xuân Tảo chắp tay, chỉnh tư thế chuẩn, vừa đệm bóng vừa phản bác: "Cậu đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng đấy, có thể chuyên tâm một chút không?"

"Chuyên tâm là gì, ăn được hả?" Đồng Việt đệm bóng trả, giả bộ nhai nhai xong nhổ: "Xì, khó nuốt lắm."

Cô nàng hùng hồn biện hộ: "Ngắm tí thì sao, cái đẹp là của chung mà!"

Sau đó, cô giơ hai ngón tay, hạ giọng thề thốt: "Yên tâm, tớ không nhìn Nguyên Dã nhà cậu đâu, một giây cũng không!"

Xuân Tảo mặt nóng bừng, lực tay đập bóng mạnh gấp đôi: "Cậu nói linh tinh gì thế!"

"Cậu muốn đập chết tớ à!" Đồng Việt chạy trốn.

Cô giáo thổi còi, báo hiệu nghỉ giữa giờ.

Đám nữ sinh ngồi bãi cỏ nghỉ ngơi, Xuân Tảo ôm đầu gối, còn Đồng Việt như chiếc radar dò quét xung quanh: "Lớp 1 đâu rồi, sao không thấy trên sân?"

Đinh Nhược Vi lơ đãng đưa mắt nhìn xa xa: "Ở sân cầu lông kìa."

Xuân Tảo và Đồng Việt cùng nhìn sang, nhưng khoảng cách quá xa cộng với hàng rào chắn, chỉ thấy bóng áo xanh trắng nhảy nhót, không thể phân biệt rõ người nào.

Vòng hai bài tập đệm bóng bắt đầu. Lần này là luyện đánh đôi bốn người. 15 phút sau, cả lớp lại ngồi xuống sân nghỉ. Đồng Việt lớn giọng than vãn: "Cô ơi, khi nào mới được tự do hoạt động thế ạ?"

Cô Dư một tay chống hông, cười nói: "Đánh có tí bóng chuyền mà đã than mệt rồi hả?"

"Không phải ạ, em chỉ muốn đến sân bóng ngắm mấy bạn đồng niên chất lượng cao, lâu mới học chung tiết thể dục mà."

Vốn lời này sẽ làm tứ phía kinh ngạc một phen, tuy nhiên vì nó phát ra từ miệng Đồng Việt nên chẳng ai ngạc nhiên, xấu hổ.

Mọi người đều cười ầm.

Cô Dư liếc nhìn: "Em có thể nghiêm túc một chút không?"

Cô tháo mũ bóng chày, vẫy vẫy cho mát, ngước mắt hỏi: "Lớp nào thế?"

"Lớp 1!" "Lớp 1..." Trong đội hình thưa thớt vang vọng tiếng nữ sinh thầm thì, mỗi âm thanh Đồng Việt rõ nhất.

Cô Dư cười nhạt, bất lực tuyên bố nghỉ. Các cô gái hú hét vui vẻ, giống được giải phóng, di tản khắp nơi.

Đồng Việt một tay kéo Xuân Tảo, một tay kéo Đinh Nhược Vi, hùng hổ tiến thẳng tới sân cầu lông. Khi sắp đến nơi, Xuân Tảo mơ hồ thấy Nguyên Dã trong lưới.

Cậu đã cởi áo khoác thể dục, chỉ mặc áo phông đen. Cậu nhảy lên, mạnh tay vung vợt đánh bóng qua lưới, tóc đen bay trong gió, cơ bắp nổi rất rõ ràng.

Tim Xuân Tảo đập loạn nhịp, cổ họng khô khốc.

"Wow." Hiển nhiên Đinh Nhược Vi cũng thấy, kinh ngạc thốt.

Ai có thể không chú ý cậu chứ.

Thần Apollo giữa đám phàm nhân.

Cậu bạn đối diện bên kia lưới không kịp đỡ bóng, hai tay đầu hàng, vừa nhặt bóng vừa mắng: "DM, đại ca cậu nhẹ tay thôi được không? Ngáo à."

Nguyên Dã hất mái tóc hơi ướt, nghiêng đầu nhìn cậu ấy, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng khác hẳn vừa nãy: "Biết rồi."

Xuân Tảo đứng ngẩn ngơ, không hề hay người bên cạnh đi từ lúc nào. Đảo mắt một vòng, cô phát hiện Đồng Việt tách khỏi nhóm, như con thằn lằn bám chặt lưới sắt, thiếu chút nữa là leo hàng rào, hóa thành kẻ săn mồi, đại khai sát giới."

Xuân Tảo: "..."

Đồng thời Đinh Nhược Vi để ý tới, trợn tròn mắt: "chỉ cần bạn không ngại thì người ngại sẽ là người khác", quay lưng cất bước.

Xuân Tảo bỗng chẳng biết đi đâu, sợ Nguyên Dã thấy được liền nảy sinh hiểu lầm sẽ tự mình hoa si— tuy chuyện này chỉ xuất hiện với cậu, nhưng cô vẫn ngượng không dám nấn ná lâu. Tri túc thường lạc*, kỳ thực hôm nay niềm vui nhỏ nhoi quá tràn trề, cô đã cất giữ khoảnh khắc rung động độc nhất vô nhị đó trong phòng trưng bày ký ức rồi.

*raw: 知足常乐, cuộc sống chỉ hạnh phúc khi mình biết đủ

Cô xoay người rời đi.

Hiếm khi Nguyên Dã mắc sai lầm, không đỡ được pha phát bóng thông thường.

Cậu bạn đối diện ngạc nhiên ngẩng đầu: "Thả hồn đi đâu thế?", chĩa vợt vào cậu cảnh cáo: "Đừng khinh địch nhé..."

Nguyên Dã cười cười, hơi cúi người, nhân lúc vung vợt phát bóng liếc mắt nhìn quanh.

Sau đó, cậu giơ tay, tiếp tục phát bóng qua lưới.

Do liên tục quan sát xung quanh, Nguyên Dã không thể tập trung nổi, chơi qua loa vài ván xong buông vợt, xác nhận giáo viên thể dục đang buôn chuyện với đồng nghiệp ở góc sân bóng rổ, không rảnh chú ý nơi đây. Cậu mới hỏi: "Tớ đi mua nước, ai cần không?"

Các bạn nam nghe thấy lập tức ùa tới.

Nguyên Dã đếm sơ qua, tiện tay vén vạt áo phông lau mồ hôi trán. Vóc dáng cậu thanh mảnh, vòng eo gọn gàng, cơ bụng mỏng nhưng rõ rệt, sạch sẽ, lại ẩn chứa vẻ kiềm chế đầy khao khát, khiến các cô gái đứng trộm nhìn mà mặt đỏ tim đập.

Cậu bước nhanh khỏi lưới.

Xuân Tảo đang ngồi một mình bên bồn hoa, lật cuốn sổ tay nhỏ chứa bảng liệt kê các nhân vật lịch sử quan trọng và mốc sự kiện chính. Sợ giáo viên thể dục bắt gặp, cô không ngồi cùng người khác.

Ánh sáng từ kẽ lá rơi xuống trang giấy của cô, bình yên an tĩnh.

"Chăm chỉ ghê nhỉ..."

Tự dưng trên đầu truyền đến một giọng nói trong trẻo, điểm chút uể oải vì phơi nắng, dĩ nhiên không quên phần trêu đùa.

Xuân Tảo hoảng sợ ngẩng đầu tìm kiếm.

Bóng dáng thiếu niên cao gầy, cùng thanh âm của cậu, nhẹ nhàng lướt qua người cô.

Như thể giam giữ cô một giây, rồi thả tự do.

Có điều dư âm cứ thắt chặt trái tim, khiến cô lúng túng bất lực.

Mặt Xuân Tảo nhất thời bùng nổ, cô cúi thấp, định vùi đầu trốn vào cuốn sổ. Trớ trêu thay, nó cực kì nhỏ nên cô đành cố gắng bình phục nhịp tim, không dám nhìn thêm về phía Nguyên Dã.

Cuối cùng, cô chạy trối chết, ẩn mình trong đám đông.

Nguyên Dã sách túi đầy nước vòng vèo trở về con đường cũ. Nhìn từ xa, cô gái ngồi ngay ngắn dưới cây đã biến mất, lưu lại những tia sáng mập mờ dưới mặt đất.

Cậu vừa đi vừa truy lùng khắp sân, tới tận khi vào lưới, ánh mắt cậu vẫn chăm chú ở khu vực sân cỏ bao la xa xăm, nơi nhiều lớp đang học, nhiều người đang chạy, hoặc đứng hoặc ngồi, tuy nhiên chả thấy Xuân Tảo đâu.

Cậu nheo mắt, trong lúc phân tâm, túi nước bị các bạn giật mất bao giờ không hay.

Chốc sau, Nguyên Dã nhận ra, cúi nhìn túi nilon nhẹ đung đưa, quay người tìm bọn bạn tính sổ.

Thấy vài nam sinh tươi cười vặn nắp, cậu nhăn mặt, siết túi, không thể nhịn nữa, định đánh người.

Họ vội di tản, còn cậu đứng nguyên tức cười.

Một đám zombie, tận thế à.

Cậu không có thì thôi, nhưng ngay cả chai nước định đưa cho cô cũng không còn.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nguyên Dã: Sao vợ không xem mình biểu diễn nữa, cáu quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.