Gần cuối tháng mười, không khí nồng nàn hương hoa quế, rừng phong sau tầng một cũng dần chuyển sang sắc đỏ. Giữa tiết trời ấy, thông báo về đại hội thể thao mùa thu được phát xuống các lớp rải rác như tuyết rơi.
Lớp Xuân Tảo nhanh chóng vào guồng. Hễ có chút thời gian rảnh, cán bộ thể dục sẽ đi khắp lớp thao túng tâm lí, chiêu mộ nhân tài đăng ký thi đấu. Còn Đồng Việt – cán bộ ngoại khóa – chắc chắn không bỏ qua bất kỳ chiến lực thân quen nào.
Giống mọi năm, người đầu tiên cô nàng nhắm đến chính là "đại văn hào" Xuân Tảo, giúp lớp viết bài cổ vũ thật xuất sắc. Có thể nói, tài văn chương của cô không có gì phải bàn cãi, bởi cô chẳng những là khách quý với báo trường, mà còn thường xuyên được giáo viên lấy bài thi văn làm mẫu.
Giờ ra chơi, Đồng Việt qua bàn Xuân Tảo, gan dạ lấy điện thoại dạo Taobao: "Chào buổi sáng nha! Cậu xem lần cầm bảng cổ vũ sắp tới tớ nên mặc váy gì?"
Xuân Tảo liếc màn hình: "Cái váy bồng bồng này đẹp mà?"
Đồng Việt bĩu môi: "Hơi giống năm ngoái."
Xuân Tảo nhớ lại rồi gật gù: "Chắc vậy. Hay cậu mặc bộ thú bông Linabell đi?" Vì chưa từng đến Disneyland, nên cô chả ngại biến bạn thân thành phiên bản thay thế nhỏ Xuyên Sa Đát Kỷ* mình yêu thích.
*Vì Disneyland Thượng Hải nằm ở quận Xuyên Sa, Phố Đông và nhỏ Linabell có hình dáng chú cáo hồng nên cư dân mạng gọi là "Xuyên Sa Đát Kỷ".
Đồng Việt lập tức cảnh giác: "Cậu muốn khiến tớ chết ngạt à?"
Xuân Tảo tỉnh bơ: "Không đến mức đấy đâu. Dạo này nhiệt độ sáng chiều chênh lệch mạnh, gió thì to, cho nên mặc đồ thú bông vô cùng ấm áp."
Đồng Việt đáp châm ngôn: "Cút."
Lư Tân Nguyệt đi vệ sinh về: "Cậu đang ngồi trên bàn ai thế?"
Đồng Việt cười tít mắt, vội nhích mông ra xa, vỗ vỗ lưng cô bạn: "Nào có ngồi? Chỉ mượn tạm long sàng của cậu tí thôi."
"Tránh ra."
"Được rồi, được rồi." Đồng Việt gặp người liền bắt, không bỏ sót ai: "Lư tỷ à, chị gái kính yêu của em, hội thao tới chị viết bài cổ vũ cùng Xuân Tảo được không, hai người đều giỏi văn mà."
Quả thật Lư Tân Nguyệt xua tay cự tuyệt: "Tớ còn đăng ký nhảy xa nữa, đừng nhồi việc tớ."
Đồng Việt lườm chỗ ngồi trống trơn của cán bộ thể dục, nghiến răng nghiến lợi: "Tống Kim An bị gì vậy? Sao lão lén cướp nhân tài của tớ hả?"
Xuân Tảo bật cười, nói: "Một mình tớ không đủ khả năng viết bài cổ vũ, cậu tìm thêm hai cao thủ nhé."
"Yes sir!" Đồng Việt nghiêm túc giơ ngón trỏ, cam đoan chắc nịch: "Trong vòng một ngày, nhất định sẽ dâng trợ thủ đắc lực cho cô Xuân!"
___
Ở lớp 11 (1) cách đó một phòng học.
Cán bộ thể dục Trương Thần Hi cũng đang chơi trò "gắp thú bông" ngẫu nhiên tại hành lang. Do lớp có nhiều nam sinh sôi nổi nên không thiếu người muốn báo danh nhằm thể hiện. Dĩ nhiên, có vài vị đại phật cần đích thân đi mời.
Cậu ta cầm danh sách ghé bàn Nguyên Dã, đá chân ghế Đồ Văn Vĩ: "Nhường chỗ cái."
Đồ Văn Vĩ chẳng buồn động đậy: "Ngài là ông cụ ạ?"
Trương Thần Hi: "... Tớ nói hai câu với Nguyên Dã."
Đồ Văn Vĩ liếc cậu: "Đứng nói đê, nhờ người ta thì đừng bày thái độ cợt nhả".
Trương Thần Hi nghẹn lời lần hai.
Nguyên Dã rời mắt khỏi quyển sách.
Thấy cậu để tâm tới, Trương Thần Hi hỏi thẳng: "Năm nay chạy 100 mét vẫn giao cho cậu nhé? Nguyên ca nghĩ như nào?"
Nguyên Dã với tay: "Đưa xem."
"Hả?"
"Hạng mục."
Trương Thần Hi rút bảng danh sách từ phía dưới, đem lên: "Cậu muốn đổi hạng mục à?"
Cậu ta học chung với Nguyên Dã ba năm cấp hai, lên cấp ba tiếp tục cùng lớp, rất hiểu tính tiểu tử ấy. Mặc dù tay chân dài, cả người toàn tế bào vận động, sức bật kinh hồn, lại cực kì keo kiệt, kiên trì chạy mỗi 100m hàng năm, chưa kể lỗ tai đặc biệt cứng, cậu ta vắt óc thao túng tâm lí mãi không được.
Nguyên Dã lướt nhanh danh sách: "Thêm 4×100 nữa."
Trương Thần Hi thụ sủng nhược kinh: "Gì cơ? Cậu muốn đăng ký thêm?"
"Ừm."
Trương Thần Hi nhanh chóng ấn bút bi, xác nhận nhiều lần: "Tớ ghi vào nhé? 100 mét cộng 4×100?"
"Ừm."
"Không hổ danh là Nguyên ca của tớ!" Trương Thần Hi vỗ tay nịnh bợ, tâm trạng hân hoan như nhặt được vàng, căng chân "chốt đơn" kế tiếp.
Nguyên Dã khẽ nhếch môi, lật trang sách đọc dở.
Bỗng cảm giác bên cạnh có ánh mắt nóng rực tựa tia laser, Nguyên Dã nghiêng đầu, bắt gặp vẻ mặt suy tư dò xét của Đồ Văn Vĩ.
"Khẳng định cậu có chuyện." Giọng điệu chắc nịch: "Nói, tỏa sáng để em nào ngắm?"
"Chạy cho cậu xem chứ ai." Nguyên Dã thản nhiên đáp: "Văn Vĩ muội muội."
"Đừng làm tớ ói."
___
Hội thao ấn định vào thứ năm và thứ sáu tuần cuối tháng mười, đúng lúc Xuân Tảo đến kỳ.
May mắn là dựa theo chu kỳ ổn định trước đây, có lẽ khoảng thời gian đại hội thể thao diễn ra sẽ rơi vào những ngày cuối kỳ kinh nguyệt, không ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái của cô.
Dù sao thì người tay chân vụng về như cô chỉ cần hoàn thành tốt công việc viết lách, không phải đổ mồ hôi.
Song, không thể phủ nhận, trường thật giỏi "PUA"* học sinh. Kiểm tra tháng ngay sau kỳ nghỉ ngắn, hội thao kết thúc liền đối mặt thi giữa kỳ, luôn hiện diện xiềng xích vô hình và lưỡi đao lơ lửng, khiến người ta khó toàn tâm tận hưởng khoảnh khắc tự do quý hiếm.
*thao túng tâm lí
Mà thôi, quen rồi.
Tiết tự học tối thứ sáu, Lục Cảnh Hằng dỗi Đồng Việt, cô nàng kiếm cớ mua đồ ăn khuya dỗ bạn trai, chuồn mất.
Dẫu Xuân Tảo bất ngờ bị bỏ rơi nhưng cô chẳng sầu, tự sắp xếp kế hoạch riêng.
Đi tát sắm gầu đi câu sắm giỏ.*
*raw: 工欲善其事, 必先利其器, làm chuyện gì cũng phải có vốn
Vừa bước ra ngoài cổng trường, Xuân Tảo thẳng tiến văn phòng phẩm, sắm sửa "vũ khí" mới cho kỳ thi giữa kỳ sắp tới.
Cô đứng ở khu văn phòng phẩm Nhật Bản, lần lượt thử từng cây bút gel lên giấy, so sánh cảm giác viết.
Cùng lúc, Nguyên Dã vô tình vào tiệm. Vốn dĩ cậu đang đứng trước cửa hàng tiện lợi ngay cạnh với hai bạn nam trong lớp mua kem, một người trong số họ là Trương Thần Hi.
Việc Nguyên Dã đăng ký thêm nội dung chạy tiếp sức kéo theo hiệu ứng dây chuyền, làm nam sinh khác hăng hái tham gia nội dung 4×100.
Trương Thần Hi cười hớn hở: "Chúng nó bảo rằng nếu chung đội cậu thì khả năng giành giải thưởng rất cao." Vì thế, cậu ta gào thét suốt hai ngày mời mọi người ăn kem. Tan học buổi tối thứ sáu, cậu ta kéo cả lớp trưởng, ép Nguyên Dã đến cửa hàng tiện lợi, dọc đường cứ thao thao bất tuyệt, cấm từ chối ý tốt của cậu ta.
Khi mở tủ đông, cậu lập tức đổi giọng: "Ngoại trừ icecream và rượu sake, còn lại đều được."
Nguyên Dã cười cười, thu tầm mắt, đóng nắp tủ đông.
Trương Thần Hy khó hiểu: "Êi?"
Nguyên Dã liếc điện thoại, sau đó nhìn hai bạn: "Đừng lãng phí tiền, tớ có việc gấp, hai cậu cứ ăn đi."
Nói xong, cậu xoay người cất bước, không chừa cơ hội ngăn cản.
Trương Thần Hi nhìn bóng lưng cậu, thắc mắc: "Việc gấp của cậu ta là tới văn phòng phẩm sao? Cửa hàng cách mỗi ba mét, mua một cây kem tốn bao lâu chứ?"
Lớp trưởng sờ cằm đoán: "Có thể là gặp người quen trong đó?"
Trong tiệm, Nguyên Dã băng qua hai dãy kệ, rồi lùi nửa bước, ánh mắt dừng tại bóng dáng Xuân Tảo. Cô gái đang cúi đầu, hàng mi rũ xuống, chăm chú viết thử trên giấy, chả ai quấy rầy nổi. Dường như cô thường vậy, giống ban nãy không thèm chớp mắt nhìn cửa tiệm, xuyên dòng người. Đích đến của cô luôn rõ ràng, tựa hồ có kết giới. Một khi đã mở, mọi thứ xung quanh sẽ trở nên vô nghĩa, chẳng khác gì lớp pha lê không thể phá vỡ.
Kỳ lạ thay, cậu muốn gõ lớp pha lê đấy.
Nguyên Dã bước về phía cô, tuy nhiên vừa đi vài bước, chợt có người gọi tên cậu: "Nguyên Dã—?"
Cậu quay đầu, nhận ra là bạn nữ quen biết bên lớp 2, tham gia đội tuyển Olympic cấp tỉnh với cậu năm ngoái.
Cậu dừng chân, lịch sự chào hỏi.
Giọng cô gái trong trẻo, phấn khích, y hệt viên kẹo sữa thỏ trắng* vỡ vụn trong không khí.
Xuân Tảo cũng bị giọng nói kia thu hút, theo phản xạ tìm kiếm nhân vật chính của cái tên vừa được gọi.
Không mất chút công sức nào, dáng người cao ráo của Nguyên Dã lập tức lọt tầm mắt cô, đứng ở cuối dãy kệ, dưới ánh đèn cửa tiệm trắng lạnh, làn da cậu càng sáng hơn, như ánh trăng.
Cạnh cậu là một cô gái. Vì cô ấy nghiêng đầu nhìn Nguyên Dã nên Xuân Tảo không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy mái tóc đen dài xõa vai, dáng người mảnh mai, chiều cao đến vai cậu. Hai người trông... vô cùng đẹp đôi.
Cậu ấy cũng đến mua văn phòng phẩm à?
Ý nghĩ ấy xuất hiện cùng lúc cô gái lên tiếng, nói hộ tiếng lòng Xuân Tảo: "Cậu đến mua văn phòng phẩm à?"
Nguyên Dã: "Ừ."
Cô gái thẳng thắn: "Idol, cậu không thi nữa quá đáng tiếc."
Nguyên Dã đáp: "Các cậu tiếp tục cố gắng nhé."
"Cậu không hiểu hả, thiếu thần tượng là mất một phần động lực đó."
Nguyên Dã cười: "Sao không tự biến mình thành thần tượng?"
"Ý là cậu đi rồi không ai giải đề nhanh như tớ đâu."
"Đỉnh vậy?"
"Xớ."
Cô ấy không chỉ tài giỏi, tự tin phóng khoáng mà còn là thi đua sinh, có thể thoải mái đùa giỡn với Nguyên Dã, bày tỏ sự sùng bái, kính trọng mà chẳng thấy chút chướng ngại gì.
– Những điều cô ấy dễ dàng làm được, đối với Xuân Tảo lại gian nan tựa hái sao trời.
Xuân Tảo vừa ngưỡng mộ vừa chạnh lòng.
Trái tim cô chua xót như quả chanh xanh chưa chín. Cô vô thức phồng má, nhụt chí.
Sợ bản thân bị phát hiện đang rình mò nghe trộm ở góc tối, Xuân Tảo chậm rãi nấp vào góc khuất sau kệ hàng.
Cô cúi đầu viết viết vẽ vẽ, nhưng không tài nào tập trung nổi. Tai cô vẫn chăm chú lắng nghe, còn đầu óc thì rối tung giống cuộn len mèo quậy phá.
Cuộc trò chuyện bên kia kệ hàng không kéo dài lâu, hàn huyên vài câu hỏi thăm xong, cô gái đi thanh toán.
Tới khi tiếng động hoàn toàn lặng im, Xuân Tảo mới rón rén ló đầu, thấy vị trí lúc nãy Nguyên Dã đứng giờ trống trơn.
Cô chợt hụt hẫng mất hứng mua sắm, siết chặt hai cây bút trên tay, ra trả tiền.
Cầm túi giấy nhỏ rời cửa hàng, Xuân Tảo lơ đãng nhìn khoảng không, bắt gặp Nguyên Dã ngồi trên chiếc xe đạp địa hình đen, một chân chống đất, có vẻ cũng chú ý về phía cửa tiệm. Dưới ánh hoàng hôn, sắc mặt cậu thoáng lạnh nhạt.
Nhịp tim dần tăng.
Tại sao cậu bên ngoài?
Chẳng lẽ đợi cô gái vừa tình cờ chạm mặt ư?
Liệu lại 'tình cờ chạm mặt' cô có gây phiền đến cậu, khiến vấn đề xã giao nghiêm trọng hơn không?
Nghĩ vậy, Xuân Tảo liền giả vờ không thấy cậu, vòng xuống cầu thang, nhanh chân bước tới đầu con ngõ nhỏ.
Đột nhiên, tiếng bánh xe êm ái vang lên đằng sau. Xuân Tảo liếc mắt, phát hiện thiếu niên mà mình cố gắng lờ đã đuổi kịp, đang giảm tốc độ.
Hô hấp của cô đình trệ.
Nguyên Dã yên lặng nhìn cô, chờ cô tự hiểu.
Thấy cậu duy trì tốc độ song hành, cô mừng thầm, thắc mắc: "Sao cậu ở đây?"
Nguyên Dã khẽ nhíu mày: "Cậu không thấy tôi ở cửa tiệm à?"
Cô trầm mặc.
Hết thảy nghi ngờ và chua xót tan biến vì câu hỏi đấy.
Cô thấy chứ.
Cậu cũng biết cô thấy.
Dây thần kinh tự trọng làm cô nhất quyết không thừa nhận: "Tôi không để ý."
Cố vớt vát thể diện ít ỏi, cô tiếp tục hỏi: "Cậu đứng đó chi?"
Nguyên Dã thản nhiên đáp: "Đợi người."
Xuân Tảo gượng cười, che giấu hồi hộp: "Thế sao lại đi? Không đợi nữa à?"
Thiếu niên an tĩnh hai giây:
"Đợi được rồi."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lão muốn ở bên nhau
Lão muốn bày tỏ
Mập mờ không thú vị sao
Không thú vị sao không thú vị sao không thú vị sao