ĐUỔI GIÓ BẮT NẮNG*
*raw: 追风逐日, thành ngữ TQ chỉ tốc độ cực nhanh, ám chỉ con ngựa phi nước đại
________
Từ khi căn phòng cạnh đổi khách thuê, lần đầu tiên Xuân Sơ Trân thấy hai đứa nhỏ cùng về nhà sau tiết tự học tối.
Bà hơi ngạc nhiên: "Hai đứa về cùng nhau à?"
Nguyên Dã đứng một bên chờ Xuân Tảo thay giày, định mở miệng trả lời thì Xuân Tảo đã nhanh chóng nói: "Tình cờ gặp dưới lầu ạ."
"Oh." Xuân Sơ Trân không hỏi thêm, chỉ dặn: "Cất balo xong ra ăn đi, cháo sắp nguội rồi."
Xuân Tảo đáp một tiếng, vô cảm về phòng, không nhìn Nguyên Dã nữa.
Có điều tim cô sắp nhảy khỏi ngực.
Trước lúc đi ngủ, cô đăng nhập QQ như thường lệ, phát hiện tin nhắn của thiếu niên cách đây 15 phút.
Nguyên Dã: "Được đấy bạn học Xuân Tảo, không chỉ giỏi làm hộ bài mà còn giỏi diễn xuất nha."
Xuân Tảo: "..."
Liên hệ với "sự kiện đợi người ở văn phòng phẩm" tối nay, cô cười như không cười, im lặng vài giây, xoay người đập hai cái vào gối, bình tĩnh trả lời.
Cô nêu lý do chính đáng: "Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Tôi sợ mẹ tôi hiểu lầm thôi."
Cậu ấy nhắn ngay: "Hiểu lầm gì?"
Xuân Tảo cạn ngôn.
Người này làm sao thế, nhất định phải nói rõ hả?
Cô hít sâu: "Đợt trước cậu nói thẳng với mẹ tôi là không giúp tôi học toán nên mẹ tôi không thích. Tôi sợ mẹ tôi nghĩ chúng ta nói một đằng làm một nẻo, hợp tác gạt bà."
Bịa vớ vẩn thật, xấu hổ chết mất.
Thời điểm gửi tin nhắn, cô lấy che mắt hồi lâu, rồi buông. May đối phương không nghi ngờ, cũng không tra hỏi tận cùng.
Nguyên Dã: "Ra vậy."
Xuân Tảo phụ họa: "Chuẩn."
Sự thật có đúng không, e là chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ. Nhưng mà—
Cuộc trò chuyện tại cửa hàng văn phòng phẩm vẫn in sâu trong tâm trí cô. Cô không nhịn được muốn xác minh câu hỏi bứt rứt từ tuần đầu nhập học.
Lúc đó, cô và Nguyên Dã là người nửa xa lạ, cẩn thận từng li từng tí, sợ mạo muội.
Tuy nhiên tựa hồ tối nay có gì đó khác lạ. Cậu tới cửa hàng tìm cô, lại đứng đợi ở cửa, tiếp dũng khí cho cô, như thể cô nắm giữ tấm thẻ bước vào thế giới cậu, chỉ cần một tiếng 'bíp' thôi là có thể lên chuyến xe quá khứ bí mật kia.
Cho nên cô hỏi: "Tại sao cậu không thi nữa?"
Khung chat chìm trong tĩnh lặng.
Mất mấy phút, Nguyên Dã khôi phục giọng điệu phong khinh vân đạm: "Vì muốn trở thành thủ khoa kỳ thi đại học."
Nói cứ dễ giống ăn cơm uống nước vậy. Xuân Tảo bị sự tự tin ngông cuồng của cậu làm nghẹn họng, cuối cùng đáp: "OK, chúc cậu thành công. Ngủ đây, ngủ ngon nhé."
Có lẽ cảm nhận được tâm tình cô, cậu bắt đầu nhập tin nhắn.
Xuân Tảo kiên nhẫn chờ.
Nguyên Dã: "Nếu đạt thủ khoa tỉnh, chắc hẳn mẹ tôi sẽ thấy."
Xuân Tảo sững sờ.
Không phải cô chưa từng suy đoán tình cảnh mẹ ruột Nguyên Dã. Cô cũng nghĩ đến trường hợp tệ nhất—thiên nhân vĩnh cách*, sinh ly tử biệt. Hiện tại xem ra, do cô tưởng tượng quá cẩu huyết.
*raw: 天人永隔, khoảng cách giữa người với người cách nhau như trời với đất
Hoặc do Nguyên Dã thoạt nhìn vô cùng cởi mở, độc lập, khiến người ta quên rằng cậu là đồng niên với cô, có những tình thân không thể xa rời.
Khi không trải qua chuyện người khác, mọi lời an ủi đều vô nghĩa. Xuân Tảo chậm rãi gõ phím: "Nếu ngày đó thật sự tới, tất cả mọi người sẽ biết hết thôi, rồi vỗ tay chúc mừng cậu. Ở thời xưa, cậu còn được cài hoa cưỡi ngựa diễu phố để thiên hạ chiêm ngưỡng luôn ấy chứ."
Nguyên Dã: "Cậu thì sao?"
Nhịp tim Xuân Tảo đập thình thịch: "Tất nhiên rồi."
Cô bắt đầu vẽ bánh*: "Tôi đặc biệt tặng quà cho cậu nha."
*raw: 画饼, thuật ngữ mạng TQ na ná ảo tưởng sức mạnh
—Thực tế, cô chả có tí kế hoạch nào. Chẳng biết lúc đấy cậu cần không nữa.
Chỉ là, hiện giờ Nguyên Dã y hệt con sư tử đầu đàn tự phơi bày thương tích, lộ vết sẹo rộng bằng miệng bát. Cô không biết cách xoa dịu nó, thậm chí sợ rằng ánh mắt cũng tạo sát thương.
Xuân Tảo: "Cậu mất liên lạc với mẹ cậu hả?"
Nguyên Dã: "Mẹ tôi xuất ngoại rồi."
Xuân Tảo định nói dù bà sống tại nước ngoài vẫn gọi điện hay gọi video được. Song, không thể phủ nhận chân lý: thi thoảng khoảng cách và múi giờ là ranh giới tàn khốc nhất. Chưa kể, trái đất còn bị đường xích đạo chia thành hai nửa; nửa thì đang miên man giữa khu vườn ký ức, nửa thì đã bước sang phương trời mới.
Xuân Tảo không hỏi thêm.
Đương nhiên, thiếu niên bên kia bức tường càng không chia sẻ nhiều.
Cuối cùng, cô thề son sắt: "Đừng lo, cậu có vô số bạn bè quan tâm tới mình, bao gồm tôi. Tôi tuyệt đối không đánh mất liên lạc với cậu đâu."
Cô sẽ luôn dõi theo cậu.
Chứng kiến tên cậu vinh danh trên bảng vàng, thuận lợi thăng quan tiến chức, mãi mãi là đóa hoa xuất chúng trong vườn.
Thiếu niên bỗng nghiêm túc, hoặc có thể giở tính trẻ con.
Nguyên Dã: "Thề đi."
Xuân Tảo hơi hối hận vì tự đào hố cho bản thân, nhưng vẫn quyết tâm: "Tôi thề. Tôi mà mất liên lạc với cậu, điểm Toán vĩnh viễn không nổi 140."
Nguyên Dã nở nụ cười: "Sao ác với mình thế?"
Xuân Tảo hầm hừ: "Để cậu tin."
___
Tưởng chừng thời gian đến hội thao còn rất lâu, vậy mà thoáng chốc đã cận kề. Rốt cuộc, ngày "Hành khúc đại hội thể dục thể thao" vang vọng khắp sân trường cũng tới. Học sinh khối 10 và 11 từng nhóm nối nhau ra sân vận động. Dòng người ồ ạt như thác nước chảy, khiến thảm cỏ mơn mởn biến thành biển trắng xanh bạt ngàn.
Tiếng xôn xao náo nhiệt dần lắng xuống khi hiệu trưởng bắt đầu phát biểu.
Xuân Tảo đứng dưới hàng, lấy tay che nắng nhìn hướng xa.
Dẫn đầu hàng là cán bộ thể dục của lớp – Tống Kim An, người cầm lá cờ xanh lục bay phấp phới trong gió. Đồng Việt ở cạnh cậu ta, mặc bộ cosplay công chúa Dao Dao* bắt mắt, lớp makeup lung linh tựa nàng tiên cá nhỏ. Lúc đội diễu hành đi qua khán đài, liên tục truyền tới tiếng huýt sáo và reo hò của các nam sinh.
*Tướng sp của Vương Giả Vinh Diệu (Liqi TQ), chính xác là đồ dưới
Kết thúc buổi lễ, số nam sinh ít ỏi của lớp 3 nhanh chóng khiêng bàn ghế đến khu vực đánh dấu.
Bốn bàn ghép làm doanh trại dùng tạm, kế bên chồng chất vài thùng nước khoáng và đồ ăn hồi sức.
Xuân Tảo đặt túi vải trên bàn, mở nắp bình giữ nhiệt uống ngụm nước, lập tức vào trạng thái chuẩn bị.
Cô lấy mấy bài cổ vũ chuẩn bị từ trước đưa hai "đồng nghiệp lâm thời".
Cùng cô viết bài có đại biểu ngữ văn Ngô Mạn Chân với bạn nam trầm tính tên Đào Tả.
"Tớ viết tối qua rồi, các cậu xem thử nhé. Nếu không có vấn đề thì gửi đài phát thanh trước để lớp mình chiếm lợi thế."
Ngô Mạn Chân nhìn đường chạy: "Hạng mục đầu tiên của lớp là gì?"
Xuân Tảo mở điện thoại kiểm tra tin nhắn nhóm: "Đẩy tạ."
"Tớ thấy ổn đấy." Ngô Mạn Chân lướt hai trang, chuyền Đào Tả: "Cậu đọc thấy cần chỉnh không?"
Đào Tả giống con lười, phản ứng chậm hơn người khác nửa nhịp, một hồi mới đáp: "Ổn, tớ không ý kiến."
"Ai đi nộp?"
Một nam sinh đang sắp xếp đồ tiếp tế giơ tay: "Tớ đi!"
Nói xong liền cầm bài hấp tấp chuồn.
Xuân Tảo tiếp tục cắm cúi viết, còn Đồng Việt, sau một tiếng đồng hồ cổ vũ hết mình ở sân đấu, mồ hôi nhễ nhại quay về. Hai má cô đỏ ửng, chiếc khăn voan trang trí đầu dính vào xương quai xanh. Cô rút chai nước, ngửa cổ uống ừng ực, hét: "Đồ đáng ghét Tống Kim An trốn đâu?! Tại sao mỗi tớ cổ vũ chạy tiếp sức?!"
Lớp trưởng lật danh sách lịch thi: "Sắp chạy 100m rồi, chắc cậu ấy đi khởi động."
"Thừa dịp có hạng mục là lười biếng à? Tớ phải ra đường chạy đẩy ngã cậu ấy!" Đồng Việt ôm mấy chai nước, khí thế hung hăng giết bằng được.
Mọi người dở khóc dở cười.
100m.
Ba chữ* khiến Xuân Tảo ngẩn người dừng bút.
*100m: 一百米.
Năm nay Nguyên Dã tham gia không nhỉ?
Nghĩ thế, cô vô thức nhìn khu vực lớp 1. Dưới tán cây long não, hình như ban tổ chức gặp trục trặc vì vậy nhóm học sinh bàn bạc sôi nổi, có điều không thấy bóng dáng cậu.
Chẳng lẽ cậu dự thi? Xuân Tảo quay đầu xem sân đấu. Trên đường băng nhựa đỏ cùng thảm cỏ xanh, học sinh di tản khắp nơi, tiếng còi, tiếng nhạc, tiếng hò reo hòa lẫn nhau. Không những bị ánh sáng chói mắt, cô còn bị cây cối um xùm, lá cơ tung bay che khuất, muốn tìm mục tiêu khó hơn cả lên trời.
"Ê, Xuân Tảo, cậu check hộ tớ hai câu này ổn chưa?" Ngô Mạn Chân bất chợt gọi cô.
Xuân Tảo hoàn hồn, ngó qua, khen ngợi: "Đúng là Băng Tâm hiện đại!"
Ngô Mạn Chân buồn cười: "Tớ nộp nhé?"
"OK!"
"Đem hai tờ bài cậu nữa."
"Ừ."
Khoảng 15 phút sau, Tống Kim An đẫm mồ hôi được đồng đội dìu về. Cậu ngồi phịch xuống ghế, ngửa đầu dội nước.
"Xếp thứ mấy?" Cả lớp xúm lại hỏi.
Tống Kim An ướt sũng giơ ngón tay chữ V: "Nhì."
"Xì." Lớp trưởng huýt sáo trêu chọc.
Tống Kim An giơ chân đá không khí: "Mấy người biết đối thủ tớ là ai không?!"
"Ai?"
"Nguyên Dã lớp 1."
Xuân Tảo vốn mỉm cười, bỗng khóe môi đứng hình.
Quả thực cô bỏ lỡ mất tiêu. Liệu cậu có chạy y chang đại hội thể thao mùa thu năm ngoái không? Như ngôi sao băng rạch ngang đường đua, như phi bạch mã, dù khi ấy cô chẳng quá chú tâm cậu, nhưng khó rời mắt khỏi bóng dáng đó.
Tống Kim An cố vớt vát: "Chỉ thua chút xíu thôi!"
Một nữ sinh đứng gần thì thầm: "Rõ ràng thua xa cả đoạn."
Tống Kim An liếc cô bạn: "Đừng đả kích lòng tự trọng của tớ! Còn 4×100, năm ngoái tớ chạy chặng cuối mà đạt hạng nhất đấy!"
Lớp trưởng vội vác chân chó đi mát xa vai: "Được rồi, nghỉ ngơi tí, chặng sau nhất định phải giành giải!"
Tống Kim An bật cười, khiến lực tay cậu bạn thêm mạnh.
Cán bộ thể dục lớp 1 Trương Thần Hi là bạn của Tống Kim An, đúng lúc đi ngang nơi này, thấy Tống Kim An ngồi phông bạt, liền dừng bước, lắc lắc chai nước: "Tống Kim An–"
"Giề?" Nam sinh trên ghế thẳng lưng, đem số nước còn sót uống sạch.
"Năm nay giải nhất tiếp sức không đến lượt cậu, cố tranh nhì ba đê."
"Ý gì?"
"Chúng tớ có Nguyên Dã chạy cuối đấy." Giọng điệu khiêu khích cực kì ngứa đòn: "Người ban nãy chạy 100m bỏ xa cậu í. Người ta chuẩn bị khởi động rồi, thế mà ông cụ đây hiện tại vẫn thảnh thơi uống trà."
Tống Kim An tức cười, nhìn đồng hồ điện tử, bắt đầu công kích cá nhân: "Mới 10 giờ đã khởi động á, tớ thấy mượn danh nghĩa khởi động nhằm ở sân đấu trêu hoa ghẹo nguyệt thì đúng hơn."
Mọi người cười ầm ĩ.
"Do người ta có nhan sắc." Trương Thần Hi là fanboy chính hiệu của Nguyên Dã: "Để cậu chống đẩy 300 cái cũng chả ai thèm ngắm."
"Chim cút." Tống Kim An cầm chai rỗng ném cậu bạn.
Trương Thần Hi rụt đầu né tránh, gãi lưng, ung dung nhàn nhã trở về lớp mình.
Sau một trận cười đùa, khoảng sân lại yên tĩnh, chỉ duy trái tim Xuân Tảo đập điên cuồng bởi "có không giữ mất tìm được". Cô cần hành động ngay, Nguyên Dã chưa nghỉ. Không thể ngu ngốc đứng nguyên chờ lệnh, cô phải cổ vũ cậu đồng thời tận mắt chứng kiến phong thái thi đấu của cậu lần nữa.
Sang lớp 12, áp lực học tập đè nặng, chắc chắn cô không còn cơ hội.
Xuân Tảo nghiêm cấm bản thân do dự, cẩn thận kiểm tra hai bên, xong xé trang vở trắng tinh, cúi mặt chăm chú viết.
Cô dùng "sở trường" giả nét chữ, đảm bảo không ai phát hiện.
Với văn phong kiệt xuất, tỉ lệ đài phát thanh chọn bài viết gần như 100%. Đó là sự tự tin riêng biệt của cô.
Vì cậu, cô nguyện làm kẻ phản bội 10 phút.
Nếu bị trừng phạt, thì khoảnh khắc cô biết mình bỏ lỡ phần thi chạy 100m, cô đã chịu rồi.
Xuân Tảo ghi đề mục "Bài cổ vũ từ lớp 11 (1)" phía cuối, lén giấu trong đống tờ, nắm chặt tâm tư vờ điềm đạm đứng dậy: "Ngồi mãi chán quá, tớ đi xem thi đấu đây. Các cậu hoàn thành chưa? Tớ tiện mang qua đài phát thanh luôn."
___
Nguyên Dã ở ven đường chạy, tìm mòn mắt, mãi chẳng thấy bóng dáng Xuân Tảo. Ngược lại, Đồng Việt – người cosplay nhân vật game – vô cùng nổi bật, xanh lè bận rộn dưới ánh nắng.
Cậu định gọi cô hỏi vị trí Xuân Tảo, nhưng tính cách cô bạn này thật thà, tương đối cởi mở, cũng có nhiều bạn bè, nên cậu sợ gây phiền phức vô cớ cho cô.
Cậu nhịn, tiếp tục nhịn.
Trương Thần Hi mang chai nước khoáng mới tinh, khoác vai cậu: "Anh em, cho cậu."
Nguyên Dã nhận lấy, vặn nắp uống một ngụm, liền trả cậu bạn.
"Sao cậu bảo tôi mang nước đến?" Trương Thần Hi kỳ quái nhìn quanh, không thiếu nữ sinh chen nhau đưa nước Nguyên Dã.
Nguyên Dã đáp: "Đương nhiên khát."
Có điều hàng tá nữ sinh tụ tập bao vây họ chỉ để ngắm cậu, cả lớp 10 lẫn lớp 11, cầm điện thoại quay phim chụp ảnh y hệt fans theo đuổi idol.
Chứng minh sức hút không hề giảm sút.
Trương Thần Hi càng khó hiểu: "Không cô gái nào đưa nước cho cậu hả?"
"Không nhận."
"Why?"
"Không giải thích với cậu được."
"..."
Cậu nhíu mày, dẫu đạt giải nhất vẫn không vui vẻ. Trương Thần Hi nhanh chóng trấn an: "Nguyên ca, vẻ mặt gì thế? Cán bộ thể dục tớ đây đâu ép buộc cậu, thoải mái đi, hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai."
Nguyên Dã nín thinh.
Lát sau, trọng tài thổi còi, ra hiệu thí sinh lên sân, tìm vị trí xuất phát.
Nguyên Dã đứng vào chỗ, bực bội vuốt tóc, khởi động mấy cái. Khi xoay cổ tay, cậu không ngừng lướt toàn trường.
Có vài nữ sinh lạ mặt nắm tay, mạnh dạn hô tên cậu: "Nguyên Dã – cố lên!"
Cũng có bạn cùng lớp huýt sáo vẫy tay.
Mỗi cô không có mặt.
Cậu nhếch môi cười lạnh.
Bỗng loa phát thanh vang vọng một âm thanh êm ái:
"Đây là bài cổ vũ tới từ lớp 11 (1)—"
"Bạn như cánh đồng mùa xuân, mạnh mẽ sinh trưởng;"
Đôi mắt Nguyên Dã chợt co lại, tạm ngừng vươn vai, nhìn hướng đài phát thanh lâm thời kế bên cột cờ.
Giọng nữ trong trẻo truyền khắp sân trường:
"Như thần ưng Andes, sải cánh bay lượn."
"Nhờ bạn, mặt trời bình mình tỏa sắc rạng rỡ, lá cờ phấp phới thổi hồi trống chúc mừng;"
"Thiếu niên vĩnh viễn đuổi gió bắt nắng, đừng ngần ngại lao về phía trước. Bạn học Nguyên Dã ơi, thỏa sức bước tới đích đến của bạn nhé—"
Thiếu niên cao gầy đứng giữa đường chạy, ngỡ ngàng lắng nghe, suy đoán, cuối cùng tràn ngập ý cười. Cậu dám chắc, đấy tuyệt đối không phải phong cách cổ vũ lớp mình. Cậu nghiền ngẫm từng câu từng chữ, đảo mắt tìm kiếm lần nữa. Rốt cuộc cậu đã bắt được người mình mong chờ suốt trận. Cô gái chìm dưới đám đông, không hú hét, không vẫy tay, thậm chí nụ cười cũng mơ hồ. Dù cánh môi cô mấp máy rất khẽ, cậu vẫn hiểu—
Nhất định cô đang động viên cậu.
Trọng tài hô to: "Vào vị trí—" Tiếng còi xé toạc bầu trời.
Nguyên Dã tiếp nhận cây gậy cuối, vút đi tựa mũi tên rời cung. Nhìn bóng lưng cậu phóng xa, Tống Kim An há hốc mồm. Chuyện quái gì vậy, chạy liều mạng hơn cả 100m, ma đuổi kịp à?!