Như dự đoán, Nguyên Dã tiếp tục giành hạng nhất. Vừa vượt vạch đích, cả lớp liền đồng loạt ùa đến, ba bốn vòng vây quanh cậu, reo hò ăn mừng.
Trương Thần Hi lúc thì mở chai, lúc lại đưa khăn:
"Còn ổn không anh em?"
Nguyên Dã vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc, không nói một lời. Sau đó cậu cầm chai nước khoáng, ngửa đầu tu ừng ực, băng qua dòng người.
"Tớ về khán đài đây." Cậu vẫy tay.
Trương Thần Hi vội đuổi theo bậc đại công thần: "OK, tớ giữ chỗ ngắm rõ nhất cho cậu rồi"
Con đường ngắn nhất là đi thẳng. Vốn cậu ấy định hộ tống cậu từ sân đấu tới khán đài của lớp, ai dè Nguyên Dã giả vờ không nghe thấy, đi vòng ra rìa bãi cỏ.
Kỳ thật lý do chẳng có gì đặc biệt.
Chỉ là sẽ được ngang qua khán đài lớp 3.
Trương Thần Hi nhịn nghĩ về ý niệm nhiều chuyện trong đầu, khó hiểu theo sát.
Nắng trưa chói chang khiến Nguyên Dã phải nheo mắt, tìm kiếm Xuân Tảo. Quả nhiên, cô vẫn ở đó, nhưng không nhìn đường đua nữa mà nghịch điện thoại.
Cậu lên khán đài, ngồi đại một chỗ.
Người ngồi trước quay đầu: "Nguyên ca quá trâu bò! Thần chạy của tớ!"
Nguyên Dã liếc cậu: "Đồ Văn Vĩ đâu? Cậu ấy chưa trả tớ điện thoại."
Lúc này người ngồi trước mới nhớ, thò tay vào hai bên túi quần, đồng thời rút hai chiếc điện thoại: "Cậu ấy đi thi nhảy cao rồi, nhờ tớ giữ hộ điện thoại cậu ấy với đưa điện thoại cho cậu."
Lại bổ sung: "À, cậu ấy dặn cậu quay hộ video để đăng story khoe đấy."
Nguyên Dã: "..."
Cậu cầm hai chiếc điện thoại chồng lên nhau: "Tớ biết rồi."
Nói xong, cậu xoay người nhìn phía Xuân Tảo. Cô đã ngồi xuống, có điều chưa bỏ điện thoại, mắt cứ dán chặt màn hình.
Rốt cuộc cái gì hấp dẫn đến vậy?
Nguyên Dã mở QQ, nhắn cô: "Không sợ nắng gắt thế này hại mắt hả?"
Xuân Tảo thấy tin nhắn, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn khán đài lớp 1. Không biết Nguyên Dã về chỗ từ bao giờ, mái tóc đen láy hơi bù xù, đôi chân dài co lại trong lối đi chật hẹp, bên cạnh còn đặt một chai nước khoáng.
Cậu cũng đang cầm điện thoại.
Phải chăng...
Cậu mở cùng ứng dụng với cô?
Nghĩ đến đây, Xuân Tảo vô thức cong môi. Cô đáp: "Có nghịch lâu đâu, ngắm ảnh vừa chụp thôi."
Cô chọn lựa kĩ càng, rồi gửi kèm bức ảnh thiếu niên mặc áo trắng sải bước trên đường chạy.
Điện thoại Xuân Tảo thuộc loại đời cũ, tính năng chụp ảnh động kém xa các dòng máy mới, do đó tấm hình kia không rõ nét, miễn cưỡng coi là "so bó đũa, chọn cột cờ."
Tuy nhiên sau khi nhấn xem ảnh, Nguyên Dã lập tức giương cao khóe môi, hết phóng to tới thu nhỏ, cuối cùng ấn lưu.
Suốt mấy năm qua, đây là bức ảnh chụp cậu đẹp nhất mà cậu nhận được.
Xuân Tảo nhắn: "Mỗi tội chụp không đẹp lắm."
Nguyên Dã: "Lỗi tôi, do tôi chạy nhanh quá."
Xuân Tảo: "..."
Xuân Tảo: "Cậu đang khoe à?"
Nguyên Dã phủ nhận: "Không hề."
Ăn ngay nói thật chứ có phải khoe khoang đâu?
Nhớ tới bài cổ vũ sáng nay, cậu định hỏi vài câu, may kịp thời ngừng tay sau một giây ngẫm nghĩ. Cậu quay đầu, phát hiện Xuân Tảo biến mất khỏi khán đài.
Cậu nhíu mày, chat: "Cậu không xem thi đấu nữa hả?"
Cô trả lời: "Không, phải đi làm việc rồi."
Nguyên Dã: "Việc gì?"
Xuân Tảo: "Viết bài cổ vũ. Hạng mục lớp tôi kỳ vọng giành cúp bị 'người nào đó' cướp mất, đành gỡ bằng điểm văn hóa."
Nguyên Dã hiểu ý, cười: "Ừ, cố lên nhé."
Chờ hồi lâu vẫn không nhận được phản hồi của đối phương, cậu uống một ngụm nước, bỗng cảm thấy mất mát. Cậu mở ảnh xem, khóe môi nhếch lên hạ xuống liên tục tới tận khi Đồ Văn Vĩ mồ hôi nhễ nhại trở về.
"Ê!"
Cậu ấy ngồi xuống cạnh Nguyên Dã.
Thiếu niên lập tức tắt màn hình, nghiêm mặt nhìn sang: "Gì?"
Đồ Văn Vĩ chìa tay: "Video nhảy cao của anh?"
Nguyên Dã ngập ngừng một giây, đáp: "Quên mất." Rồi đem chiếc điện thoại chưa từng mở trả cậu ấy: "Xin lỗi."
Đồ Văn Vĩ nhanh chóng nổi đóa, gào vào tai cậu: "DCM tớ phục! Cậu là người sao? Tớ đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần rồi! Cậu biết tư thế vượt xà ban nãy của tớ đẹp trai cool ngầu cỡ nào không hả?!"
Nguyên Dã nhíu mày nghe chửi, nảy sinh ý định trêu ngươi bạn mình.
Cậu mở điện thoại, giơ màn hình hướng về phía "người lửa phẫn nộ"*: "Không sao, tớ có là được. Anh em với nhau cả, của tớ cũng là của cậu."
*bản cv tác giả miêu tả na ná vậy nên t thay thành thế này luôn, cho ai không biết thì cụm trên t chế từ cái meme "sự phẫn nộ của người lửa" á
Đồ Văn Vĩ xem xong càng tức giận hơn, đấm mạnh vai cậu.
Để tránh ăn thêm vài cú đấm, Nguyên Dã đứng dậy, xuống dưới khán đài.
Cậu tới trạm phát thanh, gây bất ngờ cho hai phát thanh viên. Nam sinh ngồi giữa đành cất tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nguyên Dã liếc tập bài cổ vũ dày đặc: "Tôi có thể xem bài cổ vũ lớp tôi sáng nay được không?"
"Bọn tôi vẫn chưa phân loại đâu." Họ đều biết cậu nên nữ phát thanh viên không hỏi nhiều, đẩy xấp giấy về phía cậu: "Các lớp từ một đến năm của khối 11 đều ở đây."
Nguyên Dã cầm lên, lật từng tờ xem.
Lát sau, cậu rút một tờ ở giữa ra: "Tôi có thể lấy tờ này được không?"
Nữ sinh do dự nhìn sang.
Nguyên Dã chẳng nói lý do, chỉ mỉm cười: "Những bài đã đọc chắc hẳn được thống kê rồi nhỉ? Không ảnh hưởng đến các cậu chứ?"
Nữ sinh khó lòng từ chối nụ cười rạng rỡ của cậu, thỏa hiệp: "Đúng vậy... thôi được, cậu lấy đi."
___
Kết thúc hạng mục buổi sáng, học sinh di tản khắp nơi như chim muông bay tán loạn.
Cái áo xanh mềm mại tựa nai con mà Đồng Việt mặc sáng nay giờ đã biến thành đám rong biển bầy nhầy, cô nàng mệt lả người, phải để Xuân Tảo và Đinh Nhược Vi bên trái bên phải kéo về lớp.
Vừa bước vào bóng tòa nhà giảng đường, đằng sau bỗng vang lên giọng thiếu niên trẻ trung.
Xuân Tảo với Đinh Nhược Vi quay đầu, thấy Lục Cảnh Hằng đang chạy vội đến.
Hai người lập tức biết điều buông tay, lùi lại nửa bước, nhường chỗ cho vị bạn trai chính quy tiếp quản Đồng Việt: "Em ổn không?"
Đồng Việt liếc cậu: "Trông em ổn tí nào không? Mặt đỏ như đít khỉ í."
"Không có mà." Ánh mắt thiếu niên dán chặt trên mặt cô nàng: "Đẹp hơn lớp makeup cuối tuần của em nhiều, má hồng tự nhiên."
Eo ơi~
Đinh Nhược Vi và Xuân Tảo đồng thanh trêu chọc, xoa xoa cánh tay.
Lục Cảnh Hằng đỏ mặt, nhìn họ một cái, không nói thêm.
Còn Đồng Việt thì bảo vệ bạn trai nhỏ dễ xấu hổ: "Hai người làm thế –" rồi bình thản đáp lời khen của cậu: "Thật hả?"
Lục Cảnh Hằng cầu gì được nấy, lấy chiếc gương tròn mini trong túi quần: "Em tự nhìn xem, sao anh có thể lừa em được."
Đồng Việt cầm ngắm nghía vài lần, cuối cùng gật gù đắc chí: "Quả thực rất đúng, em quá đẹp, anh nói cực kì chuẩn."
A...
Đinh Nhược Vi ngẩng đầu nhìn trời, nhanh chóng chuồn khỏi trường quay livestream tình ái của họ.
Xuân Tảo cũng lặng lẽ rời đi. Cô bị bầu không khí ngọt ngào như máy bắn kẹo của họ lây truyền, tủm tỉm cười. Yêu đương chính là giống vậy à, dù dáng vẻ mệt mỏi bết bát đến đâu vẫn dễ dàng được đối phương dỗ thành tiên nữ.
Vừa định vào lớp, Đồng Việt nhảy nhót theo tới, như thể mới hấp thụ toàn bộ năng lượng, tràn đầy sức sống.
Xuân Tảo ngoảnh nhìn cánh tay mà cô nàng khoác: "Cậu không đi ăn trưa cùng Lục tiểu cẩu nhà cậu?"
Đồng Việt nói: "Tớ thuộc trường phái nữ cường, đâu rảnh đi với anh ấy."
Xuân Tảo: "..."
Đồng Việt uể oải thở dài: "Chiều còn nhiều việc lắm, bọn mình tạm giải quyết tại lớp luôn nhé."
Xuân Tảo gật đầu đồng ý, nhân lúc nghỉ trưa, cô có thể tranh thủ viết thêm mấy bài, cố gắng đạt được cả chất lượng lẫn số lượng.
Trong đầu đang tính toán kế hoạch, cô dừng lại bên bàn, chờ Lư Tân Nguyệt nhường chỗ.
Lư Tân Nguyệt đứng dậy, cười nói vài câu "vất vả rồi" với cô, rồi chỉ chỉ mặt bàn: "Xuân Tảo, trên bàn cậu có hộp sữa nè, tớ nhớ sáng ra ngoài không thấy nha."
"Không biết ai để đấy nữa, tớ không dám động."
Xuân Tảo ngừng bước, men theo hướng tay cô nàng nhìn sang.
Giữa bàn học cô kỳ thật có một hộp sữa giấy. Do trước đó giá sách che khuất nên cô hoàn toàn không chú ý, nhưng hiện tại khó lòng bỏ qua. Chưa kể, bao bì hộp sữa còn rất thân quen, cô từng mua hãng này cho Nguyên Dã vào đêm mưa đợt Quốc Khánh, ngay cả vị cũng giống y đúc.
Đồng Việt thính tai, nghe thế liền ngoảnh phắt, bật chế độ hóng hớt: "Gì cơ? Gì cơ? Tớ vừa nghe thấy gì vậy?"
"Tớ lại thấy gì đây? Ai tâm lý tặng sữa cho cậu?" Rốt cuộc cũng đến lượt cô nàng châm chọc, phản kích ngay tại chỗ: "Bạn thân à, cậu dám 'eo ơi' tớ nữa đi, hóa ra cậu chả khá hơn đâu."
Một màu đo đỏ lan khắp mặt và tai Xuân Tảo với tốc độ chóng mặt.
Cô chui về ghế, giấu vội hộp sữa vào ngăn bàn, tim đập "đùng đùng", khiến cô thở thôi cũng khó khăn.
... Đặc biệt, vỏ hộp còn ấm.
Lư Tân Nguyệt làm vẻ mặt người mẹ hiền từ, che miệng cười khẽ: "Chắc nam sinh nào đó lén đặt qua cửa sổ nhỉ?"
Đồng Việt chống tay lên bàn, trao đổi ánh mắt với cô, cười khẩy: "Tớ nghĩ, tớ biết nam sinh đó là ai rồi."
Xuân Tảo ngẩng đầu liếc cô nàng, ánh mắt sắc lẹm, như muốn xẻ cô thành từng lát cá hồi ngay tại chỗ.
Đồng Việt vội vàng quay đầu, mím chặt môi.
Lư Tân Nguyệt tựa con chồn thấp thỏm bên ruộng dưa, bắt đầu nài nỉ Đồng Việt: "Tóm lại là ai vậy, làm ơn nói cho tớ biết được không? Tớ vô cùng sốt ruột luôn í."
Đồng Việt thần thần bí bí, không ngại chọc tức chị em: "Có lẽ vị ấy không muốn tiết lộ danh tính hoàng tử trà sữa chăng."
Xuân Tảo không thể phản bác.
Im lặng là cách bảo vệ tốt nhất.
Mãi tới khi Đồng Việt về chỗ, Lư Tân Nguyệt đi căng tin ăn, dây thần kinh căng thẳng của Xuân Tảo mới được thả lỏng, cô thở phào, lục tìm thứ trong ngăn bàn nhằm hỏi tội* Nguyên Dã.
*raw: 兴师问罪 (hưng sư vấn tội) thành ngữ TQ từ thời Tống, nghĩa đen là dẫn binh hỏi tội, nghĩa bóng là hỏi tội ai đó
Xuân Tảo: Có phải cậu không?
Khoảng hai phút sau, thiếu niên trả lời: Cái gì?
Xuân Tảo biết thừa cậu đang giả vờ: Sữa.
Cậu ngạc nhiên: Dễ đoán thế á?
Xuân Tảo hít sâu một hơi: Ngoài cậu ra còn ai nữa.
Vốn dĩ Nguyên Dã đang ăn cơm với Đồ Văn Vĩ ở căng tin, nhưng nhận được tin nhắn của Xuân Tảo, cậu lập tức hạ đũa.
Chỉ có mình cậu là tình nghi số một à.
Đây quả là phát hiện bất ngờ, lúc đặt sữa cậu không nghĩ đến phương pháp loại trừ lại dễ dùng như vậy.
"Cậu không ăn hả?" Đồ Văn Vĩ chĩa đũa vào miếng sườn nướng còn nguyên vẹn trong khay cậu: "Không ăn thì để cho người cần."
Nhanh chóng bị Nguyên Dã đập "bốp" cái.
Đồ Văn Vĩ ngượng ngùng rút tay: "Buổi sáng cậu chạy không thấy đói sao? Vẫn còn tâm trạng buôn chuyện?"
Nguyên Dã giương mắt: "Sao cậu biết tớ đang tán gẫu?"
Đồ Văn Vĩ: "Cậu vừa gõ vừa cười như đập đá, đoán ác."
Nguyên Dã: "..."
Cậu đặt điện thoại xuống bàn được ba giây, màn hình phát sáng, lại cầm lên.
Đồ Văn Vĩ lắc đầu ngán ngẩm, chuyên tâm ăn cơm.
Xuân Tảo nhắn: Tôi biết cậu có lòng tặng đồ uống nóng, nhưng mà thật sự không cần đâu. Bạn và bạn cùng bàn tôi thấy đều ầm ĩ đoán mò, cảm giác không ổn lắm...
Nguyên Dã: Sao không ổn?
Xuân Tảo bị bốn chữ này* đẩy vào thế khó, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại sáng rực hồi lâu, cô dám chắc mình không thể trả lời, thâm tâm âm thầm dấy lên mâu thuẫn giữa niềm vui mừng cùng sự bất ổn. Cuối cùng đành cân nhắc gõ từng chữ một:
Dù, gì, thì, cũng, không cho phép, tặng, nữa.
*raw: 怎么不好?
Trước lúc gửi đi, thấy từ "không cho phép" hơi giống làm nũng, cô liền đỏ mặt xóa toàn bộ câu, thay thành câu nghiêm túc hơn "dù gì thì cũng đừng tặng nữa".
Rồi bấm gửi.
Cuộc trò chuyện im lặng một phút.
Đột nhiên xuất hiện sticker mèo xù lông quen thuộc: [Bớt quản tôi!!!]
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nạn nhân hôm qua: Tống Kim An
Nạn nhân hôm nay: Đồ Văn Vĩ