Đây là tự lấy đá đập chân mình à?
Xuân Tảo sắc mặt bất định nhìn chằm chằm sticker trên điện thoại, lướt đọc lại tin nhắn của mình.
Có vẻ hơi máu lạnh vô tình, cô tính toán, cuối cùng đổi giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa để cứu vãn: Cảm ơn cậu đã tặng sữa, lát rảnh tôi sẽ uống.
Tuy nhiên Nguyên Dã không hồi đáp tin nhắn này.
Không reply thì thôi, cô cần gì vì chuyện nhỏ nhặt ấy mà bứt rứt khó ngủ đúng không?
Câu trả lời là, có.
Hai ngày tiếp theo, Xuân Tảo đều bị phân tâm khi viết bài, thường xuyên đi ngang qua hàng cây trên đại lộ với xung quanh khán đài nhằm tìm kiếm bóng dáng Nguyên Dã, thế mà thiếu niên chưa từng xuất hiện.
Mặc dù cô đã hỏi bóng hỏi gió Tống Kim An về lịch thi đấu của Nguyên Dã, tiếc là cậu chỉ đăng ký hai môn và hoàn thành hết vào buổi sáng hôm đầu hội thao.
Xuân Tảo nhiều lần xác nhận: "Hả? Chỉ hai thôi á?"
Tống Kim An tỏ vẻ mất trí: "Cậu muốn cậu ấy đăng ký bao nhiêu?"
Xuân Tảo ấp úng: "Tò mò xíu thôi, dù sao cũng chạy... nhanh như vậy..."
Tống Kim An: "Cậu lớp một à?"
Xuân Tảo: "...Làm phiền rồi."
Tối thứ sáu, sau tiết tự học, Xuân Tảo ngồi ăn canh cà chua đậu phụ ở phòng khách trong nhà, ăn được gần nửa thì khóa cửa sắt động đậy, Nguyên Dã bước đến.
Cậu đeo balo xám tro, tay đung đưa chùm chìa khóa, tư thế ung dung tự tại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Xuân Tảo hạ mắt, vội nâng bát nhanh chóng gắp thức ăn, khiến đũa gõ lách cách vào thành.
Nguyên Dã tạm ngừng cởi giày, liếc cô một cái.
Cô gái đã đứng dậy về phòng, đóng cửa còn mạnh hơn bình thường.
Cậu khẽ mỉm cười đi tới phòng, thuận tay ném chùm chìa khóa lên bàn, mở điện thoại ra, chụp màn hình giao dịch trên chợ cá rồi nhấn gửi cho bạn thân được ghim cao nhất.
Cuối cùng rút một cuốn sách, thả lỏng chân, thong dong* ngồi chờ.
*raw: 好整以暇地, dù bận vẫn ung dung
Quả nhiên cạm bẫy tài chính rất hiệu quả, hai mươi phút sau, tin nhắn của cô gái hiện lên: Đây là tiền bán tài liệu của tôi?
Nguyên Dã trả lời: Ừ, chia tiền rồi. Bán được mười bản là 200, cậu 160. Tôi chuyển qua Q.Q?
Xuân Tảo: Không được, tôi không liên kết ngân hàng nên không thể rút, có tiện đưa tôi tiền mặt không?
Sao lại không tiện chứ.
Cậu đã sớm dự trù.
Nguyên Dã lập tức nhấc balo móc cạnh bàn, mở khóa, lấy một xấp tiền ra, rút hai tờ màu hồng, đáp OK: Đưa cậu thế nào?
Xuân Tảo: Đợi mẹ tôi ngủ thì tôi ra ngoài lấy.
Nguyên Dã nhắn: Được.
Xuân Tảo bấm tạm dừng nhạc, tháo tai nghe, nín thở chú ý tình hình bên ngoài.
Nắm chặt mép chăn mười phút, xác nhận Xuân Sơ Trân đang ngủ say, cô gửi tín hiệu cho Nguyên Dã: Ra ngoài đi.
Bên kia tường vang lên tiếng bước chân, Xuân Tảo vội vàng dựa vào cửa quan sát, hé khe hở nhỏ, thấy phòng khách tối om bỗng sáng đèn rồi nhanh vụt tắt, chắc là Nguyên Dã nhỉ. Cô mở cửa đón cậu, chuẩn bị hoàn thành việc chia tiền nhanh nhất có thể.
Xuân Tảo chìa tay, nhẹ nhàng nói: "Đưa tôi đi."
Nguyên Dã đem hai tờ một trăm gập đôi từ túi áo đưa cô.
Trong lúc đó, cậu không khỏi quan sát cô thêm vài lần.
Dẫu cô gái thường xõa tóc trước khi ngủ, nhưng đây mới là lần đầu cậu được ngắm, mái tóc mềm mại rũ xuống vai, gài sau hai bên tai, làm nổi bật đôi tai nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Xuân Tảo thuần thục xòe tờ tiền ra, hơi cau mày: "Sao lại hai trăm?"
"Máy không rút được tiền lẻ." Nguyên Dã nói: "Với cả hầu như tôi không dùng tiền mặt."
"Vậy tôi thối cho cậu."
Nguyên Dã định nói "thôi", có điều cô gái kiên quyết quay lại bàn, lấy chiếc ví nhỏ hình bánh mì nướng, rồi cầm hai tờ hai mươi trở về.
Cô cuộn chúng thành hình ống nhỏ, vừa đưa thì bên cạnh chợt truyền đến tiếng động của tay nắm cửa.
Cả hai đều đơ người.
Nguyên Dã lập tức quay đầu rời đi. Tuy nhiên cánh tay bỗng cảm nhận lực kéo mạnh, vốn dĩ cậu đang đứng thả lỏng nên dễ dàng bị kéo vào trong. Một cơn gió chậm rãi lướt qua, cô gái dứt khoát sập cửa, động tác có thể nói là nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
Tiếng đóng cửa gấp gáp làm Xuân Sơ Trân mơ màng mở mắt.
Bà dừng bước, nhìn về phía cửa phòng con gái, thử gọi: "Xuân Tảo? Chưa ngủ à?"
"Vừa đi vệ sinh xong ạ." Xuân Tảo lớn tiếng: "Tối nay con ăn nhiều canh quá."
"Vậy mai không nấu canh nữa." Xuân Sơ Trân ngáp thật to, đi đến phòng vệ sinh: "Ngủ sớm đi, biết mấy giờ rồi không!"
Xuân Tảo: "Vâng!"
Cô thở hổn hển xoa ngực, lúc này mới có tâm trí quan tâm Nguyên Dã đứng bên cửa. Cậu dựa vào bức tường trắng, ánh mắt chế nhạo nhìn cô, thấy cô nhìn lại liền quay mặt.
Nhưng độ cong khóe môi không tài nào giấu được, rõ ràng đang cố nhịn cười.
"Không được cười." Xuân Tảo nghiến răng đe dọa, như bé mèo con hư trương thanh thế gầm gừ, chỉ thiếu mỗi bước cong lưng.
Nguyên Dã gật đầu hai cái, im lặng, ừ ừ.
Rồi khoanh tay nhìn đèn trần nhà, mím chặt môi, cố gắng hạn chế tầm nhìn của mình, không cho phép bản thân thất lễ mà nhìn lung tung phòng cô gái.
Dù rất muốn nhìn.
Toàn bộ không gian của cô.
Rốt cuộc Xuân Sơ Trân cũng về phòng —
Nguy hiểm đã biến mất, Xuân Tảo thả lỏng cơ thể cứng đờ, ban nãy chắc hẳn nhịp tim nhảy vọt lên hai trăm, căng thẳng đến độ dạ dày bắt đầu có phản ứng.
Cô xoa cái bụng đau âm ỉ, ngẩng đầu tìm Nguyên Dã.
Do đang ngửa đầu dựa vào tường, nên thứ đầu tiên đập vào mắt cô là đường nét hầu kết rõ ràng của thiếu niên, nhô lên như ngọn đồi tuyết trên chiếc cổ thon dài.
Tiếng cô gái nuốt nước bọt ừng ực vang vọng sống động.
Nguyên Dã nghe được, mơ hồ rủ mắt tìm nguồn gốc âm thanh.
Xuân Tảo thấy thế vội cúi gằm khuôn mặt nóng bỏng xuống, khẩn trương tìm chuyện đánh trống lảng, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào hai tờ "giấy vụn" trong tay.
"A, sao nhàu như này?" Bên cạnh diễn xuất, quay đầu bỏ chạy cũng là sở trường của cô: "Tôi đi đổi tờ khác cho cậu."
Bất chợt cổ áo bị kéo, mất một hồi mới buông: "Về đây."
Xuân Tảo buộc phải trở lại, không dám nhìn thẳng mặt cậu: "Làm chi..."
Thiếu niên cố gắng đè thấp giọng nói mang theo chút từ tính, khiến màng tai cô ngứa ngáy: "Đừng đổi nữa, cứ đưa cái này đi."
Bàn tay sắc nét của cậu hiện ra trước mắt cô.
Xuân Tảo mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim* đặt lên.
*là ngại ngùng đó
Đầu ngón tay ấm áp của cô tựa chuồn chuồn đạp nước, khẽ lướt qua lòng bàn tay cậu, chẳng tạo cảm giác gì, nhưng sự rung động tưởng chừng như đã chìm sâu dưới đáy hồ lại liên tục lan rộng. Nguyên Dã cầm lấy tờ tiền, thu tay về cạnh người.
Hơi thở của cậu tựa hồ thêm phần nặng nề.
Tờ tiền trong tay hoàn toàn nhăn nhúm, đốt ngón tay cũng bị ép tới trắng bệch.
"Ra ngoài được chưa?"
"Chắc là cậu có thể ra được rồi."
Hai người gần như đồng thanh, hơi thở hòa làm một thể.
"Á," Xuân Tảo lúng túng, khó xử mở cửa cho cậu: "Được rồi, cậu có thể ra ngoài rồi."
"Ngủ ngon." Nguyên Dã nói.
"Ngủ..." ngon?
Lời chúc ân cần nhanh chóng bị chặn họng bởi thiếu niên đã rời phòng, chớp mắt một cái liền không thấy bóng dáng đâu.
Xuân Tảo đờ đẫn về bàn, từ từ ngồi xuống, toàn bộ quá trình như tua tốc độ 0.5x.
Lật qua lật lại tờ hai trăm, cô cười thầm một lúc, rồi xấu hổ che mặt, đợi cảm xúc lắng xuống mới gấp chúng. Không giống những tờ khác có thể trực tiếp cất ví, cô phải lục lọi hồi lâu, mãi mới tìm được cái phong bì xanh để nhét vào, sau đó ép chặt miệng phong bì.
Kế tiếp cô dùng bút dạ màu hồng vẽ "〇" ở góc dưới bên phải, cảm thấy không hài lòng lắm, cô lại họa thêm hai nét, tô điểm khung hình trái tim bé xinh, cuối cùng bỏ hộp sắt.
Nghĩ một lúc, cô đánh dấu tất cả vật phẩm liên quan đến Nguyên Dã bằng "dấu ấn" tương tự, phân biệt với những món đồ sưu tầm linh tinh của mình.
Trước khi ngủ, Xuân Tảo cảm ơn cậu về việc chia tiền bán tài liệu.
Có bài học hộp sữa ở quá khứ, lần này cô quyết định nói năng hòa nhã, tránh đụng chạm "đường dây cao áp" của cậu.
Nguyên Dã trả lời ba chữ: Không có gì.
Tò mò không biết hai ngày nay cậu lẻn đi đâu, Xuân Tảo cân nhắc từ ngữ, vòng vo hỏi: Lần đại hội thể thao này cậu chỉ đăng ký hai môn thôi sao? Mấy hôm sau tôi không thấy cậu trên sân nữa.
Nguyên Dã: Ừ, không có việc gì nên đi thư viện thành phố làm bài.
Xuân Tảo cạn lời.
Cô ở đây suy đoán lo lắng đủ thứ, còn cậu bên đó lặng lẽ làm "ông hoàng cày đề".
Xuân Tảo bực bội: Cậu quả thật biết tận dụng thời gian.
Nguyên Dã: May mà có thời gian, ít nhất không bận rộn đến mức uống sữa cũng phải tranh thủ.
Xuân Tảo nghẹn lời một giây: Cậu nhất định không bỏ qua chuyện này hả???
Nguyên Dã: Chuyện gì?
Xuân Tảo: Rõ ràng cậu biết.
Nguyên Dã: Ai biết cơ.
Xuân Tảo: Cậu.
Nguyên Dã: Cũng cũng.
Không ngờ cậu bỗng đình chiến, Xuân Tảo đành hạ cờ, âm thầm lui binh. Cuối cùng, cô thành thật thú nhận kèm theo vài lời nịnh nọt: Tôi uống sữa rồi mà, bọn họ vừa đi là tôi uống ngay. Sữa ấm uống dễ chịu lắm nha, cậu thật biết mua đó.
Còn học mấy lời "trẻ trâu" đợt trước của cậu nhằm châm chọc: Được chưa ạ? Quốc vương bệ hạ.
Boomerang.
Tưởng mỗi cậu biết dùng à.
Cô cũng ứng dụng rất thành thạo* đấy chứ?
*raw: 活学活用 (hoạt học hoạt dụng), kiểu học nhanh ứng dụng cũng nhanh và linh hoạt thành thạo
Xuân Tảo lặng lẽ cười khúc khích trong lòng.
Kết quả Nguyên Dã "đáp xoáy": Lén lút tặng sữa bò là được làm vua luôn hả?
Xuân Tảo: ......
Cô xác định rồi, Nguyên Dã chính là người thù dai nhất thế giới, có lẽ dù trôi qua ba năm năm đi chăng nữa thì chuyện này vẫn chưa nguôi ngoai nổi.
Cô kiềm chế "hóa thú" phối hợp với cậu: Vậy là gì?
Nguyên Dã: Cậu nói xem, công chúa.
Tác giả có chuyện muốn nói:
— Là kỵ sĩ.